- Chuyện hủy hôn giữa hai nhà chúng ta, ta và Kim huynh thỏa thuận riêng với nhau không phải là không thể. Tuy nhiên Kim huynh có biết rằng chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra, đối với Lăng gia thì đó không phải việc gì tốt. Cho nên để ứng phó chuyện này, Kim Gia phải cho Lăng Gia một cái thuyết pháp.

Lăng Phiên Hùng chậm rãi nói, đôi mắt hổ chằm chằm nhìn vào Kim Chính Phong làm hắn có cảm giác không rét mà run.

- Chuyện đó là đương nhiên, cho dù Lăng thế huynh không nhắc đến, Kim mỗ cũng sẽ nói. Kim Chính Phong cảm thấy đây là chuyện có thể hiểu được. Dù sao chuyện Kim Gia đến hối hôn chắc chắn sẽ là một cái tát lên mặt Lăng Gia. Nếu như Lăng Gia cứ thế mà cho qua mới là có quỷ.

- Nếu Kim huynh đã nói vậy thì Lăng mỗ cũng sẽ không làm khó. 100 vạn kim tệ, đây là bắt buộc, không có mặc cả, nếu Kim huynh không lấy ra được thì chuyện hủy hôn coi như chưa từng xảy ra.

Lợi hại a! Lăng Huyền Phong thầm hô trong lòng. Đại bá của hắn không hổ danh gia chủ đệ nhất gia tộc Mặc Thủy thành, đúng là đủ âm hiểm a. Công phu sư tử ngoạm đúng là hết sẩy! 100 vạn mặc dù Kim Gia có thể lấy ra, nhưng cũng không phải con số nhỏ. Kim Gia mặc dù là đại gia tộc, nhưng một năm thu vào cũng chỉ hơn 40 vạn kim tệ. 100 vạn coi như thu nhập gần 3 năm của bọn hắn rồi. Đang giả vờ ngủ nhưng Lăng Huyền Phong vẫn bí mật giơ ngón tay cái với đại bá hắn.

- 100 vạn? Lăng huynh, huynh phải chăng đang nói đùa? - Kim Chính Phong sợ hết hồn. Lăng Gia thủ đoạn sư tử ngoạm đúng là đủ thâm độc a.

- Kim huynh nghĩ Lăng mỗ đang đùa? Lăng Phiên Hùng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trên người hắn toát ra hàn khí, khiến cả căn phòng dường như giảm đi vài độ

- Không không! Chẳng qua ta nghe không rõ, phiền Lăng huynh nhắc lại.

- 100 vạn kim tệ, không thiếu một xu. Kim Gia giao đủ, chuyện này coi như xong. Nếu không đủ, vậy thì xin lỗi Kim huynh đợi khi nào Phong nhi và tiểu nha đầu kia trưởng thành sẽ làm lễ thành hôn.

Lăng Phiên Hùng mỉm cười nhẹ nhàng nói, tuy nhiên sát khí của hắn lại toát ra liên tục, khiến cho Kim Chính Phong toát mồ hôi lạnh.

- Chuyện này... Chuyện này... - Kim Chính Phong vẫn còn lưỡng lự.

- Ủa, đang giữa mùa hạ mà tại sao lạnh quá ta. Không biết tên vương bát đản nào lại mở cửa để cho bản thiếu gia trúng gió. Nhỡ không may bị ốm thì ta chặt chân hắn. Oa! Kim đại mỹ nữ, nàng tới chơi đó hả? Bổn thiếu gia hôm nay không có gì làm, hay nàng bồi ta đi ra ngoài chơi nha?

Lăng tam thiếu từ lúc đi vào đã thấy Kim Tiểu Uyên, sau đó khi vào ngồi xuống thì giả vờ ngủ. Hiện tại lại nói cứ như thể là vô cùng bất ngờ, đúng là mặt dày còn hơn tưởng thành.

Lăng Phiên Hùng thì gân xanh nổi đầy đầu. Tiểu tử thối, tuy rằng có mở cửa nhưng làm gì có gió, đã xoáy lão tử hả?

- Ngươi..!! Vô sỉ! - Kim Tiểu Uyên nghe thấy hắn nói vậy tức giận mặt đỏ bừng, chỉ nói được 3 chữ xong không nói được gì nữa. Từ trước tới giờ vô sỉ đến dạng này thì Lăng Huyền Phong là kẻ đứng thứ nhất rồi.

Chứng kiến bộ mặt vô lại của Lăng Huyền Phong, Kim Chính Phong nhanh chóng quyết định, phải cho khuê nữ của hắn rời xa tiểu tử này, chỉ là một tên phế nhân cũng đòi xứng đôi với nhi nữ hắn, Kim Chính Phong như thế nào cũng nhìn không thuận mắt.

- Lăng huynh, 100 vạn thì 100 vạn. Kim mỗ trong vòng 7 ngày sẽ mang đủ tới Lăng Gia. Hiện tại thứ cho Kim mỗ còn có việc bận quấn thân, ngày khác sẽ sang Lăng Gia bồi tội. - Kim Chính Phong cắn răng nói. 100 vạn tuy rằng tổn hại đến gân cốt Kim Gia, tuy nhiên để thoát khỏi tên tiểu tử vô lại này thì vô cùng đáng giá. Hơn nữa, Kim Gia hắn đang muốn nhắm tới Hoàng Gia. tiểu tử Hoàng Thường kia rất được, nữ nhi của mình cũng có chút hảo cảm với hắn. Nếu thúc đẩy thì 2 nhà có khi sẽ nối thông gia với nhau, đến lúc đó Kim Gia, Hoàng Gia, cùng với Dương Gia hợp tác lại chắc chắn sẽ chèn ép lại được Lăng Gia.

Lăng Phiêu nhìn nhi tử của mình diễn trò không khỏi cười khổ. Hắn nhìn ra Kim Chính Phong còn đang lưỡng lự, tiểu tử kia giả bộ trình bộ mặt vô lại ra, thúc đẩy quyết định của Kim Chính Phong nhanh hơn. 2 bác cháu nhà này âm hiểm như nhau, đúng là 2 con hồ ly tiêu chuẩn.

Lăng Phiên Hùng thì khá bất ngờ với chất nhi của hắn. Dù sao thì hắn cũng biết 100 vạn đúng là hơi quá, nếu Kim Chính Phong đàm phán thêm chút nữa hắn cũng sẽ giảm số tiền xuống. Tuy nhiên Lăng Huyền Phong diễn trò như gãi đúng chỗ ngứa. Làm cho Kim Chính Phong trực tiếp tức giận đồng ý trả tiền. Xem ra đầu óc tiểu tử này cũng không phải dạng vừa. Nếu như Kim Gia đồng ý trả thì việc gì Lăng Gia không nhận. Hừ! Kim lão thất phu nhà ngươi đúng là đủ nhìn xa trông rộng. Muốn liên hợp với Hoàng Gia cùng Dương Gia chèn ép Lăng Gia mà dễ sao! Đến lúc chất nhi của ta thể hiện bản lĩnh thì đừng có mà ân hận.

- Ồ? Kim huynh quyết định như vậy? Rất tốt, sau khi Kim Gia mang tới đủ 100 vạn kim tệ thì Lăng Gia cũng sẽ tuyên bố với bên ngoài về hôn ước giữa 2 nhà. Còn bây giờ thì nếu Kim huynh có việc thì Lăng mỗ xin phép không tiễn.

Kim Chính Phong cùng người nhà bỏ ra ngoài. Kim Tiểu Uyên khi đi nhìn thấy ánh mắt của Lăng Huyền Phong nhìn nàng thì càng thêm chán ghét, ngẩng đầu kiêu ngạo bỏ đi.

Sau khi Kim Gia đi khỏi, Lăng Phiêu mới lắc đầu cười:

- 100 vạn? Đại ca huynh cũng đủ thâm đó. Trực tiếp ngoạm luôn 3 năm thu nhập của Kim Gia rồi.

Lăng Phiên Hùng cười dài nói:

- Ha ha! Thật ra ta cũng không mong chờ Kim Gia sẽ đồng ý, nhưng mà may có tiểu tử kia diễn trò đúng lúc, không hổ là chất nhi của ta, bản lĩnh thì không biết ra sao nhưng độ gian trá thì có thừa.

- Hắc hắc! Đại bá ngài quá khen rồi, chẳng qua ta chỉ đổ thêm chút dầu vào lửa thôi, ai dè cháy to quá, dập không kip, đập không kịp. Ha ha ha!

3 con hồ ly 2 lớn 1 nhỏ nhìn nhau cười lớn.