Tần Quân đã thật lâu không có khó chịu như vậy, trong tay nắm một vương bài miểu sát hết thảy, lại không thể dùng.

Chẳng lẽ chỉ có nhổ tận gốc Kim Diêu thần giáo, Huyết Bức tộc, Minh Trùng tộc, Hồng Mông Ma Giáo, hệ thống mới có thể cường đại đến siêu việt Hồng Mông Thái Nguyên Thủy Tổ cảnh trung kỳ?

Tần Quân càng nghĩ càng bực bội, nghĩ xong, hắn lại biến mất ở trong Thiên Đế Thạch Điện.

Xuất hiện lần nữa, hắn đi vào một gian khách sạn trong Lục Đế thành.

Nhậm Ngã Tiếu như trước đây trầm mê ở trong rượu, tên này mỗi ngày đều sẽ đổi một gian khách sạn, từ trước tới giờ không giao tiền thưởng, khiến cho khách sạn trong Lục Đế thành lòng người bàng hoàng

- Ngươi tới làm gì?

Nhậm Ngã Tiếu nằm tựa ở trên cột gỗ, nhắm mắt lại, lay động bát rượu, gương mặt ửng đỏ, một bộ rất say mê.

Đạt tới cảnh giới như hắn, là không thể nào say, chỉ là giả vờ thôi.

Tần Quân mang theo mũ rộng vành ngồi ở bên cạnh hắn, trầm giọng hỏi:

- Ngươi có đạt tới Hồng Mông Thái Nguyên Thủy Tổ cảnh hay không?

Phốc...

Nhậm Ngã Tiếu trực tiếp phun rượu ra ngoài, phun ra một bàn, hắn đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Tần Quân hỏi:

- Ngươi làm sao biết cảnh giới này?

- Ừm hừ, ngươi nói cho trẫm, ngươi có thể địch nổi cường giả Hồng Mông Thái Nguyên Thủy Tổ cảnh trung kỳ hay không?

Tần Quân không trả lời mà hỏi lại, hắn muốn mượn Nhậm Ngã Tiếu đến dự đoán cảnh giới của Cực Đế cùng Tô Đế.

Nhậm Ngã Tiếu nhíu mày, nhìn Tần Quân thật sâu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nói:

- Có thể a.

Có thể?

Như thế không nhất định?

Tần Quân bật cười, tên này cũng có thời điểm chột dạ?

- Ừm, xem ra ngươi cũng không phải rất mạnh.

Tần Quân bắt đầu rót rượu cho mình, nói nhẹ nhàng để Nhậm Ngã Tiếu nhíu mày.

Nhậm Ngã Tiếu không quay đầu lại, một mực nhìn qua bầu trời ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, hai đầu lông mày vậy mà toát ra một vòng ưu sầu nhàn nhạt

Tần Quân uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy rời đi.

Thâm ý nhìn Nhậm Ngã Tiếu một chút, ngược lại để tâm tình của hắn chuyển biến tốt đẹp

Đợi sau khi hắn rời đi, Nhậm Ngã Tiếu chậm rãi quay đầu, nhìn qua bát rượu Tần Quân uống sạch, thì thào nói:

- Số mệnh của Đại Đạo sinh cơ càng ngày càng gần, ngươi đã tiếp xúc đến Hồng Mông, thời gian sống yên ổn không dài, mà ta lại có thể bảo hộ ngươi bao lâu?

Tinh Đạo bảy màu.

Một vệt kim quang từ chỗ sâu ngang dọc đến, nhanh như sấm, trong chớp mắt lướt đi mấy chục ngàn triệu dặm

Trên kim quang, đứng đấy lít nha lít nhít sinh linh, ít cũng có năm trăm triệu, chủng tộc nào cũng có, tất cả đều châu đầu ghé tai

- Nhiệm vụ lần này đến cùng là cái gì?

- Thần Giáo đã thật lâu không có huy động nhân lực như vậy.

- Các ngươi không biết? Thần Giáo phái đệ tử vào Vạn Đạo Sát Lộ đều bị giết, ngay cả Thanh Cương Ngự Thần Vương cũng vẫn lạc, người xuất thủ chính là Đại Tần thiên đình Thiên Đế.

- Thiên Đế? Không phải là Thiên Đế mà Thiên Đế Thư Viện tín ngưỡng chứ? Vẫn là tự phong Thiên Đế?

- Không rõ ràng, nghe nói là vị Thiên Đế được Cực Đế tôn sùng kia.

Các sinh linh của Kim Diêu thần giáo nghị luận ầm ĩ, đứng ở phía trước nhất có ba tồn tại cường đại.

Cầm đầu là một cự nhân cao tới trăm trượng, người khoác thiết giáp xích diễm, trái tay nắm lấy một thanh đại đao, áo choàng bay múa, trên đầu mọc ra một cái sừng như Loan Đao, bay thẳng Tinh Đạo bảy màu.

Hắn tên là Liệt La Thịnh, Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh viên mãn, cũng là một vị Thần Vương của Kim Diêu thần giáo, địa vị cao hơn Thanh Cương Ngự nhiều.

Đứng ở bên cạnh hắn là hai Thần Vương, tu vi đồng dạng đạt tới Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh viên mãn.

Ba Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh viên mãn, tiến về Cổ Thánh Đế Đạo, tuyệt đối là tồn tại vô địch.

- Thiên Đế, hừ, ta ngược lại muốn xem xem có phải Thiên Đế mà Cực Đế bội phục hay không!

Liệt La Thịnh trầm giọng nói, lông mày tựa như hai đạo hỏa chủng vặn vẹo, phối hợp đôi mắt cuồng bá, Thần uy cuồn cuộn.

- Chọc giận Kim Diêu thần giáo chúng ta, quản hắn là Thiên Đế hay Địa Đế, đều phải chết!