Bị, bị bắt được rồi?!!

Kỳ Nhạc Ngôn xấu hổ ngẩng đầu, còn có người nào có thể ngu ngốc hơn so với cậu sao?

Trong lòng hoảng sợ nhưng cái khó ló cái khôn, sáng suốt nghĩ Sở Hạ có lẽ là say rượu phát điên, cho nên muốn lén rút tay ra. Cậu cố gắng rút ra, nhưng Sở Hạ nắm chặt vô cùng, sức lực đó không giống người say chút nào.

Điều này làm cho Kỳ Nhạc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, trong xe tối tâm mờ mịt thấy được đôi mắt của Sở Hạ đã mở ra.

Bên ngoài cửa sổ có một trận gió thổi qua, cuốn lên vài phiến lá rụng, có vài phiến lá còn rơi trúng cửa kính trước của xe.

Trong xe không có đèn, đèn đường bên ngoài cách bọn họ một khoảng, ánh sáng xa đến mức quang cảnh xung quanh làm mờ đi đường nét sắc sảo trong đêm.  Kỳ Nhạc Ngôn thật sự không thể nhìn thấy gì nhưng đôi mắt của Sở Hạ rất sáng, vừa nhìn đến đôi mắt ấy, Kỳ Nhạc Ngôn đã quên mất những thứ xung quanh mình.

Cậu nhìn vào mắt của Sở Hạ, như thể nhìn thấy vẻ đẹp của ánh trăng rơi vào biển sâu, đồng thời cậu cũng đã sớm nhận ra Sở Hạ không hề say, cả người rất tỉnh táo.

Ngẫm lại cũng đúng, một CEO như thế sao có thể không có tâm phòng bị, tùy tiện để cho người mới gặp mặt có hai lần lái xe, sau đó còn lim dim ngủ mất.

Chuyện này không có khả năng.

Một CEO chân chính sao có thể đáng iu ngốc nghếch như thế được.

Thật ra thì Kỳ Nhạc Ngôn nghĩ oan cho Sở Hạ rồi.

Sở Hạ không thông minh thận trọng đến mức như vậy, vừa rồi hắn thực sự đã vô tình ngủ thiếp đi. Rượu rất tốt trong việc đánh lừa tâm trí của con người và làm cho con người ta buồn ngủ. Kỳ Nhạc Ngôn chưa lộ ra tính công kích, không khí bên trong xe cũng rất bình thản khiến Sở Hạ mất cảnh giác mà ngủ thiếp đi tự lúc nào chẳng hay.

Nhưng hắn ngủ không ngon, sớm đã tỉnh lại, bản thân cũng còn rất mệt mỏi nên liền đi chợp mắt nghỉ ngơi.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Sở Hạ vừa nhắm mắt lại, liền cảm nhận được ánh mắt nồng cháy nóng rực từ người phía trước. Cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời, dường như hắn bị lửa thiêu, thiêu đến tận đáy lòng, thiêu đến hắn không nhịn được muốn co quắp.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc như vậy trước đây.

Đương nhiên, phản ứng đầu tiên của Sở Hạ chính là bối rối, hắn hy vọng Kỳ Nhạc Ngôn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng kết thúc tình huống tưởng chừng như bị đóng băng này. Nhưng cậu hình như nhìn đến mê mẩn, còn kèm theo tiếng gì đó rất kỳ quái, như thể đang có ý đồ.

Sở Hạ rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy tay Kỳ Nhạc Ngôn, vừa mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu.

Hắn nghĩ, thân là một diễn viên mà khả năng kiểm soát biểu cảm của cậu không tốt lắm.

Sở Hạ im lặng vài giây, thật ra là để cho Kỳ Nhạc Ngô có thời gian phân bua.

Hắn có ấn tượng rất tốt về Kỳ Nhạc Ngôn, hắn cũng thực sự muốn nghe vài lời từ cậu. Đáng tiếc Kỳ Nhạc Ngôn vẫn như tên ngốc không phản ứng gì, vì vậy Sở Hạ chủ động đè Kỳ Nhạc Ngôn ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, hơi thở của cả hai phảng phất như chậm hơn một chút.

Tuy Kỳ Nhạc Ngôn còn trẻ nhưng cũng đã đóng qua vài bộ phim. Trong phim, cậu bị người ta kabedon, cũng từng kabedon người ta, nhưng chưa bao giờ có lần nào mà tim cậu đập nhanh thế này, với cường độ đập nhanh như vậy cứ như đang khiêu chiến với thần kinh của cậu, khiến cho cậu có cảm giác chỉ một giây nữa thôi sợi dây lý trí trong mình sẽ đứt mất.

Sở Hạ thân hình cao lớn cường tráng làm cho người ta có cảm giác vô cùng khẩn trương, Sở Hạ hiển nhiên biết mình không phải người tốt, lần này hắn cũng không muốn tử tế. Giây tiếp theo, biểu tình của hắn càng hung ác, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, cậu tiếp cận tôi muốn làm gì?”

Kỳ Nhạc Ngôn choáng váng.

Khoảng cách càng gần, mùi gà rán càng nồng đậm, nguyên nhân là từ tuyến thể sau cổ của Sở Hạ truyền đến, nếu có thể đến gần ngửi ngửi rồi liếm liếm một cái, thật là mỹ vị biết baooo.

Kỳ Nhạc Ngôn rất chân thành muốn cắn Sở Hạ một cái, lại liếm thêm một cái.

Nhưng mà không được như thế!

Lý trí mau trở lại đi!

“Nói!” Sở Hạ hỏi lại với giọng điệu uy hiếp.

Thực ra trong lòng hắn cũng có chút bất lực, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kỳ Nhạc Ngôn càng giống người say hơn là người đã uống rượu như hắn, chắc không phải là bị bệnh rồi chứ.

Nhưng mà không đúng! Kỳ Nhạc Ngôn căn bản không có uống rượu.

Kỳ Nhạc Ngôn cuối cùng cũng có phản ứng, trong lòng tràn đầy dục vọng mà thì thào đáp: “Tôi muốn anh đó.”

Giọng điệu cậu trở nên mơ hồ lại còn nhão nhão dính dính, cho thấy cậu đã bị mùi tin tức tố huân đến có hơi choáng váng.

“Vớ vẩn.” Sở Hạ nói, “Gặp tôi có hai lần mà cậu đã thích tôi? Đây là cái loại thích gì thế?”

Kỳ Nhạc Ngôn liếc hắn một cái, nói: “Nhưng mà tình yêu cũng bắt đầu từ việc hời hợt thích mà đi lên. Anh có điều kiện lại ưu tú như vậy, còn không cho phép tôi nhất kiến chung tình với anh à? Đừng có không nói lý như thế chứ. ”

Sở Hạ sửng sốt.

Kỳ Nhạc Ngôn nói tiếp: “Cơ mà cũng đúng, soái ca là có thể tùy hứng. Anh cao như vậy, đẹp như vậy, tin tức tố còn dễ ngửi như vậy, toàn thân trên dưới đều tìm không thấy bất luận khuyết điểm nào, tôi thật sự rất muốn theo đuổi anh luôn á.”

Cậu bật cười khúc khích, vẻ mặt rất mong chờ.

Trước mấy lời khen thẳng thắn  thế này, khuôn mặt của Sở Hạ trở nên hơi ửng hồng.

Ngày thường hắn vẫn thường được nghe những lời khen ngợi, nhưng đa phần là khen về năng lực của hắn, sao có thể thẳng thừng khen ngợi ngoại hình và pheromone của hắn như vậy, nếu thân phận cả hai tráo đổi thì có khi còn xem như là hắn đang bị quấy rối tình dục.

Nhưng….Chết cái là hắn lại hưởng thụ vô cùng!

Vẻ lạnh lùng trên mặt Sở Hạ đã dịu đi từ lâu, nhưng hắn vẫn nói: “Nhóc con không thành thật.”

Làm sao mùi pheromone của hắn lại thơm được.

  

“Tôi không nói dối mà.” Kỳ Nhạc Ngôn lẩm bẩm một tiếng.

“Dù sao tôi cũng cảnh cáo cậu, đừng vọng tưởng lấy được gì trên người của tôi nữa. Cậu không chiếm được gì đâu.” Sở Hạ nói thẳng, sau đó bình tĩnh lại, “Được rồi, xem như chuyện này tôi chưa từng nghe qua, cậu lái xe trở về đi. Ngày mai chạy nó đến công ty tôi là được. ”

Sau khi nói xong tổng tài liền xuống xe rời đi, bước đi rất nhanh, nếu không phải để lộ nét vui sướng trên mặt, sợ là phải nói một câu chạy trối chết mới đúng.

  

Cái quái gì vậy.

Sau khi lái xe trở về, Kỳ Nhạc Ngôn nhận ra rằng có lẽ Sở Hạ nghĩ mình tham tiền của hắn.

Tại sao hắn nghĩ cậu là loại người như vậy nhỉ? Kỳ Nhạc Ngôn có chút không vui, nhưng sau đó cậu nghĩ lại, trước đó chẳng lẽ Sở Hạ toàn gặp kẻ tham tiền, thế cũng thật đáng thương quá đi, nhìn xem bọn họ đã dọa đứa trẻ này thành cái dạng gì rồi.

Nghĩ như vậy, Nhạc Ngôn vui vẻ trở lại.

  

Cậu lẩm nhẩm hát hò trên đường về nhà và trong lòng thầm nghĩ cậu sẽ chứng minh rằng mình là có một không hai độc đáo vô cùng.

Cậu mới không thèm sử dụng tiền của hắn, tự bản thân cậu đã kiếm được rất nhiều tiền và dự kiến ​​sẽ làm việc chăm chỉ trong 5 năm nữa, tiết kiệm đủ tiền liền nghỉ hưu và sống cuộc sống của riêng mình.

Cậu không thiếu tiền!

Ngày hôm sau, Kỳ Nhạc Ngôn cũng không có lái xe qua chỗ công ty mà thay vào đó cậu đặt một bó hoa hồng lớn trên mạng, gửi trực tiếp đến công ty của Sở Hạ. Có một tấm card được cắm trong bó hoa, viết một câu rất buồn nôn sến sẩm.

Sau khi làm xong việc này, Kỳ Nhạc Ngôn vui vẻ đi quay phim, nhưng cậu không biết rằng mình có lẽ đã gây ra sóng to gió lớn cho Sở Hạ.

Trong công ty của Sở Hạ, hôm nay quầy lễ tân hiếm khi nhận được một bó hoa hồng lớn, cô còn tưởng rằng đó là do người nào đó muốn theo đuổi tiểu O trong công ty, nhưng khi nhìn vào chữ ký tặng, được đấy, là gửi cho tổng tài.

Cô tùy ý liếc mắt nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên mấy chữ trên tấm card, nhất thời nổi da gà.

Quá buồn nôn!

Bởi vì trước đây không có phong tục thu thập hoa, quầy lễ tân gọi điện trực tiếp cho trợ lý đặc biệt của tổng tài để hỏi thăm, không nghĩ tới trợ lý đặc biệt của tổng tài cũng rất bối rối không biết phải giải quyết thế nào.

Nếu sếp của anh là một tổng tài phong lưu, ngày thường thu hoa thu quà tới mềm tay thì với tư cách là một trợ lý đặc biệt (đặc trợ), anh liền biết cần lạnh lùng từ chối. Nhưng vấn đề là chưa từng có ai đến hỏi thăm đến tổng tài nhà mình … Ặc, không phải. Là do tổng tài nhà mình biết giữ mình trong sạch, nhưng thật ra cũng chưa bao giờ nhận được bất cứ quà gì.

Cuối cùng, đặc trợ đưa ra một đề nghị: “Gửi hoa đến đây trước.”

Lúc Sở Hạ vẻ mặt bình tĩnh đi vào công ty, đẩy cửa phòng làm việc ra liền nhìn thấy trên bàn làm việc có một bó hoa hồng đỏ thật lớn. Hắn khẽ nhíu mày, tầm mắt đảo qua một bên, không thấy trợ lý đặc biệt nên vẫy tay với thư ký: “Hoa này là chuyện gì đây?”

“Sếp Sở, có người gửi hoa đến quầy lễ tân của công ty vào sáng sớm, muốn đưa nó cho anh. “

Đưa cho hắn? Sở Hạ hơi nhíu mày: “Ai đưa?”

“Tôi không biết.” Thư ký nói,“Trên đó có một tấm card.”

Sở Hạ gật đầu, sau đó đi về phía văn phòng. Tới bây giờ, Sở Hạ vẫn cảm thấy đây có thể là một trò đùa của người bạn nào đó. Cho đến khi hắn bước đến bàn làm việc, cầm lấy tấm card đặt trên đóa hoa lên và thấy—

《Hãy nhìn vào mắt em này – trong mắt em, mọi thứ trên đời đều không thể sánh bằng anh.

Hôm nay cũng là nghiêm túc theo đuổi Sở Hạ! 》

Sở Hạ khóe miệng giật giật, tuy rằng trên đó không có chữ ký, nhưng người đầu tiên hắn nghĩ tới vẫn là Kỳ Nhạc Ngôn. Sao lại vậy nhỉ, từ trước đến nay đều là Alpha cố gắng hết sức hao phí tâm tư để tặng hoa cho Omega, nhưng đến lượt hai người họ thì ngược lại.

Ánh mắt của Sở Hạ rơi vào bó hoa, trong lòng nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, hắn không biết Kỳ Nhạc Ngôn chọn thế nào mà nhánh hoa lại nở rộ nhiệt tình như vậy, dường như nó giống như cậu ấy vậy…

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận xong liền có tiếng gõ cửa, không đợi hắn đồng ý, vị khách này đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Chỉ có người cùng hắn lớn lên từ nhỏ mới dám làm như vậy, là Bùi Thịnh.

Bùi Thịnh sáng sớm đã nghe được tin đồn, tò mò đến mức cũng không đến công ty của mình mà quay tay lái lái thẳng đến công ty của Sở Hạ. Vì anh ta thường xuyên đến đây nên cũng không có ai ngăn cản, thế nên Bùi Thịnh thành công nhìn thấy một màn này — Sở Hạ đang ngẩn người với một bó hoa.

Chuyện này đúng là hiếm thấy.

Bùi Thịnh đi tới, kinh ngạc nói: “Sở Hạ, cậu cũng thật có tiền đồ, vậy mà còn có thể nhận được hoa.”

Sở Hạ không thèm để ý tới lời trêu chọc, nửa chút biểu cảm cũng không thèm cho anh.

Bùi Thịnh tự nói suy đoán của mình: “Có phải là người mà tôi giới thiệu không? Giờ cảm tình của hai người đã đến bước này rồi?”

Sở Hạ, người đã không muốn để ý, sau khi nghe được lời này liền nhíu nhíu mày.

“Không phải cậu ta.”

“Ai vậy?” Bùi Thịnh càng thêm tò mò, vị Bồ tát sống này ở đâu chui ra thế? Anh nhìn thấy một tấm thẻ trên mặt bàn, vươn tay muốn cầm lấy, ai dè Sở Hạ nhặt nhanh hơn, cầm lấy bỏ vào túi.

“Được rồi, cứ như là bảo bối ấy.” Không nhìn thấy được, Bùi Thịnh cũng không bực bội, ngược lại còn chọc ghẹo Sở Hạ, “Quen biết bảo bối ở đâu đấy, cậu bao che cũng thật kỹ, khi nào thì mang cho tụi tôi xem thử? “

“Không được.”

Bùi Thịnh liên tục hỏi thật lâu nhưng Sở Hạ cái gì cũng không chịu nói gì, anh bực bội thở phì phì nhìn Sở Hạ. Hắn cũng không ăn bộ dạng này của anh, mà còn bắt đầu làm việc.

  

“Rồi cũng có lúc lộ ra thôi.” Bùi Thịnh lẩm bẩm, cố ý nói cho Sở Hạ nghe, “Xem ra đó không phải là hoa của người cậu thích tặng cho. Vậy thì cậu nhất định không thích bó hoa này, chi bằng cho tôi đi, để tôi đưa….. “

Anh chưa nói xong thì Sở Hạ đã cầm hoa đi rồi, thoạt nhìn xem nó cứ như bảo bối:”Xem mình nghèo thành cái dạng gì rồi, đến hoa cũng muốn lấy chùa của tôi? Tự mua đi.”

” … ”

Bùi Thịnh cười đắc ý, cầm chìa khóa xe rời đi.

Sở Hạ không quan tâm, đặt hoa xuống, vui vẻ bắt đầu làm việc.

Tâm trạng hắn cả ngày đều vui vẻ, khi nhìn thấy tin nhắn từ Kỳ Nhạc Ngôn, hắn thậm chí còn nhếch khóe miệng.

Kỳ Nhạc Ngôn lần lượt gửi hai tin nhắn—— 

[Hôm nay tôi cũng đang theo đuổi Sở Hạ rất nghiêm túc.] 

[ Xin hỏi tôi đã đuổi kịp chưa?]

Không thể phủ nhận rằng khi Sở Hạ nhìn thấy hai tin nhắn này, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Hắn thậm chí còn trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Chỉ như vậy?]

Như là một sự khiêu khích, lại như là đang trào phúng cậu, học đủ dáng vẻ của Bùi Thịnh vừa rồi.

Thật là thiếu đánh.

Nhưng Kỳ Nhạc Ngôn lại không nghĩ như vậy là thiếu đánh, cậu còn cảm thấy khá thú vị, Sở Hạ thế này so với vẻ mặt lạnh lùng trước kia dễ chịu hơn rất nhiều.

Cậu trả lời lại: Tất nhiên là không chỉ như thế, anh có dám đến nếu tôi mời anh một bữa không?

Dám, phép khích tướng được đấy.

Alpha tự tin – Sở Hạ lập tức đáp ngay: Có cái gì mà không dám?

  

Kỳ Nhạc Ngôn cười to khi nhìn thấy tin nhắn này, cậu nghĩ alpha này khá dễ thương đó chứ, nhìn lạnh lùng có cảm giác xa cách thế thôi, đến khi bị dùng phép khích tướng thì có vẻ bị lộ ra rồi.

Có chút hùng hổ, nhưng cũng rất đáng yêu.

  

Kỳ Nhạc Ngôn thời gian nghỉ ngơi có hạn, liền trực tiếp gửi voice chat: “Sếp Sở đây hẳn là đã ăn qua nhiều sơn hào hải vị. Tôi đây mời anh ăn những món có chút khác biệt, thế nào?”

Sở Hạ: Khác biệt như thế nào?

Kỳ Nhạc Ngôn đáp: “Tôi nấu cho anh ăn, ơ, anh đừng có cau mày. Ôi, anh đừng có xem thường tôi nhá, tôi biết anh thích mang theo thành kiến mà xem tôi, nhưng là về phương diện nấu ăn thì không thể nghi ngờ tôi được.”

Chỉ nghe một đoạn voice thôi mà Sở Hạ đã cau mày khá nhiều lần.

Hắn hiếm khi viết được câu dài: Gì mà nói tôi thích mang theo thành kiến xem cậu? Cậu đây mới là có thành kiến.

Kỳ Nhạc Ngôn mang ý cười nói: “Được được được, vậy anh đồng ý với tôi đi, tôi sẽ rút lại những gì mình vừa nói.”

Sở Hạ gửi một câu, Kỳ Nhạc Ngôn lại gửi một đoạn. Trước khi Sở Hạ click vào chuẩn bị nhắn, hắn còn suy nghĩ xem tại sao Kỳ Nhạc Ngôn lấy từ đâu ra mà lắm lời để nói như vậy.

Lần này Kỳ Nhạc Ngôn có yêu cầu mới: “Hiện tại tôi đang ở khách sạn, không dễ trổ tài, tôi có thể mượn bếp của anh được không?”

Sở Hạ:……

Ngàn tính vạn tính lại không ngờ còn có bước này.

Nhóc Omega này đang bẫy địa chỉ nhà mình?

Còn có vẻ rất tự nhiên.

  

Sở Hạ có chút im lặng, không giải thích được sao mình lại không muốn từ chối, loay hoay một lúc vẫn đồng ý. Hắn gần như không do dự mà phát ra câu này: Gửi trước cho tôi những nguyên liệu cần thiết, sẽ có người ở bên tôi chuẩn bị.

Chu đáo đến vậy?

Kỳ Nhạc Ngôn nhướng mày, sự yêu thích đối với Sở Hạ tăng thêm vài phần. Có lẽ là do cảm nhận được Sở Hạ có chút dung túng mình nên cậu liền làm càn, đáp: Cảm ơn bạn trai tương lai của em.

Đến tin này thì Sở Hạ không rep lại nữa.

Kỳ Nhạc Ngôn cười tủm tỉm cầm điện thoại, cậu coi như là Sở Hạ đang thẹn thùng vậy.