Khách sạn suối nước nóng thật sự là một nơi nghỉ dưỡng không thể chê vào đâu được, cửa sổ đón nắng sớm, gió thổi nhè nhẹ, kèm theo còn có hương vị trong lành của núi rừng.

Nếu là một hành khách chân chính, lúc này cậu đã không nhịn được mà lao ra ngoài cửa hưởng thụ bầu không khí mới mẻ này rồi.

Đáng tiếc người chơi lại không có tâm tình này, bọn họ vội vàng muốn tìm cơ hội sống sót.

Kì quái nhất là năm người bên kia, mang danh là đến đây họp lớp vậy mà lại không có chút hưởng thụ nào.

Từ việc trao đổi giữa người chơi mà Tiêu Lam biết được, không một ai trong số bọn họ chịu bước ra ngoài.

Thậm chí theo lời Cố Thịnh An thì khi ăn sáng xong bọn họ liền quay về phòng, sau đó ở trong đó luôn.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?

Các người chơi chia nhau đi tìm manh mối.

Tiêu Lam ôm Lạc, dự định sẽ mượn năng lực của hắn một chút để tìm xem bọn họ đến tột cùng là đang thảo luận cái gì.

Không ngờ rằng vừa bước lên lầu thì tình cờ gặp phải thầy chủ nhiệm Dương Đức Cao, vẫn chỉ có một mình.

Tiêu Lam bày ra bộ dạng học sinh mà các giáo viên thích nhất, tươi cười chào hỏi: "Xin chào Dương lão sư."

Dương Đức Cao nhìn thiếu niên thanh tú trắng trẻo đang nở nụ cười nhẹ nhàng trước mặt mình, bả vai cương cứng cũng thả lỏng vài phần, đối với Tiêu Lam gật đầu: "Chào em."

Tiêu Lam chỉ ra ngoài cửa sổ: "Dương lão sư, hôm nay thời tiết cũng không tồi, không khí trong lành có thể giúp lòng người thư thái hẳn ra, thầy không tính đi ra ngoài chút sao?"

Dương Đức Cao mất tự nhiên cười cười: "Ha ha, đã lâu không gặp nên chúng ta đang ôn lại chút chuyện cũ."

Tiêu Lam: "Tình cảm giữa mọi người thật tốt."

"Đúng vậy, tốt, rất tốt." Dương Đức Cao vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng ánh mắt không lại ngừng đảo về phía căn phòng, lộ ra vài phần mất kiên nhẫn muốn trốn tránh, "Đã mười năm rồi, bọn họ đối với tôi đều là những đứa trẻ ngoan."

Tiêu Lam dõi theo từng biểu tình nhỏ trên mặt ông ta: "À, nữ sinh trên điện thoại ngày hôm qua chắc cũng là học trò của Dương lão sư phải không."

Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Dương Đức Cao lập tức thay đổi.

Toàn thân ông ta đột nhiên run lên như bị điện giật, tay chân theo bản năng bày ra tư thế phòng bị.

Dường như cảm thấy bản thân phản ứng có hơi quá, Dương Đức Cao cố gắng kiềm chế bản thân lại, nhíu mày thẳng lưng chắp tay ra sau, dáng vẻ đúng chuẩn của một người chủ nhiệm: "Người trẻ tuổi, có những thứ để tâm quá nhiều cũng không tốt."

Vẻ mặt Tiêu Lam vô tội: "Vì em thấy bọn họ đều có vẻ nhận ra nữ sinh kia, nhưng lại không rủ cô ấy cùng họp lớp, chắc là do quan hệ không tốt đi, nữ sinh kia cũng thật đáng thương quá à."

Dương Đức Cao lộ ra vẻ mặt khó lường: "Nhìn người đừng chỉ qua nhìn vẻ bề ngoài, có những người thoạt nhìn có vẻ bị hại nhưng trên thực tế chưa chắc đã như vậy."

Nói xong, ông ta cũng không chờ Tiêu Lam phản ứng đã đi thẳng vào phòng.

Lời nói của ông ta dường như muốn ám chỉ điều gì, liệu Cố Mặc mới là người thật sự có vấn đề? Hay là chỉ cố ý đánh lạc hướng?

Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Tiêu Lam đem Lạc để trên mặt đất, bóng đen từ ngoài cửa yên lặng chui vào phòng mấy người kia, một lát sau thu hồi về.

Lạc nhảy lên vai của Tiêu Lam, ghé sát lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, bọn họ đều ở trong phòng của mình, nhưng chỉ ngồi im đó, không hề nhúc nhích."

Tiêu Lam càng cảm thấy kì quái, bọn họ tại sao lại không làm gì.

Dương Đức Cao nói bọn họ ôn chuyện, nhưng mà mỗi người ở một phòng, thế thì ôn chuyện kiểu gì?

*

Thời gian ăn tối cũng đến, người chơi cùng nhau tiến vào phòng ăn.

Thực đơn bữa nay vẫn phong phú như vậy, năm người đồng học bàn bên kia đã sớm có mặt, giờ phút này đang ngồi chung với nhau, thậm chí còn mở một chai rượu trông khá xa xỉ, thức ăn so với người chơi cũng có vẻ cao cấp hơn.

Khi bọn họ đang ăn thì mấy người bàn bên cạnh đột nhiên nhiệt tình bước qua mời rượu.

Phó Văn Bác trên tay cầm hai ly rượu, đưa một ly tới trước mặt Tiêu Lam: "Tới nào, chúng ta có duyên gặp nhau vào lúc thời gian nghỉ phép như thế này, tôi mời cậu một ly."

Tiêu Lam quan sát hắn, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, dường như phải dùng một lực lớn mới duy trì được vẻ mặt đó.

Đối diện với ánh mắt của Tiêu Lam, khóe miệng Phó Văn Bác hơi kéo lên, miễn cưỡng giữ dáng vẻ tươi cười, đợi đến lúc Tiêu Lam nhận ly rượu thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Lam mặt không biến sắc đem rượu qua cho Lạc xem, hắn kiểm tra một lúc rồi gật đầu, ý bảo bên trong không có thêm thứ gì khác.

Nhưng Tiêu Lam vẫn làm động tác giả, cũng không thực sự uống.

Đây chính là một thế giới luôn tràn ngập những thứ quỷ dị, dù cho không có gì khác, cũng chưa chắc sẽ không phải là một cái bẫy.

Trong lúc Tiêu Lam uống rượu, ánh mắt của Phó Văn Bác vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, cho đến khi cậu nuốt xuống mới lộ ra ý cười vui vẻ, chân thành nói: "Có thể quen biết cậu thật tốt!

Tiêu Lam không rõ hàm xúc cười với hắn một cái:" Tôi cũng vậy.

"

Phía người chơi bên này ai cũng bị mời rượu, không những thế còn mời theo tiêu chí đối xứng.

Ngoại trừ Tiêu Lam và Phó Văn Bác, còn lại chính là: Trình Lãnh mời rượu Cố Thịnh An, Dương Đức Cao mời Triệu Phàn, Đỗ Vũ Oái mời Đồng Thanh và Lưu Y Y cùng lúc.

Nhìn thì có vẻ người chơi đều uống rượu, nhưng thực tế lại không biết có bao nhiêu người thực sự uống.

Sau khi uống xong rượu Đỗ Vũ Oái mời, Lưu Y Y đột nhiên trở nên rất kì lạ, cô ta lộ ra vẻ mặt tươi cười thích thú, hai tròng mắt nhìn Đỗ Vũ Oái có vài phần quỷ khí dày đặt.

Bả vai Đỗ Vũ Oái run lên bần bật, tùy tiện tìm cớ rồi chạy bán sống bán chết.

*

Buổi tối.

Tiêu Lam ngồi xếp bằng trên giường, một bên suy nghĩ về manh mối tìm được hôm nay, một bên nghĩ cách để lừa Lạc cho cậu sờ cái bụng lông xù mềm mềm của hắn.

Hơn mười phút sau.

Cuối cùng dưới sự cố gắng không ngừng của Tiêu Lam, móng vuốt tội lỗi của cậu cũng có thể vươn đến cái bụng lông xù đầy êm ái kia --

" Tí tách! "

Tiếng nước đột ngột vang lên.

Tiêu Lam tiếc nuối thu hồi móng vuốt, nhìn về phía âm thanh kia phát ra.

Âm thanh từ góc cửa phòng truyền đến.

Trần nhà phía bên kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vệt nước, cứ chậm rãi lan rộng một cách phản khoa học, dần dần có những giọt nước từ trung tâm nhỏ xuống, phát ra âm thanh tí tách.

Mà chỗ vệt nước trên trần nhà càng ngày càng mở rộng, đến mức có thể mơ hồ thấy nó dần biến thành cái dạng gì đó, trông cực kì giống với đầu tóc bù xù của một người phụ nữ, ngay cả mười ngón tay cũng sắp thành hình.

Tiêu Lam nhíu mày nhìn vệt nước đọng:" Dột nước rồi, tốc độ kiểu này thì tối nay khỏi ngủ luôn a..

"

Cậu trực tiếp leo xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài, bỏ lại vệt nước chưa hoàn toàn thành hình trên trần nhà.

Lạc lắc lắc cái đuôi, nhẹ nhàng đi theo sau Tiêu Lam.

Vệt nước bị bỏ rơi:.

Ê, nhìn ta này! Chẳng lẽ ta không đáng sợ hả! Cho ta..

cho ta thêm năm phút nữa thôi, đảm bảo mấy người sẽ có được một loại trải nghiệm hoàn toàn mới!

Tiêu Lam quay lại với một bộ dụng cụ trên tay.

Cậu không hề để tâm đến vệt nước hung tợn trên đỉnh đầu, trực tiếp tìm van ống nước-- đóng lại.

Tiện thể còn bảo dưỡng cái van lâu năm đó, sau đó thuận tay đem ống nước chống thấm nước sửa lại.

Là một tên nghèo khổ quanh năm phải dời đến đủ loại nhà trọ cũ kĩ, sửa ống nước chỉ là chuyện như cơm bữa, có đôi khi không kịp sửa, cách đơn giản nhất chính là -- tắt van nước.

Nhìn thử lại, ừm, đúng là không uổng công.

Lạc nghiêng đầu:" Tiên sinh, sao ngài biết làm vậy sẽ hiệu nghiệm? "

Tiêu Lam:" Cô ta tốn công tốn sức như vậy mà chỉ chảy được có một chút, nên hẳn là chỉ có dùng cách này mới xuất hiện được.

Cho nên tôi muốn thử, nếu khóa van nước thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

"

Lạc:" Vậy nếu không được? "

Tiêu Lam hợp tình hợp lý:" Vậy thì chạy thôi.

Anh xem cô ta chảy chậm như vậy, đảm bảo chạy không nhanh bằng chúng ta.

"

Lạc:"...!"

Hay cho một câu bỏ chạy (◡‿◡)

Đúng lúc này, điện thoại Tiêu Lam đặt ở đầu giường đột nhiên sáng lên, trên màn hình dán đầy băng dính xuất hiện một cái App đẫm máu.

Rõ ràng không có ai chạm qua, vậy mà App lại tự mình khởi động, sau đó--

Năm giây trôi qua..

Mười giây trôi qua..

Ba mươi giây trôi qua..

App cực lực chạy mãi, nhưng vẫn không thoát khỏi giao diện khởi động.

Tiếp theo, màn hình di động cũ nát nhấp nháy một chút, kết quả không chịu nổi rồi tự động tắt nguồn..

Hiện tại là cái tình huống gì đây?

Tiêu Lam gãi đầu:" Ngại ghê á, điện thoại này là hàng nhái tôi nhận được lúc rút thăm ở siêu thị nhiều năm về trước, bình thường ngay cả WeChat cũng không sử dụng được, chỉ có mấy chức năng đơn giản như gọi điện, nhắn tin, đèn pin là có thể dùng.

"

App trầm cảm.

Cố tình sau đó còn bồi thêm một câu:" Nếu không ngươi chờ thêm năm phút nữa, đợi nó khởi động lại rồi thì ngươi thử lại ha?"

App:.

Mẹ nó! Ngươi mua điện thoại mới thì sẽ chết à (ノ ಥ 益 ಥ) ノ!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Điện thoại hàng nhái: Đừng có trách tôi.

.