- Phá quán tiếp?

- Đúng thế! Mục tiêu tiếp theo là gã Ba Tử Hồ kia!

- Vậy phá như thế nào?

- Không cần lý do, cứ thấy người là đánh! - Lăng Huyền Phong vuốt tóc cười. Nếu chơi theo kiểu xã hội đen rồi, đánh người còn cần lý do sao? Thấy ngươi ngứa mắt, đánh một chầu thì có làm sao?

- -----------------------------

Quán ăn của Ba Tử Hồ nằm cách Cao gia không xa, chỉ tầm vài dãy phố. Đó là một quán ăn vô cùng lớn, nằm ngay mặt tiền con đường sầm uất nhất đế đô, biển hiệu có một dòng chữ "Thực Vi Tiên". Theo Tô Mị nói, Ba Tử Hồ không giống như lão bản bình thường, hắn là một người rất béo, người nung núc thịt, lại rất hay ra cửa chào đón khách hàng. Chính vì thế thu hút được rất nhiều khách nhân. Lăng Huyền Phong có chút bội phục với tên béo này. Ngoại trừ yếu tố vị trí đắc địa không nói, tên béo này có chút đầu óc kinh doanh cùng đoán được tâm thế khách hàng. Thử nghĩ xem, người ta là một lão bản lớn của một quán ăn nhất nhì đế đô lại chạy ra đón tiếp ngươi tận tình, khách hàng nào cũng sẽ có được cảm giác mình được quan tâm chăm sóc, hiển nhiên cũng sẽ nhiệt tình tiêu pha ở đây. Đây là một nghệ thuật của ngành dịch vụ chăm sóc khách hàng kiếp trước, vốn được rất nhiều doanh nghiệp áp dụng, hiệu quả cũng không đến nỗi tệ.

Trước cửa Thực Vi Tiên,...

- Hoan nghênh quý khách đến với Thực Vi Tiên, nơi đây chúng tôi có những đầu bếp tốt nhất, những món ăn đặc sắc nhất cùng với loại rượu ngon nhất nhì thiên hạ! Ha ha ha ha!

Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị được đón tiếp một cách nồng nhiệt. Nếu như bình thường, hắn sẽ rất hưởng thụ loại đón tiếp này, thế nhưng...

- Ngươi là lão bản nơi này, Ba Tử Hồ?

- Đúng đúng tại hạ, các vị là...

- Chúng ta chỉ hỏi thôi. Là tên béo ngươi thì tốt rồi....

Không để cho Ba Tử Hồ phản ứng, Lăng Huyền Phong dùng nội lực tung ra một cú đấm như trời giáng vào bụng hắn, đánh văng hắn bay ra đằng sau, hộc máu bất tỉnh. Thực khách bên trong sững sờ. Lăng Huyền Phong lên tiếng:

- Các vị! Hôm nay bản tọa đến đây chỉ có mục đích là nơi này, cho nên những người không liên quan đến Thực Vi Tiên, xin hãy rời khỏi đây, tránh bị tổn thương không cần thiết!

Mọi người chợt hiểu, hóa ra là đến tầm cừu! Cũng đúng, tên béo Ba Tử Hồ này trông ngày ngày cười nói như Phật Di Lặc, nhưng ai cũng biết là trong bóng tối hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện, chẳng qua ngại thế lực của hắn nên không ai dám báo thù thôi. Hôm nay thì tốt rồi, xem ra tên béo này đá trúng tấm sắt, người ta tìm đến tận cửa rồi. Thế là mọi người lục đục kéo nhau bỏ đi hết, chỉ còn lại mấy tên hộ vệ cầm gậy gộc chờ sẵn ở đó. Lăng Huyền Phong với Tô Mị cũng lười nói chuyện, trực tiếp tả xung hữu đột. Lại một trận đồ sát nữa vang lên. Lần này hai người cố ý phá hoại, nên cứ ném người của Thực Vi Tiên vào bàn ghế, hoặc các món đồ có giá trị khác. Một lúc sau, không còn ai dám xông lên ngăn chặn nữa, hai người cảm thấy đã đủ, liền vỗ mông bỏ đi, để lại một cảnh tượng tan hoang sau lưng.

- Thật là sảng khoái a! Đã lâu rồi ta không có đánh người như vậy a!

Tô Mị vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Đi với Lăng Huyền Phong đúng là không thiếu chuyện để làm, quả nhiên không hổ danh nam nhân bản cô nương nhìn trúng.

- Bây giờ chúng ta nên về khách điếm nghỉ ngơi.

- Tại sao?

- 2 tên vừa rồi chỉ là tôm tép mà thôi. An gia thì lại khác. Mặc dù bọn hắn miễn cưỡng thế chỗ Thu gia năm xưa, cao thủ không có bao nhiêu. Nhưng dù gì cũng là một đại gia tộc, không thể lỗ mãng xông vào đập phá được, phải tìm cách khác.

- Ừm, có lý. Vậy theo chàng phải làm như thế nào? Không đập phá nữa sao?

- Đập phá, đương nhiên phải làm, nhưng lần này nàng không tham gia được.

- Vì sao?

- Bởi vì mục đích lần này của chúng ta là giải vây cho Phục Ma Hội. Mặc dù sau lần lộn xộn này bọn hắn chắc chắc sẽ nghi ngờ hội, nhưng không có chứng cứ nên sẽ không làm gì quá phận. Nhưng nếu nàng tham gia thì lại khác, bọn chúng sẽ lấy đó làm cớ để gây khó dễ, như vậy chẳng khác nào tự mình lấy đá đập chân.

- Vậy ta phải làm gì?

- Nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe a!

Tô Mị nhu thuận gật đầu, cùng với hắn quay lại khách điếm. Hai người gọi một bàn thức ăn và chút rượu, vừa ăn tối vừa nghe mọi người xung quanh bàn luận.

- Ngươi có biết gì không? Cao gia Dược đường hôm nay thảm rồi, bị người đánh cho không còn một mống, Cao lão đầu bị đánh đến mức gãy xương, nằm liệt giường không dậy được a! Nghe nói là hành nghề ẩu, bị người nhà bệnh nhân thuê người đến đánh.

- Thật á? Ta không tin! Cao gia dù gì cũng gọi là có chút thế lực, làm sao mấy tên võ biền kia dám xông vào làm loạn?

- Không tin thì cứ đến đó nghe ngóng thử! Hiện giờ vẫn còn người đứng xem ở đó đó!

- Vậy à! Để lát lão tử đi qua xem sao!

..........

Tô Mị vừa uống chút rượu suýt nữa thì phun ra. Nàng thề với trời là chỉ đấm hắn có một cái, thế nào mà trở thành liệt giường rồi? Ngươi chém gió thì cũng một vừa hai phải thôi chứ?

Trong lúc đám người kia đang bàn luận, một bàn khác cũng sôi nổi không kém:

- Hôm nay ta nhìn thấy tửu lầu Thực Vi Tiên có người đến tầm cừu a!

- Cái gì? Mau kể mau kể!

- Ây dà, chén rượu này.....

- Ầy, tưởng gì! Tiểu nhị! Mang 2 vò rượu ngon ra đây!

- Hắc hắc! Các ngươi biết không? Nghe nói là tên mập mười năm trước, khi đi qua một tiểu gia phụ cận Triều Ca, có thấy một thiếu phụ nhà lành có chút tư sắc, liền nổi máu dê, làm thịt nàng ta ngay trước mặt trượng phu của nàng. Thế là nhà kia mang thù, khổ luyện võ công nhiều năm. Vừa rồi, 2 vợ chồng họ kéo đến báo thù, đập phá khắp nơi. Cũng may là họ chỉ tầm cừu, không có ý đồ gì khác, đuổi hết thực khách đi, sau đó mới đánh lộn. Tên béo bị đánh cho đến mẫu thân hắn còn nhận không ra, đám hạ nhân thì không cần phải nói, đến cả cái tửu lầu cũng bị đập phá sạch sẽ a!

- Ôi chao! Thật là kinh khủng a!

..................

Phọt!!!!!!!!!

Lăng Huyền Phong vừa uống ngụm rượu liền phun cả ra, ho sặc sụa liên tục. Đám sửu bát quái kia, bản thiếu gia đơn giản chỉ là đi phá quán, liên quan chó gì đến năm xưa mà thê tử bị... Cái này tên vương bát đản nào nghĩ ra vậy?

Tô Mị thì vừa bực mình vừa buồn cười, ở một bên khẽ gắt giọng:

- Cái gì mà thiếu phụ nhà lành, nhân gia còn chưa có lấy chồng a!

Lăng Huyền Phong ở một bên trêu đùa:

- Ta thấy hắn nói đúng mà, ngươi là tiểu tức phụ của Lăng gia ta a! Hắc hắc!

- Hỗn đản! Sắc lang! Ai là tiểu tức phụ của Lăng gia nhà huynh!

Tuy rằng mắng hắn là sắc lang, nhưng Tô Mị lại cảm thấy tim mình như con nai chạy loạn, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp biến thành màu táo chín, thật làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

- Hắc hắc! Không phải nàng thì làm gì có nữ nhân nào xứng bước chân vào Lăng Gia đây! Ha ha ha!