*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Cao Nhiên là một thằng bé xui xẻo, mơ mơ hồ hồ bị đẩy ngã, trán đập lên bậc thang, toác ra.

Đẩy cậu ngã nào phải ai khác, là ba cậu, ba ruột!

Việc này phải quay lại nửa tiếng trước.

Lưu Văn Anh tỉnh dậy thì phát điên lên, hai người đàn ông trưởng thành Cao Kiến Quân với Lưu Huy không khuyên nổi, cô mất khống chế, bắt được người nào thì cắn người đấy, xong còn mắng Lưu Vũ không ra gì, để người ta mổ bụng em ruột, sớm muộn gì cũng phải gặp báo ứng.

Lúc người ta mất đi lý trí, đều vô thức nói những lời tổn thương nhất, chuyên nhằm vào tim người ta mà đâm, đâm phát nào trúng phát đấy.

Lưu Vũ giải thích thế nào, Lưu Văn Anh cũng không nghe, cô tức giận mắng chửi ngay trước mặt đám Cao Nhiên, “Giỏi lắm Lưu Vũ, em mày chết rồi, mày vừa lòng rồi chứ gì? Tao nói cho mày biết, kể cả em mày có chết đi nữa, thứ gì của tao mày cũng đừng hòng lấy đi!”

Gian nhà chính đột nhiên lặng như tờ.

Mặt Lưu Vũ lập tức trắng bệch, chị lùi về sau, không thể tin nổi mà nhìn mẹ mình.

Câu nói kia như thể tát thẳng vào mặt chị ngay trước mặt mọi người vậy.

Lúng túng cực kì.

Cao Nhiên nhìn chị họ, sợ chị làm ra chuyện gì kích động, nhưng không, chị chỉ không ngừng lau nước mắt, khóc trong âm thầm.

Trong ấn tượng của cậu, chị họ rất độc lập, cũng rất kiên cường.

Lần này thật sự bị tổn thương rồi.

Cao Nhiên đang định nói gì, tay lại bị ba kéo lại, cậu bèn nuốt lại lời vào bụng.

Cao Kiến Quân đối nhân xử thế rất rõ ràng, đây là chuyện nhà họ Lưu, hai cha con họ họ Cao, không nên nói nhiều, yên lặng xem tình hình là được rồi.

Lưu Huy đập bàn, cái bụng bia phồng lên xẹp xuống, “Văn Anh, chị nói cái gì thế? Tiểu Long xảy ra chuyện, chúng ta đều rất khó vượt qua, nhưng người chết không thể sống lại, trước mắt chuyện quan trọng nhất là bắt được hung thủ, chúng ta nhất định phải cố hết sức hợp tác với lực lượng cảnh sát điều tra, Tiểu Vũ làm thế là đúng, sao chị mắng nó?”

Bình thường, lúc em trai Lưu Huy nói, Lưu Văn Anh đều nghe, lần này thì khác.

Trong mắt Lưu Văn Anh, con gái sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, trở thành một phần của nhà khác, chỉ có con trai mới có thể chăm sóc cô, dưỡng lão đưa tang cho cô.

Quan niệm này rất phổ biến.

Giờ không còn con trai nữa, về già không biết thế nào, trong lòng Lưu Văn Anh sao mà dễ chịu cho được? Cô túm tóc Lưu Vũ mà giật lấy giật để.

Nỗi thống khổ, phẫn hận, tuyệt vọng ép Lưu Văn Anh phát điên, không biết xả vào đâu, bèn đổ hết lên đầu con gái.

Tình cảnh trở nên hỗn loạn, Lưu Huy bước lên can ngăn, hai mẹ con bị tách ra xong lại quấn vào nhau.

“Kiến Quân, mau qua giúp một tay——”

Cao Kiến Quân nhập hội, chú không đánh, mà nói lý.

Mỗi tội lúc này thì đạo lý cái mẹ gì.

Cao Kiến Quân bị Lưu Văn Anh cào rách tay, mặt sầm xuống, “Văn Anh, chị bình tĩnh một chút.”

Tiếng gào, tiếng chửi, tiếng khóc lẫn hết vào nhau.

Cao Nhiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực xô ngã, trên trán phát đau, chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống, cậu vươn tay lên sờ, hốt hoảng kêu lên, “Ba ơi! Ba! Ba! Con chảy máu rồi!”

Gian nhà chính lại lần nữa lặng như tờ.

Sau đó là loạn hết cả lên.

Lưu Huy ở lại trông Lưu Văn Anh, sợ cô nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ, Cao Nhiên được ba và Dương Chí đưa đến bệnh viện khâu đầu, Lưu Vũ đi theo.

Cao Nhiên khâu xong thì đi ra, thấy ba cậu đang dựa lên tường rầu rĩ, “Ba, ba khóc ạ?”

Mắt Cao Kiến Quân đỏ hoe, “Khóc đéo gì.”

Cao Nhiên hứ, “Điêu, con thấy ba lau mắt rồi.”

Cao Kiến Quân tức giận lườm thằng con, “Thấy rồi còn hỏi?”

Cao Nhiên cười hì hì, “Không phải sợ đâu ạ, về con nói đỡ cho ba trước mặt mẹ và bà nội cho.”

Cao Kiến Quân trông cái mặt tí tởn của thằng con, thở dài, “Ba không cố ý.”

Cao Nhiên cũng thở dài y chang ông cụ non, “Dạ, con biết mà.”

Cao Kiến Quân xoa đầu con trai, “Con đứng đợi ở đây, ba đi tìm bác sĩ hỏi xem thế nào.”

Phong Bắc đến bệnh viện, đụng phải chị của nạn nhân là Lưu Vũ, anh là một người thô thiển, không biết mở mồm ra mà an ủi vài câu, chỉ thuận miệng chào một tiếng.

Lưu Vũ gọi anh lại, hỏi thăm tiến triển.

Phong Bắc chỉ tiết lộ nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong của nạn nhân, “Chuyện nhà cô tôi đã nghe rồi, bác gái tạm thời không chấp nhận được sự thật này, cần thời gian, cô tâm sự với mẹ nhiều hơn một chút.”

Mắt Lưu Vũ đỏ lên, chị gật đầu, muốn nói lại thôi.

Phong Bắc nói, “Cô Lưu, có gì cô cứ nói thẳng đi.”

Lưu Vũ trầm mặc một lúc lâu mới quyết định, “Tôi nghi rằng tối hôm em trai gặp chuyện em ấy có về nhà.”

Phong Bắc khẽ nhướn mày một cái khó mà nhìn rõ, “Cô nghi rằng mẹ cô đang nói dối?”

Mặt Lưu Vũ tái nhợt, “Sợ là lúc em ấy về, mẹ tôi không có nhà, căn bản là không biết…”

Phong Bắc híp mắt, “Đúng là có khả năng này thật, cô Lưu, có phải cô phát hiện ra điều gì rồi không?”

Lưu Vũ lúng túng lắc đầu, “Chỉ là trực giác thôi.”

Phong Bắc thu hồi ánh mắt săm soi, trầm giọng nói, “Nếu cô Lưu phát hiện ra điều gì nữa, phiền lập tức liên lạc với chúng tôi, như vậy sẽ có lợi cho công tác điều tra.”

Lưu Vũ nói, “Tôi hiểu rồi.”

Mắt Cao Nhiên rất tinh, đã thấy hai người đứng cách đó không xa từ lâu, người nam thì cao to cường tráng, người nữ thì mảnh mai yếu đuối, đứng cạnh nhau rất chi là xứng đôi.

Đợi đến khi một trong hai nhân vật chính tiến lại đây, cậu bật thốt lên, “Anh Tiểu Bắc, anh để ý chị họ em hả?”

Mặt Phong Bắc kiểu “không hiểu nhóc đang nói cái gì”.

Cao Nhiên bĩu môi, “Anh ôm chị ấy.”

Mặt Phong Bắc đen xì, “Không hề.”

Cao Nhiên nói, “Hai mắt em đều thấy mà.”

Phong Bắc đáp trả, “Hai mắt em mù hết rồi.”

Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông, “Không có thật ạ?”

Phong Bắc bảo không, “Do góc nhìn đấy, anh chỉ đỡ vai cô ấy thôi.”

Cao Nhiên, “Vầng.”

Phong Bắc giờ mới kịp phản ứng, mặt như gặp phải quỷ.

Không đúng, sao mình lại phải đi giải thích với thằng nhóc này cơ chứ?

Cao Nhiên không biết người đàn ông đang nghĩ cái gì, chỉ phát hiện mặt của anh hình như đỏ lên.

Phong Bắc nghiêng đầu ho khan một tiếng, lúc quay lại làm như không có gì xảy ra cúi đầu nhìn cậu nhóc, mặt dính máu, trên tay lẫn áo cũng có, trông đến là thê thảm.

Anh xoa xoa đầu đứa bé xui xẻo, “Có đau không?” Hỏi một câu rõ thừa.

Cao Nhiên bĩu môi, “Đau.”

Phong Bắc thấy vẻ mặt của cậu nhóc, cảm thấy rất chi là đáng yêu, đầu nóng lên, thốt ra, “Thổi một chút thì hết đau.”

Mặt Cao Nhiên kiểu CLGT, mặt Phong Bắc cũng đang CLGT.

Lúng túng ghê.

Phong Bắc bóp trán, chắc tại dạo này mệt quá, nên đại não bị chập mạch đây mà.

Cao Nhiên cười tươi như hoa, “Vậy anh thổi cho em đi.”

Lưng Phong Bắc cứng đơ.

Cao Nhiên nghịch ngợm nháy mắt, quê chưa.

Phong Bắc giật giật khóe môi khô ran, coi nhóc kìa.

Anh cong lưng ghé sát lại, thổi trán cậu nhóc mấy cái, trong mũi toàn là mùi nước thuốc mà thôi.

Cao Nhiên nói không thèm suy nghĩ, “Anh Tiểu Bắc, anh dịu dàng như con gái vậy á.”

Phong Bắc, “…”

Cao Nhiên, “…”

Ngu ngốc là bệnh, có thể lây nhiễm, thật là đáng sợ.

Điện thoại di động của Phong Bắc reo lên, trong cục gọi, anh nghe xong thì thấy cậu nhóc đang tròn mắt nhìn chằm chằm… điện thoại di động trong tay mình.

Cao Nhiên nói, “Ba em không mua di động, cả họ hàng em chỉ có mỗi cậu em có, động chút là mất mấy ngàn, mua không nổi.”

Phong Bắc nhếch môi, “Anh cũng không mua nổi, đây là giám đốc mua cho đấy.”

Chém gió, mắt Cao Nhiên sáng lòe lòe, “Cho em mượn chơi một lát đi?”

Phong Bắc đưa cho cậu, “Chơi đi.”

Cao Nhiên lau vết máu trên tay lên quần rồi mới cầm lấy điện thoại di động, sợ làm bẩn, cậu không chơi ngay, mà ngước mắt nhìn trán của người đàn ông.

Phong Bắc nhếch môi, “Nhìn gì thế?”

Cao Nhiên lắc đầu.

Phong Bắc ngậm điếu thuốc bên mép, không châm, để thế cho đỡ thèm, “Ba em đâu?”

Cao Nhiên bấm điện thoại di động, “Chỗ bác sĩ ạ.”

Phong Bắc híp mắt nhìn cái mặt mèo của cậu nhóc, rồi lại nhìn vết thương trên trán cậu, “Ăn ít tương thôi, vốn đã xấu rồi, thêm vết sẹo nữa thì không dám nhìn luôn.”

Cao Nhiên nhếch miệng, “Chả sao, đàn ông con trai có sẹo trên người càng đẹp giai hơn, có vẻ rất nam tính, không phải trên tay anh cũng có sao?”

Trên đường tới đây, trong đầu Phong Bắc toàn là cảnh cậu nhóc mặt be bét máu, nước mắt ròng ròng kêu đau.

Ngờ đâu người ta tung tăng nhảy nhót, mặt không có lấy một chút cảm xúc tiêu cực nào.

“Bài tập hè chưa làm xong đúng không?”

Nụ cười trên mặt Cao Nhiên vụt tắt, cậu bực bội lườm anh, “Thật là, khi không nói đến bài tập làm chi?!”

“Dù không nói đến, bài tập vẫn cứ nhiều như thế thôi, không bớt đi chút nào đâu.”

Phong Bắc thấp giọng nói, “Đợi tang sự của anh họ em xong xuôi rồi, em về cùng ba em đi.”

Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ.

Không về nhà thì còn biết đi đâu chứ? Rất nhiều bài tập đang chờ đây nè.

Sống lại lần nữa, ông trời đang nhìn, dù thế nào cũng phải tiến về phía trước.

Phong Bắc bóp trán, “Anh phải về cục một chuyến, đi đây.”

Cao Nhiên nói, “Anh Tiểu Bắc, vụ án của anh họ em nhờ cả vào anh đấy.”

“Chuyện vụ án sẽ tiếp tục điều tra.”

Phong Bắc chìa tay ra.

Cao Nhiên ngu ngơ đặt tay lên.

Mặt Phong Bắc đượm ý cười, “Đồ ngốc, điện thoại.”

Máu cả người Cao Nhiên dồn hết lên trên mặt, cậu xấu hổ ngó nghiêng xung quanh, nghe thấy giọng cười của người đàn ông, “Đừng tìm nữa, không có cái lỗ nào chui vào đâu.”

“…”

Dương Chí đứng dựa vào xe nhìn xung quanh, mồ hôi trên mặt tuôn như mưa.

Cái thời tiết quỷ quái này, nóng quá đi mất.

Phong Bắc vừa mới ra ngoài, Dương Chí đã nhanh chóng tiến lên trước, chưa kịp nói gì đã bị cướp lời.

“Tìm được người rồi à?”

Dương Chí lau mặt, “Chưa ạ.”

“Gã du côn Vương kia lang thang quen rồi, không cách nào xác định hành tung được, phạm vi điều tra quá lớn, không xong trong một sớm một chiều được.”

Phong Bắc vỗ vỗ vai anh, “Vất vả rồi.”

Lời Dương Chí muốn nói lại chực chờ ở bên mép, lại vẫn bị cướp mất.

“Lại đến nhà nạn nhân điều tra một chút, nhớ quan sát phản ứng của Lưu Văn Anh.”

Phong Bắc nói xong thì lái xe rời đi.

Dương Chí há hốc, hít phải một miệng khí thải, cuối cùng mới nói cái câu kia ra.

“Đóa hoa tổ quốc nhiều như thế, sao chưa từng thấy anh để ý tới vậy…”

Dương Chí chỉ là báo cáo qua điện thoại thôi, không ngờ cúp máy xong là đến liền, anh gãi gáy, tay toàn mồ hôi.

Thôi, đừng nghĩ nữa, tập trung vào vụ án thôi, đỡ cho đêm dài lắm mộng.

Con trai bị giết hại, tử trạng thê thảm, lại còn bị giải phẫu, Lưu Văn Anh người đầu bạc tiễn người đầu xanh quá mức đau lòng, để cho em trai Lưu Huy lo liệu đám tang.

Lưu Huy nhờ thôn trưởng Triệu tìm một đầu bếp, mấy người bạn thân cũng mang hai thớ thịt với chút quà đến phúng viếng.

Lưu Tú không đến được, bà cụ bị bệnh, phát sốt, không thể rời đi.

Đội chôn cất xuyên qua làng qua nước, đọc kinh, niệm bi văn, lên lúi, xuống lỗ, tất cả xem như thuận lợi.

Đêm đó đạo sĩ làm phép ở cái sạp lúa trong thôn, từ tối đến tận sáng sớm hôm sau.

Cao Nhiên và một vào cụ già khác ngồi nghe, thế mà lại ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường anh họ, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên sợ hãi la toáng lên, “Ba ơi!”

Cao Kiến Quân mở cửa đi vào, “Gọi gì thế?”

Mặt Cao Nhiên trắng bệch, giọng run rẩy, “Tối hôm qua ba đưa con về ạ?”

Cao Kiến Quân biết con trai đang nghĩ gì, cơ mặt giật giật, “Cậu con.”

Cao Nhiên vỗ ngực, suýt bị dọa chết rồi.

Tập tục trong thôn là tính từ ngày một người chết, cứ bảy ngày thì không được ăn gạo với đồ ăn nhà mình, phải đi xin của nhà khác.

Ngày đầu thất ấy, Cao Nhiên đi cùng Lưu Vũ xin đồ ăn trong thôn, ông Ba Tề hiếm khi thấy hào phóng, cho chừng chục quả trứng gà.

Thôn trưởng Triệu cho gạo vào chậu sứ đưa cho Cao Nhiên, khen cậu hiểu chuyện, còn hỏi trán bị thương có nghiêm trọng không, là một người bề trên thân thiện dễ gần.

Cao Nhiên cảm ơn thôn trưởng Triệu, lúc đi ngang qua nhà Lý Điên thấy người ta đang nằm trên đất ngủ say sưa, không khác gì mọi khi.

Cậu cất tiếng gọi, Lý Điên cục cựa mấy cái, rồi ngủ tiếp.

Ban ngày tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đi vòng, không đi ngang qua trước nhà Lưu Văn Anh, trời còn chưa tối, các nhà đã đóng chặt cửa nẻo, không ai đi ra đi vào.

Cao Kiến Quân và Lưu Huy đóng cửa lại, không biết nói gì trong đó.

Lưu Văn Anh ở trong phòng không đi ra.

Lưu Vũ ở dưới bếp rửa bát đũa, vẻ mặt mất tập trung.

Cao Nhiên ngồi xổm ở cửa gặm táo, gặm đến đau cả hàm, cậu xoa mặt, thở dài với không trung.

Tối nay anh họ sẽ về nhà.