Vẻn vẹn không đến một nén nhang thời gian, Tần Quân liền được Cơ Hạo Dạ đưa đến trước mặt đám người Hoắc Khứ Bệnh, Quản Trọng, mọi người thấy Tần Quân lông tóc không hư hại, đều là thở dài một hơi.

- Thái Gia Gia, ngươi quá lợi hại! Nhanh như vậy liền cướp Bệ Hạ về!

Cơ Càn Khôn hưng phấn nói, mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái

Hoắc Khứ Bệnh, Cường Lương, Quản Trọng, Đế Tuấn… thì vây quanh Tần Quân, nhao nhao lên tiếng hỏi thăm, sợ Tần Quân thụ thương.

- Trẫm không có việc gì, lông tóc không hư hại, tên Vô Cực Chí Cao Đại Đế bắt trẫm đi kia đã chết.

Tần Quân cười khẽ nói, tư thái nhẹ nhõm tự nhiên phảng phất như không phải bị trói đi, mà là đi du ngoạn một phen.

Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi nhìn về phía Cơ Hạo Dạ.

Một Vô Cực Chí Cao Đại Đế cứ thế mà chết đi?

Nhất là Kinh Kha, lúc trước Công Tây Độc Nha cho hắn cảm giác kinh dị đến nay còn rõ mồn một trước mắt, cường giả khủng bố như vậy chết rồi?

Đối mặt ánh mắt của mọi người, Cơ Hạo Dạ lắc đầu nói:

- Không phải ta giết, là Sở Điệu Thánh Tổ ăn nàng.

Nghe vậy, mọi người càng thêm kinh hãi.

Một Vô Cực Chí Cao Đại Đế bị ăn?

Còn bị Sở Điệu Thánh Tổ ăn?

Cơ Hạo Dạ không chịu nổi ánh mắt của bọn hắn, thế là đơn giản nói một lần, nghe mà mọi người trợn mắt hốc mồm.

- Hạo Dạ huynh, bây giờ ngươi mạnh bao nhiêu?

Quách Gia nhịn không được hỏi, có thể đè Sở Điệu Thánh Tổ đánh, cho dù Sở Điệu Thánh Tổ bởi vì kiêng kị Tần Quân mà không xuất thủ, cũng đủ để thấy Cơ Hạo Dạ mạnh đến mức rối tinh rối mù.

- Giữ bí mật.

Cơ Hạo Dạ hừ nói, nghe mà Quách Gia trợn trắng mắt.

Lúc này, Tần Quân hỏi:

- Hạo Dạ, tiếp xuống trẫm muốn đợi ở chỗ này một thời gian, ngươi thì sao?

Hắn đã không kịp chờ đợi, muốn để Tôn Ngộ Không mạnh lên.

Tuy bình an vượt qua nguy cơ lần này, nhưng có thể nói là vô cùng mạo hiểm, nếu như Cơ Hạo Dạ không có kịp thời xuất quan, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- Ta về trước đi bàn giao một phen, sau đó liền trở lại làm bạn với sư tôn.

Cơ Hạo Dạ vò đầu cười nói, chỉ có ở trước mặt Tần Quân, hắn sẽ lộ ra thần sắc ngại ngùng, để Cơ Càn Khôn nghẹn họng nhìn trân trối.

Tần Quân gật đầu, chợt xua tan mọi người.

Từ đầu đến cuối, việc này cũng không có ở trong Đại Tần thiên đình vén lên sóng gió, bởi vì trừ bọn họ, không người biết được.

Một lúc lâu sau, Tần Quân ở một viên tinh cầu bên cạnh Thiên Đế Cung gọi Tôn Ngộ Không tới.

- Bệ Hạ, có chuyện gì không?

Tôn Ngộ Không hiếu kỳ hỏi, Tần Quân đơn độc chiếu gặp hắn, chẳng lẽ có chuyện tốt?

- Trẫm muốn cho ngươi mạnh lên!

Tần Quân đi thẳng vào vấn đề nói, thời gian một năm chẳng mấy chốc sẽ qua, Nội vũ trụ bị thống nhất thời gian cũng không được bao lâu, hắn phải nắm chắc thời gian, tăng cường Đại Tần thiên đình.

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không lập tức kích động lên, liền vội hỏi:

- Thật sao?

- Huyết mạch của bản thân ngươi cần cải biến, có bằng lòng hay không?

Tần Quân cười hỏi, tuy Tôn Ngộ Không đã thành Thánh, gân cốt thuế biến, nhưng bản chất huyết mạch vẫn không có cải biến, so với Hỗn Độn sinh linh, chênh lệch không chỉ một chút.

Tôn Ngộ Không xuất thân Thạch Hầu, không có cha mẹ, sẽ không để ý huyết mạch, lúc này gật đầu nói:

- Ta nguyện ý!

Bây giờ, hắn ở trong Đại Tần thiên đình biến thành Tam Lưu Thần Tướng, tâm lý đã sớm không phục.

Tần Quân lật tay lấy ra một bình nhỏ trong suốt, trong bình chứa chất lỏng màu tím, lại đang vặn vẹo, vô cùng quỷ dị, hắn cười nói:

- Đây là tinh huyết của Hỗn Độn Thần Viên, có thể trợ giúp ngươi trở thành Hỗn Độn Thần Viên!

Hỗn Độn Thần Viên, kỳ thực có một cái tên khác, đó chính là Ly Võ Ma Tôn.

Đây là tinh huyết của Ly Võ Ma Tôn, cũng không biết trong Thần Thoại Thương Thành tại sao lại có vật này.

Lúc trước khi Tần Quân giảng đạo, Ly Võ Ma Tôn chưa hóa hình chính là Ma Viên ba đầu sáu tay, thậm chí có thể nói là Viên Tổ ở vũ trụ này.

Đợi Tôn Ngộ Không mạnh lên, Ly Võ Ma Tôn gặp được hắn, khẳng định sẽ kinh ngạc đến ngây người.

- Khí huyết thật cường đại.

Tôn Ngộ Không vừa nhìn thấy tinh huyết của Hỗn Độn Thần Viên, con mắt liền không dời được.