- Hãy cầm lấy thanh đao của ta!

Nói đoạn, nam tử kia chỉ vào một thanh trường đao cách đó vài mét. Trông có vẻ như là một thanh đao bình thường, cán màu xanh lục, vỏ có hoa văn hình rồng uốn lượn cũng màu xanh lục, được bọc trong một tấm vải màu cam.

Cầm lấy thanh đao kia? Chẳng lẽ muốn bản thiếu gia tiễn ngươi một đoạn? Có khả năng lắm, trông ngươi như thế kia dường như cách tử kỳ không xa, nghe có vẻ vô lý, nhưng con mẹ nó rất thuyết phục!

- Huynh đài, không lẽ ngươi muốn ta...?

- Đúng, cầm lấy thanh đao kia, đi đến cuối đoạn vách núi phía trước, hái cho ta một vài nhánh An Hồn Thảo.

Ách! Hóa ra là thế, Lăng Huyền Phong trợn mắt: Ngươi muốn ta đi hái thảo dược cũng được thôi, nhưng con mẹ nó còn cần ta cầm thanh đao kia của ngươi làm mẹ gì? Định tặng ta làm thù lao sao? Cũng không phải báu vật gì, mà kể cả thế, làm chút việc nhỏ như vậy, bản thiếu gia cũng lười muốn đòi ngươi báo đáp?

- Ặc! Huynh đài muốn tiểu đệ đi lấy An Hồn Thảo cũng được thôi, nhưng cần gì phải cầm theo thanh đường đao này?

- Khụ! Khụ!.... - Ho khan một hồi, nam tử kia mới nói, giọng khàn khàn:

- Ngươi đừng hỏi, cứ cầm theo là được, để đề phòng thôi. Tiểu huynh đệ, nên nhớ, trừ khi vạn bất đắc dĩ, không được rút đao ra, đi đi, nhanh chóng quay lại, ta sắp không chống đỡ được!

Mang theo đầu đầy nghi vấn, Lăng Huyền Phong chạy tới, nhấc thanh đao lên, nhưng vừa mới cầm lấy, Lăng Huyền Phong biến sắc:

- Chuyện gì vậy?

Khi chạm vào thanh đường đao, một luồng kình khí đẩy tay hắn ra, giống hệt như lúc nãy chạm vào nam tử kia.

- Tiểu huynh đệ! Thanh đao đó có linh tính, nó không muốn được chạm vào, dùng chân khí xoa dịu nó!

Nghe lời nói, Lăng Huyền Phong vận khí vào hai bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào. Lúc đầu thanh đao còn có chút phản kháng, nhưng được một lúc, lực phản chấn yếu ớt dần, cuối cùng thanh đao cũng không đánh trả nữa, nằm yên tĩnh cho hắn nắm lấy.

- Thật là một thanh đao kỳ lạ!

Không nghĩ nhiều, hắn xoay người chạy tới vách núi.

- Tiểu huynh đệ, ngươi hãy cẩn thận....

Lăng Huyền Phong vừa chạy vừa cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng hắn có cảm giác không yên tâm, mí mắt giật giật liên hồi, càng đi tới gần vách núi, cảm giác bất an càng mãnh liệt.

Đột nhiên.......

- Khặc khặc khặc!! Tiểu tử, đến đây là được rồi, không cần đi nữa đâu......

Xung quanh Lăng Huyền Phong xuất hiện 6 cột khói màu đen. Sau khí khói tan đi thì hiện ra 6 thân ảnh, ai nấy cũng mặt mày dữ tợn. Điều làm người ta khiếp đảm là: Tên nào tên nấy trên đầu có một cái sừng nhọn hoắt, hai mắt đỏ ngầu, 2 hàm răng sắc nhọn như dao cạo, lông tóc bù xù, thân người để trần, mặc mỗi một chiếc khố xám xịt, thân người cao to lực lưỡng, da màu đỏ tươi.

Thấy những sinh vật vừa xuất hiện, Lăng Huyền Phong hét lớn:

- Má ơi! Quỷ!!!

Mấy tên "quỷ" thấy hắn hét như vậy, cười càng hung tợn:

- Khặc khặc! Tiểu tử, còn gì tiếc nuối thì ngửa cổ ra chờ chết đi, ha ha ha ha!!!

Tiếng cười làm cho người khác nghe rợn tóc gáy vang vọng tại vách núi.

- Hừ! Muốn mạng của bản thiếu sao? Gà đất chó sành, có giỏi lên cắn ta đi! (sorry anh bảy bò =))))

Nói xong lập tức hành động, Lăng Huyền Phong rút kiếm xông tới, nội lực bao trùm lưỡi kiếm, nhằm vào tên vừa lên tiếng đâm một nhát. Lạ ở chỗ là mấy tên kia lại để yên cho hắn chém, vẻ mặt chỉ là cười lạnh.

Phập!!!!

Thanh kiếm cắm ngập sâu vào tim của tên quỷ một sừng, nhưng làm cho Lăng Huyền Phong giật mình là không có máu chảy ra, hơn nữa tên kia không hề hấn gì cả, vẻ mặt thì lại trào phúng nhìn hắn.

- Không thể nào! - Lăng Huyền Phong nghĩ thầm.

- Ừm, một kiếm cũng không tệ, mỗi tội tiểu tử ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?

Mấy tên đồng bọn cười lớn.

- Chết tiệt!

Lăng Huyền Phong muốn rút kiếm ra, nhưng tên quỷ một sừng kia lại hành động.

- Đến lượt ta!

Hắn vung một chày trúng giữa ngực Lăng Huyền Phong

Phụt!!!

Phun ra một ngụm máu tươi, Lăng Huyền Phong cảm thấy ngực mình như có một cục tạ ngàn cân đánh vào, nhất thời nội lực tán loạn, lục phủ ngũ tạng dường như lệch vị trí, đau đớn khôn cùng.

Lảo đảo đứng lên, hắn ngoắc ngoắc ngón tay:

- Lão tử có thể làm thế này cả ngày!