*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Mặt Cao Nhiên nóng bừng lên, cậu giả vờ bình tĩnh nói, “Xoa xoa anh.”

Cao Nhiên đến tìm bác cả, nhưng không gặp được, điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu.

Lưu Văn Anh không gặp ai hết, kể cả Lưu Vũ.

Lúc lấy khẩu cung, Lưu Văn Anh làm như không biết gì cả, bảo là không biết Vương Vĩ chưa chết, sau khi lời nói dối bị vạch trần thì lại tỏ vẻ cam chịu, nên làm gì thì cứ làm đi.

Chết cũng không hé răng.

Trong tình huống đó, Lưu Văn Anh không lập tức đưa Vương Vĩ đến bệnh viện, mà lại mạo hiểm chôn sống, là đã chuẩn bị sẵn sàng gánh tội thay rồi.

Cô làm thế xuất phát điểm chắc chắn là vì con trai Lưu Thành Long.

Giữa Vương Vĩ và Lưu Thành Long có khúc mắc gì, không thể để người khác biết, trong lòng Lưu Văn Anh rõ nhất, cho nên cô mới dứt khoát không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, nhân cơ hội giết người diệt khẩu, vĩnh viễn trừ đi hậu họa.

Cao Nhiên ngồi xổm ven đường, cố ý giết người và giết người do sơ ý có tính chất khác nhau một trời một vực.

Bác cả giết người rồi.

Bác không hề hồ đồ chút nào, mục tiêu rõ ràng, thủ pháp ngoan tuyệt, khiến cho Cao Nhiên thấy sợ trong lòng.

Một khi vụ án bị vạch trần, những thứ lặng yên thối nát không muốn người khác biết đến kia, sẽ đồng loạt ào ra, chân tướng có lẽ sẽ khiến cậu không tài nào chấp nhận nổi.

Bác cả cố ý giết người, chôn sống người trong sân, hôm sau nói với cậu anh họ đi làm công chưa về, những câu đó hãy còn văng vẳng bên tai.

Trước khi thi thể anh họ bị phát hiện, bác cả vẫn luôn nói cười với cậu, nấu cơm giặt giũ, nên làm cái gì thì làm cái đấy.

Cao Nhiên hồi tưởng lại, vừa giật mình vừa sợ.

Cứ như là một người quen thuộc đột nhiên thay đổi gương mặt, trở nên xa lạ, cũng càng đáng sợ hơn, chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.

Lòng người khó hiểu quá đỗi.

Cao Nhiên biết người đàn ông đang có ý đồ xấu với mình, gõ bàn tính bùm bùm, đến là xấu xa.

Nếu không thì cũng sẽ không có chuyện hễ có tiến triển mới là gọi cậu đến, lại còn hoặc vô tình hoặc cố ý hỏi cái này cái kia nữa chứ.

Nhưng cậu lười để bụng, còn nhiều chuyện khác phải lo lắm cơ.

Còn chưa lớn lên, đã nhiều phiền não đến mức lực bất tòng tâm rồi.

“Anh Tiểu Bắc, em muốn hút thuốc.”

Phong Bắc lờ đi.

Cao Nhiên chìa tay ra, “Anh cho em một điếu, lúc về em mua trả anh một bao.”

Phong Bắc vỗ một cái lên lòng bàn tay cậu nhóc.

Cao Nhiên tha thiết chờ mong nhìn người đàn ông, mềm giọng, “Anh Tiểu Bắc.”

Phong Bắc thấy cậu nhóc như vậy, nghĩ thầm đồ oắt con, anh thở dài, “Chỉ một điếu thôi.”

Cao Nhiên hút một hơi, phiền não ưu sầu gì gì đó chẳng giảm đi tẹo nào, còn tựa như một tảng đá chặn ngang lồng ngực cậu.

Phong Bắc vén lọn tóc trước trán cậu nhóc, nhiều thêm một con rết nhỏ, “Dặn em ăn ít nước tương thôi, không nghe phải không?”

Cao Nhiên thổi sợi tóc, con rết nhỏ ngước nhìn ông mặt trời, lại trốn đi, cậu nhặt hòn sỏi ném ra ngoài.

“Lúc bị thương em vẫn ở nhà bác, khẩu vị của bác thiên mặn, cho nhiều dầu muối tương lắm.”

Bầu không khí trở nên nặng nề hẳn.

Cao Nhiên đứng lên đá đá cẳng chân, hoạt động gân cốt, “Em về đây.”

Phong Bắc dụ cậu đến thôn Thạch Hà một chuyến, đi nhanh về nhanh, không mất nhiều thời gian đâu, “Có Diệp Tử ở đó, bà em không sao đâu.”

Cao Nhiên cười tít mắt hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh thấy em giống đồ ngu không?”

Phong Bắc dập tàn thuốc vứt xuống đất, “Em trai à, em cực kì thông minh.”

Cao Nhiên à một tiếng, gương mặt vẫn treo nụ cười xán lạn, “Em còn tưởng anh nghĩ em ngu cơ đấy.”

Phong Bắc méo mặt, nhóc ranh này chiếu tướng anh rồi.

Cao Nhiên không về thôn, bảo để mai đi.

Phong Bắc cũng không miễn cưỡng, vất vả lắm mới tóm được một người có thiên phú, anh không thể đốt cháy giai đoạn được, “Hồi còn nhỏ anh họ em có bày trò nghịch dại gì không?”

Cao Nhiên lắc đầu, “Em chưa từng nghe nói.”

Cậu nói thật, cậu chỉ biết là anh họ có quan hệ với Vương Vĩ, nhưng Vương Vĩ chết rồi, chết ngay trước anh họ.

Giờ đến một kẻ tình nghi cũng không có luôn.

Mục đích của bác cả rất rõ ràng, chính là để chuyện nào đó vĩnh viễn trở thành bí mật.

Bác chắc chắn sẽ không nói một chữ nào hết.

Ép thì sẽ tự sát, đây là thái độ của bác, điên rồi.

Cao Nhiên nghĩ sao cũng không ra anh họ lại liên quan đến chuyện gì.

Rốt cuộc là anh ấy có nhược điểm gì rơi vào tay Vương Vĩ, không thể lộ ra ánh sáng đây?

Không được, Cao Nhiên quyết định về hỏi mẹ thử xem.

Phong Bắc nói, “Mấy đứa nhỏ trong thôn đều tụ tập chơi chung với nhau, tuổi anh ta và Vương Vĩ không chênh nhau mấy, khi còn bé hẳn cũng cùng chơi trốn tìm, nghịch bùn, chơi trò gia đình, ném cát, bắn bi chứ?”

Cao Nhiên suy nghĩ một chút, “Lúc họ còn nhỏ em còn chưa sinh ra nữa, đến lúc em bắt đầu biết nhớ, họ đã thành một nhóm nhỏ rồi.”

Phong Bắc nghiêng đầu, “Nhóm nhỏ?”

Có xe đi qua, anh kéo cậu nhóc vào trong, “Nhìn đường kìa.”

Cao Nhiên trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, “Anh Tiểu Bắc.”

Phong Bắc, “Hửm.”

Cao Nhiên thở dài một hơi, “Nếu anh là anh của em thì tốt rồi.” Rất mạnh mẽ, rất có cảm giác an toàn, sẽ bảo vệ cậu.

Phong Bắc nhíu mày, “Giờ không phải chắc?”

Cao Nhiên đáp, “Anh ruột cơ.”

Phong Bắc đùa, “Vậy kiếp này đến chết cũng không có hi vọng rồi, để đến kiếp sau xem hai ta có duyên làm anh em không nhé.”

Cao Nhiên bỗng nói, “Hay là mình kết nghĩa anh em đi?”

Phong Bắc giống như một người anh trai mà khoác tay lên vai cậu nhóc, đầu cậu không cao, mới đến ngực anh, nhỏ xíu hà, “Em trai à, giờ là thế kỉ hai mươi rồi, không còn cái mốt đó nữa đâu, em gọi anh một tiếng “anh trai”, ai bắt nạt em, anh liền làm chỗ dựa cho em.”

Cái tâm tư nho nhỏ của Cao Nhiên bị nhìn thấu, cậu xấu hổ gãi mặt, lại nhớ ra, “Anh Tiểu Bắc, sao hôm nọ trước mặt đội trưởng Tào anh lại gọi em là Nhiên Nhiên? Nghe cứ kì kì thế nào ấy.”

Mặt Phong Bắc nóng lên, đỏ ửng.

Anh nói vậy theo bản năng, như là cố tình ra vẻ thân mật cho Tào Thế Nguyên xem, cũng tiện thể tuyên bố quyền sở hữu, đây là người của tôi.

Nhảm nhí thật.

Sau đó Phong Bắc cũng từng ngẫm lại, chỉ có một kết luận tạm coi như chấp nhận được, ấy chính là anh hợp với cậu nhóc này.

Phong Bắc hi vọng về sau có thể giúp đỡ cậu trên con đường trưởng thành, dùng kinh nghiệm lấy được của mình và những người từng trải khác dạy bảo thiếu niên này.

Nếu có thể làm việc cùng cậu, vậy thì không thể nào tốt hơn nữa.

Không được cũng không ép.

Phong Bắc thầm thở dài, lúc anh đối mặt với cậu nhóc, luôn dùng rất nhiều sự kiên nhẫn, thậm chí là dung túng.

Anh ruột thương em ruột còn chưa nhiều đến thế đâu.

Chiều quá mức rồi, lại vô pháp vô thiên, nếu còn cứ như vậy, chắc là leo lên đầu lên cổ anh mất.

Nhớ tới tình hình Lữ Diệp báo cáo, Phong Bắc cau mày.

Cái tên Tào Thế Nguyên kia không biết đang bày trò quỷ gì, động cơ tiếp cận cậu nhóc không thuần khiết, anh phải đề phòng mới được, không thể để đối phương cướp người từ trong tay anh đi.

“Sao hôm đó em lại đi dạo với Tào Thế Nguyên trong thôn vậy?”

Cao Nhiên hừ mũi, “Đội trưởng Tào lừa em.”

Cậu kể mọi chuyện ra, giống như một đứa bé bị ấm ức, chờ người lớn trong nhà xoa xoa ôm ôm nâng nâng vậy.

Nếp nhăn giữa chân mày Phong Bắc càng sâu, anh mím môi, “Lần sau mà gặp anh ta nữa, cứ lờ đi.”

Cao Nhiên đút tay vào túi, “Anh cũng là đồ lừa đảo, các anh là một ổ rắn chuột.”

Phong Bắc xoa xoa tóc cậu nhóc, “Dùng thành ngữ linh tinh.”

Nói vớ vẩn một hồi rồi lại về chuyện chính.

Cao Nhiên nói anh họ và Vương Vĩ không chung nhóm, không chơi với nhau, “Vương Vĩ nghịch lắm, chỉ chơi với mấy người nghịch thôi, họ thường đi mấy thôn làng xunh quanh.”

Phong Bắc trầm mặc một chốc, hỏi bình thường trong thôn có thể phát sinh mâu thuẫn gì.

Cao Nhiên nói mấy chuyện lặt vặt thôi, gà nhà ai ăn lúa nhà nào, lợn nhà nào ủi đất trồng rau nhà ai, ai mượn xẻng đòn gánh linh tinh mà không trả vân vân.

Rẽ vào ngõ nhỏ, Phong Bắc chợt khựng lại.

Cao Nhiên nhìn đống cát phía trước, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt tái xanh tái mét, cậu nuốt nước bọt đánh ực, “Anh Tiểu Bắc?”

Phong Bắc thở ồ ồ, cơ bắp toàn thân căng cứng, cả người chìm vào trong nỗi sợ hãi khó tả.

Chết mất thôi.

Lúc trước Cao Nhiên nghe trộm chuyện người đàn ông sợ cát, ngoài thấy buồn cười, khó tin ra, chỉ là tò mò, lúc tận mắt chứng kiến lại không nhìn nổi.

Dáng vẻ người đàn ông có thể bật khóc bất cứ lúc nào khiến lòng Cao Nhiên khó chịu vô cùng.

“Đổi đường khác đi.”

Cậu đi hai bước mới phát hiện người đằng sau không đuổi theo, vẫn đứng đờ ra đó, y như cây cọc gỗ vậy, “Không đi sao?”

Chân Phong Bắc như nhũn ra, anh nhắm tịt mắt lại, chờ lúc mở ra lần nữa thì vành mắt đỏ hoe, khàn giọng nói, “Anh không đi nổi, em dìu anh đi.”

Cao Nhiên, “…”

Rời xa đống cát, Phong Bắc lại men lì trở lại, cứ như sự yếu đuối bất lực mới vài phút trước chỉ là ảo giác mà thôi.

Cao Nhiên hỏi, “Sao anh lại sợ cát thế?”

Phong Bắc bảo, “Trời sinh.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Điêu, em không tin.”

Phong Bắc lau mặt, trong lòng bàn tay thô ráp đẫm mồ hôi, anh cười khổ, “Tự nhiên có một ngày sợ thôi.”

Trực giác của Cao Nhiên bảo cậu, người đàn ông này không lừa cậu.

Cái sự đột nhiên ấy cậu đã được trải nghiệm rồi, ví như một ngày nọ đang bắt tép sông đột nhiên lại đau đầu, đột nhiên chết chìm, đột nhiên đến một thế giới song song, đột nhiên có một năng lực.

Hai chữ “đột nhiên” này đã khiến cậu sinh tâm lý phản cảm, và cả khiếp sợ nữa, dù sao hầu như đều không phải chuyện tốt.

Cao Nhiên nảy sinh lòng đồng cảm với người đàn ông.

Vóc người cao to, vừa chắc vừa khỏe, cơ bắp rắn rỏi, bước đi như gió, lông mày vừa nhíu lại nghiêm túc lên thì trở nên đáng sợ vô cùng, kỳ thực lại mang trái tim thiếu nữ.

Nhỉ?

Cao Nhiên nhón chân xoa xoa mái đầu đinh của người đàn ông.

Đơn thuần là hành vi do đầu nóng lên thực hiện thôi, đừng nghĩ nhiều, nghĩ sẽ thấy bản thân ngốc kinh khủng luôn.

Nhưng Phong Bắc lại không hất ra, “Làm gì thế?”

Mặt Cao Nhiên nóng bừng lên, cậu giả vờ bình tĩnh nói, “Xoa xoa anh.”

Phong Bắc búng trán cậu nhóc một cái, “Đầu toàn mồ hôi, có cái gì đâu mà xoa.”

Cao Nhiên ngẩng đầu, trong tầm mắt là một bầu trời xanh thẳm, mặt trời đỏ rực, còn có gương mặt rắn rỏi của người đàn ông, hoa mắt chóng mặt, “Đúng thế.”

Phong Bắc nhìn thằng bé ngốc, “Sao em còn chưa lấy xuống?”

“Em đang duỗi tay mà.”

Cao Nhiên nói rồi làm động tác vươn vai, “Sao anh ra ngoài nhất định phải mang theo nước thế?”

Phong Bắc vặn bình ra uống mấy ngụm lớn, “Lần sau sẽ nói cho em biết.”

Cao Nhiên nhìn mấy giọt nước trượt qua cằm người đàn ông, chảy dọc qua hầu kết, trốn vào dưới lớp áo màu xám đậm, cậu nuốt nước bọt, khát ghê.

Hai ngụm nước cuối cùng trong bình của Phong Bắc chui vào bụng Cao Nhiên.

Cao Nhiên và Phong Bắc tách ra, nửa đường gặp lại con hồ ly kia.

Cậu đạp xe vượt qua, không định dừng lại, xe đột nhiên bị một cánh tay kéo lại, suýt nữa khiến cậu ngã sấp mặt.

Tào Thế Nguyên lấy một tờ 50 đồng ra, “Cậu bạn nhỏ, mua hộ tôi ít kẹo đi.”

Cao Nhiên lắc lắc cái xe, không hất được cánh tay đang kéo yên sau kia, cậu cáu lên, “Quanh đây không có hàng tạp hóa, tui biết đi đâu mua kẹo cho ông giờ?”

Tào Thế Nguyên cau mày, “Không cần kẹo sữa, cũng không cần kẹo mềm, chỉ cần kẹo hoa quả thôi, vị chanh ấy.”

Cao Nhiên trợn mắt, “Ông không nghe tui nói hả? Tui không mua cho ông được.”

Cậu đẩy xe đạp đi, đẩy rồi lại đẩy, vẫn không được, giận đến mức đầu bốc khói, “Đội trưởng Tào, ông đừng có ép tui chửi bậy nha.”

Tào Thế Nguyên đút tay vào túi, lúc lấy ra kẹp thêm một tờ 100, “Nhóc giúp tôi mua kẹo, tờ tiền này sẽ là của nhóc, nhóc có thể mua truyện, chơi game, mời bạn bè ăn cơm.”

Cao Nhiên lắc xe đạp, không bị lay động chút nào, “Tui phải về làm bài tập, không rảnh.”

Lông mày Tào Thế Nguyên càng lúc càng cau chặt, tay dùng sức, kéo luôn thiếu niên đang ngồi trên xe xuống.

Cao Nhiên nổi giận, cậu tính quăng xe đạp, kết quả cánh tay kia cứ như gọng kìm nắm chắc yên sau, định giằng co với cậu.

Tào Thế Nguyên híp mắt, giọng lạnh tanh, “Chỉ bảo nhóc mua viên kẹo thôi cũng chống đối tôi như thế, nếu là đội trưởng Phong, chắc nhóc đã hớn ha hớn hở chạy đi mua từ lâu rồi.”

Dứt lời, lại lấy thêm ba tờ 100, dúi hết vào giỏ xe đạp.

Tiếng tiền giấy ma sát nghe êm tai vô cùng, cực kì mê hoặc.

Cao Nhiên hít một hơi, tính tình người này quá là khó đoán, về sau gặp nhất định phải quay đầu chạy ngay, cậu lui một bước, tự nhận mình xui xẻo, “Cho ông cái xe đấy, ông tự đi mà mua.”

Tào Thế Nguyên nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên mặt thiếu niên, trong mắt không hề có chút độ ấm nào.

Cao Nhiên gai hết cả người, còn muốn gì nữa? Nhất định phải bắt cậu chạy đi mua dâng hai tay lên sao?

Cửa căn hộ bên cạnh mở từ bên trong, người trung niên dắt xe máy ra, lấy làm lạ mà nhìn một lớn một nhỏ ngoài cửa, ông không lo chuyện bao đồng, chỉ bảo, “Cậu bạn nhỏ, phiền cháu dắt xe dịch sang bên cạnh một chút.”

Cao Nhiên dắt xe tấp vào trong, mình cũng đứng bên cạnh.

Xe máy ra khỏi ngõ rồi, Cao Nhiên thu tầm mắt về, bất chợt thấy vết máu sau vai Tào Thế Nguyên.

Cậu giật mình, người này bị thương mà cứ như chẳng liên quan đến mình ấy, cứ điềm nhiên như không.

Tào Thế Nguyên tóm lấy cánh tay cậu nhóc, bị vùng ra, anh lại tóm lấy, ép người ta vào trong ngực.

Đầu ngõ bên trái đột nhiên vọng lại một âm thanh, “Các người đang làm gì thế?”

Phong Bắc vốn nên về cục rồi lại đứng đó, ngược sáng, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ thấy giữa chân mày nhíu lại thật sâu.

Cao Nhiên giật mình, vội vã dùng hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của Tào Thế Nguyên.

Tào Thế Nguyên không đề phòng, lùi về sau va phải tường, đụng vào vết thương, đau đến tái hết cả mặt.