Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 2 - Chương 97: Đừng cãi nhau với anh được không

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Một hồi yên lặng đằng đẵng trôi qua, Phong Bắc trầm giọng mở miệng, “Vụ này em đừng tham gia nữa, về thành phố A đi.”

Cao Nhiên ngẩng phắt đầu nhìn về phía người đàn ông, “Tại sao?”

Phong Bắc hỏi vặn lại, “Chính em còn không biết nguyên nhân à?”

Mặt Cao Nhiên không thay đổi, “Em không biết.”

Phong Bắc cau mày, “Anh không muốn cãi nhau với em, nghe lời, sáng mai anh bảo tiểu Triệu đưa em về.”

Cao Nhiên bướng bỉnh nói, “Em không đi.”

Cậu nuốt nước miếng, “Coi như mẹ Soái Soái cũng tham dự đi, thế thì liên quan gì đến Soái Soái? Khi đó nó mới là đứa trẻ 5 tuổi, chẳng hiểu cái gì sất.”

Lời lẽ Phong Bắc đầy sắc bén, “Có liên quan hay không thì tâm thái của em cũng xuất hiện vấn đề rồi.”

Cao Nhiên cảm giác mình không có lỗ nào mà chui, cậu nghiêng đầu, không đối mặt với ánh mắt sắc lẻm của người đàn ông, “Em có thể dùng tâm tư bình thường để điều tra rõ ràng sự việc.”

Phong Bắc nắm mặt cậu ép cậu quay về phía mình, “Ngay khi em nói câu này, tâm tư của em đã không bình thường rồi.”

Cao Nhiên hất bàn tay trên mặt ra, cảm giác không có chỗ trốn lần thứ hai bủa vây cậu, dưới ý thức tự bảo vệ mình cậu nói, “Đừng có làm như anh hiểu em lắm, anh có phải em đâu, làm sao mà biết trong lòng em…”

Phong Bắc tái mặt ngắt lời, “Em đừng có cãi nhau với anh được không?”

Cao Nhiên oan ức bĩu môi, “Em không có.”

“Không có? Không có mà em vừa đâm kim vào ngực anh sau đó băng chặt lại đấy? Chơi vui không? Mẹ nó, anh không hiểu em á? Anh sắp bị em làm cho tức chết rồi!”

Phong Bắc nóng nảy đi tới đi lui, “Giờ mới chỉ có hiện ra một chút đầu mối thôi, còn chưa bắt đầu kéo lên nữa mà em đã cãi nhau với anh, về sau nếu có lôi được thứ gì ra thật, vậy em định đánh nhau với anh luôn à?”

Cao Nhiên lặp lại lần nữa, “Em không có.”

Phong Bắc hít một hơi thật sâu, anh đi đến trước mặt thanh niên nói, “Thế thì nghe lời anh, vụ này em đừng theo nữa, nếu như em không tin anh thì anh cũng có thể dừng luôn, anh để Dương Chí làm.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, từ bé đến lớn em chỉ có mình Soái Soái là anh em, hễ là chuyện có liên quan đến nó em đều không thể bỏ mặc được.”

Phong Bắc cũng đang nhìn cậu, nửa ngày sau mới sầm mặt thấp giọng nói, “Đừng để anh phát hiện ra em táy máy cái gì.”

Cao Nhiên day day đôi mắt, “Dạ.”

Phong Bắc nói, “Đi về trước đi.”

Lúc đi đến cửa, Cao Nhiên nói, “Em muốn xác nhận lại lần nữa.”

Phong Bắc biết Cao Nhiên vẫn đang ôm lòng cầu may, mỗi khi không muốn đối mặt hoặc sợ phải đối mặt, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh, rất nhiều chuyện đều thế, không riêng gì cậu, mà đa số mọi người đều vậy.

Đến khi trốn tránh không được liền nghĩ liệu có phải đã nhầm rồi không, nghe nhầm, nghĩ nhầm rồi, dù thế nào cũng không chịu chấp nhận hiện thực, càng muốn ép mình đến đường cùng, không thể không chấp nhận.

“Đi đi, em xác nhận đi.”

Cao Nhiên quay người đi đến trước mặt thi thể, cậu vuốt mặt mấy lần, sau khi tỉnh táo lại thì nhìn chằm chằm vào vết bớt.

Chẳng bao lâu sau, Phong Bắc nghe tiếng động phát ra từ sau lưng, anh quay phắt đầu lại, sải nhanh bước chân, khiêng Cao Nhiên đang đau đầu đến thoát lực run lẩy bẩy lên rời khỏi hiện trường.

Cao Nhiên ngả đầu lên vai người đàn ông, hơi thở mỏng manh, cực kì tội nghiệp, “Anh ơi, em đau đầu quá.”

Phong Bắc hừ lạnh, “Đau chết luôn đi.”

Cao Nhiên lau gương mặt mướt mồ hôi lên lưng người đàn ông, “Em chết rồi thì anh làm sao bây giờ?”

Phong Bắc chuyển hướng, bước chân vững chãi, hơi thở cũng không gấp chút nào, anh xốc người ở trên lưng lên, “Em vừa đi một bước, anh cũng sẽ nối gót theo sau luôn, đỡ cho em đi tàn phá người ta.”

Cao Nhiên nuốt một cái, “Em buồn nôn quá.”

Mặt Phong Bắc sầm xuống, làm bộ muốn vứt cậu xuống đất, “Em dám nôn thử xem.”

Cao Nhiên hôn nhẹ lên vành tai người đàn ông, “Không phải, em buồn nôn thật mà, dạ dày khó chịu quá.”

Cảm xúc của Phong Bắc bỗng chốc rẽ tan mây mù, “Nôn đi, cứ nôn thẳng ra.”

Cao Nhiên cảm động muốn chết, một giây sau đã nghe người đàn ông nói tiếp, “Quần áo em giặt.”

Chút cảm động thoáng cái tan thành mây khói.

Phong Bắc bảo công an đồn mang đến bộ hồ sơ nhà Giả Soái, anh không giấu Cao Nhiên mà kiểm tra ngay trước mặt cậu.

Cao Nhiên cũng xem, trong khoảng thời gian này cậu không có chút khác lạ nào cả, nên làm gì thì làm nấy, mãi đến khi Phong Bắc nói muốn đến nhà Giả Soái một chút, cảm xúc mà cậu đang ẩn giấu mới thoáng lộ ra.

“Để em đi.”

“Em đi ấy à?” Phong Bắc ném hộp thuốc lá lên bàn, “Nói nghe coi, em đi làm gì? Ngồi ăn uống với Giả Soái à?”

Cao Nhiên nghẹn lời.

“Mẹ của Giả Soái, Trương Nhất Minh, vợ ông ta, mối liên hệ chung giữa ba người này chính là vụ án tách xác kia, Trương Nhất Minh rất có thể bị giết người diệt khẩu.” Phong Bắc sửa lại, “Nói thế này mới đúng, ông ta muốn giết người diệt khẩu, lại bị người kia phát hiện, thực hiện điều mà ông ta muốn làm.”

Cao Nhiên lấy đi điếu thuốc bên mép người đàn ông để hút.

“Mẹ của Giả Soái lúc sinh thời không rời khỏi thị trấn, vụ án tách xác xảy ra ở đây, anh đã xem hồ sơ của toàn bộ các vụ án tách xác trong vòng 20 năm nay, đó chính là cái phù hợp nhất, không sai được.”

Phong Bắc gõ gõ mặt bàn, “Lần này bởi vì vụ án cưỡng dâm ác tính xảy ra ở thành phố A mới dẫn tới vụ án chặt xác 5.12 của huyện, anh thấy đây là ý trời rồi, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.”

Cao Nhiên nói, “Ba nghi phạm đều không còn nữa rồi.”

Phong Bắc miễn cưỡng ngẩng mặt lên, “Rõ ràng là còn có người thứ tư, bằng không Trương Nhất Minh đã không chết.”

Cao Nhiên nghẹn một hơi trong họng, cậu bị sặc, cong người ho đến đỏ cả mặt, người đều run lên, “Không thể nào! Chỉ có ba người thôi, em chỉ nghe thấy tiếng của ba người mà thôi!”

Phong Bắc đứng dậy, vòng qua bàn vỗ lưng thanh niên, “Em kích động cái gì?”

Cao Nhiên nhấn diệt tàn thuốc lên bàn, “Em có kích động đâu.”

“Thiếu trung thực,” Ngón tay cái Phong Bắc đè lên khóe mắt cậu, lau đi giọt nước mắt sinh lý, “Lúc hút thuốc thất thần, ho đến chảy cả nước mắt, chẳng giống em chút nào, bình thường không thấy em như thế này bao giờ.”

Cao Nhiên nắm lấy bàn tay người đàn ông, ngón tay vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay anh, “Anh Tiểu Bắc, chỉ có ba người thôi, không có người thứ tư đâu.”

Phong Bắc nói, “Ban đầu em chỉ nghe thấy có hai người đấy.”

“Vâng, ban đầu em không nghe thấy tiếng nấc nghẹn kia, tưởng là chỉ có Trương Nhất Minh và vợ thôi,” Cao Nhiên giương khóe môi, “Nhưng em xác nhận rồi, không có người thứ tư.”

Phong Bắc nói, “Vậy em nói nghe xem, tại sao Trương Nhất Minh chết?”

“Em không biết.” Cao Nhiên siết chặt lấy bàn tay người đàn ông đến nổi cả gân xanh, “Anh không tin em ư?”

Phong Bắc cong môi, “Anh tin.”

Sắc mặt Cao Nhiên dễ chịu hơn, cậu mặc cho người đàn ông để lại mấy vệt nước trên mặt mình, “Được rồi, em đến nhà Soái Soái đây.”

Phong Bắc xoa xoa tóc cậu, “Em đang rất căng thẳng đấy, đừng có mà cứ ba câu lại không rời ra khỏi vụ tách xác 5.12 với năm 88 đấy nhé.”

“Em sẽ không lộ sơ hở đâu,” Cao Nhiên nói, “Em đi đây, đừng chờ em ăn trưa, em muốn ăn ở nhà Soái Soái, chiều nó về trường rồi, em đi tiễn nó, xong em gọi cho anh sau, anh hút thuốc ít thôi đấy.”

Cái chết của Trương Nhất Minh tựa như một chiếc gai đâm vào trong đầu Cao Nhiên, còn người thứ tư nữa, Phong Bắc nói không sai, cậu cũng biết rõ, chỉ là không dám đi suy đoán mà thôi.

Phong Bắc nhìn theo bóng dáng thiếu niên mà lắc đầu, đứa nhỏ ngốc, em lộ ra sơ hở rồi, chẳng qua là đứa bạn thân lòng dạ sâu đậm của em làm như không biết mà thôi.

Thôi vậy, đi đến đâu hay đến đó, chưa biết chừng còn chó ngáp phải ruồi.

Phong Bắc rút một điếu thuốc ra, lúc đang định châm đột nhiên lại nhét điếu thuốc vào hộp, anh lục lọi trong túi, ngồi xổm trước thùng rác cắn hạt dưa, cơn nghiện thuốc mới phai đi một chút xíu.

Dọc đường đi, Cao Nhiên suy nghĩ rất nhiều thứ, đến trước cửa nhà Giả Soái lại do dự không dám tiến lên.

“Cao Nhiên.”

Trước cửa cất lên tiếng gọi của Giả Soái, Cao Nhiên theo bản năng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cậu cười tít mắt vẫy tay, “Hey!”

Giả Soái đút tay vào túi quần đi tới, “Tôi đi siêu thị mua bột ngọt.”

Cao Nhiên nói, “Để tôi đi với ông.”

Trong con ngõ chật chội, ẩm ướt, Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn khoảng trời hẹp dài mà âm u, một vài kỉ niệm quen thuộc lại ùa vào trong trí nhớ.

“Mua vé chưa?”

“Chưa,” Giả Soái đáp, “Giờ mua vé dễ lắm.”

Cao Nhiên “À” một tiếng, dời mắt về phía người bạn thân, “Soái Soái, ông phải thi cho tốt nhé, đừng phân tâm.”

Bước chân Giả Soái chợt khựng lại.

Cao Nhiên cũng dừng lại, cậu nghiêng đầu hỏi, “Sao thế?”

Giả Soái lắc đầu, “Không có gì.”

Có từng lúc Cao Nhiên rất chậm hiểu, mà cũng có những lúc nhạy cảm cực kì, ví như lúc này, cậu biết vừa nãy bạn thân nói dối, là bởi vì câu nói kia.

Thi cho tốt nhé, đừng phân tâm, một câu rất đỗi bình thường, vấn đề nằm ở người nói mà thôi.

Trần Thư Lâm cũng từng nói với Soái Soái như vậy.

Đây là suy đoán của Cao Nhiên, nhưng cậu không hiểu 1, 2 giây mà Soái Soái khựng lại kia là xuất phát từ nguyên nhân gì, nói chung không chỉ đơn giản là ngạc nhiên.

Cao Nhiên ở lại ăn trưa, chuyện trong dự liệu.

Trần Thư Lâm lôi bếp cồn ra, chuẩn bị không ít đồ ăn, rau thịt đủ cả, “Cải xanh là do bác cả của Soái Soái tự trồng, tiếc là qua mấy trận tuyết giờ chẳng còn lại bao nhiêu, đây là những cọng cuối cùng rồi.”

Chú vừa nói vừa đặt cái rổ nhựa đựng rau lên ghế, “Tiểu Nhiên ở thành phố mua toàn đồ phun thuốc thôi, tốt nhất là mua xong rồi dùng nước vo gạo ngâm một lúc ấy con ạ.”

“Vâng, trên đồ ăn đến cả cái lỗ sâu cũng không có, phải dùng nước vo gạo ngâm trước đúng không ạ? Con nhớ rồi.” Cao Nhiên bỗng nói, “Chú Trần, để con xắn ống tay áo cho chú.”

Trần Thư Lâm nói, “Không cần đâu, chú tự làm được, con gọi Soái Soái đi, miến trong nồi chín rồi.”

Cao Nhiên không nói thêm gì nữa.

Vợ của Trần Thư Vi đi thăm người thân, ông ở nhà một mình, đang chuẩn bị ăn cơm thừa hôm qua thì Trần Thư Lâm gọi ông sang, bốn người vây quanh cái nồi trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Thư Lâm à, chú muốn bán nhà thật sao?” Trần Thư Vi gắp đậu mầm vào bát, “Theo lý thuyết, việc này chẳng liên quan gì đến bọn anh hết, nhưng ở với nhau hơn nửa đời rồi bỗng có người lạ chuyển vào, rốt cuộc vẫn không tiện lắm.”

Trần Thư Lâm chỉnh lại chiếc khăn trải bàn hơi nhăn nhúm, “Em bàn với Soái Soái rồi, cứ rao bán nhà trước đã, về sau rồi tính.”

“Thế cũng tốt thế cũng tốt,” Mặt Trần Thư Vi đỏ lên, “Anh bảo này, giá nhà trong thị trấn nhất định sẽ tăng lên, mai sau anh em mình mua mấy căn nhà phố thương mại, rồi cho thuê chỗ này đi, kiếm tiền từ khoản cho thuê.”

Cứ tưởng là tính toán ngon ăn lắm, ông hoàn toàn không ngờ rằng đến cái ngày mà giá nhà trong thị trấn tăng lên, thì làm gì còn chỗ nào không tăng cơ chứ, tiền đâu mà mua nhà phố thương mại đây.

Trần Thư Lâm phát hiện Giả Soái luôn ăn thịt luộc để trước mặt, ông nói, “Ăn cả cải xanh nữa đi.”

Giả Soái đổi thành gắp cải xanh.

Cao Nhiên nhìn cảnh đó, im lặng tiếp tục ăn uống.

Trần Thư Vi uống rượu Lão Thôn Trưởng, một chén vào bụng, đầu lưỡi ông đã ríu lại, “Thư Lâm, chú đọc sách nhiều như  thế, lại còn là chuyên gia, làm ở sở nghiên cứu, sao mà sống còn không sung sướng bằng anh cầm tiền lương hưu thế hử? Tiền kiếm được mấy năm qua đâu? Kể cả có vung tay quá trán đi nữa thì một căn nhà vẫn phải có chứ.”

“Huống chi chú lúc nào cũng chi tiêu dè sẻn cả, Soái Soái còn vừa học vừa làm, tiền chú đi làm để đâu hết rồi? Đừng bảo có bồ ở ngoài nhé?”

Trần Thư Lâm lấy chén rượu trước mặt Trần Thư Vi đi, “Anh cả, anh đừng uống nhiều quá, không lát nữa chị dâu về lại trách em.”

“Uống thêm hai chén nữa thôi, anh cũng là tranh thủ chị dâu chú không ở nhà mới uống mà,” Trần Thư Vi ợ một hơi rượu, nhìn sang thanh niên đối diện, vẻ mặt hốt hoảng, “Văn Anh…”

Bầu không khí trên bàn chợt thay đổi.

Trần Thư Lâm đập bát đũa xuống bàn, “Anh cả, anh say rồi.”

Trần Thư Vi lúc này mới hoàn hồn, lúng túng xua tay, “Say thật rồi, Thư Lâm, xin lỗi chú nhá, anh uống nhiều quá.”

Ông loạng choạng đứng lên, mặt có vẻ không mấy dễ chịu, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Giả Soái, “Soái Soái, Tiểu Nhiên, các cháu cứ từ từ ăn nhé.”

Trần Thư Vi vừa đi, bầu không khí trên bàn lại tốt lên, nhưng không thể tốt như lúc đầu nữa.

Chẳng bao lâu sau, Trần Thư Lâm buông bát đũa, nói là phải xem báo cáo, tâm trạng của ông không tốt chút nào, cũng có chút thất thần, lúc bước đi lưng gù xuống, bóng dáng nhuốm màu cô đơn.

Giả Soái vẫn luôn im lặng gắp cho Cao Nhiên một miếng thịt dê, “Hôm nay ông ít nói thật.”

Cao Nhiên cười khổ, “Bị nhiệt miệng.”

Giả Soái nhíu mày, “Tôi xem chút.”

Cao Nhiên lè lưỡi ra.

Giả Soái ghé sát vào, nhẹ giọng nói, “Đỏ, chưa sưng, ông đừng ăn nóng quá, để nguội một lúc hẵng ăn.”

Cao Nhiên nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Soái Soái giống mẹ, cực kì giống, y như đúc từ cùng một khuôn ra vậy, trước đây cậu còn từng nhắc đến chuyện này, cũng tò mò ba của Giả Soái trông như thế nào, mỗi tội nhớ không ra, chẳng ấn tượng gì, cũng không nhìn thấy ảnh.

Giả Soái ngồi thẳng lên nói, “Đừng có ngẩn ra nữa, gắp thịt dê trong bát ăn đi.”

Cao Nhiên chậc một tiếng, “Không ăn nữa.”

Giả Soái nghe vậy thì bưng bát của cậu tới trước mặt mình, cúi đầu gắp miếng thịt dê với thịt viên cắn dở trong bát lên ăn luôn.

Cao Nhiên nhớ lại cảnh thăm dò bác cả và Tưởng Tường năm nào, lần này là Soái Soái, cảm giác khó chịu cực kỳ, cậu không muốn áp dụng những thứ đã học ở trường cảnh sát lên những người bên cạnh mình chút nào.

Giả Soái ăn hết đồ trong bát Cao Nhiên, hỏi, “Ăn canh không?”

Cao Nhiên nhìn nơi khác, “Xin lỗi.”

Giả Soái dường như nghe không rõ, “Gì cơ?”

“Tôi nói là,” Cao Nhiên nghiêng đầu lại, cười khoác tay lên vai người bạn thân, “Bác ông nói cũng có lý, ba ông tiết kiệm quá, mà ông liều mạng như vậy, sau khi lên đại học không tiêu đến tiền của chú nữa, mấy năm nay hẳn chú cũng đã tiết kiệm được ít tiền, vậy mà ngay cả tiền mua nhà ở đều không bỏ ra nổi, đừng bảo nuôi tình nhân ở ngoài thật nhé?”

Giả Soái rút một tờ giấy ăn ra đưa cho Cao Nhiên, vừa vuốt lại bao bì vừa nói, “Nuôi hay không là chuyện của ba, tùy ba, tôi không thành vấn đề.”

Trả lời rất khéo, tránh được câu hỏi lớn nhất kia.

Cao Nhiên nhận giấy ăn lau miệng, cười bảo, “Cái thái độ này của ông giống Cao Hưng thật đấy, hai đứa lại thành bạn tốt chưa biết chừng.”

Cậu ném giấy ăn vào thùng rác, “Soái Soái, chiều nay tàu chạy mấy giờ thế, tôi đưa ông ra ga.”

Giả Soái nói, “2 giờ 20.”

“Thế chuẩn bị lát nữa đã phải ra ga rồi.”

Cao Nhiên nhắn tin cho Phong Bắc, hỏi ăn cơm chưa, ăn gì, cậu vừa định cất điện thoại đi thì một cuộc gọi đến.

Cao Hưng ở đầu bên kia nói, “Bà nội mất rồi.”

Cao Nhiên đứng bật dậy, “Lúc nào thế?”

“Mới vừa nãy,” Cao Hưng dừng một chút rồi nói, “Đột ngột quá, em tưởng là còn có thể qua được hai năm nữa.”

Tay cầm điện thoại của Cao Nhiên run lên, mặt tái nhợt, “Ba mẹ anh gọi cho em, chứ cũng không gọi cho anh.”

“Không phải,” Cao Hưng nói, “Bác trai bác gái không gọi cho em, là em về đúng lúc đấy thôi.”

Cao Nhiên sụt sịt, lặng lẽ nói, “Thế em để ý ba mẹ hộ anh, anh chạy về ngay đây.”

Bà cụ đã 87 tuổi rồi, xem như là cao tuổi, trường thọ, lúc mất cũng không phải chịu khổ gì, là hỉ tang, tất cả đều dùng màu đỏ, không cần trắng.

Cao Nhiên và người nhà cùng nhau xử lý hậu sự cho bà nội, tiễn đưa bà nội đoạn đường cuối cùng, cảm giác tựa như nằm mơ.

Mấy năm trước mẹ Giả Soái qua đời, cậu không khóc mà hết sức bình tĩnh, Cao Nhiên nói với cậu, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén, mà cậu vẫn cứ không khóc.

Người chung quy đều chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, không một ai ngoại lệ cả, chẳng có gì mà phải đau buồn, đây là quy luật tự nhiên, ấy là nhân sinh quan của Giả Soái, Cao Nhiên vẫn như trước đây không bình tĩnh nổi, vĩnh viễn cũng không làm được.

Từng người từng người thân thiết rời đi, cảm giác đó bất lực làm sao, chẳng thể làm được gì cả, chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận, học cách chậm rãi quên đi, giả như không quên được thì đành lôi ra mà hoài niệm, suốt cả một đời.

Ở trên đời này, họ hàng chỉ qua lại vào dịp tết xuân, hoặc là hiếu hỉ, đến gửi một phần tiền, hậu sự của bà cụ tổ chức tại thành phố A, họ hàng đến không đông, chỉ mời được hai mâm, ăn một bữa cơm đơn giản tiễn bà cụ đi.

Cao Kiến Quốc bay từ nước ngoài về, vội vàng đến đâu đi nữa vẫn không kịp tang lễ.

Cao Nhiên cảm thấy bà nội đi cũng chẳng thanh thản là bao, bởi đứa con trai bà yêu nhất trên đời đã tới chậm mất rồi.

Cao Kiến Quốc không về một mình mà dắt theo cả vợ đang mang thai lẫn con gái rượu ba tuổi của chú.

Hai người đặt phòng riêng ở một nhà hàng mời mọi người một bữa cơm, anh nâng ly chúc tôi, tôi nâng ly chúc anh, hai bên chúc lẫn nhau, nói toàn lời khách sáo chót lưỡi đầu môi.

Cao Nhiên và Cao Hưng cùng hút thuốc trong nhà vệ sinh.

Cao Hưng không thích mùi thuốc lá, hít vài hơi rồi kẹp giữa ngón tay, nén mùi hôi thối trong nhà vệ sinh nói, “Ổng thích con gái, em biết.” 

Cao Nhiên dựa vào vách tường, một tay day day đôi mắt giăng kín tơ máu, “Mặt em còn tinh xảo hơn bất cứ cô gái nào nữa, y chang búp bê vậy, thật đấy, cực kỳ đẹp luôn.”

Lần này Cao Hưng không cáu với cậu, chỉ lạnh lùng nói, “Tinh xảo đến mấy vẫn là thằng con trai thôi.”

Cao Nhiên đùa, “Cắt bớt đi.”

“Cắt cái đầu anh, người ta không thương em thì em tự thương mình thôi, phải gấp đôi gấp ba mới xứng với cái mạng này của em,” Cao Hưng cảm khái một câu, liếc nhìn người bên cạnh đang dựa vào tường, đặng giơ tay kéo lại, “Tường bẩn bỏ xừ đi được, anh dựa lên đó làm gì? Anh không thấy tởm à.”

Cao Nhiên hất tay cậu ra, “Phiền quá.”

Áo Cao Hưng chạm vào vách tường, cậu chàng hít một hơi đầy ghét bỏ, ngượng nghịu an ủi, “Em biết bà nội đi, anh thấy buồn lắm, có điều sinh lão bệnh tử là chuyện thường ở đời, huống chi bà nội sống đến cái tuổi đã hiếm lắm rồi, em còn không dám nghĩ là mình sẽ sống đến hơn 80 tuổi cơ, anh nghĩ thoáng một chút, đừng có dằn vặt mình nữa.”

Cao Nhiên búng tàn thuốc, “Không chỉ bà nội, còn chuyện khác nữa.”

Cao Hưng híp đôi mắt đẹp, “Anh cãi nhau với cái lão kia à? Hai người sắp chia tay hả?”

“Sao anh thấy mày như sắp cười ra tiếng thế nhỉ?” Cao Nhiên lườm, “Khiến mày thất vọng rồi, anh với anh ấy vẫn tốt lắm.”

Mặt Cao Hưng sầm xuống.

Cao Nhiên nói, “Sắp hết năm rồi, ấy thế mà bà không đợi được.”

“Kể cả qua được năm nay rồi vẫn sẽ phải đi thôi, không có gì khác nhau cả.” Tầm mắt Cao Hưng rơi lên nền nhà bẩn thỉu khiến cậu tê cả đầu, nổi cả da gà, chịu không nổi đứng gần Cao Nhiên, “Đi, đi ra ngoài đi, trong này bẩn khiếp.”

Cao Nhiên rút điện thoại, ra hiệu Cao Hưng đừng có ồn ào, cậu điều chỉnh lại nhịp thở, “A lô, Soái Soái à, thi mấy môn rồi hả, thi thế nào?”

“Thi ba môn, cũng không tệ lắm,” Giả Soái nói, “Ông có khỏe không?”

Cao Nhiên nói vẫn khỏe.

Giả Soái không bảo cậu nén đau thương, ba chữ này chẳng có mấy ý nghĩa, “Ông tính ở nhà mấy ngày, thi xong tôi sang tìm ông.”

Cao Nhiên thở dài, “Còn chưa biết.”

Dứt lời, cậu nghe thấy bên Giả Soái có giọng con gái, mềm mại cực kỳ, “Soái Soái, cứ thế nhé, cậu cứ bận việc của cậu, lúc khác nói chuyện tiếp.”

Giả Soái nói, “Tối gọi cho ông.”

Cao Nhiên cúp điện thoại, nhìn nó mà ngẩn ngơ.

Cao Hưng phủi chút bụi trước ngực Cao Nhiên, chạy vọt về phía vòi nước để rửa tay, “Anh làm cái gì thế? Hồn đâu rồi? Chạy mất rồi à?”

Cao Nhiên dập tắt điếu thuốc, “Nói với em, em cũng chẳng hiểu.”

Cao Hưng bĩu môi, “Chém.”

“Chuyện vụ án à? Cái đó em không hiểu, mà cũng lười hiểu.” Cậu lau nước trên bàn tay, “Thật chả biết tối ngày cứ xoắn xuýt mấy vụ án thì có gì hay ho.”

Cao Nhiên nói, “Anh còn thấy kinh doanh nhà hàng chẳng có gì hay ho ấy.”

Cao Hưng mỉm cười, “Không hay thật mà, nên mới không kinh doanh tử tế, chỉ làm chơi chút thôi.”

“…”

Cao Nhiên bảo Cao Hưng vào phòng riêng trước, cậu đứng trên hành lang bấm một dãy số đã thuộc nằm lòng, trong đầu phiền muộn, chẳng biết nói cái gì, chỉ là muốn nghe tiếng người đàn ông một chút thôi.

Lần đầu tiên không ai nghe, lần thứ hai reo một lúc mới bắt máy.

Hiện tượng này rất hiếm xảy ra, điện thoại của Cao Nhiên gần như là vừa gọi đã thông, cậu nắn nắn ngón tay, hỏi một cách dè dặt, “Anh Tiểu Bắc, có phải vụ án tách xác đã điều tra được gì không?”

Phong Bắc nói, “Anh đang ở thành phố A, vụ án là người của Dương Chí bí mật điều tra, anh chưa nhận được tin tức, hẳn là chưa có manh mối mới.”

Cao Nhiên sững sờ, “Chẳng phải anh đang ở thị trấn sao? Làm sao mà về thành phố A rồi?”

Phong Bắc trầm mặc mấy giây, “Anh mới từ bệnh viện ra.”

Cao Nhiên nhanh chóng hiểu ra tình hình, “Bệnh tình của mẹ anh biến chuyển xấu ạ?”

Phong Bắc nói, “Bệnh viện tìm đến anh, nói là bà ấy chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”

Cao Nhiên giật mình, “Sao bảo có thể sống đến cuối năm cơ mà?”

“Bác sĩ chứ không phải Đại La thần tiên, chỉ là cho thời gian áng chừng thôi.” Phong Bắc châm điếu thuốc, “Hơn nữa, hôm nay là 15 tháng 12 rồi, làm tròn lên cũng coi như là cuối năm, chẳng xê xích là bao.”

Cao Nhiên dựa lưng lên vách tường lạnh lẽo, “Anh Tiểu Bắc, anh có nói chân tướng sự việc cho mẹ anh nghe không?”

Phong Bắc đáp, “Nói rồi.”

Cao Nhiên lập tức hỏi, “Bác có tin không ạ?”