- Ta kháo!

Lăng tam thiếu tội nghiệp vừa mới chật vật bò dậy lại bị sóng xung kích đánh văng ra xa 3 mét, tứ chi chổng lên trời, miệng lại phun một luồng tiên huyết, nội thương càng thêm nặng, lần này hắn không đứng dậy được.

- Mau! Mau! Sử dụng một liều đan dược hồi khí huyết!

Cố kìm nén đau đớn, Lăng Huyền Phong từ trong túi không gian lấy ra ba viên đan dược màu xanh lục, nuốt xuống, tức thì cảm thấy đỡ hơn một chút. Thanh khí huyết (HP Bar) trong hệ thống cũng dần hồi phục đôi chút, nhưng cũng chỉ được gần một nửa.

- Mẹ kiếp! Tên này sao mạnh vậy. Ta nhớ là kiếp trước tâm ma chỉ có tu vi bằng với tu vi của người triệu hoán ra nó thôi mà.

- Nghĩ lại đê! Đây không phải game nhé. Mặc dù đúng là tu vi của nó đang bằng với tu vi của chú thật, cơ mà đây là đời thực a! Ban nãy chú em chịu kinh mạch nghịch hành, vận chuyển không thông, đúng lúc lại ăn mấy chưởng của tâm ma, chịu khổ là đương nhiên rồi, không chết đã là các cụ hiển linh đó, còn muốn nó đánh chú như gãi ngứa hả? Mơ đi cưng!

- Ách! Có lẽ đúng...

Bên ngoài, sau làn xung kích, làn sương màu đỏ vẫn chưa tan đi, áp lực từ tâm ma vẫn tiếp tục ngưng tụ lại. Rồi chuyện gì đến sẽ đến, lần thứ 2 nó phóng 1 làn sóng xung kích khác. Lăng tam thiếu tội nghiệp vẫn không tránh khỏi, trực tiếp bị chấn văng ra đằng sau, đập đầu vào một tảng đá gần đó, ngất đi.

- -------------------------------------------

Không biết qua bao lâu, Lăng Huyền Phong tỉnh lại. Khi hắn mở mắt ra, thì hắn nghe thấy một giọng nói:

- Cậu đã tỉnh?

Định cử động, nhưng một cơn đau thấu tim gan ập đến...

- Ách!

- Đừng cử động, cậu đang bị thương rất nặng, cố quá sẽ làm cho vết thương nặng thêm đó!

Cố gắng quay đầu sang bên, Lăng Huyền Phong kinh hãi: Trước mắt hắn không phải là nam tử áo đỏ, mà là một người khác!

Người này thân mặc một bộ giáp sắt, thân cao mét tám, khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú. Điều làm Lăng Tam Thiếu kinh hãi chính là, nam tử trước mặt không ngờ giống hắn như đúc! Chỉ có khác ở chỗ người trước mặt có bộ tóc dài hơn mà thôi!

- Ngươi là.... - Lăng Huyền Phong bối rối, hắn thực sự không biết người này là ai.

- Hắc hắc! Chàng trai, chúng ta từng gặp một lần rồi, bất quá lần đó ta che mặt nên không nhìn rõ được mặt của ta cũng là điều dễ hiểu. Cơ mà nghe giọng của ta chắc cậu phải nhận ra rồi chứ?

- Hí! Hí!!!!!!

Lăng Huyền Phong đang định trả lời, một tiếng ngựa hí mạnh mẽ vang lên, nhìn ra đằng sau người thanh niên, Lăng Huyền Phong nhìn thấy một con chiến mã thân mình được bao phủ bằng một lớp giáp kim loại từ đầu tới chân, chỉ hở ra mỗi 2 con mắt! Mỗi lần nó thở phì phò thì từ bên trong bộ giáp phía mũi của nó có 2 luồng bạch khí thoát ra, trông thập phần quỷ dị, ngay bên cạnh nó là một cây gậy đầu bịt sắt, trên đó vẫn còn đang nhuốm máu. Nhìn thấy con ngựa và cây gậy sắt này, Lăng tam thiếu càng lúc càng thấy quen thuộc, như nghĩ ra điều gì, hắn kinh hô:

- Huynh! Chính là huynh! Vị kỵ sĩ trong giấc mơ của ta!

- Ha ha! Đoán rất đúng! Có điều lần đó không phải mơ, mà là trong thức hải của cậu đó! Lần này cũng vậy.

- Vậy có thể nói cho ta biết, huynh là ai? Tại sao chúng ta lại giống nhau như đúc đến vậy? Rốt cục chuyện này là sao?

Một hơi hỏi liên tiếp ba câu hỏi, Lăng Huyền Phong ánh mắt mong chờ nhìn người đối diện... Không hiểu sao càng nhìn, hắn càng cảm thấy là người này rất quen thuộc, đồng thời trong thâm tâm của hắn toát lên một cỗ ý vị sùng bái, như kiểu muốn ngay lập tức bật dậy quỳ xuống bái lạy đối phương.

Người thanh niên trầm ngâm rồi nói:

- Về 3 câu hỏi này, ta chưa thể trả lời cho cậu.

- Vì sao?

- Đơn giản là thời cơ chưa tới. Ta chỉ có thể tiết lộ cho cậu là: Sứ mệnh của cậu sau này rất lớn lao, chính vì thế ta mới để hệ thống đi theo cậu.

- Hệ thống! Huynh nói huynh chính là người tạo ra hệ thống!!?

- Chính xác!

- Vậy vì sao huynh lại chọn ta?

- Chuyện này... ta cũng chưa thể trả lời, nhưng ta hứa hẹn, lần sau gặp lại ta sẽ nói tất cả cho cậu. Lần này nói chuyện vài ba câu thôi, tới lúc cậu phải quay lại rồi, tạm biệt!

- Khoan đã! Ta có một câu hỏi!

- Được, cậu hỏi đi, nếu như trong phạm vi có thể trả lời, ta sẽ nói.

- Trước đây không lâu, ta có đụng độ một đám Độc Giác Quỷ, chúng nói chúng đến từ Cửu U Ma Giới, nơi đó là đâu? Và vì sao khi ta đánh nhau với chúng, nội lực của ta không hề phát huy tác dụng, dường như chỉ gãi ngứa cho chúng vậy?

- Hmm, câu hỏi này cũng khá đơn giản thôi. Cửu U Ma Giới chính là lãnh địa của Cửu U Tà Thần, còn về phần Cửu U Tà Thần là ai, sau này cậu sẽ biết. Việc cậu sử dụng nội công đánh lại bọn chúng không hiệu quả, ta nghĩ cậu phải biết lý do chứ?

- Xin chỉ giáo!

- Ha ha! Rất đơn giản. Cửu U Ma Giới, nơi đó là nơi Cực Âm, mọi sinh vật nơi đó đều có chân khí thuộc dạng Âm. Mà nội công cậu đang sử dụng lại thiên về Thái Cực, trong Âm có Dương, trong Dương có Âm. Nếu dùng nội công này đi đánh kẻ khác thì dư sức, tuy nhiên nếu như đánh nhau với sinh vật đến từ Cửu U Ma Giới lại có chút không đủ dùng. Đơn giản mà nói, ngay từ đầu, nếu như chọn con đường này đi đánh lại chúng, coi như cậu đã chọn sai! Chính vì vậy ta mới cho cậu một cơ hội thay đổi.

- Huynh nói chính là "Thư của Lạc Phách lão tăng"?

- Đúng thế! Chỉ có 2 con đường có thể giết chết những sinh vật này: Con đường thứ nhất: chặt đứt đầu của chúng hoặc dùng ngạnh công phá nát cơ thể của chúng. Con đường thứ hai: Thiên địa vạn vật đều có tương sinh tương khắc, trên đời này, khắc tinh của Âm chính là Phật khí và Dương Cương. Về phần Phật khí thì là công pháp của Phật Gia, nếu không, có thể sử dụng công pháp mang tính Chí Dương Chí Cương để đánh lại cũng được.

- Chí Dương Chí Cương?...

- Ta nói đến đây thôi, sau này mọi chuyện cậu sẽ phải tự tìm hiểu, đến lúc tỉnh lại rồi, dậy đi thôi....

Ngay lập tức, Lăng Huyền Phong chỉ thấy trước mắt tối sầm, lại ngất đi. Được một thời gian sau, hắn mở mắt ra, trước mắt hắn chính là vách núi nơi hắn gặp nam tử áo đỏ. Cố gắng ngồi dậy, chỉ thấy trong người có cảm giác đau đớn, lục trong túi trữ vật, móc ra mấy viên đan dược, nuốt xuống, mới có cảm giác đỡ hơn một chút. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ngươi đã tỉnh!