“Oanh!”

Một con Hoàng Kim Sư Tử quanh thân thiêu đốt ngọn lửa màu vàng đỏ đứng ở trung tâm, ánh mắt màu vàng kim của nó chăm chú nhìn con tê giác ở đối diện kia, theo miệng sư tử mở rộng, một quả cầu lửa phun qua không chút khách khí, tê giác chật vật tránh né, cầu lửa lập tức đập ra một cái hố thật to trên mặt đất! Sư tử thấy không đánh trúng đối thủ, lập tức đuổi theo, cùng bước chân của nó, bờm màu vàng kim ở hai bên mặt càng thêm chói mắt, làm cho một mảnh nữ hài dưới đài phát ra từng đợt hoan hô cuồng nhiệt.

Đường Việt chỉ huy hồn thú đuổi theo hồn thú đang chật vật chạy trốn của đối thủ, những người khác cũng không yếu thế, Lâm Nguyệt phụ trợ chiến đấu, Chu Vĩ cùng Lưu Đằng phụ trách phòng ngự, mà Diệp Duy là xuất quỷ nhập thần, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, hắn liền xuất hiện cắt đứt phụ trợ của phụ hồn sư của đối phương, khiến cho chiến hồn sư cùng ngự hồn sư đối thủ không được bổ sung hồn lực cùng trị liệu.

Về phần Trang Dịch, hắn đứng ở phía sau cùng đội ngũ, cây trúc đào mọc đầy viền chiến trường, giam cầm hai bên trong một phạm vi cố định, không chỉ có tiện cho Đường Việt chiến đấu truy sát, đồng thời độc tính của trúc đào cũng vô hình lặng lẽ ăn mòn hồn lực cùng tri giác của đối thủ.

Nửa giờ sau, theo Du Vinh đưa sư tử phụ thể, giống như một nhân sư to lớn mạnh mẽ xông lên vật lộn với đối phương, cuối cùng hung hăng ấn đội trưởng của đối phương trên mặt đất, đánh thành đầu heo, mấy nữ hồn sư trong đoàn đội đối phương bị dọa đến hoa dung thất sắc.

Chỉ nghe trọng tài lên tiếng nói: “Tranh tài kết thúc!” Trận chiến đấu thứ hai của đoàn đội Trang Dịch lấy được thắng lợi không chút nguy hiểm, bọn họ đoạt được tư cách bước vào top 30 —— đến đại đoàn chiến dã ngoại ở phụ cận Liệt cốc.

Người xem bốn phía bật lên reo hò nhiệt liệt, thậm chí một vài thiếu nữ to gan ném hoa tươi lên đài, mặc dù bị lồng bảo vệ ngăn cách, nhưng theo đám Đường Việt xuống đài, những thiếu nữ kia lập tức thét lên, tụ tập lại phía trước, ném các loại hoa cùng trang sức lên người chói mắt nhất là Đường Việt.

Lâm Nguyệt thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, lông mày thoạt nhìn lạnh lẽo, vô cùng hung ác ngang ngược.

Sau khi xuống đài, Trang Dịch ngắm nhìn chung quanh, khi thấy một ma thú màu đen uy mãnh cách đó không xa, Trang Dịch lập tức đi lên trước, thân mật cúi người xuống dùng trán cọ cọ đầu Lôi Tu: “Lôi Tu, đội chúng ta thắng lợi, đoàn chiến dã ngoại kế tiếp, giải thi đấu cho phép mang theo ma thú, đến lúc đó dẫn ngươi đi cùng!”

Lôi Tu nghe vậy, vẩy vẩy cái đuôi, dùng đầu lưỡi liếm liếm Trang Dịch, vươn đệm thịt không dấu vết chấm mút mấy cái.

Trang Dịch cũng không để ý, rất nhanh mang theo Lôi Tu đi theo đội ngũ ra khỏi sân thi đấu.

Sau khi Đường Việt đi ra ngoài, lập tức tìm một nơi ném toàn bộ hoa tươi đưa đầy tay hắn đi, Lâm Nguyệt luôn luôn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đường Việt, rõ ràng thi đấu thắng lợi, sắc mặt của nàng thoạt nhìn lại âm trầm đáng sợ. Lưu Đằng Chu Vĩ cùng mấy người Diệp Duy đang nhiệt liệt thảo luận những công việc liên quan đến tranh tài kế tiếp, Trang Dịch đi ở cuối cùng, lắng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

“Kế tiếp là vòng loại cùng bán kết của những đội ngũ đã từng thất bại, thắng hai trận vào trước 30 giống như chúng ta cũng không nhiều, cho nên đại khái sẽ có khoảng ba, bốn ngày cho chúng ta nghỉ ngơi.”

“Không ngờ có thể vào trước 30 tên thuận lợi như vậy, ha ha…… căn cứ kinh nghiệm quy tắc các giải trước đến xem, đoàn chiến dã ngoại sẽ đưa 30 đoàn đội vào dã ngoại tiến hành chiến đấu tự do, trong tay mỗi đoàn đội cũng có một lệnh bài, muốn bộc lộ tài năng từ trong đoàn chiến dã ngoại, nhất định phải lấy được 5 lệnh bài bao gồm cả của đội mình, mới có thể mở trận pháp bên trong, đi ra ngoài được cũng có nghĩa là được vào vòng kế tiếp.”

“Cướp lệnh bài từ 5 đoàn đội khác… tổng cộng cũng chỉ có 30 đội, cho dù thuận lợi nhất, đội ngũ đi ra cuối cùng cũng chỉ có 6…”

“Căn cứ năm trước đến xem, cuối cùng đi ra chỉ có hai, ba, cho nên sau đoàn chiến dã ngoại, căn bản đã quyết định ra trước ba tên, chỉ cần tiến hành một hai cuộc chiến đấu nữa, rất nhanh quán á quý sẽ phân ra……”

“Mỗi thành viên đoàn đội vô địch có thể được thưởng một hồn thú quý giá, còn có vật quý, phần thưởng á quân cùng quý quân cũng không nhỏ……” Chu Vĩ nghe, nhịn không được chảy nước miếng.

“Thôi đi.” Lưu Đằng vỗ đầu hắn một cái, “Có thể vào được đoàn chiến dã ngoại coi như may mắn, ngươi còn muốn làm quán á quý, ở đoàn chiến dã ngoại đừng có bị người đánh quá thảm là tốt rồi!”

“Nghĩ một chút cũng không được sao.” Chu Vĩ không phục nói.

“Suy nghĩ một chút dĩ nhiên có thể.” Diệp Duy cười nói, “Thật ra nếu như vận khí tốt, cũng là có thể tụ tập đủ 5 tấm lệnh bài, chỉ xem chúng ta có cái vận khí đó hay không……”

Nghe được mọi người nói chuyện với nhau, Đường Việt từ đằng xa đi tới: “Bất kể như thế nào, mấy ngày này tu luyện thật tốt, lấy trạng thái tốt nhất tiến vào cuộc chiến đấu kế tiếp, mục đích chủ yếu của chúng ta khi tham gia giải thi đấu hồn sư lần này là rèn luyện, nếu như có thể đi vào trước 3 tự nhiên tốt nhất, nếu không thể, cũng không sao, chúng ta còn trẻ, so với hồn sư tới dự thi lần này, chúng ta còn có không gian tiến bộ lớn hơn.”

“Phải.” Mọi người rối rít lên tiếng.

Đường Việt chuyển đầu nhìn về phía Trang Dịch đi ở cuối cùng: “Trang Dịch, vẫn luôn quên hỏi ngươi, buổi tối hôm đó ma thú của ngươi có đuổi kịp cái thứ đáng lén ngươi không?”

Trang Dịch liếc nhìn Đường Việt một cái: “Không có, nó chạy mất.”

“Không sao, chúng ta nhất định sẽ gặp phải bọn họ trong đoàn chiến dã ngoại.” Đường Việt nói, nhìn về phía Lôi Tu, “Lần này ma thú của ngươi cũng có thể tham gia chiến đấu, nó là ma thú duy nhất trong đoàn đội chúng ta, mong đợi nó có thể biểu hiện thật tốt.”

Trang Dịch sờ bộ lông mượt mà của Lôi Tu bên cạnh, gật đầu một cái.

Đường Việt nhìn Trang Dịch trong chốc lát, thấy Diệp Duy lại gần nói chuyện với hắn, Đường Việt lập tức đi lên nói chuyện cùng mọi người.

Trang Dịch nhìn Đường Việt nói chuyện cùng mọi người, nụ cười sang sảng lại anh tuấn, hắn từ từ cúi đầu.

Địa điểm đoàn chiến dã ngoại là ở sát biên giới Liệt cốc, ngoại trừ phía Tây là Liệt cốc sâu không lường được, ba mặt khác đều được thiết lập trận pháp khổng lồ, chỉ có bên chủ sự giải thi đấu hồn sư mới có thể mở ra, mà một khi đi vào, muốn đi ra, chỉ có thể tập hợp đủ 5 tấm lệnh bài mới được, đồng thời, lúc đi ra, lệnh bài mang theo càng nhiều, cũng sẽ càng có lợi với xếp hạng kế tiếp.

Đợi sau khi phần lớn lệnh bài được mang ra, xác định hồn sư bên trong đều không có duyên với chiến đấu kế tiếp, bên chủ sự giải thi đấu hồn sư sẽ mở trận pháp ra, sau đó đưa hồn sư thất bại ra ngoài đi trị liệu.

Đây là một hạng thi đấu vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn chiến đấu ở trên đài cho người xem hiện trường lúc trước nhiều, mặc dù mỗi đoàn đội vào vòng trong cũng sẽ tùy thân mang theo ảnh tinh, nhưng dù sao bởi vì ảnh tinh có thể khống chế, một khi ảnh tinh bị cố ý che dấu, sẽ lập tức không thể nào thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghe nói mỗi lần giải đoàn chiến dã ngoại mỗi đều sẽ xuất hiện người chết, đồng thời cũng là cơ hội tốt cho một vài hồn sư mạnh, thừa dịp cướp đoạt lệnh bài mà cướp đi thứ tốt trên người hồn sư khác, sớm đã trở thành quy tắc ngầm, vì vậy những hồn sư có thể tụ tập đủ 5 lệnh bài đi ra, hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh trong cùng giai cấp, mà trong những người thất bại, cho dù không thể tiến vào vòng chiến đấu kế tiếp, cũng có thể nhân cơ hội này vớt béo bở, đây mới là một trong những nguyên nhân thực sự mà giải thi đấu hồn sư làm nhiều hồn sư bon chen vào như vậy, dù sao thưởng cuối cùng dù phong phú, nhưng không phải ai cũng có thể được.

Từ trung tâm thành Thái Khang tới biên giới Liệt cốc có một đoạn đường rất dài, 30 đoàn đội hồn sư, bên chủ sự giải thi đấu, những thương nhân tài trợ, đại biểu thay mặt thế gia, hồn sư trọng tài đức cao vọng trọng, cùng với một số người xem cùng người ái mộ của hồn sư, một đám người trùng trùng điệp điệp đi một ngày mới tới bên ngoài địa điểm đoàn chiến dã ngoại. Cùng lúc đó, trung tâm thành Thái Khang bắt đầu phát hiện trường trực tiếp hình ảnh 30 đoàn đội hồn sư tiến vào, sau khi bọn họ đi vào, bên chủ sự giải thi đấu hồn sư sẽ xem xét tiến hành cắt hình nội dung trong ảnh tinh của các hồn sư, dùng cung cấp cho những người dân không thể đích thân tới hiện trường xem đã nghiền.

Bởi vì đoàn chiến dã ngoại ở phụ cận Liệt cốc, địa thế gập ghềnh hiểm yếu, có nơi rừng cây cỏ dại dày đặc, có nơi không một ngọn cỏ, những phiến đá kì dị lởm chởm, có nơi bóng râm thác nước phi nhanh, rêu mọc đầy những nơi ẩm ướt trơn trượt…… Nhưng mà giải thi đấu hồn sư đã không phải cử hành lần đầu tiên, bên chủ sự sớm đã có địa điểm rộng rãi cố định dùng để tiến hành bố trí trước giải thi đấu.

Trong khi bên chủ sự ở trên lầu cao tuyên bố quy tắc trận đấu cùng tình hữu nghị, đám người Trang Dịch nhanh chóng kiểm tra ba lô vân vân mang theo trên người mình.

Đại đa số người ở đây đều đã có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, vì vậy vật phẩm cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ, bởi vì vật phẩm không gian là vô cùng quý giá, cho nên sau lưng phần lớn người đều đeo túi đeo lưng lớn.

Mặc dù Trang Dịch có vật phẩm không gian, nhưng vì để ngừa vạn nhất, hắn không chỉ không nhét đầy đồ dùng hàng ngày của hắn cùng Lôi Tu trong không gian, sau lưng cũng đeo ba lô lớn, thả lều vải cá nhân đơn giản. Ba lô này là mấy ngày nay hắn riêng tìm một cửa hàng ở phụ cận đặc chế, là một loại ba lô hai cách dùng, trừ hắn có thể đeo trên lưng ra, điều chỉnh một chút cũng có thể để cho Lôi Tu đeo trên lưng.

Chu Vĩ thấy Lôi Tu thân cường thể tráng, một cái túi đeo lưng nhìn cực kỳ nhẹ nhàng, hắc hắc lại gần cũng muốn đặt phụ trọng của mình trên thân Lôi Tu, bị Trang Dịch từ chối không chút khách khí. Đồng thời Lôi Tu đứng ở bên cạnh nghe vậy, ngẩng đầu híp mắt nhìn Chu Vĩ, Chu Vĩ bị Lôi Tu nhìn chòng chọc đến toàn thân sợ hãi, cũng không dám đánh chủ ý nó nữa.

Theo hình thức đi hết của bên chủ sự, dần dần mở trận pháp ra – phạm vi bao trùm của trận pháp này rộng khó có thể tin, chấn động hồn lực truyền tới từ trên trận pháp, cũng tuyệt đối không phải hồn sư cấp trung bình thường có thể phá vỡ, có lẽ là nhiều vương hồn sư trở lên phí hết tâm huyết bố trí được.

Căn cứ đoàn chiến hồn sư lúc trước tích lũy, đoàn đội hồn sư thắng nhiều trận sẽ được ưu tiên đi vào từ các phương hướng khác nhau, mà những đội ngũ hồn sư phải trải qua đấu lại hoặc đấu loại mới có thể tiến vào trước 30 tên thì vào muộn hơn so với các đội ngũ trước một ngày, đồng thời vị trí đi vào cũng không giống. Như vậy, muốn đoạt được 5 tấm lệnh bài, là cần không ngừng đi tới, chú ý cẩn thận tìm kiếm đối thủ, đồng thời cũng đề phòng mình bước vào bẫy rập của người khác, trở thành đá kê chân cho đoàn đội khác.

Bởi vì đoàn đội Đường Việt dẫn đầu thắng liên tiếp hai trận ở trăm đoàn chiến, cho nên may mắn trở thành nhóm người đầu tiên đi vào, theo trận pháp mở ra, mọi người chậm rãi đi vào dọc theo một con đường nhỏ cỏ dại mọc thành bụi ở trước mặt.

Bốn phía một mảnh hoang vu, phóng mắt nhìn ra một người cũng không có, mặc dù biết là mọi người đi vào từ vị trí khác nhau, nhưng ai cũng không dám bảo đảm vị trí một đội ngũ khác tiến vào rốt cuộc cách mình xa bao nhiêu, phương hướng hai đội ngũ di chuyển lại có về cùng một chỗ hay không, vì vậy từ sau khi vào trận pháp, tất cả mọi người duy trì cảnh giác, hồn lực bất cứ lúc nào cũng vận sức chờ phát động.

Đội ngũ duy trì đội hình nhất định đi về phía trước, Đường Việt thực lực mạnh nhất đi ở phía trước, mà hai ngự hồn sư Lưu Đằng cùng Chu Vĩ đi ở cuối cùng, Trang Dịch Lâm Nguyệt đi ở giữa, Diệp Duy phụ trách bảo vệ an toàn của bọn họ, chẳng qua Diệp Duy đứng bên cạnh Lâm Nguyệt, bởi vì bên người Trang Dịch còn có một Lôi Tu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Đi ước chừng hơn một canh giờ, thấy phong cảnh bên cạnh căn bản vẫn giống nhau, tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót cũng không ngừng bên tai, Đường Việt đang định để cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi chốc lát rồi lại tiếp tục đi, đột nhiên, bước chân của hắn chợt ngừng lại.

Người đi phía sau thấy Đường Việt đột nhiên dừng lại, lập tức tập trung chú ý đề cao cảnh giác, hồn lực của Đường Việt chợt thả ra ngoài, hồn thú của hắn cũng không gọi ra, mà trực tiếp phụ thể, hồn sư cấp sáu không hề cần hồn thú phụ ngoài cơ thể nữa, mà có thể trực tiếp dung hợp thành một thể trong cơ thể hồn sư, đồng thời trở thành một bộ phận thân thể hồn sư, có thể trực tiếp chuyển hóa thành một bộ phận của hồn thú.

Chỉ thấy tay trái Đường Việt biến thành một vuốt sư tử to lớn, một quả cầu lửa cực lớn tạo thành trên móng vuốt, sau đó chợt ném về một phía, cầu lửa kéo theo cái đuôi lửa thật dài đánh vào trong một bụi cỏ, một giây sau, các loại âm thanh “xèo xèo” chói tai nổ tung, bởi vì âm thanh quá mức sắc nhọn, đâm vào tai khiến mọi người đều nhíu mày.

Sau khi cầu lửa tắt, thanh âm chói tai kia cũng chầm chậm biến mất, Đường Việt ra hiệu cho Diệp Duy thân thủ nhạy bén nhất đi lên điều tra tình hình.

Sau khi tra xét trong đống tro bụi đốt trọi một lát, Diệp Duy từ từ đi trở lại: “Là mấy con sâu, dáng vẻ có chút giống như Nha Trùng, nhưng mà hình thể rất lớn, trước đó hẳn là nấp trong lá cây, bởi vì giỏi ẩn nấp, hơn nữa màu sắc thân thể tương tự không phải bình thường, cho nên rất khó bị phát hiện.”

“Thế nhưng Đường Việt vẫn phát hiện.” Lâm Nguyệt nói, ánh mắt nhìn Đường Việt là sung bái nói không nên lời.

“Chỉ có mấy con?” Đường Việt giống như không nghe được lời của Lâm Nguyệt, hỏi Diệp Duy.

Diệp Duy gật đầu khẳng định.

“Nha Trùng là côn trùng quần cư, nếu như là ma thú hoang, tuyệt sẽ không chỉ xuất hiện chút xíu như vậy.” Đường Việt cau mày, thấy tất cả mọi người nhìn hắn, Đường Việt nói, “Rất có thể chúng ta bị theo dõi, hành động ra tay của ta lúc nãy có thể đã đánh rắn động cỏ, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút.”

Lời này của Đường Việt nhất thời khiến trong lòng mọi người rùng mình, mặc dù sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà nhanh như vậy hơn nữa lại dễ dàng như vậy đã bị người theo dõi, cũng là tất cả mọi người không nghĩ đến.

Trang Dịch nghiêm túc cảm giác phụ cận một chút, một người cũng không phát hiện, nhưng mà thấy Lôi Tu vẫn là bộ dạng buông lỏng như cũ, nhìn có vẻ như dù có người thật, hẳn cũng là tương đối dễ đối phó. Đè nén ý nghĩ này trong lòng, Trang Dịch tiếp tục lên đường cùng mọi người.

Lại là hơn một giờ qua đi, khi phát hiện càng đi vào trong thảm thực vật lại càng ít, chung quanh đều là đá màu xám trắng, Đường Việt chậm rãi dừng bước, để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ: “Địa thế nơi này bằng phẳng, một chút thực vật che chở cũng không có, tình cảnh phạm vi trăm mét phía trước dõi mắt nhìn ra không sót cái gì, cực kỳ không thích hợp mai phục cùng tập kích quy mô nhỏ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát, sau đó ra ngoài tìm một chỗ kín đáo, nếu như vận khí tốt, chưa biết chừng hôm nay sẽ có thể đoạt được một tấm lệnh bài.”

“Ngươi tính phản công?” Lưu Đằng hỏi.

Đường Việt gật đầu một cái: “Lâu như vậy mà bọn họ cũng không dám ló mặt ra để cho chúng ta phát hiện, có thể thấy được thực lực cũng không cao hơn chúng ta. Đi qua khu vực này, chúng ta sẽ kéo ra một đoạn khoảng cách với bọn họ, sau đó tìm một chỗ mai phục, nếu như bọn họ tiếp tục đuổi theo, chúng ta có thể trực tiếp cướp đoạt lệnh bài, nếu như bọn họ không cùng tới, nói rõ chúng ta bỏ rơi cái đuôi này, đến lúc đó tự mình tìm một chỗ an toàn, vượt qua tối nay trước lại nói. Ngày mai một nhóm hồn sư khác sẽ phải đi vào, chúng ta cần phải phát huy ưu thế vào trước một ngày thật tốt.”

Lời của Đường Việt được tất cả mọi người tán thành.

Trang Dịch nhìn Đường Việt chỉ huy ngay ngắn rõ ràng, cùng là năm thứ tư, Đường Việt trưởng thành hơn so với Lục Duẫn Vi mấy năm trước, suy nghĩ càng thêm rõ ràng, hơn nữa uy tín càng cao, người đứng đầu Ellen này quả nhiên không phải chỉ gọi suông.

Sau khi nghỉ ngơi lại đi một lúc lâu, thật vất vả mới đi qua cái nơi đều là đá này, khi thấy phía trước có mảnh rừng nhỏ, Đường Việt lập tức mang theo mọi người đi vào.

Rừng cây này không có quá nhiều cây cối, ngược lại cỏ rất tươi tốt, Đường Việt để cho mọi người xem quét phụ cận một lần, sau khi xác định không có đuôi đi theo, tìm một nơi thích hợp mai phục, Đường Việt nói, “Ta có hai kế hoạch. Thứ nhất: cả đội chúng ta mai phục, chờ đối thủ tự chui đầu vào lưới, một khi tiến vào phạm vi tấn công của chúng ta, lập tức phát động tấn công cướp đoạt lệnh bài; thứ hai: mọi người cùng mai phục, để ma thú của Trang Dịch ở lại dò xét đối phương, sau đó tìm thời cơ thích hợp tấn công……”

“Tại sao phải để ma thú của ta ở lại?” Trang Dịch nghe vậy, cau mày nói.

“Ngụy trang thành ma thú bình thường.” Đường Việt nói, “Tựa như lần trước bọn họ làm với chúng ta vậy, tương tự, chúng ta có thể làm một lần, dùng ma thú của ngươi phân tán lực chú ý của đối phương, chúng ta thừa dịp này tấn công, có thể đỡ được rất nhiều ngoài ý muốn, dĩ nhiên, đây là đề nghị của ta, có tiếp thu hay không, ta tôn trọng ý kiến của mọi người, càng tôn trọng ý của ngươi.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Trang Dịch.

Trong thâm tâm, Trang Dịch tự nhiên không hy vọng Lôi Tu đơn độc mạo hiểm, dù sao đối phương là một đoàn đội, vẫn là có tính nguy hiểm nhất định, hơn nữa hắn đã hai lần mang theo Lôi Tu tham dự giải thi đấu hồn sư, mặc dù không mang Lôi Tu lên đài, nhưng khó tránh khỏi người có tâm chú ý Lôi Tu tồn tại, một khi như thế, Lôi Tu chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn?

“Nếu như là thử dò xét mà nói, ta biết trận pháp, có thể dùng trận pháp thay thế sao?” Trang Dịch nói, “Một khi bọn họ đi vào phạm vi mai phục của chúng ta, bị trận pháp nhốt lại trước, cũng không cần tiên lễ hậu binh (1), chúng ta trực tiếp bắt cá trong chậu.”

“Ngươi còn biết trận pháp?” Đường Việt hơi nhướn mày.

“Một chút xíu, lúc trước khi đối phó Phạm Chí Văn chính là dùng trận pháp làm phương pháp ngăn cản tầm mắt.” Trang Dịch nói.

Mọi người nghe vậy, rối rít gật đầu.

Trang Dịch lập tức nhanh tốc độ làm việc, trình độ bố trí trận pháp của hắn bình thường, muốn hoàn toàn vây lại được một đoàn đội hồn sư có thể đi vào trước 30 tên là không thể, nhưng mà chế tạo một chút cản trở ngược lại không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể không biết xấu hổ mà làm một cái liên hoàn trận(2) đơn giản. Tài nghệ của mọi người không chênh lệch quá nhiều, chỉ cần cho đám Đường Việt tranh thủ nhiều chút thời gian, địch sáng ta tối, thắng bại căn bản đã được quyết định ra.

Chỉ chốc lát sau, trời đã triệt để tối, trong rừng cây yên lặng không một tiếng động, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc ra, chỉ còn một chút tiếng côn trùng kêu, bình tĩnh giống như chưa từng có người đến.

Trang Dịch cùng Lôi Tu nằm ở trên cây, Lôi Tu biết leo cây, hơn nữa leo rất có thứ tự, trên cây bí mật mà an toàn, hơn nữa Trang Dịch là phụ hồn sư, có thể cách không(3) điều khiển hồn thú phụ trợ, cho nên đây là nơi thích hợp bọn họ nhất.

Ở tại chỗ đợi khoảng hơn nửa canh giờ, từ từ, xa xa có một người cẩn thận từng chút một đi tới.

Bước chân người nọ rất chậm, thân hình loạng choạng, bước chân nặng nề, khập khễnh, thở hồng hộc, thoạt nhìn có vẻ như bị thương, theo hắn càng đi lại gần, Trang Dịch mượn ánh trăng nhìn bộ dạng người nọ từ xa, thoạt nhìn là một thanh niên hơn 20 tuổi, không biết vì nguyên nhân gì mà chân sưng to lên, dẫn đến hắn đi bộ vô cùng bất tiện, chấn động hồn lực quanh thân người này rối loạn, giống như mới chiến đấu xong chạy trốn ra, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn trạng thái không tốt lắm.

Rất nhanh, hắn liền đi vào trong trận pháp Trang Dịch bố trí, sau khi hắn tiến vào, trận pháp đã thiết lập tốt tự động khởi động, trận pháp đầu tiên Trang Dịch đã từng làm trước kia, trận pháp có thể sinh ra ngàn vạn luồng sáng trắng làm cho người hoa mắt, khi thấy vô số luồng sáng xuất hiện trước mắt, nam nhân nhất thời lại càng hoảng sợ, đặt mông ngồi dưới đất, hô lớn: “Là ai, người nào ở phụ cận? Ta chỉ là một người đi ngang qua, không có ác ý gì! Đội ngũ của ta gặp phải ma thú mai phục, chỉ còn lại mình ta, trên người ta cũng không có lệnh bài…… hơn nữa còn bị thương, thả ta đi……”

Thanh âm của nam nhân vang vọng quanh quẩn trong rừng cây, Trang Dịch híp mắt nhìn nam nhân này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đường Việt một cái, thấy Đường Việt như cũ không có bất cứ chỉ thị gì, Trang Dịch nằm trên lưng Lôi Tu, kiên nhẫn chờ đợi.

Nam nhân gào thét hy vọng có người có thể thả hắn, bởi vì phải gào quá lớn tiếng, thanh âm cũng có chút khàn khàn, nhưng mà hoài nghi trong mắt Trang Dịch lại càng sâu.

Hồn sư có thể đi tới nơi này, căn bản đều là sau cấp năm, hơn nữa ít nhiều cũng gặp chút việc đời, ngay cả tk lúc trước là hồn sư chưa tới cấp năm, sau khi bị trận pháp đơn giản này vây ở bên trong, trong mấy phút đã nghĩ ra biện pháp đi lại tự nhiên, Trang Dịch cũng không cho là nam nhân này sẽ ngu xuẩn đến mức bị vây ở bên trong chỉ biết kêu gào. Dù cho lúc trước gặp phải nguy hiểm, có chút tâm thần không yên, hiện giờ lại gặp phải một chuyện có liên quan đến tính mạng, cũng lâu như vậy còn chưa kịp phản ứng, nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì chính là……

Đại khái hơn 10 phút qua đi, trận pháp kia mất đi hồn lực chống đỡ, tự động rút đi, nam nhân ngồi im ở tại chỗ một lúc lâu, chỉ thấy từ trong tóc hắn bay ra một con chim ruồi nho nhỏ, bay đi theo hướng phía sau lưng hắn.

Không đến 5 phút, lập tức có 5 người chạy tới: “Thế nào, xảy ra chuyện gì?”

“Bị thương.” Người nam nhân này tức giận đứng lên, không biết hắn làm thế nào, đôi chân kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm sưng, hiện giờ hắn thần thái sáng láng, làm gì còn dáng vẻ bị thương như quỷ vừa rồi, hắn nói: “Không sao, ta vừa mới bị vây trong một trận pháp, còn tưởng rằng gặp phải mai phục đâu, kết quả có thể là một đoàn hồn sư đi trước để lại chỉnh người, ta bị giam ở bên trong kêu rất lâu cũng không có người để ý ta……”

Sắc mặt một người trong đó biến đổi: “Bọn họ sẽ không mai phục ở phụ cận đi?”

“Không có đâu…… ta không cảm giác được có người.” Nam nhân nói, đẩy đối phương một cái, cởi y phục rách rưới trên người mình ném lên người hắn, “Ta vừa mới kêu đến cổ họng cũng khan, hiện giờ đến lượt ngươi giả người bị thương!”

“Được rồi…..” Người này lập tức mặc y phục lên trên người, còn vừa định nói tiếp cái gì, sắc mặt hắn biến đổi: “Có hồn lực chấn động —!”

Hắn còn chưa dứt lời, quanh thân 6 người này chợt mọc lên một cái lồng bảo vệ, ngăn cản không cho bọn họ chạy trốn!

Người khởi động trận pháp không phải ai khác, chính là Trang Dịch. Xuất hiện cùng với trận pháp, đám Đường Việt nấp trong bóng tối cũng lập tức nhảy ra, hồn lực của bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt trong người, sau khi xuất hiện không nói hai lời trực tiếp đánh về phía 6 người kia, trong giây lát công kích của bọn họ được thả ra, Trang Dịch lại rút lại lồng bảo vệ, vì vậy 6 người không chuẩn bị chút nào, nhất thời bị tấn công ngay mặt.

Lực tấn công của Đường Việt cực mạnh, lại có Lâm Nguyệt phụ trợ bên cạnh, sau một kích, 6 người nhất thời thất điên bát đảo muốn chạy, đúng lúc này, Chu Vĩ cùng Diệp Duy lập tức nhảy ra, ngăn cản bọn họ, thấy còn 2 con cá lọt lưới muốn chạy trốn theo hướng khác, đột nhiên, trước mặt bọn họ điên cuồng tăng lên một loạt cây trúc đào, dưới ánh trăng, đóa hoa màu trắng lóe ra ánh sáng yêu kiều, đóa hoa trắng mịn cùng lá cây không gió mà lay, thoạt nhìn cũng không giống cái gì dễ chọc!

Dưới sự vây quét của mọi người, cuối cùng đoàn đội hồn sư giảo hoạt này không cam lòng giao lệnh bài ra.

Đối với hành vi cố ý giả trang người bị thương, lợi dụng sự đồng tình của người khác, sau đó có chủ ý xấu của đội ngũ này, Chu Vĩ cùng Lưu Đằng cực kỳ bất mãn, nếu như không phải Trang Dịch đánh bừa mà trúng dùng trận pháp thăm dò bọn họ, có lẽ tất cả mọi người đã bị lừa. Cho nên bọn họ rất không khách khí đập không ít gậy, sau đó mới thả đám người đó đi.

Thấy đội ngũ này xám xịt rời đi, cùng mọi người phân chia những thứ lấy được, sau đó đoàn người Trang Dịch mới tiếp tục lên đường.

Chớp mắt 2 ngày đã đi qua, cùng một nhóm hồn sư ngày hôm qua vừa đi vào, mảnh đất hoang vu này nhất thời trở nên náo nhiệt hơn, tuy rằng sức chiến đấu của hồn sư cấp trung không thể so với hồn sư cấp cao, thậm chí vương hồn sư, thế nhưng vẫn có thể sinh ra phá hoại trong phạm vi nhỏ. Cho nên, trên đường đám Trang Dịch đi, thỉnh thoảng còn nghe được một vài tiếng vang khi chiến đấu từ rất xa.

Mà trong thời gian này, bọn họ cũng gặp phải hai nhóm người, một đoàn đội hồn sư trong đó cũng có ý đồ đánh lén bọn họ, kết quả bị đám Trang Dịch phản đánh lén thành công, khiến cho bọn họ lại được thêm một cái lệnh bài, mà một đội ngũ khác có thực lực tương đương đám Trang Dịch, thậm chí đội trưởng đội ngũ kia cùng Đường Việt còn quen biết lẫn nhau, biết nếu hai đội chính diện giao chiến thì ai cũng không được tốt gì, cách xa mấy trăm mét, hai đội đều tự tìm một con đường rời đi, tránh khỏi một trận chiến.

Ngày thứ ba, trời mới tờ mờ sáng, đám Trang Dịch đã đi trên một con đường nhỏ dưới bóng rừng cây, đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người, bước tiến loạng choạng khấp khểnh vội vàng đi về phía bọn họ.

Khi người nọ nhìn thấy đám người Trang Dịch, giống như thấy được hy vọng sống, thanh âm khàn khàn kêu lớn lên: “Cứu mạng! Cứu mạng a!!”

Vì chạy quá nhanh, người nọ vừa không chú ý, lập tức nặng nề ngã trên mặt đất, hắn giãy dụa hai cái, sau đó cắn răng đứng lên, giống như phía sau có thú dữ hay nước lũ đang đuổi theo hắn vậy, hắn lại một lần nữa vọt về phía đám Trang Dịch: “Xin cứu ta…… cứu mạng……”

Đám Trang Dịch liếc mắt nhìn nhau, Lâm Nguyệt dẫn đầu đứng ra nói: “Cút!”

Đã bị lừa gạt một lần, tuy rằng không mắc lừa, nhưng lại làm bọn họ có tâm phòng bị rất cao, thấy có một người sử dụng thủ đoạn cũ chạy về phía bọn họ, Lâm Nguyệt tính khí tệ nhất lập tức quát to.

Người nọ mắt điếc tai ngơ, rất nhanh chạy đến chỗ cách đám Trang Dịch 20 mét, Đường Việt thấy hắn càng đến gần, lập tức thả hồn thú ra ngăn cản hắn, người nọ vừa thấy sư tử xuất hiện ở trước mắt mình, lập tức dừng bước, sau đó ngẩng đầu hoảng hốt luống cuống, toàn thân run rẩy nhìn đám người Trang Dịch: “Ăn thịt người…… khắp nơi đều đang ăn thịt người, ma thú đang ăn người……”

Nhìn bộ dạng kia của hắn, không giống như đang nói dối, đám Trang Dịch liếc nhau, cuối cùng Trang Dịch đi lên phía trước hỏi: “Ngươi là ai, xảy ra chuyện gì?”

(1): dùng lời nói thuyết phục trước sau đó mới dùng vũ lực

(2): trận pháp liên tiếp nhau

(3): cách không khí, không gian