Độc Cô tam huynh đệ không dám tin vào mắt mình nữa. Độc Cô Lữ Nhân thay đổi cũng quá kinh khủng đi. Vài tháng trước đây còn bình thường. Nhưng bây giờ thì sao? Bộ dáng ưỡn a ưỡn ẹo, giọng nói thì ỏn ẻn, hành động không khác gì nữ nhân.

- Độc Cô Lữ Nhân, đệ....

- Hừ! Đệ làm sao?

- Không có gì? Ặc... mau vào vấn an gia gia với nãi nãi!

Độc Cô Lãnh Phong thầm rủa: Lăng Hiếu Kiệt chết dẫm, không cảnh báo trước cho lão tử!

Gia chủ Độc Cô gia cùng Độc Cô lão thái thái biểu cảm không khác Độc Cô Lãnh Phong là bao: trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không dám tin rằng vị "huynh đệ" đứng trước mặt này chính là Độc Cô Lữ Nhân. Nhưng sau khi nhớ ra nguyên do mọi chuyện thì cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại được. Độc Cô Hàn Vân hỏi:

- Nhân nhi! Tiến độ tu luyện sao rồi?

Độc Cô Lữ Nhân vô cùng hưng phấn:

- Hồi gia gia! Công pháp mà biểu ca đua ta thật kỳ diệu! Dường như nó được sinh ra là để cho ta vậy!

- Ồ? Thật vậy sao?

- Đúng thế! Bây giờ tu vi của ta không sai biệt lắm đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn có khả năng đột phá trong nay mai nữa!

Độc Cô gia chủ âm thầm ngạc nhiên. Vốn lão chỉ trông mong Độc Cô Lữ Nhân khôi phục được một nửa của ngày xưa đã là tốt lắm rồi. Vậy mà không ngờ đã khôi phục không sai biệt lắm, lại còn có thể đột phá trong sớm tối nữa.

- Hảo! Ngươi cùng gia gia đi ra ngoài kia khảo nghiệm thoáng một chút! 3 tên hỗn đản kia theo cùng!

Diễn võ trường Độc Cô gia...

- Lãnh Phong! Hạ thấp tu vi xuống Võ Vương tam giai đấu với đệ đệ ngươi một hồi! - Độc Cô Hàn Vân ra lệnh.

- Vâng! Lão đệ! Ngươi công đi, ta thủ!

Độc Cô Lữ Nhân dùng ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc mai của mình, cười nhạt:

- Đại ca, thứ lỗi cho tiểu đệ vô lễ,. nhưng nếu huynh không tăng lên Võ Vương Lục giai thì sẽ không phải đối thủ của tiểu đệ đâu.

Độc Cô Hàn Vân ánh mắt lóe lên một chút rồi nói:

- Lãnh Phong, nghe lời hắn.

- Dạ!

Đấu khí của Độc Cô Lãnh Phong tăng vọt, dừng lại ở lục giai đỉnh phong. Cảm thấy chuẩn bị đã khá tốt, hắn nói:

- Lữ Nhân lên đ....

Chưa kịp nói xong, bóng của Độc Cô Lữ Nhân lóe lên, sau đó hắn chỉ nghe thấy âm thanh rút kiếm. Độc Cô Lãnh Phong giật mình vội đưa tay rút kiếm, nhưng hắn kinh hoàng phát hiện, kiếm của Độc Cô Lữ Nhân đã gác trên cổ mình.

- Cái gì? Không thể nào!

Độc Cô Lãnh Vân cùng Độc Cô Lãnh Dạ há hốc mồm, còn Độc Cô gia chủ thì ánh mắt sáng ngời. Nhất cử nhất động của Độc Cô Lữ Nhân không hề thoát khỏi mắt lão: Trong chớp mắt, Độc Cô Lữ Nhân cúi người rút kiếm, sau đó chân đạp xuống đất đẩy thân thể mình tiến lên, đồng thời rút kiếm kề lên cổ Độc Cô Lãnh Phong, động tác vô cùng nhanh chóng và thuần thục. Nếu như đây không phải luận võ mà là đánh nhau sống chết, thì trong cái chớp mắt đấy Độc Cô Lãnh Phong ít nhất đã chết tới 3 lần!

- Nhân đệ, ngươi...

Độc Cô Lãnh Phong cũng giật mình không kém. Hắn vốn ôm tâm lý có chút coi nhẹ, nhưng chỉ vì tâm lý đó đã khiến hắn thua một cách triệt để!

- Hỗn đản! Ta đã bảo người so tài với Lữ Nhân, tại sao lại coi thường đối thủ? Ngươi có biết rằng khinh thường địch nhân chính là đẩy mình vào chỗ chết không hả? Đấu lại! Lần này tập trung vào cho ta! Nếu không thì đừng trách gia gia dùng gia pháp!

Nghe gia gia quát, Độc Cô Lãnh Phong lạnh run người, đồng thời tâm thần chấn động một cái. Đúng vậy! Không bao giờ được khinh thường đối thủ, cho dù hắn có yếu hơn mình đi chăng nữa! Con kiến nhiều khi cũng có thể giết chết con voi cơ mà?

Độc Cô Lãnh Phong lần này tập trung hơn, chú ý quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Độc Cô Lữ Nhân thì vẫn cái dáng vẻ "thướt tha" đó, mỉm cười hất mái tóc lên một cái:

- Đại ca! Chúng ta đấu lại. Lần này đệ sẽ không nương tay đâu!

- Được! Xem kiếm! Độc Cô Kiếm Kỹ: Trảm Hồng Trần!

Độc Cô Lãnh Phong vung kiếm lên chém xuống một nhát. Đừng tưởng đây chỉ là một nhát chém đơn giản, bởi vì trong nháy mắt, Độc Cô Lãnh Phong đã phong tỏa toàn bộ phương hướng di chuyển của Độc Cô Lữ Nhân, dù muốn hay không muốn thì hắn cũng bắt buộc phải đỡ một kiếm này!

- Tới tốt! Đại ca, trong lứa thanh niên Độc Cô gia, đệ chỉ thấy có mỗi huynh là người tu kiếm này đạt chút thành tựu. Xem kiếm! Phi Yến Xuyên Liễu!

Độc Cô Lữ Nhân thay vì giơ kiếm đón đỡ thì cũng chém ra một kiếm, nhưng so với Độc Cô Lãnh Phong thì kiếm này nhanh gấp đôi! Chẳng mấy chốc, lưỡi kiếm đã đến gần trước ngực của Độc Cô Lãnh Phong!

- Tốt lắm!

Độc Cô Lãnh Phong kinh ngạc về tốc độ của một kiếm kia. Nhưng gặp nguy không loạn, nhanh chóng chuyển từ công sang thủ, chém sang ngang một phát.

Keng!!!!

Hai kiếm giao nhau tạo ra những tia lửa chói mắt. Vì Độc Cô Lãnh Phong vội vàng ứng phó nên không thể nào thừa nhận được toàn bộ uy lực của chiêu thức đến từ Độc Cô Lữ Nhân, hắn bị chấn lùi đi ba bước. Độc Cô Lữ Nhân thấy thế cười dài:

- Tảo Đãng Quần Ma!

Hắn dùng kiếm chém ngược lên trên, sau đó lại chém xuống một nhát, kết thúc bằng một kiếm chém ngang hông. Cả 3 kiếm đều nhanh tới mức không tưởng. Nhưng Độc Cô Lãnh Phong vẫn thấy được:

- Bách Kiếm Trảm!

Hắn liên tiếp chém tới 9 kiếm, không những phá tan thế công của đối phương mà còn có dư lực để tấn công.

- Hừ! Lưu Tinh Phi Đọa!

Độc Cô Lữ Nhân hai chân quỳ xuống ngả người ra phía sau rồi lướt về phía trước. Hắn lướt tới phía hạ thân của ca ca hắn:

- Ngươi!

Độc Cô Lãnh Phong đỏ mặt. Không ngờ còn có một chiêu thức khiếm nhã đến như vậy, hắn vội vàng khép hai chân lại. Đứng bên ngoài, Độc Cô gia chủ tuy rằng biết không được nhã nhặn cho lắm, nhưng cũng không nói gì. Độc Cô Lữ Nhân lại ra chiêu:

- Giang THượng Lộng Địch!

Cơ thể hắn xoay tròn 360 độ, nhanh chóng dùng chân đánh ngã Độc Cô Lãnh Phong, sau đó chỉ kiếm đến trước ngực, thủ thế như muốn đâm xuống.

- Đại ca! Ngươi thua rồi!

Độc Cô Lãnh Phong ngơ ngác nhìn mũi kiếm đang chỉ trước ngực mình, một lúc sau hắn thở dài:

- Ta thua rồi!