Mới vừa xuyên qua kết giới, hàn khí lạnh lẽo cuốn theo hoa tuyết đập tới trước mặt. Mục Trường Sinh gọi ra lồng phòng hộ ở trước người, chống lại hàn khí thấu xương. Mới ngước mắt nhìn về phương xa.

Trong tầm mắt tất cả đều là một mảnh thuần trắng, chỉ có mấy cây cây khô bị đè lên một tầng bông tuyết dày đặc, ngay cả bầu trời, cũng là màu trắng có chút ảm đạm.

Tuyết vẫn còn rơi, giống như bao trùm lên đại địa từng tầng từng tầng lông chim thật dày, tất cả vết tích nhân loại trước đó đều bị biến mất, mà ở trên cánh đồng tuyết này, cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì tương tự kiến trúc nhà cửa.

Mục Trường Sinh nhìn một hồi, cảm thấy trước mắt có chút biến thành màu đen. Đoán được là ảnh hưởng của chứng quáng tuyết, hắn thu tầm mắt lại, nhìn về phía Ứng Thiên đứng bên cạnh hắn.

Sau khi Ứng Thiên hoá hình trên người chỉ khoác ngoại bào của Túc Thanh Nguyên, bên trong cái gì cũng không mặc, bất quá y dù sao cũng không phải là người, lớp vảy ẩn giấu dưới da nhô lên, bao trùm các chỗ lộ ra của cơ thể, như là bên trong ngoại bào rộng rãi mặc quần áo bó do tầng vảy làm thành, tràn ngập mị lực dã tính.

Ứng Thiên hỏa khí vượng, cho dù ở đây đất trời ngập tràn băng tuyết thì y thân thể trần truồng lăn lộn cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Y nắm thật chặt tay Mục Trường Sinh, ấm áp từ lòng bàn tay y cuồn cuộn không ngừng truyền sang Mục Trường Sinh, thấy Mục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn mình, y nở nụ cười đáp lại, mới nói: “Mấy tên vào trước không biết chạy đi đâu, Trường Sinh anh có thể tìm bọn họ không?”

Mục Trường Sinh gật đầu, trực tiếp dùng Ngôn linh.

Gió lạnh cuốn lấy hoa tuyết thổi qua một bên, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên theo hướng gió tiến về phía trước, cũng không lâu lắm, trong tầm mắt xuất hiện một dinh thự xây dựng hoàn toàn bằng đá.

Gió tuyết vẫn như trước, nhưng mà trên cả tòa dinh thự lại không dính lấy một bông tuyết.

Một cây hồng hạnh từ trong dinh thự duỗi ra ngoài tường, cánh hoa đỏ bừng thành một sắc tiên diễm duy nhất trong thế giới băng tuyết này.

Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên liếc mắt nhìn nhau, không ngừng bước mà đi vào trong.

Cửa dinh thự có vết tích đánh nhau, tượng sư tử đá bị người cắt một nửa, chỗ cửa lớn cũng không thiếu vết tích sử dụng linh lực.

Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên xuyên qua sân trước nhà chính, đi qua nhà chính, cũng tra xét qua các gian phòng một lần, lại không thấy một bóng người nào.

“Kỳ quái? Mấy người kia chạy đi nơi nào?” Ứng Thiên khêu một chậu hoa lan đặt trong khách sảnh, hơi nghi hoặc nhìn bốn phía.

Mục Trường Sinh nói: ” Vết tích đánh nhau đến sân vườn thì ngưng hẳn, những chỗ khác không có bất cứ dấu vết gì, e rằng bọn họ cũng không có đi vào bên trong.”

Mục Trường Sinh đi ra phòng khách, vừa đi đến đình viện, vừa nói: “Chủ nhân dinh thự chắc hẳn chỉ dùng để nghỉ ngơi, Vọng Hư kính phải giấu ở chỗ khác.”

Hắn tỉ mỉ nhìn từng phiến từng phiến đá chỉnh tề xếp ở sân trước nhà chính, ánh mắt bỗng hơi động, đi vài bước tới đèn treo hai bên thềm đá.

Bên trong toà dinh thự này ấm áp như xuân, cây cỏ sum suê, chỉ có hoa cỏ dưới chiếc đèn treo kia có dấu vết bị dẫm đạp lên.

Hắn liếc nhìn chiếc đèn một cái, cúi đầu thổi tắt.

Ánh đèn vừa tắt, xung quanh lập tức tối lại, gió tuyết bên ngoài dinh thự ngừng lại, ban ngày biến thành đêm đen.

Ứng Thiên liếc nhìn chiếc đèn bị thổi tắt, lại nhìn bầu trời phủ đầy chấm nhỏ, “Đây là nơi nào, đèn vừa tắt cả thế giới liền biến thành đen?”

Mục Trường Sinh nói: “Đây là trận pháp, vị trí của chúng ta bây giờ cũng không nhất định như chúng ta thấy.”

Xung quanh đen kịt, thế nhưng bằng thị lực quý tộc, muốn nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh vẫn dễ như ăn cháo.

Bên trong dinh thự ban đầu vắng lặng xuất hiện rất nhiều cái bóng nửa trong suốt, nữ có nam có, trẻ có già có, cổ trang hay đồ hiện đại cũng có. Có bồi hồi bên cạnh ao, có dừng chân trước tiểu lâu, có ngồi trong lương đình, hai tay làm ra tư thế biểu diễn, nhưng mà trước mặt không hề có thứ gì.

Ngón tay Ứng Thiên xuyên qua một cái bóng bên cạnh bọn họ, thấy bộ dáng những cái bóng này hư hư thực thực, y xoay đầu lại nói cho Mục Trường Sinh: “Không phải quỷ vật, thật giống như chỉ là cái bóng.”

Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, nói: “Có thể chỉ là một tia tưởng niệm của tiền nhân, không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta đi trước.”

Lúc này trong đình viện, ngoại trừ mấy cái bóng mờ ảo ở bên ngoài, còn có mấy dấu chân tháo chạy từ cửa kéo dài vào trong đại sảnh, khi vào ban ngày không thấy được.

Hai người vài bước về phòng lớn, đi thẳng theo chuỗi bước chân này, mới vừa đi tới sân sau, một tiếng gió chớp mắt từ phía sau kéo tới, Ứng Thiên cũng không quay đầu, sau đầu lại như có mắt nhìn thấy, trực tiếp vung chân ra sau, chặn lại thứ đánh úp đâm sau lưng hai người.

Hai tiếng ma sát, tên sắt quay ngược lại, đinh một cái đâm vào một cây cột sơn son.

Người núp trong bóng tối lại không hiện thân, dường như thấy đánh lén không thành thì lập tức bỏ chạy.

Ứng Thiên nhíu nhíu mày, nói: “Muốn đuổi theo không?”

“Không cần.” Mục Trường Sinh nói: “Vọng Hư Kính quan trọng.”

Ai ngờ bọn họ buông tha tên bắn trộm sau lưng, đối phương lại không chịu buông tha bọn họ, mắt thấy hai người không đuổi theo mà muốn rời khỏi, người kia dường như cuống lên, liên tục bắn ra mười cây tên sắt.

Kết quả tự nhiên là từng cái bị Ứng Thiên cản lại.

“Ai? Đi ra!” Ứng Thiên quay người đưa lưng về phía Mục Trường Sinh, la lớn.

Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Ứng Thiên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ chính mình không ra chúng ta sẽ không có biện pháp đúng không? Trước khi chúng ta tiến vào chỉ có sáu người, có muốn ta để Trường Sinh lần lượt điểm danh từng cái không hả hả?”

Nghe Ứng Thiên nhắc tới Mục Trường Sinh, đối phương như sợ năng lực Ngôn linh, cuối cùng từ bóng tối đi ra. Chính là nam nhân trung niên lúc trước đứng bên người Bạch Y —— Đồng Nguyên. (Sorry mọi người, chương trước có nhắc tới tên ông này rồi mà Tử Nguyệt khi edit không xem kỹ nên bỏ qua)

Đồng Nguyên biết không thể cho Mục Trường Sinh cơ hội mở miệng, bởi vậy vừa hiện thân, lập tức hóa ra vô số cái bóng nhào tới hướng Mục Trường Sinh.

Ứng Thiên tất nhiên là vững vàng canh giữ bên người Mục Trường Sinh, nhìn thấy Đồng Nguyên sử dụng thuật phân thân, y híp mắt quét một vòng, rất nhanh liền nắm lấy chân thân trong đó, tóm chặt cổ hăn ta quăng ra bên ngoài. Y lại không nghĩ rằng Đồng Nguyên thức tỉnh thuật phân thân tương đối đặc thù, mỗi một cái phân thân, đều có thể trong thời gian ngắn ngủi có được hắn toàn bộ thực lực, nói cách khác, mỗi một cái, đều là chân thân.

Thấy Ứng Thiên bắt lấy kẻ mà y nghĩ là chân thân ở giữa đám người, tất cả phân thân còn lại của Đồng Nguyên đều nhảy lên một cái, từ các góc nhào tới Mục Trường Sinh.

Tốc độ nhanh như chớp, người thường nói liên tục chữ “Đình” cũng không kịp, Đồng Nguyên nghĩ rằng Mục Trường Sinh nhất định không kịp mở miệng nói chuyện, ai ngờ mới vừa nghiêng người đến gần, đã bị một bình phong không nhìn thấy mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Tất cả phân thân trong nháy mắt hợp làm một thể, Đồng Nguyên bị lực đàn hồi cực mạnh kia bắn dính lên trên trụ đá, người bị thương nặng không khống chế được mà nôn ra một ngụm máu.

Mục Trường Sinh hỏi: “Vọng Hư Kính ở nơi nào?”

Đồng Nguyên không nói ra được.

Vì vậy Mục Trường Sinh thay đổi vấn đề, “Chủ nhân người ở nơi nào?”

Đồng Nguyên không có cách nào chống cự Ngôn linh nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh, hung ác nói: “Đi cửa thứ chín bên trái.”

Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên quay người đi.

Còn chưa đi tới trước thứ chín, tiếng binh khí lách cách giao nhau từ trong cửa đá đã truyền ra.

Ứng Thiên tiến lên một cước đá văng cửa đá.

Một tiếng vang ầm ầm, mấy người bên trong thạch thất đều bị động tĩnh đột nhiên xảy ra dọa sợ hết hồn, Túc Thanh Nguyên đang cùng Nhậm Thiên Lý đánh nhau thuận thế thu hồi trường kiếm, lùi vài bước tới bên cạnh Triệu Thành An cùng Quý Trạch đang trọng thương.

Nhậm Thiên Lý cũng thu tay về, vẫn ung dung chờ người ngoài cửa tiến vào.

Mục Trường Sinh chỉ ở bên ngoài liếc mắt nhìn sơ sơ vào trong vốn cho đây bất quá chỉ là căn phòng đá bình thường, ai ngờ sau khi đi vào mới phát hiện bên trong là đại điện đủ để chứa mấy ngàn người.

Tám cái ngọc trụ Bàn Long chia ra hai bên chống đỡ đỉnh điện, vảy trên đầu rồng vảy còn có thể thấy rõ ràng, ngay chính giữa là chín tầng cầu thang hình chữ hồi (), men theo hướng bên kia là thụy thú Kỳ Lân phủ phục trên cầu thang, trên bệ bày một cái mâm ngọc, trên ngọc bàn ánh sáng màu vàng óng lưu chuyển, mơ hồ hiện ra đường viền một chiếc gương.

Đó chính là Vọng Hư Kính? Mục Trường Sinh nhíu mày lại.

Nhậm Thiên Lý niết niết ngón tay chính mình, khiến cho phát ra thanh âm ba ba bộp bộp.

Thanh âm này ngược lại là gọi trở về sự chú ý Mục Trường Sinh, hắn nhìn thiếu niên tướng mạo thanh tú trước mắt, thậm chí đôi mắt cũng còn mang theo sự trong suốt của thiếu niên, mở miệng nói: “Nếu như không phải cậu biến hình thành hắc xà, nỗ lực mê hoặc tôi, tôi có lẽ sẽ không hoài nghi cậu.”

Nhậm Thiên Lý cười híp mắt nói: “Không phải không hoài nghi ta, là sẽ không đem ta để vào mắt đi!” Cậu nhìn về phía Ứng Thiên đứng ở bên người Mục Trường Sinh, thở dài nói: “Ngươi thực sự là yêu thú mạnh mẽ nhất ta từng thấy, năm năm trước ta đã muốn ký khế ước với ngươi, lúc đó ta lấy ra thành ý lớn nhất của mình, nhưng đáng tiếc ngươi thế nào cũng không chịu, hóa ra là đã sớm có chủ nhân.”

Nghe lời này của Nhậm Thiên Lý, Ứng Thiên lườm một cái, cả bản thể của y cũng chưa thấy còn nói cái gì thành ý.

Quý Trạch cùng Triệu Thành An ngồi dưới cột đá đối diện, anh liên tục nhìn chằm chằm vào Vọng Hư Kính ở giữa cung điện, trong con ngươi chiếu ra, lại là một mảnh hư vô.

Mục Trường Sinh nói với Nhậm Thiên Lý: ” Mục đích của chúng ta giống nhau, tại sao phải là quan hệ thù địch?”

Nhậm Thiên Lý nói: “Lẽ nào anh đến bây giờ còn không biết, Vọng Hư Kính chỉ có thể nhận một người làm chủ, chỉ có thể bị một người sử dụng? Tôi hợp tác với anh?” Cậu trào phúng nói: “Đến lúc đó tôi còn có thể tranh chấp lại anh?”

Lông mày Mục Trường Sinh cau lại, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi cũng chỉ có thể từ bỏ cùng Tam gia hợp tác.” Hắn quay đầu lại nhìn Quý Trạch cùng Triệu Thành An, trên mặt lộ ra mấy phần áy náy, “Xin lỗi, Vọng Hư Kính là thứ tôi nhất định phải lấy được.”

Nhậm Thiên Lý thấy Mục Trường Sinh làm ra bộ dạng ra vẻ ta đây này, cười lạnh một tiếng, “Cũng thật thẳng thắn. Bất quá rất đáng tiếc, ngày hôm nay, Vọng Hư kính, chú định là của ta.”

Bình tĩnh trong lời nói của Nhậm Thiên Lý làm Mục Trường Sinh có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không hề để ý, ánh mắt của hắn lướt qua Nhậm Thiên Lý, rơi vào Vọng Hư Kính chìm nổi trong màn ánh sáng màu vàng óng, mở miệng nói: “Từ khi ta thức tỉnh, không có thứ gì ta không có được.”

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Nhậm Thiên Lý uốn cong, không nói gì, mà là nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy ngoài cửa đá bị phá nát, đi vào một nam tử mặc hoa phục màu đen thêu hoa bạc, tóc dài cao buộc, mặt mày tà khí. Y nhìn Mục Trường Sinh đứng trong thạch điện, thoáng ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có thứ gì không có được? Khẩu khí của Mục gia chủ thật là lớn!”

“Tử Quy?” Nhìn nam nhân từ bên ngoài đi vào, ký ức trong phút chốc bị đánh thức, tâm Mục Trường Sinh chấn động, trong thanh âm lộ ra mấy phần run rẩy.

Trực giác Ứng Thiên thấy không ổn, y cầm thật chặt tay Mục Trường Sinh, nhưng mà Mục Trường Sinh cũng không như trước đây quay đầu lại nhìn y, mà vẫn như cũ nhìn nam nhân từ cửa đi vào kia, vẻ mặt hốt hoảng.