Thời gian thấm thoắt trôi, rốt cục, lại thêm 4 ngày nữa qua đi, hành trình đi đến Đế Đô còn ít nhất 10 ngày. Trên đường, Lăng Huyền Phong vẫn liên tục giám sát quá trình rèn luyện của 3 người còn lại. Ngoại trừ tiểu Long nữ còn tốt, 2 nam nhân là Lăng Hiếu Kiệt và Dương Quá thì khổ không thể tả. Lăng Hiếu Kiệt ngày ngày khi luyện kiếm xong, đều phải tìm một khúc sông hoặc suối, ngồi xuống mà tẩy rửa kiếm, một hoặc hai khắc thì không sao, nhưng lại bắt hắn ngồi suốt gần 3 canh giờ chỉ để rửa kiếm, làm cho hắn trong lòng vô cùng ngứa ngáy khó chịu, muốn đứng lên nói không làm nữa, nhưng sợ uy của tam ca nên đành phải ngồi xuống cần mẫn tẩy kiếm. Về phần Dương Quá, thiếu gia bắt hắn đi bắt chim sẻ, nhưng bắt buộc phải còn sống. Hắn lóng nga lóng ngóng, mãi mới bắt được 2 con, nhưng không ngờ trong lúc sơ ý, không cẩn thận bóp chết chúng, làm thiếu gia nổi giận, bắt hắn đào mộ xong chôn 2 con chim đó một cách tử tế, sau rồi lại phải khấn vái xin lỗi đàng hoàng.

Lăng Huyền Phong nhìn 2 người không khỏi lắc đầu. Lăng Hiếu Kiệt trời sinh tính tình ganh đua hiếu thắng, lại vô cùng hấp tấp, dễ nổi nóng. Bắt hắn mỗi ngày ngồi bên bờ suối, một phần là để trui rèn tính tỉ mỉ, kiên nhẫn, một mặt khác, âm thanh nước chảy sẽ rèn luyện cho hắn tâm tình bình lặng, tập trung. Còn về phần tiểu tử Dương Quá kia, theo hắn từ hồi nhỏ, tính tình ra sao, hắn đều biết. Dương Quá thì hấp tấp, lại vô cùng hậu đậu, dễ gây hỏng việc. Bảo hắn bắt chim sẻ mỗi ngày để rèn luyện cho hắn sự khéo léo và phương pháp điều khiển khí lực. Môn nhân Cổ Mộ mà hậu đậu, sau này luyện công ắt gặp tai nạn, nên phải phòng tránh trước.

Còn về bản thân mình, Lăng Huyền Phong đau đầu không ngớt. Chỉ có 2 phương pháp duy nhất để tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, đó chính là thông qua chiến đấu và cắn đan được. Chiến đấu thì phải đánh chết đối phương mới được điểm chân khí. Chẳng lẽ trong lúc đối luyện với Lăng Hiếu Kiệt và 2 người Dương Quá tiểu Long nữ thì ra tay đánh chết họ? Đùa à? Hắn cũng từng thử vào rừng đánh chết một vài động vật, nhưng kết quả là điểm chân khí nhận được quá thấp, không bõ. Còn về đan dược, hắn chỉ có cảm xúc muốn chửi mẹ nó. 1 vạn kim tệ 1 viên! Trước khi đi hắn đã mượn của gia tộc 50 vạn kim tệ. Trong đó 36 vạn hắn dành mua đan dược chỉ để tấn thăng lên 1 giai, làm chó hắn tiếc tiền không ngớt. Số tiền còn lại coi như lộ phí, đến đế đô còn phải tiêu pha nữa, chẳng lẽ mua hết đan dược để dùng? May sao hệ thống thông báo một câu, đó chính là sau khi vào học viện, có thể thông qua nhiệm vụ để đổi lấy đan dược, cụ thể là hoàn thành nhiệm vụ cho học viên sẽ được thưởng đan dược, mỗi lần 1-10 viên tùy theo nhiệm vụ được giao. Điều này làm cho hắn âm thầm thề sẽ vét sạch cái bảng nhiệm vụ của học viện Thiên Tinh!

- -------------------------------------

- Đinh! Phía trước có người! Số lượng: 10. Mục tiêu của họ: Chính là các ngươi! - Đang đi trên đường, hệ thống bất chợt lên tiếng.

Giật mình, Lăng Huyền Phong vội vàng bảo mọi người dừng ngựa. Tức thì phía trước hiện ra một đám người...

Lộp cộp! Lộp cộp!!!!!

Tiếng vó ngựa vang lên không dứt, khói bụi mù mịt.

- Có 10 người! Là sát thủ! Bọn chúng đến tìm chúng ta! - Lăng Huyền Phong thản nhiên nói

- Hả?!

3 người kinh hãi, nhìn về phía đám người trước mặt, ai ai cũng mặc một bộ hắc bào che kín mặt, ánh mắt lạnh lùng, sau lưng đều thống nhất mang theo trường kiếm.

- Lăng tam thiếu! Lăng tứ thiếu! Bọn ta đợi các ngươi ở đây đã lâu!

Trong đám sát thủ, một tên đại hán giục ngựa đi tới trước, trông hắn cao to hơn những tên còn lại, hẳn chính là thủ lĩnh đám sát thủ.

- Không dám! Lại để cho các vị bày ra đội hình nghênh đón, Lăng mỗ cảm thấy thật vinh hạnh! - Lăng Huyền Phong cười nhạt. Nhưng phía sau hắn, Lăng Hiếu Kiệt thì căng thẳng, còn Dương Quá cùng tiểu Long nữ thì sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi.

Nhíu nhíu đông lông mày rậm, tên thủ lĩnh cảm thấy có gì đó không đúng. 3 tên nhãi ranh kia thì không có vấn đề. Còn tên tam thiếu này, quá quỉ dị! Trông nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, dường như không coi bọn hắn ra cái gì. Nếu như chỉ là một đám mãng phu thông thường, hẳn sẽ khinh thường cười cợt hắn giả bộ. Nhưng bản thân đã hỗn trên giang hồ hơn chục năm, lưỡi kiếm đã đồ sát không biết bao nhiêu là mạng người, đã rèn cho hắn một tính cách vô cùng cẩn thận. Hắn không dám coi thường. Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Vạn nhất lật thuyền trong mương, thì chỉ có ôm hận mà đi đầu thai.

- Không hổ là thiếu gia một đại gia tộc, phong thái vô cùng tự tin! Khâm phục! Khâm phục!

- Các hạ quá khen! Không biết Hoàng gia chủ dạo này có khỏe chăng?

Đầu lĩnh sát thủ khựng lại một chút, nhưng rất nhanh tiếp lời:

- Nếu như các ngươi đã đoán ra được, vậy thì ta cũng không cần dấu giếm. Hoàng gia chủ đã trả một cái giá cao để mang đầu các ngươi về gặp hắn. Thực xin lỗi, hôm nay là ngày chết của các ngươi!

Lăng Huyền Phong hừ lạnh:

- Có bản lĩnh cứ phóng ngựa tới, bản thiếu gia tiếp hết!

- Rất có khí phách! Thôi được, thể theo nguyện vọng của khán giả, mỗ không làm theo thì lại có lỗi với tam thiếu nơi suối vàng. Các huynh đệ! Lên!

Choang!!!! Hyahhh!!!!

Đồng loạt rút kiếm, 10 tên sát thủ thúc ngựa lao về phía 4 người. Lăng Huyền Phong không dám chậm trễ, liền mau chóng phất tay vài cái...

Phập!! Phập! Phập! Phập!!

Tức thì chiến mã của 10 tên sát thủ trúng ám khí, ngã lăn ra đất chết ngay tại chỗ, còn 10 sát thủ thì nhanh chóng nhảy lên tránh thoát.

- 4 tên ở giữa giao cho ta. 3 người các ngươi lo 6 tên còn lại! - Lăng Huyền Phong quát.