- Các đệ tử! Giết cho ta!

- Các huynh đệ! Sát!

Đôi bên lại tiếp tục mở màn chém giết. Mỗi giây mỗi phút đều có không dưới mười người ngã xuống. Lăng gia không hổ danh đệ nhất gia tộc tại Mặc Thủy thành, chiến lực của các tộc nhân vô cùng cường hãn, cơ hồ như sói lạc bầy dê, lấy một địch mười. Tuy nhiên, phe hắc y nhân lại có lợi thế về số lượng, chơi chiến thuật biển người vây công. Cứ như vậy, mỗi đệ tử Lăng gia ngã xuống đều kéo theo ít nhất mười người phe hắc y! Không thể không nói đây là một đấu pháp điên rồ!

Riêng Lăng Phiên Hùng hắn chưa vội tham chiến mà đứng một bên nhìn lược trận. Tu vi của hắn là cao nhất ở đây, đạt tới Ngũ giai Võ Tôn. Tuy rằng hắn ôm tâm lý liều chết, nhưng cũng không phải muốn toàn bộ Lăng gia đệ tử táng thân nơi này. Hắn sẽ để ý xem có hắc y nhân nào đặc biệt nguy hiểm, liền vô tình ra tay diệt sát. Kết quả là tuy mới chỉ giết có vài người, nhưng đó đều là cao thủ trong cao thủ! Ngoài ra, hắn vẫn luôn dùng khí thế của mình chèn ép các thủ lĩnh của đám hắc y nhân.

Quan sát được một hồi, Lăng Phiên Hùng hướng một tên thủ lĩnh nói lớn:

- Kim huynh! Đánh thì cũng đánh rồi. Cần gì phải che mặt nữa? Thống khoái một chút xem nào!

Trong đám thủ lĩnh, một tên dáng người hơi thấp bỗng dưng khựng lại một chút, sau đó cười nhạt rồi cởi mũ khăn che mặt ra:

- Lăng huynh tuệ đuốc như thần, Kim mỗ bái phục!

Quả nhiên, đó chính là Kim Chính Phong, gia chủ Kim gia!

- Lăng huynh, đến nước này, thì lời nhiều cũng vô ích, đầu hàng đi, không chừng, thượng cấp sẽ thả cho Lăng huynh một con ngựa.

Lăng Phiên Hùng lắc đầu:

- Kim huynh không cần tốn công vô ích. Chúng ta đều biết rằng sự thật không phải như thế. Đúng không Dương Khang, Dương gia chủ?

Lần này, trong đám thủ lĩnh lại có một tên đứng ra cởi khăn che mặt. Chính là một trong những đại gia tộc gia chủ - Dương Khang.

- Lăng huynh, nể giao tình chúng ta bao nhiêu năm, đầu hàng đi. Ngươi phải biết rằng. Tuy Dương gia chúng ta không có nhiều cao thủ như ngươi, nhưng kim tệ lại có rất nhiều. Ngày hôm nay chúng ta ở đây, đều là cao thủ được Dương gia mời đến. Chưa kể còn có cao thủ của Kim gia nữa. Chúng ta đông hơn các ngươi với tỷ lệ là 5 chọi 1. Lăng huynh, chẳng lẽ muốn nhìn Lăng gia bị diệt sao?

- Ha ha! 5 chọi 1 thì sao? Lăng gia chúng ta nào có sợ? Đến! Nếu như đã hoàn toàn trở mặt, liền chiến!

Lăng Phiên Hùng quyết định ra tay, tu vi toàn bộ bộc phát, một luồng uy áp hướng tới đám người hắc y mà giáng xuống. Sắc mặt cả đám tức thì cảm thấy vô cùng đặc sắc.

- Võ Tôn! Hắn là Võ Tôn!

- Hừ! Võ Tôn thì sao? Chẳng lẽ chúng ta không có?

Lăng Phiên Hùng thấy Kim Chính Phong cùng Dương Khang đều nhất loạt nghe lời tên đầi lĩnh cầm khảm đao kia, liền hỏi:

- Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn đối đầu với Lăng gia? Chúng ta có thù oán gì chăng?

Hắc y thủ lĩnh cười lạnh:

- Chúng ta là ai không quan trọng. Quan trọng chính là các ngươi hôm nay đừng hòng một ai sống sót. Có trách thì trách hậu bối nhà các ngươi xn vào chuyện của thượng cấp chúng ta!

Lăng Phiên Hùng nhíu mày. Bình thường các đệ tử đi lịch luyện, sinh hoạt ra sao, hắn đều nắm rõ trong tay. Cho dù có xảy ra xô xát, nhưng cũng đều giải quyết ổn thỏa, ngoại trừ... Hắn nhíu mày chậm rãi nói ra:

- Là Phong nhi?

Hắc y thủ lĩnh nói:

- Không sai, là quý gia tộc tam thiếu. Nếu như hắn an phận thủ thường thì không sao, nhưng năm lần bảy lượt đều muốn xen vào chuyện tốt của Thượng cấp của ta. Cho nên các đại lão đều muốn gửi cho hắn một chút thông điệp, gõ hắn tỉnh lại một chút.

- Thông điệp mà các ngươi nói, chính là diệt chúng ta Lăng gia?

- Không sai. Thông điệp bằng máu tươi, thường sẽ có lực chấn nhiếp một chút, khiến hắn ngoan ngoãn chút đỉnh.

Lăng Phiên Hùng cười lạnh:

- Muốn dùng Lăng gia để chèn ép chất nhi của ta, các ngươi đúng là có chút âm hiểm. Không sợ thế gian chê cười hay sao?

- KHặc khặc! Đã làm đại sự, thì sẽ không câu nệ tiểu tiết. Chúng ta chỉ cần làm theo ý mình là được.

- Vậy thì phải chăng các hạ đang đánh giá hơi cao thực lực của mình thì phải.

- Không đánh làm sao mà biết?

Lúc này, một vài tiếng xé gió vang lên, đám hắc y sát thủ lại có thêm viện binh!

- Thích Sát Sinh! Là ngươi?

Viện binh của đám Hắc y nhân có 10 người, dẫn đầu là một đại hán cao hơn 1m9, đầu tóc màu bạc trắng bù xù, làn da đỏ như gấc, đeo khăn trắng bịt một bên mắt, lưng đeo Nhật Nguyệt Đao, không phải ai khác, chính là Thích Sát Sinh. Tại Triều Ca kinh biến, hắn được Đằng Ngọc công chúa cứu đi, hiện tại thương thế đã ổn, tu vi có vẻ như đã có tăng tiến, khí tức âm trầm hơn trước.

Sau lưng hắn cũng là một đám cao thủ, trong đó thấp nhất là Võ Tông Cửu Phẩm, ngoài ra cũng có Võ Tôn và Võ Hoàng. Nếu như Lăng Huyền Phong ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra vài người trong số bọn họ. Một lão già gầy tong teo, khuôn mặt nhăn nhúm, thân mặc đạo bào xỉn màu, đó chính là Ôn Ngược từng có mặt tại Lộc Đài. Còn có một nữ tử mặc cẩm bào, đội nón che kín mặt, chính là Bạch Tĩnh Di. Tại Triều Ca kinh biến, không biết làm thế nào trốn thoát. Đặc biệt, là một tên hán tử sắc mặt trắng bệch, môi tô son đỏ, mặc quần dài màu tím, thân trên để trần, đem lại cho Lăng Phiên Hùng một cảm giác áp bức vô cùng rõ rệt.

- Tên này chẳng lẽ là Võ Đế?

Lăng Phiên Hùng cảm thấy vô cùng kiêng kị. Đội hình đối phương lúc này đã vượt quá sức tưởng tượng của mình. Xem ra nếu như không có phép màu gì, Lăng gia lần này khó thoát khỏi tai kiếp. Hắn âm thầm thở dài:

- Thôi, chết thì chết. Chỉ cần Lăng gia còn 1 người, như vậy vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi.

Thầm hạ quyết tâm, hắn bắt đầu vận toàn bộ công lực, chuẩn bị một mực tử chiến.

Lúc này, một âm thanh yêu kiều vang lên:

- Yêu nghiệt! Có Tô Mị ở đây, còn không mau chịu trói!!

Tô Mị cùng với nhân thủ Phục Ma Hội cuối cùng cũng đã tới nơi, không cần chờ đợi, liền tham gia chém giết. Đối mặt với thế công bất ngờ, đám hắc y sát thủ có chút luống cuống, đội hình nhất thời bị loạn thành một bầy. Lăng gia đệ tử thấy phía mình có viện binh, áp lực bị giảm đi rõ rệt, nhất thời sĩ khí dâng cao, càng ra sức tích cực triển khai chém giết.

Thích Sát Sinh nhíu mày, nếu như không ngăn cản đám viện quân kia, phe mình rất có khả năng toàn quân bị diệt. Tuy rằng đám thuộc hạ này hắn không coi trọng sống chết. Nhưng trước khi đại kế hoàn thành, có bao nhiêu nhân thủ tốt bấy nhiêu.

- Thôn Hài đại nhân, chẳng lẽ cứ để nàng tung hoành không chút kiêng kị sao?

Tô Mị giờ đây đang triển khai ma pháp toàn lực, tay trái thi triển lôi điện, tay phải thi triển hàn băng ma pháp, khiến cho đám hắc y sát thủ khổ không thể tả. Thôn Hài lạnh nhạt nói:

- Xem ra nương nương vẫn chưa thức tỉnh. Mau bắt nàng lại, nhớ là không được vô lễ!

Thích Sát Sinh gật đầu, liền cùng Bạch Tĩnh Di thoát ly đội hình, tiến đến chỗ Tô Mị. Tô Mị đang triển khai chém giết, đột nhiên cảm thấy có hai luồng áp lực tiến lại gần, nhìn thấy Bạch Tĩnh Di cùng Thích Sát Sinh, nàng bắt đầu khựng lại, trầm giọng nói:

- Các ngươi đừng hòng cản ta!

Thích Sát Sinh nói:

- Nương nương, ngài dừng lại được rồi. Theo chúng ta về đi!

Tô Mị sắc mặt chán ghét bĩu môi:

- Nương nương? Ai là nương nương của ngươi? Đừng có làm ta chán ghét! Xem chiêu!

Lôi điện trong tay của nàng gào thét bay đến chỗ Thích Sát Sinh. Nhưng tu vi của nàng kém hắn quá nhiều, nên hắn chỉ phất tay một cái, lôi điện lập tức bị đánh tan.

- Chán ghét!

Tô Mị không dừng lại, lại thi triển hàn băng chưởng đánh tới. Lần này Bạch Tĩnh Di tiến lên cùng nàng đối chưởng.

Bành!!

Một tiếng nổ vang lên, hàn băng của Tô Mị bị phá vỡ, nàng bị chấn lui hơn chục bước mới dừng lại, trong người hơi nhộn nhạo một chút, đấu khí tán loạn, nhất thời không ổn định lại được. Sắc mặt nàng có chút khó coi. Hai người này tu vi thực sự cao hơn nàng rất nhiều, không thể đối cứng được. Nàng liền sử dụng thân pháp triển khai khinh công trốn thoát, nhưng Bạch Tĩnh Di thân pháp cũng vô cùng cao minh, dù Tô Mị có tránh tới hướng nào cũng bị chặn lại. Mỗi lần tung chưởng ra là một lần bị đánh bật trở lại, chật vật không hôi. Bạch Tĩnh Di lạnh nhạt nói:

- Nương nương, đừng có nháo nữa, dừng lại đi.

Tô Mị cau mày:

- Đã bảo ta không phải nương nương của các ngươi! Khốn kiếp! Mau tránh ra!

Bạch Tĩnh Di cười nhẹ:

- Được thôi, nếu nương nương có thể trốn thoát được thuộc hạ, thuộc hạ liền không đuổi theo nữa.

Tô Mị đột nhiên khựng lại, sắc mặt trở nên vui mừng. Sau đó nàng nở nụ cười giảo hoạt:

- Đấy là ngươi nói đó nha! Đến đó đừng trách bản cô nương vô tình!

Sau đó nàng hướng lên trời hét lớn:

- Tướng công! Có người khi dễ thiếp!!

Âm thanh của nàng vang vọng cả chiến trường. Nhiều người nhìn lại phía Tô Mị, sắc mặt cổ quái. Đánh không lại người, gọi tướng công xuất đầu ư?

Đúng lúc này, một thanh âm bình thản vang vọng vào tai tất cả mọi người:

- Dám khi dễ phu nhân của bản thiếu gia. Bạch Tĩnh Di, Thích Sát Sinh! Ngày hôm nay không cho các ngươi chết 108 kiểu, tính bản thiếu gia không có tới!