Chớp mắt thời gian hai ngày đã trôi qua.

So sánh với cuộc sống ở ngoài Thần tích chi tường lúc trước, Ngự Hồn điện quả thực tốt đẹp giống như thiên đường, có phòng nghỉ có thể che mưa che nắng mà ngủ, một ngày ba bữa đúng giờ cung ứng, nguồn nước đầy đủ, bọn họ không cần lo lắng tùy thời xuất hiện các loại đánh lén nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cho dù như vậy, người đội săn ma lại có chút không ở nổi nữa.

Rất nhiều hồn sư trong đội săn ma, trước khi đến Ngự Hồn điện thì nghĩ Ngự Hồn điện là thánh địa, lúc trước Trang Dịch quyết định đi vòng qua Ngự Hồn điện, tránh đại chiến giữa Ngự Hồn điện cùng dị ma, đi đến mục đích của mình trước, mặc dù trên miệng không nói, nhưng kỳ thực trong lòng các đội viên lại không khỏi có chút tiếc nuối.

Không ngờ mọi người cơ duyên trùng hợp lại vào ở trong Ngự Hồn điện. Giấc mơ đẹp trở thành sự thật, chỉ là sự thật lại không tốt đẹp giống như bọn họ đã tưởng tượng. Mặc dù khi ở dã ngoại màn trời chiếu đất, trải qua vừa thô vừa ẩu lại vừa nhếch nhác, còn tùy thời phải lo lắng về tính mạng, nhưng mọi người vẫn sống tự do tự tại, ngược lại sau khi vào Ngự Hồn điện, thực lực bọn họ thấp kém, một người tùy tiện xuất hiện trong Ngự Hồn điện cũng có thực lực mạnh hơn thực lực bình quân của đội săn ma, hơn nữa quá trình bọn họ đến Ngự Hồn điện cũng không vui vẻ gì, dưới tiền đề như vậy, người đội săn ma tự nhiên bắt đầu sinh ra ý muốn rời đi.

Mà Tuyết Nhận do Trương Thừa Lạc dẫn đầu, trong ngày đầu tiên tới vẫn ở chung một chỗ với mọi người, nhưng ngày hôm sau đã bị cao tầng Ngự Hồn điện có việc gọi đi mất, sau đó toàn đội ngũ Tuyết Nhận thường xuyên ra vào, bởi vì thời gian ở lại phòng nghỉ ít đi, vô hình trung nói chuyện cùng đội săn ma cũng ít đi rất nhiều, những điều này bị đội viên đội săn ma nhìn trong mắt, người có tâm tư khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.

Đã nhiều ngày dị ma rất yên lặng, đóng quân ở ngoài cách Ngự Hồn điện khoảng 1000m, không có chút động tĩnh nào, toàn Ngự Hồn điện rơi vào trong một loại không khí cổ quái.

Đối với trạng thái khác thường này, Trang Dịch cùng Lôi Tu chỉ giả như không thấy được, bảo người đội săn ma yên tâm tu luyện, mau chóng khôi phục đến thời kỳ mạnh nhất, nếu hai ngày nữa mà dị ma vẫn không có động tĩnh gì, bọn họ sẽ đưa ra yêu cầu rời đi với Ngự Hồn điện.

Dù sao thành viên đội săn ma đến từ các thành thị, trong đó còn có không ít là đệ tử, đều vội vàng trở về, ngay cả bản thân Trang Dịch cũng là như thế. Từ sau giải thi đấu hồn sư cho đến bây giờ đã qua ba tháng, học viện Ellen đã sớm kết thúc nghỉ đông, thậm chí học kỳ hai cũng đã qua được hơn nửa, từ Ngự Hồn điện đến Ellen chỉ riêng đi đường thôi cũng phải mất thời gian mười mấy ngày, lại thêm một số tình huống ngoài ý muốn ở trên đường, Trang Dịch thậm chí nghi ngờ, chờ đến khi hắn về tới Ellen thì nghỉ hè cũng đã đến luôn rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa chung bị mở ra “kẹt” một tiếng, ngay sau đó, hai tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, có người gõ cửa phòng ngỉ của Lôi Tu cùng Trang Dịch.

Trang Dịch mở cánh cửa nhỏ ra, nhìn thấy Trương Thừa Lạc đứng ở ngoài cửa.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Trương Thừa Lạc nhìn Trang Dịch nói.

Bên trong phòng nghỉ quá chật, ba người Trang Dịch, Trương Thừa Lạc cùng Lôi Tu dứt khoát đi ra ngoài cửa chung, Trương Thừa Lạc thả hồn lực bao vây cả ba người vào để âm thanh không lọt ra ngoài, sau đó hắn nói:“Ngày hôm nay có mấy hồn sư thực lực thấp từ ngoài tường vây Thần tích chi tường đi tới Ngự Hồn điện.”

Trang Dịch hơi hơi nâng mi, thực lực thấp?

“Dị ma đã yên lặng khác thường trong nhiều ngày nay, mặt khác, nghe nói Ngự Hồn điện bí mật phái ra vài vị hồn sư bí mật xem ma thú.” Trương Thừa Lạc nói, “Nếu muốn rời đi mà nói, tốt nhất nhân dịp mấy ngày nay.”

“Còn ngươi?” Trang Dịch không hiểu ám chỉ trong lời Trương Thừa Lạc nói, nhìn chằm chằm Trương Thừa Lạc, hỏi.

Lúc trước khi còn ở ngoài Thần tích chi tường, sự hợp tác giữa Tuyết Nhận cùng đội săn ma rất chặt chẽ, tuy rằng hai bên không nói, nhưng Tuyết Nhận do Trương Thừa Lạc dẫn dắt đã ngầm thừa nhận trở thành một thành viên trong đội săn ma, thậm chí ở trước đó nữa, khi Tuyết Nhận còn chưa đồng hành cùng đội săn ma, Trương Thừa Lạc đã biểu lộ rõ rằng sẽ không mang Tuyết Nhận trở lại Ngự Hồn điện.

Mấy ngày nay Tuyết Nhận cùng Ngự Hồn điện tiếp xúc thường xuyên, Trang Dịch không cho thủ hạ nghĩ lung tung, thứ nhất là hắn tin tưởng thái độ làm người của Trương Thừa Lạc, thứ hai là Tuyết Nhận dù sao không giống thành viên đội săn ma, bọn họ đến từ Ngự Hồn điện, thực lực tương đối mạnh, hoàn toàn không giống các hồn sư đội săn ma, hơn nữa bọn họ còn có thủ lĩnh của mình. Ngay từ đầu đám Trang Dịch cũng không có ý định kiểm soát Tuyết Nhận, hôm nay dù cho Trương Thừa Lạc ra quyết định, đám Trang Dịch cũng không tiện nói cái gì.

“Ta tạm thời sẽ không đi.” Trương Thừa Lạc nói.

Trang Dịch gật đầu, biểu hiện đã biết.

Trương Thừa Lạc thấy Trang Dịch hình như không để lời hắn nói ở trong lòng, hơi hơi nhíu mày, Trang Dịch biết hắn là quan tâm thành viên đội săn ma, nói: “Ý tốt của ngươi ta xin nhận, Ngự Hồn điện khác thường chúng ta cũng xem ở trong mắt, đội săn ma có không ít người còn vội vàng quay về trường học hoặc quay về gia hương của mình, ta tính ngày hôm nay nói với người Ngự Hồn điện một tiếng, nếu như có thể mà nói, ngày mai lập tức rời đi.”

Trương Thừa Lạc nghe vậy, gật gật đầu, thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu chuẩn bị đi vào, Trương Thừa Lạc nghĩ nghĩ, nói: “Nếu trong vòng hai ngày bọn họ không cho các ngươi đi thì các ngươi tạm thời đừng đi.”

Trang Dịch đang mở cửa quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Thừa Lạc một cái, gật gật đầu, đến khi xoay người đi, sắc mặt Trang Dịch chợt trở nên ngưng trọng, hắn quay đầu cùng Lôi Tu liếc nhau, đang muốn nói cái gì, đột nhiên, Trang Dịch nhìn thấy bên trong cánh cửa có vài người đang đứng, mấy người Mạc Vi An, Hải Minh đứng thành hàng, nhìn chằm chằm bọn họ.

“Trương học trưởng hắn…” Sắc mặt Mạc Vi An không dễ nhìn, Lương An liền chủ động hỏi thăm.

Trang Dịch đem chuyện vừa nói với Trương Thừa Lạc ra nói cùng mọi người một lần, Mạc Vi An cùng Lương An lập tức cau chặt mày, không rõ vì sao Trương Thừa Lạc lại làm như vậy.

Hải Minh thấy thế, hắn có chút không theo kịp, kỳ quái nói: “Lời Trương Thừa Lạc nói có ý nghĩa gì? Lôi Y, ngày mai chúng ta có thể đi chưa?”

“Nếu may mắn mà nói thì có thể đi.” Trang Dịch nói, thấy Hải Minh vẫn là vẻ mặt không rõ vì sao, Hải Minh là trợ thủ trận pháp, Trang Dịch có ý bồi dưỡng hắn, kiên nhẫn giải thích, “Lời của hắn, mỗi một câu đều là ám chỉ cực kỳ quan trọng. Câu đầu tiên, có hồn sư thực lực kém thông qua vòng vây dị ma, đi vào Ngự Hồn điện, còn nhớ tình hình ngày chúng ta đi vào Ngự Hồn điện không, ngụy trang thành hồn sư hồn sư cấp một bị thương nặng, dị ma khinh thường phụ thể, cho nên cho chúng ta đi, vậy mới khiến cho chúng ta thuận lợi thông qua.

Sau khi đi vào Ngự Hồn điện, ta phát hiện chúng ta là nhóm hồn sư đầu tiên đi từ ngoài tường thành vào, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng lần này lại có một nhóm nữa, thì không thể không khiến người chú ý. Nhân loại cũng là một loài linh trưởng, dị ma cấp cao thích nuốt chửng trẻ con nhân loại mới sinh làm đồ ăn, người trưởng thành giống như chúng ta, mặc dù không ngon như trẻ con, nhưng so sánh với ma thú bên ngoài Thần tích chi tường, vẫn là vô cùng ngon miệng. Lần đầu tiên dị ma cho qua, có thể cho là dị ma suy nghĩ không đầy đủ, chỉ muốn ném đám ‘già yếu bệnh tật’ chúng ta cho Ngự Hồn điện, khiến Ngự Hồn điện không thể không tiếp quản chúng ta, trị liệu, lãng phí đồ ăn, tinh lực cùng lương thực cho chúng ta.

Nhưng lần thứ hai thì lại không giống, bởi vậy có thể thấy được, dị ma không chỉ không thiếu thức ăn, hơn nữa, chỉ sợ tương lai cũng không cần tiếp tục cung cấp thức ăn;

Câu nói thứ hai, Ngự Hồn điện phái hồn sư ra ngoài tiếp xúc với ma thú. Ngự Hồn điện đã sừng sững ở Tây Bắc nhiều năm, trừ là thánh điện trong lòng ngự hồn sư ra, ý nghĩa tồn tại của bản thân Ngự Hồn điện chính là ngăn cản ma thú ở bên ngoài tường vây Thần tích chi tường. Có thể nói giữa Ngự Hồn điện cùng ma thú là oán hận chất chứa đã lâu, hiện giờ Ngự Hồn điện nhượng bộ, nguyện ý đàm phán với ma thú, không chỉ nói rõ dị ma mạnh mẽ ra sao, kết hợp vào một chút, còn nói rõ giờ quyết chiến sắp tới!

Câu thứ ba, tỏ ý Trương Thừa Lạc dự định dẫn dắt Tuyết Nhận ở lại, chiến đấu cho Ngự Hồn điện.”

Trang Dịch nói xong, nhất là câu thứ ba vừa dứt, Mạc Vi An hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm giống như có thể chảy ra nước.

Lương An thở dài một hơi, Hải Minh thì không tim không phổi sùng bái nhìn Trang Dịch, nói: “Lại có thể nghĩ nhiều như vậy, Lôi Y, ngươi thật là lợi hại!”

Trang Dịch nhìn vẻ mặt Hải Minh, cười khổ nói: “Khôn vặt mà thôi, nếu ta đủ thần cơ diệu toán thì sẽ không hiện tại mới nghĩ tới.”

Đám Lương An phát hiện vẻ mặt Trang Dịch đúng, hắn cùng Mạc Vi An có thể nghe ra được Trương Thừa Lạc ám chỉ, lại k rõ vì sao Trang Dịch vẫn còn vẻ mặt ngưng trọng kia.

Trang Dịch thở dài nói: “Câu thứ tư, nếu trong vòng hai ngày không thể đi thì tạm thời đừng đi. Còn nhớ khi chúng ta vừa mới gặp Trương Thừa Lạc, Trương Thừa Lạc đã từng nói, hắn là vì phòng ngự phía sau Ngự Hồn điện bị phá, Tuyết Nhận không thể không ra mặt ứng chiến, kết quả người Ngự Hồn điện thừa dịp bọn họ đang chiến đấu, sửa chữa tốt trận pháp Ngự Hồn điện không?”

“Nhớ.” Mạc Vi An nói, “Việc này thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta rời đi?”

“Liên quan lớn.” Trang Dịch thấp giọng nói, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy rằng vị trí phòng nghỉ hiện tại của đám Trang Dịch tương đối xa, nhưng tầm nhìn lại vô cùng tốt. Xuyên thấu qua cửa sổ, không chỉ có thể nhìn thấy tường thành cao cao đứng lặng ngoài Ngự Hồn điện ở xa xa kia, mà còn có thể thấy được bầu trời u ám. Tầm mắt Trang Dịch lại rơi vào khoảng giữa tường thành kia cùng bầu trời, nơi đó có một trận pháp vô hình mà mạnh mẽ, bảo vệ an toàn cho mỗi người trong Ngự Hồn điện, “Trận pháp Ngự Hồn điện là trận pháp to lớn lại tinh vi nhất mà ta đã từng thấy cho đến hiện tại, trên đến toàn Ngự Hồn điện, dưới đến bất kỳ vật phẩm nào trong điện, tất cả đều là một bộ phận của trận pháp này, mà khả năng có thể nhất là, trận pháp này, thông qua sức mạnh của mắt trận phát động trận pháp. Loại trận lớn siêu cấp thế này, lực phòng ngự khủng bố dọa người, nhưng bởi vì sức phòng ngự ở cấp độ cao nhất, khiến cho trận pháp này một khi bị bức bách, sẽ phá hủy toàn bộ.”

“Phá hủy toàn bộ?” Hải Minh có trụ cột trận pháp cả kinh, “Nhưng mà trận pháp này hiện tại còn rất tốt a…”

“Cho nên ta nghi ngờ, trận pháp Ngự Hồn điện, căn bản là không phải bị dị ma hoặc ma thú phá hoại, mà là bản thân nó xảy ra vấn đề.” Trang Dịch nói, “Hôm đó ta được hồn sư Tưởng gia mang đi gặp mẫu thân Tưởng Ninh, trên đường cũng quan sát trận pháp này một chút, mà sau khi ta giao di thư cùng một di vật cho mẫu thân Tưởng Ninh, ta phát hiện, hai ngày này, trận pháp Ngự Hồn điện xảy ra khác biệt rất nhỏ, rõ ràng nhất đó là, trận pháp trở nên kiên cố hơn.”

“Chẳng lẽ sửa chữa trận pháp có liên quan đến di vật kia?” Mạc Vi An kinh ngạc nói.

“Rất có thể.” Trang Dịch nói xong, xoa xoa mi tâm, “Ta có thể cảm ứng được trận pháp Ngự Hồn điện biến hóa, dị ma không thể không phát hiện, tiếp tục kết hợp với mấy câu Trương Thừa Lạc nói lúc trước, chỉ sợ… cho dù Ngự Hồn điện đồng ý cho chúng ta rời đi, sợ rằng ngày mai chúng ta xuất phát, chiến trường này kéo dài mấy thành thị lớn, có lẽ chúng ta còn chưa rời khỏi phạm vi dị ma bao vây, đại chiến giữa Ngự Hồn điện cùng dị ma đã bắt đầu.”

“Tiến cũng không được, lùi cũng không xong…” Lương An lẩm bẩm nói, “Nhất định không tránh thoát trận đại chiến này.”

“Ngự Hồn điện lấy phòng ngự mà nổi tiếng, lúc trước đại trận xuất hiện vấn đề, Ngự Hồn điện cũng có thể chống lại dị ma lâu như vậy, nếu có thể đợi đại trận này hoàn toàn sửa chữa xong, trong Ngự Hồn điện phòng thủ kiên cố, đến lúc đó, e là đến lúc đó dị ma sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên ta suy đoán —— “

Đột nhiên, từng đợt uy áp khủng bố bao trùm cả Ngự Hồn điện, đám Trang Dịch bất ngờ không kịp đề phòng bị uy áp này chấn suýt chút nữa không giữ được tâm thần, Trang Dịch hoảng sợ ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ, hắn phát hiện đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện lúc nãy còn không nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hiện ra!

Ánh sáng trắng vàng triệt để phóng thích ra từ đại trận phòng ngự, làm cho toàn Ngự Hồn điện như trải lên lớp hào quang hoa mỹ, đây là dấu hiệu trận pháp đang chống lại tấn công từ bên ngoài!

Trong chớp mắt tiếp theo, cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc do hồn lực bắn phá phát ra, mặt đất hơi hơi rung động, đám Trang Dịch nhìn thấy mặt đất chấn động, lập tức đánh thức tất cả đội viên đội săn ma, hơn nữa lao ra bên ngoài không chút do dự!

Chỉ thấy đại trận bao phủ cả Ngự Hồn điện ở giữa không trung kia lấp lánh ánh sáng bạch kim, giống như một tầng lưới ánh sáng hơi mờ che chở tất cả Ngự Hồn điện ở bên trong, mà mỗi khi có hồn lực bắn vào bên ngoài tấm lưới, chỗ đó trên tấm lưới nhanh chóng bùng lên luồng sáng chói mắt, va chạm cùng hồn lực tấn công vào, sau đó giống như một quả bóng cao su có sức đàn hồi, lõm xuống dưới một lát, sau đó lập tức làm hồn lực tấn công kia tan đi hoàn toàn.

Cho nên lúc này, đám Trang Dịch đang đứng ở trong Ngự Hồn điện, ngẩng đầu liền nhìn thấy lưới ánh sáng trên bầu trời không ngừng đồng thời chịu đựng công kích lên tới gần hai ba mươi hồn sư, tấm lưới giữa không trung tùy thời bị hồn lực công kích cho lõm xuống, tuy rằng mỗi lần đều bị cản lại, nhưng nó cứ như tình cảnh ngày tận thế vậy, nhất thời làm đám Trang Dịch đứng ở trong Ngự Hồn điện nhìn mà trợn mắt há mồm!

Tiếng hồn lực bắn phá va chạm vào nhau truyền khắp Ngự Hồn điện, mà Ngự Hồn điện sẽ rung động, cũng chính là vì như thế.

“Đây là công kích hồn sư cấp mấy có thể phát ra a…” Một thành viên đội săn ma nhìn hồn lực tấn công không ngừng rơi xuống như thiên thạch lại không ngừng bị trận pháp Ngự Hồn điện đỡ được, lẩm bẩm nói.

“Xem lực công kích thì ít nhất là Vương hồn sư cấp tám mới có thể phát huy ra.” Trong đội săn ma, Mạc Vi An hồn lực cấp bậc cao nhất nói, “Chẳng qua, chỉ có lực công kích do hồn sư cấp chín pháp ra mới có thể làm cả Ngự Hồn điện chấn động.”

“Trận pháp Ngự Hồn điện này còn chưa sửa xong, còn tấn công liên tục như vậy nữa thì không quá 10 phút, trận pháp cũng sẽ bị phá…” Trang Dịch nói, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, “Trưởng lão Ngự Hồn điện đi đâu, chẳng lẽ tùy ý chúng nó tấn công sao?”

“Trận pháp này là trận pháp cực hạn, chỉ có hai loại trạng thái hoàn hảo không tổn hao gì cùng hoàn toàn hủy diệt.” Lôi Tu nhìn tấm lưới bạch kim trên không trung, ánh sáng màu trắng vàng chiếu vào trong đôi mắt màu đỏ sậm của hắn, lóng lánh rực rỡ như ngọc rubi, hắn nói, “Chỉ cần mắt trận không xảy ra vấn đề, trận pháp không hoàn toàn bị hủy, bất luận chịu đựng lực công kích mạnh thế nào, lực phòng ngự của nó cũng sẽ không giảm xuống. Ngự Hồn điện đang tương kế tựu kế, tiêu hao hồn lực cường giả dị ma.”

Trang Dịch nghe vậy, lập tức hiểu ra.

Đúng lúc này, uy áp vừa rồi chấn đến toàn đội săn ma đều hoảng sợ tiếp tục quét ngang cả Ngự Hồn điện một lần nữa, một âm thanh già nua vang lên: “Tất cả hồn sư tập trung trong quảng trường Ngự Hồn điện.”

Nghe được âm thanh này, người đội săn ma đưa mắt nhìn nhau. Cường giả thực lực khủng bố này, nói là tất cả hồn sư!

“Đi thôi.” Lôi Tu nắm thời cơ, hạ lệnh.

Biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ hờ hững, không có bị cảnh tượng dị ma đánh bất ngờ ở giữa không trung làm kinh ngạc, cũng không có bị thực lực của vị tuyệt thế cường giả này dọa đến, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Tu, toàn đội đội săn ma giống như có chủ kiến, tất cả lập tức đều bình tĩnh lại.

Trang Dịch là người thứ hai sau Lôi Tu lấy lại tinh thần, hắn đi theo bên cạnh Lôi Tu, cùng mọi người cấp tốc chạy tới quảng trường Ngự Hồn điện.

Quảng trường trung tâm Ngự Hồn điện cách thiên điện lần trước Trang Dịch gặp ba vị Vương hồn sư cấp tám không xa, tuy rằng Ngự Hồn điện chiếm diện tích rộng, kiến trúc đa dạng, đường đi phức tạp, nhưng Trang Dịch nghiên cứu qua trận pháp Ngự Hồn điện, ngầm suy diễn không biết bao nhiêu lần, cho nên thứ như đường đi này, hoàn toàn không làm khó được hắn.

Nhưng mà đáng tiếc thực lực đội săn ma kém sắc hơn hồn sư Ngự Hồn điện một chút, hơn nữa nơi ở lại xa, còn không có xe ngựa, bởi vậy chờ khi bọn họ chạy đến quảng trường trung tâm, hồn sư Ngự Hồn điện đã sớm tập kết xong, xung phong liều chết ra ngoài đại chiến với dị ma đang xông tới tường thành Ngự Hồn điện!