- Uy! Ngươi không sao chứ?

Tô Mị thấy hắn ngẩn người một hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi, còn vẫy vẫn bàn tay nhỏ trước mặt hắn. Lăng Huyền Phong giật mình, trả lời:

- Ta không sao, chẳng qua mọi chuyện thật là khó tin. Không ngờ đám người này là người từ vị diện khác tới đây.

- Ừm, ban đầu khi ta mới đọc Thánh Điển cũng cảm thấy không thể tin được. Nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cuộc sống cái gì cũng có thể xảy ra. À đúng rồi, những dòng chữ này, nội dung như thế nào, kể cho ta nghe đi!

- Khục! Cái này... Mấy dòng chữ này, đại khái nói ta chính là cứu thế nhân, là Người được chọn, sẽ giải cứu thế giới khỏi tai ách. - Lăng Huyền Phong nửa đùa nửa thật nói.

- Xì! Không nói thì thôi, bây giờ ta phát hiện ra ngươi cũng có tài khoác lác đấy. - Tô Mị bĩu môi, có chút giận dỗi.

- Khụ khụ! Chuyện này, sau này ta sẽ giải thích cho nàng. - Lăng Huyền Phong hết cách, đầu năm nay nói thật chả có ai tin.

Ngay lúc Tô Mị đang định nói, đột nhiên...

- Tô cô nương... A!!!

Phía đằng xa, một nam tử mặc trường bào màu xanh chạy tới hô lớn, nhưng bất chợt hắn hét thảm một tiếng, rồi ngã xuống, trên lưng hắn có cắm một mũi tên. Đằng sau hắn là một sinh vật thân người mặt chó, trên tay đang cầm một cây cung, dây cung vẫn còn đang run bần bật, hiển nhiên mũi tên này do hắn phóng.

- Yêu quái!

Tô Mị lập tức sát khí đằng đằng, lập tức vận ma pháp, từ tay nàng phóng ra một luồng điện quang, phóng thẳng tới yêu quái mặt chó kia. Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng sau đó ngã xuống bất động.

- Lang nhân! Xem ra là thuộc hạ của Lang tướng! - Tô Mị nhăn mặt nói, hiển nhiên trông bộ dạng của tên yêu quái kia làm nàng không khỏi chán ghét.

2 người cùng chạy đến chỗ vị nam tử vừa bị bắn kia, thật may mắn là mũi tên chỉ trúng phần mềm, không trúng bộ vị yếu hại.

- Đa tạ Tô cô nương ra tay giúp đỡ. - Nam tử kia vừa thở hổn hển vừa nói, hiển nhiên thể lực của hắn đã gần như cạn sạch.

- Không có gì, sao chỉ có một mình ngươi, các đệ tử còn lại đâu? - Tô Mị nhíu mày hỏi.

Hóa ra là một đệ tử Phục Ma Hội, hắn vừa nghe nàng hỏi, lập tức nước mắt lưng tròng, khóc rất thương tâm:

- Hức hức! Các huynh đệ đi cùng ta bị trúng mai phục, chết gần hết, còn một số thì bị bắt làm tù binh, chỉ có mình ta nhờ một huynh đệ lấy thân mình cản đường nên thoát.

Lăng Huyền Phong hỏi:

- Các người lúc đi lên có bao nhiêu người?

- Lúc đi lên chúng ta có khoảng 20 người, nhưng....

Đến đây, đệ tử Phục Ma Hội kia không nói được tiếp, chỉ biết ôm mặt khóc. Lăng Huyền Phong thở dài, 20 người đi lên, vậy mà chỉ có một người chạy thoát, tình hình có vẻ không ổn.

Tô Mị cũng hơi mềm lòng, đưa cho hắn một bình thuốc chữa thương, rồi nói:

- Ngươi đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ đi lên, thuận tiện sẽ cứu bọn hắn ra ngoài, cầm lấy bình thuốc này, nhanh chóng rời khỏi đây, đường xuống chân núi bây giờ đã an toàn, nhanh chóng quay về tổng bộ báo cáo tình hình, ta sau khi xong việc sẽ quay về sau.

- Đa.. đa tạ Tô cô nương, các huynh đệ bị bắt... phải nhờ 2 người rồi.

Vị đệ tử Phục Ma Hội kia cảm kích nhìn Tô Mị, sau đó gắng gượng đứng dậy, rút mũi tên ra, sau đó lảo đảo đi xuống núi.

- Xem ra, chúng ta đường đường chính chính đi lên là không ổn, chỉ có cách bí mật tiến vào thôi. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm nhìn về phía xa, ở đó có mấy ngôi nhà bị phá hủy.

- Đúng vậy, ngươi đi phía trước, ta sẽ đi theo sau.

2 người nhanh chóng chạy về phía mấy ngôi nhà, càng đến gần, Lăng Huyền Phong cảm thấy có một cỗ tanh hôi xộc vào mũi, xen lẫn với mùi khói đậm đặc. Đột nhiên, hắn ra dấu ngừng lại, thấp giọng hô:

- Có người đến, mau trốn lên nóc nhà!

Nói đoạn, hắn tung người lên cao, nhảy lên một nóc nhà gần đó, nằm sát xuống mái nhà, Tô Mị thấy thế cũng làm theo. Một lúc sau, có một nhóm 4 người, không, một nhóm 4 tên yêu quái tiến đến, tất cả bọn chúng đều có một loại bộ dạng: thân người, mặt chó sói, hơn nữa có một tên còn đang cưỡi trên lưng một con cự thú, trông giống như dã lang. Cả đám đều đằng đằng sát khí tiến tới. Bỗng dưng, tên lang nhân cưỡi dã lang kia lên tiếng:

- Tìm kĩ xem, vừa rồi ta phát hiện có mùi nhân loại gần đây, chắc chắn có người!

Nói xong, cả đám phân tán ra, trừ tên đang cưỡi cự lang đứng yên một chỗ, hắn chỉ đứng nhìn. Lăng Huyền Phong thấp giọng nói với Tô Mị:

- Xem ra là một toán lính tuần, không hổ là lang nhân, mũi rất thính, có lẽ muốn đi qua đây thì phải tiêu diệt bọn chúng, nhưng cũng không được quá lộ liễu, tránh cho bọn chúng phát ra báo động. 3 tên bộ binh giao cho ta, nàng xử lý tên lang kỵ kia, đợi ta ra tay trước, sau đó tới nàng.

- Được!

Dứt lời, Lăng Huyền Phong tay phải chậm rãi rút kiếm, tay trái lấy ra 2 thanh phi đao. Cùng lúc, một tên lang binh cầm trường đao đi tới dưới chỗ 2 người đang nấp, tìm kiếm tỉ mỉ, sau khi không tìm thấy cái gì, hắn hô:

- Không có gì cả! Có lẽ chỉ là mùi của mấy tên nhân loại lúc nãy thôi, chắc do cái mũi cẩu của ngươi thính quá, hắc hắc!

2 tên còn lại nghe thấy thế cũng cười phá lên, sau đó cũng báo lại không tìm thấy gì, đều quay lại. Tên lang kỵ nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ ta đoán sai?

- Ngươi chắc là không có gì sao?

Tên lang binh cười khà khà, sau đó lên tiếng:

- Không có! Chắc là ngươi........

Phập!!!!!

Chưa kịp nói hết câu, từ phía trên, Lăng Huyền Phong nhảy xuống, cầm kiếm vung lên chém đứt đầu tên lang binh, sau đó nhanh chóng tung 2 thanh phi đao cắm ngập vào cuống họng 2 tên còn lại.

Phập! Phập!!!

2 tên lang binh bị bất ngờ không kịp trở tay, chỉ có thể ôm lấy cổ, khục khục 2 tiếng, sau đó ngã xuống đất.

- Nhân loại!!!!

Tên lang kỵ kinh hãi, không ngờ đúng là có nhân loại, lập tức hắn giận dữ thúc dục dã lang, ý đồ muốn lao tới cắn chết nhân loại kia. Tô Mị thấy Lăng Huyền Phong nhanh chóng giải quyết 3 tên Lang binh, cũng rút kiếm phi thân lên cao. Tên lang kỵ thấy có người thứ 2, cũng cảm thấy không thể nào tin được vốn muốn thúc dã lang tiến đến xé xác tên kia, nhưng ngay lập tức bị một kiếm xuyên qua bả vai.

Phốc!!! Phập!!

Lang kỵ bị đâm một nhát đau đớn, đang định la lên thì một thanh phi đao đã cắm sâu vào cổ họng của hắn. Về phần dã lang khi tên lang binh cưỡi trên nó bị đánh chết, định lồng lên chạy mất.

- Chạy đi đâu! Cuồng lôi chưởng!!!!

Ầm!!!!!!!

Tô Mị ngưng tụ lôi hệ nguyên tố vào bàn tay, tạo thành một quả cầu sét, vỗ mạnh xuống. Dã lang không kịp tru lên một tiếng thì bị tạc nát sọ, ngã vật xuống, run run vài cái rồi triệt để bất động.

- Nhanh! Đi thôi trước khi có toán lính tuần khác đi đến!

Tra kiếm vào vỏ, Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị nhanh chóng rời khỏi, cũng không sợ bị phát hiện, bởi xung quanh cũng có vô số xác chết, người có, thú có, yêu quái cũng có. 2 người ở trên mái nhà di chuyển rất khẽ, không muốn phát ra tiếng động, bởi ở dưới có nhan nhản lang binh, tuy rằng có thể tiêu diệt sạch sẽ đám lang binh này, nhưng nếu như để viện binh của chúng tới thì sẽ vô cùng rắc rối, thôi thì thêm một việc không bằng bớt một việc.

- Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến cập nhật: đi đến ngôi miếu đổ phía trước tìm manh mối!

Lăng Huyền Phong trong thức hải nghe thấy tiếng của hệ thống, nhìn ra phía xa đúng là có một ngôi miếu cũ nát, không nghĩ ngợi liền phi thân đến...