*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Cao Nhiên cầm đèn pin vừa đi vừa kiểm tra bốn phía, cậu chưa quen với địa hình thôn Thập Nguyên, những người khác trong đội cũng vậy, nên mới liên hệ đồn địa phương, điều hai dân cảnh phối hợp giúp đỡ.

Còn đặc biệt cấp súng cho cả hai người nữa.

Bình thường lúc không có vụ án gì lớn, số lần được cấp súng đều rất ít, kinh nghiệm đối phó với tình huống khẩn cấp không nhiều, một thân một mình đêm khuya đi trong ngõ hẻm gặp phải nghi phạm, bị tập kích sau đó cướp súng là có thể…

Dòng suy nghĩ của Cao Nhiên đột nhiên ngưng lại.

Không đúng!

Cao Nhiên lúc đó cầm đèn pin kiểm tra vết thương của dân cảnh kia, chỉ có một vết dao chém, ngay trên bụng, xem tình hình máu chảy ra thì vết thương không nông chút nào, trên người lại không có dấu vết ẩu đả.

Điều này không hợp lý.

Dù có là cảnh sát trị an cũng từng trải qua chút huấn luyện cơ bản, huống chi là cảnh sát già dặn, tuyệt đối không thể vào lúc đối mặt nguy hiểm lại không có bất cứ hành vi phản kích nào được, nhìn vết thương kia của anh ta, như là đứng ngẩn người tại chỗ, bị người ta nhắm ngay vào bụng đâm một dao.

Trừ phi là người quen, trong nháy mắt khiếp sợ kia anh ta bị đâm bị thương.

Cao Nhiên dừng bước, nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, xung quanh tối mịt, tầm mắt bị cản lại một cách nghiêm trọng, cậu nhớ lại bản đồ thôn Thập Nguyên mà trước khi tới đã xem, nhà trệt chiếm đa số, đan xen một vài nhà lầu đột ngột dựng lên, chỗ này khác với trong huyện, ngõ hẻm rộng và ngắn.

Cao Nhiên ngước lên trên, nơi này có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, đang đi đột nhiên một viên đạn bay đến hoặc một người nhảy xuống đâm cho anh một nhát cũng chưa biết chừng.

Viên cảnh sát kia nằm úp trong ngõ, vị trí ở khoảng giữa, vết thương đau sẽ có ảnh hưởng nhất định đến năng lực phản ứng của anh ta, tư duy hỗn loạn, giờ lại còn là buổi tối, anh ta có thể sẽ phán đoán sai lầm.

Có thể nào nghi phạm không phải chạy về phía tây không?

Nếu nghi phạm là người quen của viên cảnh sát già kia, khả năng cũng là một cảnh sát rất cao, vậy kẻ đó sẽ không phải là một người bình thường, không thể dùng logic thông thường để suy luận được.

Cao Nhiên biết dân cảnh bị thương kia đã được đưa đi, giờ cậu quay lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Liệu có thể nào nghi phạm không phải đang chạy trốn, mà là…

Trong đầu bỗng hiện ra một tháng năm nào đó, nhịp tim Cao Nhiên bắt đầu tăng nhanh, cậu sải bước về phía trước, dần dần biến thành chạy, Duy Duy đang ở đâu? Phía nam, đúng rồi, cô bé ở phía nam!

Cao Nhiên gào lên với bộ đàm, gân xanh trên trán nổi lên, “Duy Duy đang gặp nguy hiểm, những người ở gần đó mau chạy tới!”

Cậu vừa mới gào xong, đã nghe thấy một tiếng súng, sau đó lại là một tiếng nữa.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Cao Nhiên vang lên câu nói của Tào Thế Nguyên, “Em chưa từng cùng Phong Bắc làm nhiệm vụ đúng không, lúc đó em sẽ phát hiện anh ta luôn là người đầu tiên xông lên, đạn bay đến, người đầu tiên trúng đạn cũng là anh ta.”

Hai chân Cao Nhiên nhũn ra, cả người mất hết sức lực, cậu đứng không nổi nữa mà dựa vào vách tường khom lưng thở dốc, nửa ngày sau mới nhớ ra cầm lấy bộ đàm, “Này, tiếng súng vừa nãy là sao thế? Đội trưởng Phong? Anh Triệu?”

Triệu Tứ Hải cũng đang gọi, “Đội trưởng Phong, anh ở đâu thế, nghe được thì xin hãy đáp lại đi!”

Các đội viên đang báo cáo tình huống, tiếng thở hỗn loạn cực kì, họ đều đang chạy, chỉ có Cao Nhiên không nhúc nhích, cậu chạy không nổi, chân không còn lực để nhấc lên nữa.

Cao Nhiên dùng cánh tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, bàn tay run rẩy cầm di động ấn dãy số, vừa định bấm gọi, trong bộ đàm cất lên âm thanh trầm đục, ngữ điệu lười biếng như mọi khi.

“Gọi cái gì mà gọi.” Phong Bắc báo lại vị trí của mình, “Nghi phạm đang ở chỗ tôi, tôi ở con ngõ sau chợ.”

Cao Nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông, sức lực đã trôi tuột đi lại quay trở về, cậu vừa chạy vừa liên tục phân biệt phương hướng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới sau chợ.

Trong góc có một tiếng động nhỏ vang lên, Cao Nhiên dừng bước, thử hỏi, “Duy Duy?”

Một bóng người gầy yếu nhào ra, nắm chuẩn lấy cánh tay cậu, gương mặt tái nhợt, hoảng sợ cực kì.

Cao Nhiên vỗ vỗ lưng cô bé, “Không sao rồi không sao rồi.”

Tầm mắt của cậu lướt qua đồng nghiệp ngã trên mặt đất cách đó không xa, nghi phạm quỳ ngồi trên đất, phát ra âm thanh đau đớn, bắt được bóng dáng người đàn ông dựa trên tường, “Anh Tiểu Bắc, anh…”

Phong Bắc dựa vào tường ngậm điếu thuốc, “Còng tay đâu? Bắt người đi.”

Cao Nhiên lấy còng ra bắt nghi phạm, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy Phong Bắc đang cầm bật lửa, vẫn không nhúc nhích, “Anh Tiểu Bắc?”

Phong Bắc không phản ứng.

Chóp mũi Cao Nhiên nồng nặc mùi máu tanh, cậu nhìn người đàn ông bên tường, nỗi bất an một lần nữa điên cuồng vồ lấy cậu, đầu muốn nổ tung.

Lúc Triệu Tứ Hải chạy tới, tay chân Cao Nhiên đã lạnh ngắt.

Phong Bắc còn đang dựa vào tường, nền đất phía sau xuất hiện một bãi máu đỏ tươi, còn không ngừng loang lổ ra ngoài.

Cao Nhiên đứng trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, cả người run lẩy bẩy.

Triệu Tứ Hải tưởng là do lần đầu thanh niên chấp hành nghiệm vụ còn chưa hoàn hồn, bèn vỗ vỗ vai cậu, bóp mạnh hai lần, lặng lẽ động viên.

Cao Nhiên siết chặt một tờ giấy trong tay, là Duy Duy viết, viết kín một tờ, cậu đọc, biết được chuyện đã xảy ra.

Lúc đó có một viên cảnh sát đưa Duy Duy về nhà, còn khoảng mười mấy mét nữa thì nhận được thông báo của Cao Nhiên, họ đề phòng nhìn xung quanh, không biết nghi phạm sẽ xuất hiện từ đâu.

Không có súng còn đỡ, có súng, mức độ nguy hiểm cao đến đáng sợ, không cần tiếp cận, chỉ cần tìm được một vị trí thích hợp là đã có thể đạt được mục đích rồi.

Duy Duy đột nhiên cảm thấy ánh mắt kia, cô bé nhìn về một phía, biết người xấu ở chỗ đó, cũng biết mình sắp chết, nhưng cô bé há hốc miệng, lại chẳng phát ra được âm thanh nào.

Ngay khoảnh khắc ấy, Phong Bắc đến, trước tiên xô ngã Duy Duy, phát súng kia trúng vào lưng anh.

Phát súng thứ hai của nghi phạm trượt.

Sau đó Phong Bắc và một cảnh viên khác tấn công từ hai phía, chiến đấu ác liệt với nghi phạm, đánh văng súng của gã xong thì vung tay đấm chân đá, không thể giết chết người được, chỉ có thể bắt sống.

Về sau nữa, chính là Cao Nhiên xuất hiện.

Trước khi xuất phát, Cao Nhiên ra hiệu cho Duy Duy nhìn Phong Bắc, cậu thì thầm với cô bé, “Đó là đội trưởng của anh, một người rất mạnh mẽ, là thần tượng của anh, có anh ấy, em sẽ rất an toàn.”

Phong Bắc không để cho Cao Nhiên thất vọng, xưa nay đều chưa từng.

Cao Nhiên nhắm mắt lại, khóe mắt nóng hôi hổi.

Phong Bắc không bị thương vào chỗ yếu, gắp đạn ra xong liền được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cao Nhiên sống lại, cậu nhấc đôi chân tê dại vào nhà vệ sinh, hứng đôi tay đầy máu tươi dưới vòi nước để rửa sạch.

Nhìn dòng máu loãng trong bồn, mí mắt Cao Nhiên giật giật, mặt tái nhợt như người chết, mãi đến tận khi dòng nước chảy xuôi theo kẽ ngón tay trong vắt trở lại, hàm răng nghiến chặt của cậu mới lỏng ra, miệng toàn mùi tanh.

Lúc Cao Nhiên đi ra khỏi nhà vệ sinh gặp được một người, là dân cảnh bị cướp súng kia.

Vẻ mặt dân cảnh đầy tự trách, vết thương đã được băng bó, hơi thở bất ổn, “Đồng chí Tiểu Cao, lần này là do tôi phán đoán sai, cung cấp cho cậu phương hướng sai lầm, làm chậm trễ thời gian.”

Cái Cao Nhiên muốn nghe không phải việc này, cho nên cậu không đáp, biết người đó có thể hiểu rõ ý của cậu.

“Đó là đội trưởng trước đây của tôi.”

Dân cảnh vừa nói xong mắt đã đỏ hoe, anh vuốt mặt, cảm xúc hơi kích động, giọng nghẹn ngào, “Tôi thực sự không ngờ, không ngờ lại là anh ấy, lúc đó không phải tôi có ý định che giấu chân tướng mà không nói cho cậu…”

Nét kinh ngạc trên mặt Cao Nhiên phai đi, cậu liếc nhìn Triệu Tứ Hải và trưởng đồn đang tiến về phía này, biết vụ việc về sau không cần quan tâm nữa, liền chẳng nói chẳng rằng rời đi.

Lần hành động này, ba người bị thương, trong đó một người trúng đạn, chính là Phong Bắc.

Nghi phạm là một cảnh sát nhân dân, lúc tại chức từng làm đội trưởng, mấy năm trước vì lí do sức khỏe mà lùi xuống tuyến hai, gã không cam lòng ở trong văn phòng chỉnh lý hồ sơ, trong cơn tức giận rời khỏi đồn.

Bất kể là cân nhắc về địa hình hay thời gian, đều có lợi với nghi phạm, trong thời gian ngắn như vậy thành công bắt được gã, đánh đổi như vậy, xem như là ít.

Nghi phạm là nam, tên là Trương Lương, cao 1m65, thân hình hơi gầy, 43 tuổi, người thôn Thập Nguyên, đều trong phạm vi suy đoán.

Thế nhưng có một điểm sai lệch.

Trương Lương cũng không yếu, chân trái của gã bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ nên bị tật, lúc phát tác không thể hành động như thường được, cho nên mới rút khỏi tuyến một.

Ngày xảy ra án mạng, cũng vừa lúc Trương Lương phát bệnh cũ, Cao Nhiên bởi vậy mới phán đoán sai.

Đêm nay Trương Lương có phát hiện ra, không trốn ngay, mà gã biết ưu thế của mình là gì, cũng vận dụng rất tốt, bước một là tránh các viên cảnh sát khác, cướp súng từ tay một đội viên cũ, bước hai là thông qua đội viên quen biết hướng dẫn toàn bộ lực lượng cảnh sát, tranh thủ thời gian cho mình, bước ba là chọn một con đường ngắn nhất giết người diệt khẩu.

Cao Nhiên phát hiện điểm khác thường thông báo cho các đội viên khác, Phong Bắc vừa vặn ở gần nhà Duy Duy, phát súng đầu của Trương Lương không trúng chỗ nguy hiểm, nên trong thời gian ngắn không ảnh hưởng to tát đến lực hành động của anh, do đó khiến cho phát súng thứ hai của Trương Lương chệch, nắm lấy tay cầm súng của gã ném mạnh lên tường, đá được súng đi.

Mấy giai đoạn này là từng bước từng bước xen kẽ với nhau, chỉ cần có một khâu lỏng ra một chút thôi, hành động đêm nay không chỉ khiến cho nhân chứng chết, mà còn có thể để cho Trương Lương chạy trốn.

Triệu Tứ Hải làm việc với trưởng đồn một lúc, sau đó tìm bệnh viện nói chuyện, chủ yếu là hỏi vết thương của Phong Bắc và hai cảnh viên khác, sau đó không hề ngơi nghỉ chạy về cục, thẩm vấn Trương Lương suốt đêm.

“Tại sao giết người?”

Mặt mũi Trương Lương sưng vù, tay bị còng ra sau ghế, đối mặt với câu hỏi của Triệu Tứ Hải, gã dửng dưng như không.

Triệu Tứ Hải nóng tính, anh ném bút lên quyển sổ, dứt khoát đá văng ghế ra, ấn đầu nghi phạm lên bàn, “Tao hỏi mày tại sao lại giết người?!”

Mặt Trương Lương bị nhấn đến biến dạng, vết thương ở gò má vỡ ra, máu thấm lên bàn, trông thê thảm không tả xiết.

“Đội trưởng Trương.” Triệu Tứ Hải đánh vào đầu gã, “Có phải mày nghĩ mày với tao cùng ngành, mấy chiêu của tao mày biết tỏng, chỉ cần mày ngậm chặt miệng, không để bọn tao cạy ra được một chút nào, bọn tao liền bó tay với mày không?”

Trương Lương thở hổn hển, chảy cả máu mũi.

Triệu Tứ Hải chửi một tiếng, bảo đội viên bên cạnh lau máu cho nghi phạm.

Trương Lương nở nụ cười khinh bỉ, tựa như đang nói “bắt được ông thì đã sao, chẳng phải còn không dám để ông mày có mệnh hệ gì sao”.

Triệu Tứ Hải nhác thấy, quay người đá vào cái chân tật của gã, lực mạnh cực kì.

Trương Lương kêu một tiếng thảm thiết, “A——”

“Cái chân này của mày là vì bảo vệ nhân dân mới bị thương, tao kính mày là một người anh hùng,” Triệu Tứ Hải cầm quyển sổ trên bàn quất vào đùi gã, “Thế nhưng mày đã làm gì? Giết người băm xác chôn thây, biết luật phạm luật.”

Trương Lương nhổ một bãi máu lên nền nhà, “Cảnh sát Triệu, việc gì cũng phải có bằng chứng mới nói được, nếu không tao sẽ tố cáo mày tội phỉ báng đấy.”

“Chó má!”

Triệu Tứ Hải tóm chặt cổ áo của Trương Lương, nắm đấm vung đến giữa không trung được một đội viên khác ngăn cản kịp thời, “Bình tĩnh chút anh Triệu, gã cố ý kích thích anh tức giận đấy, anh bình tĩnh chút.”

Trương Lương nhe hàm răng nhuốm máu, ý khiêu khích mười phần.

Triệu Tứ Hải cào đầu, nhanh tay lật hồ sơ trên bàn, “Hà Mai là vợ trước của mày đúng không, ghi chép về tin tức của cô ấy lần cuối cùng là tám năm trước, sau đó chưa từng được cập nhật nữa.”

Cơ mặt của Trương Lương khẽ giật.

Triệu Tứ Hải nhìn thấy, anh lấy ra một tấm ảnh, “Hà Mai có một mái tóc đen nhánh, dài đến eo, cô ấy là một người phụ nữ cảm tính lãng mạn, yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, nhưng mày thường phải đi công tác vì nhiệm vụ, làm việc bận rộn, không có thời gian du lịch với cô ấy, cung cấp cuộc sống mà cô ấy muốn được, đợi đến một hôm mày về, phát hiện cô ấy có người đàn ông khác, còn muốn ly hôn với mày.”

“Mày không đồng ý, hai người cãi nhau ầm ĩ, hàng xóm láng giềng đến cửa khuyên can, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn ở bên người đàn ông kia.”

Mắt Trương Lương trợn lên, nổi cả mạch máu.

Triệu Tứ Hải đặt tấm ảnh xuống, “Mày hận người vợ trước của mày, hận đến mức muốn giết cô ấy, và mày cũng đã làm vậy, căn bản cô ấy không đến thành phố khác sống với người đàn ông kia, mà đã chết trong tay mày.”

Anh thấy Trương Lương không có động tĩnh gì, bèn cố tình cười nhạo, “Người anh em, mày buồn cười thật đấy, người phụ nữ của mình còn không trông được, thế mà còn không biết ngại cười chê người khác.”

Câu này hết sức hiệu quả.

Mặt Trương Lương dữ dằn hẳn lên, gào lên mất kiểm soát, “Con tiện nhân kia đáng chết! Nó đáng chết!”

Triệu Tứ Hải kéo ghế ra ngồi xuống, hất cằm với Trương Lương muộn màng nhận ra mình lỡ miệng, “Tiếp tục đi chứ.”

Phòng thẩm vấn chìm vào yên lặng.

Triệu Tứ Hải liếc nhìn điện thoại di động, “4 giờ sáng, một lát nữa là trời sáng rồi, tao thấy mày cũng chẳng ưa gì tao, mày nói xong là cũng không cần phải nhìn mặt tao nữa, tao cũng có thể sớm bàn giao lại, đôi bên đều mừng.”

Vết thương chỗ gò má Trương Lương lại chảy máu, lồng ngực gã phập phồng dữ dội, một lát sau ỉu xìu rũ vai.

Tám năm trước, Trương Lương vẫn còn là đội trưởng.

Cái nghề cảnh sát này điên đảo đêm ngày, lại không an toàn, tăng ca là chuyện thường xảy ra, Trương Lương biết mình nợ người vợ Hà Mai, bèn dốc hết sức đối tốt với cô, cái gì cho được đều cho, chỉ mong cô có thể bao dung, thông cảm.

Thế nhưng Hà Mai lại phản bội gã.

Một ngày nọ, Trương Lương xong việc về nhà, lòng hồ hởi muốn nói cho Hà Mai mình nhận được tiền thưởng, hỏi cô muốn gì, cô lại đáp “Chúng ta ly hôn đi”.

Dưới sự gặng hỏi của Trương Lương, Hà Mai thẳng thắn nói mình đang ở bên một người khác, cái gì cô muốn, người kia đều có thể cho.

Trương Lương tát Hà Mai một cái, mắng cô bất trung, mắng cô là đồ tiện nhân.

Hà Mai cãi nhau với gã, làm ồn đến hàng xóm xung quanh.

Khi đó Trương Lương nhận được điện thoại của đồn, có nhiệm vụ khẩn cấp, gã không thể không rời nhà, để tính sổ với Hà Mai sau.

Lúc thi hành nhiệm vụ Trương Lương vì chuyện của Hà Mai mà mất tập trung, một chân bị thương, sau khi xuất viện về nhà, phát hiện Hà Mai đã không biết tung tích, cấp trên lại muốn điều gã xuống tuyến hai.

Hai pháo đài gia đình và sự nghiệp bỗng chốc đồng thời sụp đổ.

Trương Lương đẩy hết toàn bộ sai lầm lên người Hà Mai, nếu không vì cô phản bội, gã đã không bị thương, cũng đã không đánh mất tiền đồ.

Mấy tháng sau, Trương Lương tra được tin tức của Hà Mai, gã đã mất hết tất cả, không thể tha cho cô, để cho cô và một người đàn ông khác sống hạnh phúc được.

Trương Lương theo dõi Hà Mai, giết cô rồi chôn xác.

Tám năm sau, chỗ chôn xác đã mọc cỏ dại um tùm.

Trương Lương sống không ưng ý, gã không lo lắng sự việc bại lộ, mà bệnh cũ dằn vặt khiến gã mất đi ý chí chiến đấu, càng ngày càng thất bại, rốt cuộc không tìm thấy bản ngã của mình nữa.

Tối ngày 26 tháng 5, Trương Lương lái xe qua đường Tùng Ninh, bệnh cũ tái phát, gã đau đớn khó chịu, chẳng thể làm gì khác ngoài lái xe vào rừng cây hoang vắng, định dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chốc, chờ giảm bớt đau đớn lại đi.

Không lâu sau, Trương Lương nhìn thấy một bóng người đi lướt qua xe, một mái tóc đen óng mượt mà dài đến tận eo, gã tưởng nhầm là Hà Mai, nỗi hận lắng đọng sâu tận đáy lòng loáng cái ùa ra.

Trương Lương lê cái chân tàn phế kéo Phùng Nguyệt đang hấp hối vào đến tận trong nhà xưởng, nhặt đại một sợi thừng treo cô lên không trung, nhìn cô giãy chết, cũng là để an ủi chính mình kéo dài hơi tàn trong những năm qua.

Trong thời khắc đó, trong mắt Trương Lương, Phùng Nguyệt chính là Hà Mai.

Sau khi tỉnh táo lại, Trương Lương biết mình giết nhầm người, gã lại chẳng hề hối hận, vì trong mắt gã, những người phụ nữ có đặc điểm của bà chủ gia đình vào buổi tối muộn không ở trong nhà, mà lại chạy ra chỗ hoang vu, tay còn cầm hộp cơm, ngoại trừ là vụng trộm với đàn ông thì không còn khả năng khác.

Những ả đàn bà bất trung đều đáng chết, đây là quan điểm của Trương Lương sau khi bị phản bội.

Trương Lương trở lại trong xe, chờ đùi hết đau lại lái xe về nhà, sợ mình bị lộ, hai tiếng sau lại lần theo đường nhỏ trở lại nhà xưởng hủy thi diệt tích.

Duy Duy xuất hiện vào đúng lúc này.

Triệu Tứ Hải cầm một tấm ảnh khác trên bàn lên, “Nạn nhân Thạch Lựu, cũng chính là Phùng Nguyệt, hôm đó xuất hiện ở gần nhà xưởng không phải để gặp riêng người đàn ông nào hết, mà để đưa cơm cho một cô bé tên Duy Duy, cũng chính là nhân chứng.”

Trương Lương đờ ra.

“Đúng như mày đang nghĩ đấy, mày đúng là đã giết một cô gái vô tội đáng thương.”

Triệu Tứ Hải kể lại cuộc đời của Phùng Nguyệt cho Trương Lương nghe, nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Bắt được hung thủ chưa phải là kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu, sau đó còn cả đống công việc rườm rà khô khan cần phải làm nữa.

Triệu Tứ Hải uống một tách trà đặc cho tỉnh táo, trời sáng lại đến bệnh viện.

Gần 10 giờ sáng, Phong Bắc tỉnh, anh đảo mắt nhìn phòng bệnh, không thấy người muốn gặp, đi đâu mất rồi? Còn tưởng vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy chứ.

“Đội trưởng Phong, anh dứt khoát kết bái với Tiểu Cao luôn đi thôi.”

Triệu Tứ Hải bóc quýt, “Lần trước em nó hạ đường huyết ngất đi, anh đập vỡ đầu, máu me đầy mặt, lần này anh bị thương, em nó rót nước làm vỡ cốc thủy tinh, còn dùng tay nhặt lên, bị đâm y như con nhím ấy.”

Câu này có hơi phóng đại một chút, không nhiều, thủy tinh vỡ nhọn đến chừng nào chứ, tay cũng làm từ thịt, nào phải sắt thép, trực tiếp cầm lên, kết quả có thể tưởng tượng dã man đến nhường nào.

Đã thế Cao Nhiên còn bị thương tay phải, ăn cơm ngay cả cầm đũa còn khó khăn, chắc phải chịu khổ một chút.

Phong Bắc không nằm được nữa.

Triệu Tứ Hải thấy anh muốn đứng lên, vội vàng hỏi, “Đội trưởng Phong, anh muốn đi vệ sinh hay thế nào?”

Phong Bắc thở hổn hển, mặt cắt không còn giọt máu, “Tiểu Cao đâu rồi?”

“Tối qua thằng bé trông cả đêm trong viện.” Triệu Tứ Hải nói, “Sáng sớm nay nhận được điện thoại liền vội đi, nói trong nhà có việc, xin nghỉ hai ngày, em nhìn cậu ấy suy sụp lắm, chắc việc trong nhà nghiêm trọng lắm đây, bèn đồng ý, bảo cậu ấy về viết báo cáo sau.”

Phong Bắc càng không nằm nổi nữa, không để ý lời can ngăn của Triệu Tứ Hải mà xuống giường.

Triệu Tứ Hải ném bay quýt đi đỡ lấy anh, “Đội trưởng Phong, anh muốn làm gì đấy?”

Phong Bắc nói phải xuất viện.

Mặt Triệu Tứ Hải kiểu “đùa nhau à”, “Xuất viện á? Đội trưởng Phong, anh mới phẫu thuật xong, chỉ có thể dưỡng thương trong viện thôi, xuất viện cái gì chứ?”

Phong Bắc hất tay Triệu Tứ Hải ra, động tác này động đến vết thương ở lưng, cả ngực lẫn xương sườn đều đau, anh cau chặt mày, mặt tái nhợt, “Tôi có việc gấp.”

Triệu Tứ Hải không hiểu sao đội trưởng Phong lại lì như vậy, “Còn cái gì quan trọng hơn cả mạng nữa chứ?”

Phong Bắc nói, “Có.”

Triệu Tứ Hải há hốc miệng, nói không nên lời, bối rối, còn quan trọng hơn cả tính mạng… Là thứ gì chứ?

“Tiểu Triệu, phía bệnh viện cậu giúp tôi báo một tiếng, tôi xử lý xong việc tư sẽ trở lại.” Phong Bắc vất vả thay quần áo xong rời khỏi phòng bệnh.

Triệu Tứ Hải phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo anh, “Đội trưởng Phong, anh muốn đi đâu? Em lái xe đưa anh đi.”

Phong Bắc vừa đi vừa khởi động điện thoại, máy hiện hết pin, liền siết chặt máy, khớp xương trắng bệch, anh đã hứa với Cao Nhiên sẽ cùng nhau trở về rồi, không thể để Cao Nhiên một mình đối mặt với tình thế lúng túng hỏng bét kia được.

Như vậy là quá tàn nhẫn với cậu, Phong Bắc đau lòng.

Triệu Tứ Hải vào thang máy với Phong Bắc, không yên tâm để anh đi một mình, sợ trên đường lại ngã ra thì quá nguy hiểm.

Phong Bắc dưới sự ỉ ôi dai dẳng của Triệu Tứ Hải mà đồng ý cho anh đưa mình đi.

Triệu Tứ Hải vừa nghe đích đến là thành phố Y thì giọng cao lên hẳn mấy quãng, “Cái gì cơ? Thành phố Y á? Lái xe ít nhất phải 6, 7 tiếng mới đến, đội trưởng Phong, tình hình của anh giờ chịu nổi sao?”

Phong Bắc mất kiên nhẫn, “Đi nhanh một chút.”

Anh còn nói, “Đến nhà tôi trước đã, tôi thay bộ nào sạch sẽ hơn chút.” Điện thoại di động cũng phải thay pin, còn không biết có bước vào cửa nhà Cao Nhiên được không nữa.

Tuy rằng cục diện nằm trong dự liệu, cũng biết là sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, nhưng trạng thái của Phong Bắc cực kì tồi tệ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Nếu Cao Nhiên bị Cao Kiến Quân đánh, cái thân này của anh chẳng thể nào ngăn lại kịp lúc được.

Phong Bắc vuốt mặt, “Đi thôi.”

Triệu Tứ Hải mấp máy môi, anh thở dài, xoa đôi mắt kín tơ máu, thức suốt đêm còn lái xe đường dài, lại chở thêm cả người thương tật nữa.

Trên đường cao tốc, Triệu Tứ Hải báo cáo vụ án cho Phong Bắc.

Phong Bắc đáp lại câu được câu chăng, đột nhiên hỏi, “Tiểu Cao đi vội, đã kịp xử lý vết thương trên tay chưa?”

Triệu Tứ Hải nói băng lại rồi, “Bị thương ngoài da thôi, thằng bé còn trẻ khỏe, vết thương sẽ lành nhanh lắm.”

Xe lại yên tĩnh trở lại.

Phong Bắc khép mắt, sống mũi, dưới cằm trái đều có máu bầm, mấy hôm trước đập đầu vào cửa kính bị thương, khâu mấy mũi, vết thương mới đỡ một chút lại rách, sắc mặt anh tệ cực kì, trên người còn tản ra hơi thở lo lắng, sợ hãi bất an nữa.

Triệu Tứ Hải nghĩ không thông, đội trưởng Phong không để ý đến vết thương trên người, hốt hoảng về thành phố Y như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì, anh dù đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt còn chưa từng mất khống chế đến thế.

Thành phố Y…

Triệu Tứ Hải ớ một tiếng, hình như đội trưởng Phong từng làm trong cục thành phố và cục huyện của thành phố Y, nếu vậy, hai người là đồng hương à.

“Đội trưởng Phong, Tiểu Cao cũng là người thành phố Y, đội trưởng Phong?”

Phong Bắc ngủ thiếp đi.

Xe mãi chạng vạng mới vào đến thành phố Y, Phong Bắc bảo Triệu Tứ Hải đỗ xe ở ven đường, anh đón xe về nhà Cao Nhiên.

Đứng ở dưới nhà, Phong Bắc lại không vội nữa, anh ngồi trên băng ghế dưới gốc cây, giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Nhiên.

Bên kia báo đã tắt máy.

Phong Bắc đút điện thoại lại vào túi quần, anh ngồi một hồi, đứng dậy bước vào hành lang, dẫm lên từng tầng từng tầng mà lên.

Tầng mấy nhỉ? Phong Bắc vừa leo vừa suy nghĩ, tầng bốn.

Khu chung cư này nằm ở đoạn đường không tệ, xem như là hàng đẹp giá rẻ, khuyết điểm duy nhất là tầng nhà không cao, không lắp thang máy.

Phong Bắc dừng lại ở tầng ba, quần áo sau lưng thấm một màu đỏ như máu, anh thở nặng nề, nắm lấy tay vịn cầu thang tiếp tục đi lên.

Một tầng lầu mà mất mấy phút mới leo xong, Phong Bắc lại bấm dãy số của Cao Nhiên một lần nữa, vẫn là tắt máy, anh mím đôi môi mỏng tái nhợt giơ tay nhấn chuông cửa.

Bên trong vọng ra giọng của Lưu Tú, “Ai đấy?”

Phong Bắc nói là bất động sản.

Lưu Tú mở cửa, thấy người ở cửa nào phải bất động sản, mà là Phong Bắc, lập tức sập cửa lại.

Phong Bắc giơ tay chặn lại khung cửa, “Cô à, cháu…”

Tóc Lưu Tú rối bời, mặt cô còn vương nước mắt, cô quắc đôi mắt vừa khóc xong nhìn Phong Bắc, tựa như đang trừng trừng nhìn một tên tội phạm tội ác tày trời, “Cậu đi cho tôi, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu!”

Tay Phong Bắc dùng sức, cửa bị anh đẩy ra, anh sải bước tiến vào.

Lưu Tú chỉ lo con trai trong phòng phát hiện ra Phong Bắc đến, nhà vừa mới yên tĩnh lại một chút lại sắp náo loạn cả lên, cô điên tiết, không biết lấy sức lực ở đâu ra, lập tức đẩy Phong Bắc ra ngoài.

Trên người Phong Bắc chỗ nào cũng có vết thương, bị đẩy vài bước về sau ngã ngồi trên đất, cửa đóng sầm lại trước mặt anh, tay anh chống đất muốn đứng lên, lại không có sức.

“Mẹ kiếp.”

Mắt Phong Bắc đỏ ngầu nhìn cánh cửa đóng chặt, anh phiền muộn trong lòng, tay run run lấy điếu thuốc và bật lửa ra, mất nửa ngày mới châm được lửa.

Từng làn khói thuốc lượn lờ, suy nghĩ của Phong Bắc lùi về sau, lùi về năm năm trước.

Trong con ngõ chật hẹp ẩm ướt, thiếu niên đưa tay ra với Phong Bắc, gương mặt sạch sẽ còn đậm nét trẻ con nở nụ cười xán lạn, cậu nói, “Em là Cao Nhiên, Nhiên trong rực cháy.”

Tâm tư Phong Bắc lại tiến về trước, tiến đến năm năm sau, trong phòng họp, vẻ ngây ngô non nớt chẳng còn nữa, thanh niên đã trở nên kiên cường anh tuấn hơn nhìn chằm chằm anh, lặp lại câu tương tự như năm năm trước.

Cao Nhiên mang theo ngọn lửa thiêu cháy mình một lần nữa đứng trước mặt Phong Bắc, dũng cảm, kiên quyết, lặng yên thể hiện sự chấp nhất của mình.

Phong Bắc lấy tay nhấn lên đôi mắt, khàn giọng lẩm bẩm, “Cao Nhiên…”

Cao Nhiên trong phòng tựa như có cảm ứng mà đi ra, hướng về phía cửa lớn.

Cậu đi cũng không vững vàng cho lắm, lúc về vẫn quỳ mãi, đầu gối xanh tím, chân trái còn bị ba cậu đạp, nếu không nhờ mẹ cậu can ngăn, lúc này cậu hẳn đã nằm trong viện rồi.

Giọng Lưu Tú cất lên từ phía sô pha, “Nếu mày còn muốn khiến mẹ mày tức đến té xỉu như hồi sáng, khiến ba mày giận đến tăng huyết áp, thì mày cứ đi ra đi!”

Bước chân Cao Nhiên dừng lại, cậu ngày càng chắc chắn Phong Bắc đã đến, ở ngay ngoài cửa thôi, “Mẹ.”

Lưu Tú cứng rắn nói, “Đừng gọi tao là mẹ.”

Cao Nhiên liếc nhìn cửa, bước chân bất giác tiến đến gần phía đó.

“Mẹ mày thà rằng mày theo cái chủ nghĩa độc thân, DINK gì đó, chứ không muốn mày ở bên một thằng đàn ông!” Lưu Tú nhìn ra ý định của con trai, tâm tình kích động lên, “Cái thằng Phong Bắc kia lớn hơn mày đến gần mười tuổi, mày rốt cuộc là nghĩ gì thế hả? Hả?!”

Cao Nhiên rũ mắt nhìn cái tay bị thương, vẫn là câu nói lúc sáng, “Con muốn ở bên anh ấy.”

Một bước cũng không thể lùi.

Cậu biết chỉ cần mình lùi một bước, dẫu chỉ là một bước nhỏ thôi, sẽ liên tục bị đẩy lùi về sau, rốt cuộc chẳng thể nào trở lại chỗ cũ nữa.

Có vài thứ Cao Nhiên biết trước sẽ chẳng thể nào cho cha mẹ được, cậu chỉ có thể cho hết sức có thể, cùng với Phong Bắc.

Lưu Tú ngồi lại lên ghế sô-pha, không còn gì để nói nữa.

Cả một buổi chiều, cô quát cũng quát, mắng cũng mắng, khóc cũng khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ hết rồi, trong nhà vẫn cứ nát bét, không biết cái tên Phong Bắc kia rót bùa mê thuốc lú gì cho con trai nữa.

Con trai vừa tốt nghiệp đại học, cuộc đời vừa mới bắt đầu, có tiền đồ tốt đẹp, tương lai rạng rỡ lại muốn chà đạp, nó cũng chẳng nghĩ mà xem, ở bên một người đàn ông, sẽ bị bao nhiêu người phỉ nhổ, đâm sau lưng, dù cho sự nghiệp có tốt đẹp đến nhường nào đi nữa, cũng sẽ để lại cho mình một vết nhơ cực lớn.

Lưu Tú hâm mộ bà cụ, chuyện xảy ra một phút trước, phút sau đã quên hết, thật tốt biết bao.

Cô cầm lọ thuốc để bên ghế sô-pha ném lên trên bàn, “Sao mày lại uống thuốc giảm đau?”

Cao Nhiên nhìn thoáng qua lọ thuốc, sáng nhức đầu quá, bèn mua thuốc ngay trong bệnh viện, xem ra mẹ cậu lục túi của cậu rồi, “Đau đầu ạ.”

Lưu Tú biết con trai có chứng đau đầu, vẫn chưa khỏi hẳn, cô trầm mặc một lát lại lấy ra một lọ thuốc khác, “Thế đây là thuốc gì?”

Cao Nhiên bóp ngón tay, “Thuốc ngủ ạ.”

Lưu Tú nhất thời nghe không hiểu, “Thuốc ngủ ư?”

Cao Nhiên hời hợt, “Con vẫn luôn bị mất ngủ nặng, có Phong Bắc ở thì con ngủ được, không có anh ấy, con cũng chỉ đành uống thuốc, nếu không con chẳng thể nào ngủ được.’

Lưu Tú chẳng thèm nhìn lọ thuốc mà ném mạnh đi, tức đến run người, “Nói dối! Mày đang nói dối! Mày vì tên đàn ông kia mà lừa mẹ mày!”

“Con không.” Mặt Cao Nhiên như muốn khóc, “Mẹ, thực sự con không nói dối.”