Đêm hôm đó, tôi đã có rất nhiều giấc mơ. Lúc thì mơ thấy Quý Lâm thời niên thiếu, lúc thì mơ thấy Quý Lâm khi đã thành niên. Khi còn niên thiếu Quý Lâm không âm trầm giống như bây giờ, lúc mới tới hắn rất bướng bỉnh, thường cãi lại mệnh lệnh của tôi, sau đó là một trận đòn đau hoặc bị bỏ đói coi như là trừng phạt.

Khi đó lòng dạ tôi còn chưa cứng rắn như hiện giờ, luôn là ngoài miệng nói muốn phạt hắn, nhưng chờ khi hắn có dấu hiệu chịu thua lại mặt lạnh tim nóng miễn cho hắn một phần trừng phạt. Chúng tôi học chung một trường, chunh một lớp, người khác không biết tôi với hắn có quan hệ mật thiết gì, chỉ trừ khi hắn là người hầu của tôi.

Tôi đã từng nghĩ rằng, chờ tôi tiếp quản Dung gia, hắn có thể trợ giúp cho tôi một chút. Cho dù lúc ấy tôi không hề tin hắn, tôi chỉ tin bản thân mình. Mọi chuyện thay đổi khi tôi bắt đầu vào công ty, lúc đó, tôi đột nhiên phát hiện Quý Lâm đã ẩn dấu rất nhiều ý định. Tuy ngoài mặt hắn vẫm thuận theo tôi, nhưng trong lòng lại mang theo khí tức nguy hiểm, ánh mắt ấy giống như có thể đổi khách thành chủ bất cứ khi nào, ăn tưoi nuốt sống tôi.

Tôi cảm giác mình bị khiêu khích, bắt đầu ra lệnh cho hắn ngày một nhiều hơn, chèn ép hắn.

Tôi côa gắng dùng phương thức này bóp chết dã tâm của Quý Lâm, khiến cho hắn trở về làm một con chó cỡ lớn chỉ biết nghe lời chủ nhân. Chỉ tiếc là còn chưa đạt được mục đích, Dung gia lại xảy ra vấn đề.

Trong giấc mơ cuối cùng, tôi tự hỏi bản thân một vấn đề: Quý Lâm, trong lòng ánh rốt cuộc tôi là cái gì?

Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Lâm đã biến mất, tôi nhìn sắc trời sáng rõ đột nhiên trong lòng có chút trầm xuống, sau khi tắm rửa xong thì xuống lầu. Đại sảnh ở giữa trung tâm lầu một, Quý Lâm không biết đang nói cái gì với Nguyên Dật, hai người dựa sát vào nhau có chút ám muội, người đầu tiên phát hiện ra tôi là Nguyên Dật, y làm một động tác cấm khẩu với Quý Lâm, thuận tiện ngẩng đầu lên nhìn tôi. Quý Lâm cũng xoay người lại, hôm nay đầu tóc hắn đã được chải gọn gàng, vuốt lên trên, lộ hàng lông mày và cái trán.

Trong cái nhìn chăm chú của hai người đó, tôi bước từng bước một xuống lầu.

“Sao không ngủ thêm một lát?” Quý Lâm sợ Nguyên Dật không biết chuyện tối qua, vươn tay tới ôm lấy thắt lưng tôi, tôi bắt được tay hắn, âm thầm dùng sức:” Việc các anh muốn tôi cũng làm rồi, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”

“Thì ra cậu còn biết trước tiên phải hỏi một câu.” Ánh mắt Nguyên Dật rơi trên bàn tay đang nắm lấy cánh tay Quý Lâm của tôi, giọng điệu buồn vui không rõ:” Quý Lâm nói cậu có thể đi chính là cậu có thể đi.”

“Vậy thì đa tạ hai vị giơ cao đánh khẽ.” Tôi thả Quý Lâm ra, vừa mới trở tay lại bị hắn nắm chặt:” Ăn bữa sáng rồi hãy đi, tôi đưa cậu đêna công ty.”

Ba đầu tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận trong lòng còn cố tỏ ra vẻ không để ý của Nguyên Dật, cảm thấy rất thú vị, mnag theo ác ý đáp lại lời mời của Quý Lâm.

“Được, tôi chờ anh.”

Trong lúc đang ăn sáng, Quý Lâm ra ngoài nhận điện thoại. Hắn vừa mới đứng dậy Nguyên Dật liền âm dương quái khí mở miệng:” Xem ra tối qua Quý Lâm chơi cậu quá mức, tôi thấy cậu ăn bữa sáng thôi cũng đứng ngồi không yên.” Ý thức được Nguyên Dật đang nói cái gì, tay cầm dao nĩa của tôi bắt đầu vô thứcaf run rẩy.

Năm lần bảy lượt không xiên nổi một miếng cải xanh, Nguyên Dật ngồi bên cạnh còn đang khẽ cười, tôi rốt cuộc không nhịn được buông dao nĩa xuống:” Nguyên Dật, nếu anh đã biết, tôi cũng không còn gì đẩ che dấu. Chẳng qua tôi không hiểu vì sao, anh và Quý L rõ ràng thích nhau đến thế, anh lại có thể để hắn phát sinh quan hệ với tôi? Tốt nhất bây giờ anh nên nói rõ cho tôi biết, nếu không thì tôi xin thề, tôi sẽ cho các người phải ăn quả đắng, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp.”

“Ai bảo cậu tôi với Quý Lâm thích nhau?” Nghe lời tôi nói xong, Nguyên Dật hơi nghi hoặc một chút, muốn nói lại thôi:” Lẽ nào cậu… không biết người Quý Lâm thật sự thích là ai?”

“Là ai?” Lời vừa nói ra, máu trong người tôi liền không tự chủ được mà nóng lên, khó hiểu hơn chính là tôi càng nhịn thì nó càng nhiệt liệt kích động. Dâng lên, sôi trào, mỗi một tế bào đều muốn hét lên. Tôi thấy một nửa khác trong con người mình viết lên một cái tên mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thể thừa nhận, rồi lại mơ hồ hy vọng, sự thật chính là như vậy…. Nếu như Quý Lâm không thích Nguyên Dật, nếu như người Quý Lâm thật sự thích không phải tôi, vậy những hành động khác thường của hắn phải giải thích thế nào?

“Cậu không phải đang cho rằng Quý Lâm thích cậu đấy chứ?” Nhìn gương mặt khô nóng của tôi, Nguyên Dật vô cùng cân nhắc mà đặt dĩa xuống, tôi nhất thời không phản ứng lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc ngu xuẩn, Nguyên Dật cười rạng rỡ, giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại:” Dung thiếu gia đừng tưởng bở, người Quý Lâm thích chính là Hứa Việt… Lẽ nào không ai nói cho cậu biết, đôi mắt của cậu và Hứa Việt rất giống nhau sao?”

Không ai nói ư? Có, có, không chỉ là một người, thậm chí ngay cả cha tôi cũng nói như vậy.

“Đôi mắt của Hứa Việt rất giống con chỉ là cậu ta ngoan hơn con nhiều.”

Hứa Việt, Hứa Việt, tôi cố gắng nhớ lại cái tên này, giật mình, thì ra tôi thật sự hổ thẹn với Quý Lâm.