Nếu là lúc trước Chu Mẫn chắc chắn không nói ra những lời này nhưng hiện tại lại cảm giác không muốn xa Tử Minh càng ngày càng mãnh liệt.

Tử Minh cũng không khác gì Chu Mẫn.

Đây chính là cảm giác cả hai đều ỷ lại vào nhau, an toàn đến mức không ai muốn tách ai ra.

Nếu không thích nhau làm sao có được cảm giác an toàn?

Tuy cả hai không thích nhau quá mãnh liệt, Chu Mẫn thậm chí không nhận ra mầm cây trong lòng đang từ mặt đất vương lên, hiện tại đã thành một mầm non, đang sinh sôi nảy nở trong lòng.

Chu Mẫn đối với tình yêu không có kinh nghiệm, cho dù nhận ra bản thân không muốn rời xa Tử Minh thì cũng chỉ nghĩ đơn giản, ở đây được ở trong căn phòng riêng, giường rất lớn còn có bồn tắm mát- xa, mỗi ngày đều có thể chạy ra đình nghỉ mát mà ngâm chân, nếu chán thì chạy đi tìm Tử Minh, còn được ăn no.

So với ngày tháng đời trước tốt hơn gấp bội lần.

Chu Mẫn thấy Tử Minh không nói gì liền nhìn hắn.

- Chú chắc chắn sẽ đứng dậy được.

Chu Mẫn biết vấn đề này với Tử Minh rất nhạy cảm, nhưng nhạy cảm mà không nhắc đến chỉ sợ cả đời này Tử Minh chắc chắn sẽ ngồi xe lăn.

Như vậy thì đâu có được.

Tử Minh rất tốt, Chu Mẫn càng phải giúp hắn đứng dậy rồi đi tìm người định mệnh ở buổi từ thiện nữa kìa.

Chu Mẫn thấy không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, gió từ bên ngoài thổi vào màn cửa bay lên, Chu Mẫn cảm thấy sóng lưng có chút lạnh.

Tử Minh không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào bàn tay vừa bị chạm qua.

Chu Mẫn còn tưởng hắn tức giận liền tìm cớ chuồn đi mất.

Tử Hào ngồi ở phòng khách bộ dáng rất nhàn nhã chân này vắt chéo lên chân kia, tay cầm điều khiển tv mà rà đài.

Ở dưới là cá sấu còn ở trên là chuồng hổ.

Chu Mẫn thấy điện thoại trong túi hơi run liền lấy ra xem, cô đứng ở hành lang cầu thang không có ý định đi xuống cũng không có ý định đi ngược lại vào phòng Tử Minh.

Tịnh Y: [ Chị đã nhận kịch bản cho em rồi, nhưng đạo diễn Dư đột nhiên không nhận tiền tài trợ từ Chu gia, nên bên Chu gia liên hệ đạo diễn họ Kỷ, tuy đạo diễn Kỷ không nổi tiếng bằng đạo diễn Dư nhưng dựa vào bộ phim này kéo thêm mấy ngàn fan cũng không tồi.

]

Chu Mẫn: [ Em với Chu gia đã cắt đứt quan hệ, bên Chu gia vẫn không thay đổi ý định vẫn muốn mời em à? ]

Tịnh Y: [ Em với Chu gia cắt đứt quan hệ rồi? Lúc nãy chị mới nhận được kịch bản bên phía đoàn phim của đạo diễn Kỷ còn nói mấy lời rất dễ nghe, khen diễn xuất của em gần nửa tiếng, bây giờ càng nghĩ chị càng thấy lạ, nếu em không muốn nhận phim lần này thì để chị liên hệ lại với đám người kia.

]

Chu Mẫn: [ Không cần, em nhận, em cũng muốn xem Chu gia bên kia bày trò gì.

]

Tịnh Y không hỏi tại sao Chu Mẫn với Chu gia cắt đứt quan hệ, chuyện này lúc gặp mặt dễ nói hơn nhiều.

Tịnh Y rất nhanh đã gửi kịch bản qua.

Bộ phim lần này Chu Mẫn đóng vai nữ phụ là thể loại cổ trang, nữ phụ này tên là Bạch Lộ lớn lên là một thiên kim tiểu thư, cha là Tể Tướng*, nữ phụ từ lúc lớn lên đến lúc thành thiếu nữ đều được giáo dục rất tốt, cầm kì, thi hoạ, thơ cổ đều tinh thông, từng bước tranh nữ phụ hoạ nên tuy đơn giản nhưng vừa nhìn liền cảm thấy kinh ngạc không thôi.

[ Tể Tưởng* là người có thể thay vua xử lí chuyện triều chính.

]

Nam chính là con của hoàng hậu, người sau này nắm cả giang sơn khi hoàng đế băng hà cũng chính là y.

Hoàng đế ban hôn cho nữ phụ với nam chính, lúc đầu nam chính còn phản đối quyết liệt nhưng cuối cùng vẫn đành chấp nhận nhưng không lập nữ phụ thành hậu chỉ làm phi, chỉ dưới hoàng hậu một bậc.

Nếu là người khác Bạch Lộ đem ra cũng không thua ai, không chỉ tài đức, nhan sắc cũng hơn người nhưng nam chính đem lòng thích nữ chính con gái của ngự sử đại phu*

[ Ngự sử đại phu* chuyên can gián, kiểm soát các quan.

]

Nữ chính lần này là Chu Lạc, tính tình có chút yếu đuối lại mềm mỏng, vừa ngây thơ lại trong sáng khác với nữ phụ.

Chu Mẫn đọc một chốc lại không đóng được liền ấn thoát ra.

Chu Mẫn: [ Nữ phụ cuối cùng bị nam chính giết? ]

Tịnh Y: [ Đúng vậy, nhanh vậy đã đọc xong rồi hở? Trong cảnh quay sẽ quay lúc em viết mấy câu thơ cổ, cái này em không cần lo bên đoàn phim sẽ chuẩn bị, mấy tháng tới em học qua viết thư pháp một chút.

]

Được rồi, số Chu Mẫn không đóng chết trước thì sẽ chết sau.

Lúc trước Chu Mẫn mua đồ vẽ còn sẵn tiện mua một bộ chữ thư pháp về ngắm nghía, không nghĩ tới giờ lại có đất dụng võ.

Chu Mẫn nhìn xuống dưới phòng khách thấy Tử Hào nhìn về phía này liền rụt cổ.

Cá sấu với hổ, dù sao Chu Mẫn vẫn thích hổ hơn.

Chu Mẫn chạy xuống cầu thang bộ, không nhìn người ở phòng khách mà chạy thẳng vào phòng, lúc trở ra trong tay ôm một cái túi chạy trở lên.

Chu Mẫn gõ cửa phòng Tử Minh hai cái mới đẩy vào.

- Cháu của chú vẫn còn ở dưới, tôi không muốn chạm mặt đứa cháu này đâu.

Tử Minh cũng không nói gì, mắt chỉ nâng lên một lần rồi hạ xuống.

Chu Mẫn bày nghiên mực, bút lông còn có bộ thư pháp lên bàn chỗ Tử Minh đọc sách.

- Phim mới yêu cầu phải học thư pháp, cái này tôi cũng có năng khiếu lắm, tôi viết xong liền cho chú xem nha.

Chu Mẫn không biết vì sao dạo gần đây làm thứ gì đều muốn cho Tử Minh xem, không góp y cũng không có vấn đề gì hết á.

Chỉ cần chịu liếc mắt nhìn một cái thôi cũng được.

Chu Mẫn mài mực, lại cầm bút lông chấm chấm mực.

Bộ dáng rất chuyên nghiệp, chẳng khác nào người đã từng học qua viết thư pháp.

Không đợi Tử Minh nghi ngờ, Chu Mẫn đã tự tay dẹp cái nghi ngờ trong lòng Tử Minh sang chỗ khác.

Chu Mẫn lấy một tờ viết trước, viết xong còn cầm lên thổi thổi đưa tới trước mặt Tử Minh.

- Chú thấy thế nào? Có phải tôi rất có năng khiếu không?

Tử Minh đưa tay cầm lấy thư pháp, tay còn lại xoa xoa càm phối hợp mà suy ngẫm mấy giây mới lên tiếng.

Tay còn hơi run rẩy, vừa nhìn qua liền thấy có chút kích động.

- Nét chữ hài hòa thanh thoát, toát ra khí chất, cố lên nha, có ngày cô sẽ tô kín trang giấy.

Người từng học thư pháp như Tử Minh vừa nhìn thấy liền không nở nhìn tiếp, bút lông bị dùng lực lớn đè xuống tạo nên nét mực rất đậm, sáu nét đều thành một, chỉ nhìn ra một cục đen xì, chẳng khác nào con nít tô màu, đã tô lại còn bị lem.

Chu Mẫn đã dùng lực rất nhẹ rồi, chẳng qua lúc nãy vừa viết xuống nhìn cũng được chẳng qua nét hơi thô, nhưng lúc viết xong tám ô còn lại, những nét lúc đầu liền dồn lại thành một.

Chu Mẫn còn tưởng bút lông cũng không quá khó dùng, không nghĩ tới mới viết tờ đầu Chu Mẫn đã muốn bỏ cuộc.