Lăng Huyền Phong sau khi đánh chết Kim Chính Phong liền nhảy lên cao hét lớn:

- Kim Chính Phong đã chết! Bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được tha chết!

Phục Ma đệ tử cũng đồng thanh hô lớn:

- Kim Chính Phong đã chết! Bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được tha chết!

Tộc nhân Kim gia thấy gia chủ đã chết thì vô cùng bàng hoàng, sĩ khí chìm xuống đáy cốc. Sau khi nghe thấy Lăng Huyền Phong lên tiếng thì ngập ngừng một chút, sau cũng đồng loạt bỏ vũ khí và giơ hai tay lên đầu hàng. Một người đầu tiên bỏ, rồi hai người, ba người... có người bắt đầu thì sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền. Cuối cùng, Kim gia tộc nhân, bao gồm cả các cung phụng, hạ nhân toàn bộ hơn trăm người đều bị bắt sống.

Kim gia sau gần trăm năm với đầy đủ mưu đồ dã tâm, cứ thế bị diệt.

Lúc này, ở một hướng khác tại Thủy Mặc thành, cũng có một trận đại chiến xảy ra. Đó chính là việc Lăng gia chủ Lăng Phiên Hùng, dẫn theo toàn bộ tộc nhân vây đánh Dương gia. Chỉ có điều, Lăng gia cao thủ không có được nhiều như Phục Ma Hội, kết hợp với việc Dương gia liều chết tử thủ cũng không đầu hàng, nên gặp khá nhiều khó khăn. Sau một ngày một đêm ác chiến, Tô Mị cùng Cát Dụ Thành dẫn một bộ phận Phục Ma đệ tử tinh anh tới trợ giúp, Dương gia đại môn rốt cục cũng bị công phá. Dương gia chủ không phải là đối thủ của Cát Dụ Thành, lập tức bị một chưởng chụp xuống biến thành một đống thịt nát. Dương gia tộc nhân thấy gia chủ chết thảm liền đỏ mắt tử chiến đến cùng.

Kết cục là Lăng gia cũng đã nhổ sạch tận gốc Dương gia, nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Tuy không bị tổn thương tới gốc rễ, nhưng chắc chắn sẽ phải mất một thời gian lâu dài mới có thể phục hồi.

Biến động của Thủy Mặc thành sau mấy ngày cuối cùng cũng cơ bản kết thúc. Lần này, Lăng gia với sức mạnh to lớn đã đè bẹp hai gia tộc là Kim gia cùng với Dương gia, mặc dù bản thân là người bị hai gia tộc vây công trước. Ngoại thành xác chất thành những gò lớn, lần này hơn mấy ngàn nhân mạng đã triệt để mất đi sau một hồi gió tanh mưa máu. Lăng gia nguyên khí đại thương, nhưng đỉnh tiêm chiến lực là Lăng Huyền Phong cùng một số cao tầng Lăng gia vẫn còn, cộng với việc Phục Ma hội đang nhìn chằm chằm nên không có thế lực nào dám ngo ngoe làm loạn.

Đại chiến kết thúc, Lăng gia liền tổ chức một buổi đại yến tiệc mừng chiến thắng, đồng thời cũng để tri ân những anh hùng đã bỏ ra huyết nhục để bảo vệ Lăng gia. Sau buổi gia yến hôm đó, Lăng Huyền Phong hỏi:

- Đại bá! Nên chăng chúng ta di dời toàn bộ Lăng gia đến Thủy Mặc thành? Ở đó mọi người còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Hiện tại tình trạng của quốc gia như một mớ hỗn độn. Đơn độc Lăng gia ở lại đây con không an tâm lắm.

Lăng Phiên Hùng lắc đầu:

- Ta hiểu ý của con, nhưng ở đây vẫn còn từ đường và mộ tổ của Lăng gia, chúng ta không thể cứ thế mà đi được. Cứ yên tâm, không sao đâu.

- Nhưng mà...

- Phong nhi, ý bá phụ đã quyết, không cần nhắc lại chuyện này nữa!

Lăng Huyền Phong thở dài. Đại bá này của hắn, một khi đã quyết định thì cho dù gia gia cũng không lay động được.

- Thôi được rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng sính cường, chỉ cần có gì đó không ổn, lập tức di dời đến Ngọa Đương. Đồng thời con cũng đã lệnh cho Cái Bang đệ tử cùng Phục Ma đệ tử ở gần đây, nếu như có gì không ổn thì đại bá mau liên lạc để họ đến hỗ trợ

- Yên tâm, ta biết phải làm gì.

Lúc này, một hạ nhân từ bên ngoài chạy vào:

- Bẩm gia chủ! Có Hoàng gia gia chủ đến bái kiến!

Lăng Phiên Hùng hỏi:

- Hoàng gia chủ?

- Chính phải! Hiện tại đang chờ ngoài đại sảnh!

- Đưa ta đến đó!

Lăng Huyền Phong cùng Lăng Phiên Hùng đi đến đại sảnh. Lúc này, Hoàng gia chủ Hoàng Phách cùng thiếu chủ Hoàng Thường đang ngồi uống trà. Lăng Phiên Hùng nói:

- Hoàng gia chủ, sao hôm nay lại có thời gian đến viếng thăm Lăng mỗ?

Hoàng gia chủ đứng dậy chắp tay chào, cũng nói ra vài lời khách sáo, cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề:

- Lăng thế huynh, ta và huynh đều là những con cáo già với nhau, lời thừa Hoàng mỗ cũng không muốn nói nhiều, mục đích hôm nay cũng chỉ có một.

- Ồ? Hoàng huynh cứ nói, Lăng mỗ đang nghe.

- Hoàng mỗ cùng với tiểu nhi hôm nay đến đây không có mục đích nào khác, chính là muốn Lăng gia thả cho Hoàng gia chúng ta một con đường.

Hai bác cháu ngạc nhiên nhìn nhau. Không ngờ Hoàng gia chủ lại có thể bỏ xuống kiêu ngạo để có thể nói tới việc này.

- Lăng huynh không cần ngạc nhiên. Tràng biến cố vừa rồi, đáng lẽ ra cũng có một phần tham dự của Hoàng gia chúng ta. Ban đầu, ta cũng đã có tâm động, muốn thử một chút, tuy nhiên có một việc lại làm cho ta thay đổi chủ ý.

- Việc gì?

Hoàng Phách thở dài:

- Đó chính là việc Thường nhi trở về, sau khi được ta thông báo về kế hoạch, liền tập tức đứng ra ngăn cản. Ta vốn khá tức giận, vì nghĩ rằng nhi tử dám trái mệnh. Nhưng sau khi được hắn nói về quý gia tam thiếu, ta lập tức có điều suy nghĩ. Trải qua bao ngày trăn trở, cuối cùng ta cũng quyết định đặt cược. Chính là sứ giả của đám hắc y nhân đó bị ta giết chết, đồng thời lệnh cho tộc nhân án binh bất động. Quả nhiên tràng biến cố này không những không làm gì được Lăng gia, trái lại Kim gia cùng Dương gia bị kéo xuống vực sâu.

Lăng Phiên Hùng nhìn sang Lăng Huyền Phong, thấy chất tử không nói gì liền lên tiếng:

- Hoàng huynh, huynh vốn biết rằng giữa hai gia tộc chúng ta hiềm khích không nhỏ...

- Ta biết! Chính vì lẽ đó hôm nay đích thân ta cùng nhi tử đến đây mà không mang theo một người nào, Lăng huynh phải chăng không nhìn ra thành ý? Hơn nữa chỉ cần Lăng huynh đồng ý thả ra một con ngựa, Hoàng gia ngay lập tức sẽ rời khỏi Thủy Mặc thành, vĩnh viễn không quay lại!

Lăng Phiên Hùng gõ bàn nhìn thật sâu Hoàng Phách, rồi hỏi:

- Hoàng huynh, sao phải làm như vậy?

- Lăng huynh, thân làm gia chủ, phải có ánh mắt nhìn người, toàn tâm toàn ý vì gia tộc. Trèo cao rồi cũng có ngày ngã đau. Mượn tay thế lực tà ma rồi cũng sẽ có ngày rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Thấy Hoàng Phách nói như vậy, Lăng Phiên Hùng cũng gật đầu:

- Hoàng huynh, vì đến kiêu ngạo của bản thân cũng bỏ xuống được, Lăng mỗ bái phục.

- Tất cả cũng chỉ vì truyền thừa hương hỏa của gia tộc mà thôi.

Thế là, sau một buổi nói chuyện, Hoàng Phách cùng Hoàng Thường cũng ra về. Sau 4 ngày, toàn bộ tộc nhân Hoàng gia liền rời khỏi Thủy Mặc Thành, tiến về phương Bắc. Và từ đó ở Thủy Mặc thành không ai còn nghe ngóng gì tới tin tức của Hoàng gia nữa. Và cũng chính từ đây, Thủy Mặc thành đã trở thành vùng trời do riêng Lăng gia độc bá.