Tây Môn Hạo lúc đầu vẫn là đang diễn trò, thế nhưng càng nghe càng cảm thấy tức nổ phổi! Mặc dù hắn tự biết bản thân không phải là người tốt nhưng cũng có điểm mấu chốt của mình! Huống chi, đây đều là con dân tương lai của hắn!

Thế nhưng việc ác của hai cha con Phan gia khiến hắn cảm giác mình chính là người tốt! Bồ Tát sống!

Phan Thế Kiệt đã sớm bị dọa co quắp trên mặt đất, vẻ mặt ảm đạm, tiểu cả ra quần.

Tây Môn Hạo vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, phảng phất như không muốn nhìn nhiều, nhưng những người dân đang phẫn nộ lại thấy bóng lưng của hắn thật cao lớn.

Rất nhanh liền liệt kê ra hết thảy 58 tội danh của hai cha con họ Phan, mỗi một tội đều đủ để chém đầu!

"Thật quá đáng! Ta tức chết mất!"

Tây Môn Hạo dần trở nên tức giận. Xoay người đi tới trước mặt Phan Thế Kiệt đạp một cước.

"Bành!"

Phan Thế Kiệt trực tiếp bay ra ngoài mấy mét sau đó rơi xuống đất, hai mắt quay cuồng, ngất đi.

"Súc sinh! Lăng trì ngươi cũng là nhẹ! Tướng quân thủ thành đâu!"

"Có mạt tướng!"

Thủ thành tướng quân quỳ một chân trên đất, lúc này hắn trông rất khó coi, hắn không nghĩ tới rằng hai cha con này đã xấu đến tận xương tủy.

Trong 58 tội danh đó, Phan An liền chiếm hơn ba mươi cái, tất cả đều là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thậm chí vì nữ nhân mà giết cả nhà người ta.

Phan Thế Kiệt lại càng không phải người tốt! Rất nhiều việc nếu không có hắn bày mưu đặt kế, con của hắn cũng không dám.

"Phái binh khống chế phủ thành chủ! Một người cũng không được rời đi! Sau đó áp tải tên súc sinh này tới Hoàng thành! Cùng tấu chương bẩm báo bệ hạ!" Tây Môn Hạo cắn răng nói ra.

"Mạt tướng tuân mệnh!"

Tướng quân thủ thành đứng dậy sai người áp giải Phan Thế Kiệt đang hôn mê đi, đồng thời phái ra một đội người ngựa đi khống chế phủ thành chủ.

Tây Môn Hạo nhìn sư gia mặt trắng bệch, bởi vì có chút việc hắn cũng ra tay không ít lần.

"Viết đi!"

"Vâng… vâng!”

Sư gia run rẩy cầm bút lên.

"Hai cha con Phan Thế Kiệt bắt gái nhà lành, giết sạch cả nhà, cưỡng đoạt gia sản người khác, ép mua ép bán, tội ác tày trời! Làm lòng người căm phẫn! Nay Đại Hoàng tử Tây Môn Hạo thỉnh bệ hạ đem Phan Thế Kiệt áp giải xuống đường thị chúng ba ngày! Dùng lăng trì! Còn nữa, đem toàn bộ gia sản trả lại cho con dân thành An Dương! Bồi thường số tiền lớn cho người bị hại! Cũng đồng thời nghiêm ngặt điều tra đồng đảng! Dùng trọng phạt! Kết: Tây Môn Hạo cùng con dân thành An Dương, khấu tạ hoàng ân!"

Tràng diện hoàn toàn yên tĩnh, nhất là con dân thành An Dương đối với việc có thể xử tử hai cha con Phan gia đã rất thỏa mãn, nhưng không nghĩ tới Đại Hoàng tử còn đem tài sản của hai tên đó trả lại cho họ, đồng thời còn bồi thường số tiền lớn cho những gia đình bị hại. Việc này là bọn hắn không nghĩ tới.

Tây Môn Hạo nhìn thấy cảnh này, trong lòng tỏa ra hào khí. Bỗng nhiên nhảy lên ghế hô to: "Hôm nay, Tây Môn Hạo ta muốn nói cho tất cả quan viên Khánh quốc một câu: Làm quan không vì dân làm chủ! Không bằng về nhà bán khoai lang!!!"

Một câu nói này có lẽ là cố ý, mà cũng có thể là phát ra từ nội tâm, nhờ uy lực của Hoàng Thiên Bá Khí Quyết quanh quẩn tại trên không An Dương thành.

"Phần phật!" Tất cả người dân tập thể quỳ xuống, thậm chí ngay cả những binh sĩ kia cũng bị Đại Hoàng tử làm cho cảm động, từng cái quỳ trên mặt đất.

"Đại Hoàng tử vạn tuế!" Trong dân chúng có người hô to.

"Đại Hoàng tử vạn tuế!"

"Vạn tuế..."

Toàn bộ An Dương thành quanh quẩn tiếng hò hét của người dân, bởi vì đã không biết có bao nhiêu người dân tụ tập tại trên đường phố xem Đại Hoàng tử xử án hai cha con này.

Tây Môn Hạo nghe được "vạn tuế" liền giật mình, chỉ có Hoàng đế mới được xưng hô thế này.

"Mong mọi người yên tĩnh!"

Tây Môn Hạo sử dụng nguyên lực quát to một tiếng, tràng diện trong nháy mắt yên tĩnh.

"Thưa mọi người! Hảo ý của mọi người ta nhận được nhưng xin đừng hô ‘vạn tuế’! Theo ta hô: Đại Khánh quốc vạn tuế! Hoàng đế vạn tuế!"

"Đại Khánh quốc vạn tuế! Hoàng đế vạn tuế!"

"Đại Khánh quốc vạn tuế! Hoàng đế vạn tuế..."

Địch Doanh Doanh đổ mồ hôi lạnh thay cho Tây Môn Hạo, việc này nếu như có người cố ý truyền ra thì hậu quả thật khó mà lường được, cũng may mà tiểu tử này phản ứng nhanh.

Bất quá tiểu tử này thật sự là vì con dân bách tính suy nghĩ. Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang... Lời này nói thật hay.

Địch Doanh Doanh nhìn xem dáng người vĩ ngạn của Tây Môn Hạo, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.

Lúc này Tây Môn Hạo không còn là một tên lưu manh vô sỉ nữa, mà chính là một vị Đại Hoàng tử lấy dân làm chủ.

"Đây thật là Đại Hoàng tử sao? Giống như biến thành người khác vậy."

Bích Liên dù sao cũng phục thị Tây Môn Hạo được hai ba năm, mặc dù đối phương vẫn luôn sống dở chết dở, nhưng rõ ràng chính là biểu hiện của một phế vật. Thế nhưng bây giờ nàng thấy được lại là quân chủ một nước!

Hộ vệ của Lưu Thắng lúc này cũng quỳ trên mặt đất, chân tình thật ý mà bái phục! Nếu như Khánh quốc có thể có một Hoàng đế yêu dân như con, ghét ác như cừu, đó chính là phúc phận của Khánh quốc, phúc phận của nhân dân!

Tây Môn Hạo thật tình hưởng thụ việc làm một Hoàng tử, nắm trong tay đại quyền, được con dân kính yêu.

Mà hắn nhưng lại không biết, cũng chính là nhờ lần trừng trị tham quan, vì dân trừ hại ngoài ý muốn này mà cứu được hắn một mạng.

"Sư muội! Ngươi nhìn thấy chưa! Hắn là Hoàng tử Khánh quốc, còn là một Hoàng tử tốt, giữa các ngươi có phải có hiểu lầm hay không?"

Diệp Lăng Phong nhìn xem Lạc Ly đang cầm chuôi kiếm trên tay, nữ giả nam trang, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Tây Môn Hạo. Mặc dù có sát khí nhưng cũng có một chút do dự cùng xoắn xuýt.

"Hừ! Giả! Đều là giả! Hắn liền là cái dâm tặc! Dâm tặc vô sỉ!" Lạc Ly cắn răng nghiến lợi nói ra.

"Sư muội, đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại gọi hắn dâm tặc? Vì sao muốn giết hắn như thế?" Diệp Lăng Phong hỏi.

Hai huynh muội sau khi bị Hạng Vũ đả thương liền trốn ở một chỗ chữa thương. Hôm nay vừa tới An Dương thành liền thấy được một màn Đại Hoàng tử xử án thành chủ.

Ban đầu Lạc Ly là muốn thừa dịp Tây Môn Hạo không chú ý một kiếm đâm chết hắn. Nhưng thấy đối phương làm việc lỗi lạc, công chính nghiêm minh nên lại do dự.

"Sư huynh, ngươi đừng hỏi nữa, ta sớm muộn cũng sẽ giết tên dâm tặc này!"

Lạc Ly nhìn Tây Môn Hạo đứng ở trên ghế đang được dân chúng cúng bái. Không thể liên tưởng đến tên dâm tặc kia? Không lẽ hắn giống như đúc Tây Môn Hạo? Thế nhưng giải thích những hộ vệ nha hoàn kia thế nào?

Nghĩ đến việc này nàng liền xoắn xuýt đem kiếm cất vào vỏ, xoay người biến mất trong đám đông.

Diệp Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá, trong lòng vẫn là có một vướng mắc chưa giải được.

Nhưng vẫn còn nhiệm vụ, không thể bất cẩn, chuyện dâm tặc gì đó chỉ có thể tìm cơ hội khác rồi nói sau.

Trong lúc nhất thời, Đại Hoàng tử Tây Môn Hạo thanh danh bắt đầu khuếch tán cả An Dương thành, càng truyền càng có nhiều dị bản. Như là Đại Hoàng tử cải trang vi hành, trừng trị tham quan. Lại còn ghét ác như cừu, hành hiệp trượng nghĩa. Rồi còn cái gì mà xem bách tính như mình…

Nhất là câu danh ngôn kia: Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang trong nháy mắt truyền khắp cả nước.

Cho nên Tây Môn Hạo đạt được mục đích. Hai đời làm người, đã thế còn xem rất nhiều phim nên đương nhiên hắn hiểu dân chúng cần gì và hoàng quyền phải có gì.

Hắn rất rõ một đạo lý, người có dân tâm chắc chắn được thiên hạ.

Tây Môn Hạo lần này là thật sự nổi danh, nhất là sau khi nổi giận, cảm xúc trong đáy lòng tăng thêm bức khí, lập tức đem Đại Hoàng tử dựng nên thành hình tượng một Hoàng tử tốt biết vì dân suy nghĩ.