Lúc Tiêu Sở Dịch tỉnh lại, đầu óc choáng váng, mở miệng gọi: "Này..."

Chỉ là cổ họng cậu khô khan, âm thanh yếu ớt gần như không thể nghe thấy.

Nhưng ngay sau đó liền có một đôi tay giúp cậu ngồi tựa vào đầu giường, rồi bưng một ly nước ấm đến bên miệng cậu.

Tiêu Sở Dịch mơ mơ màng màng uống hai ngụm nước, ngay sau đó ý thức lại dần dần mơ hồ.

Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần rồi từ từ đi xa, không giống như tiếng bước chân của một cô bé...

Ừm, một cô bé?

Tiếng đóng cửa nhẹ vang lên, Tiêu Sở Dịch giật mình tỉnh dậy.

Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong mắt Tiêu Sở Dịch làm mắt cậu hơi ẩm ướt.

Tiêu Sở Dịch dùng mu bàn tay ngăn cản tầm mắt, mất một lúc lâu ý thức mới dần dần tỉnh táo lại.

Đây không phải là trong bệnh viện.

Cậu đã xuyên việt.

Biến thành Tiêu Sở Dịch ở một thế giới khác.

Trước đây không lâu, cậu đã vứt bỏ tên cặn bã đã hại chết Tiêu Sở Dịch.

Sau đó...

Tiêu Sở Dịch khẽ thở dài một hơi, chậm rãi trượt xuống chui vào trong chăn.

Sau đó cậu gặp vị ánh trăng sáng kia, rồi mất mặt té xỉu ngay trước mặt anh, sau đó nữa...!Có lẽ đã được anh ta mang về.

Ban đầu cậu đã nghĩ rằng đó là cô cháu gái nhỏ ở thế giới của cậu.

Tiêu Sở Dịch mở to hai mắt nhìn trần nhà, chậm rãi sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn.

Nguyên chủ vì giúp Thẩm Bích Tiêu giải quyết nguy cơ tài chính công ty, đi theo đám phú nhị đại không có ý tốt kia dây dưa suốt một đêm.

Trước đó cậu ta đã làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ suốt mấy ngày, một ngày có thể ngủ được bốn tiếng đã xem như rất tốt rồi, nếu không vị thiếu gia vẫn luôn quan tâm đến hình tượng sẽ không làm cho mình trông khốn khổ như vậy.

Từ khi cậu xuyên qua tới đây, tiếp nhận cái vỏ bọc đã đến cực hạn này, hoàn toàn là dựa vào ý chí cưỡng ép chống đỡ mới không ngã xuống.

Mà thần kinh của cậu cũng bị những ký ức vụn vặt bi thương khổ bức kia giày vò đến sắp điên rồi, ngay cả khả năng phân biệt cơ bản nhất cũng không còn lại bao nhiêu.

Vậy mà lúc trước cậu còn tưởng rằng chỉ là uống nhiều rượu nên mới khó chịu như vậy.

Cuối cùng, tất cả đều là vì Thẩm Bích Tiêu...

Vừa nghĩ tới nguyên chủ vì loại người cặn bã này trả giá tất cả, Tiêu Sở Dịch liền cảm thấy bực bội, dứt khoát không nghĩ nữa.

Những món nợ giữa Tiêu Sở Dịch và Thẩm Bích Tiêu, một ngày nào đó cậu sẽ giải quyết..

Chẳng qua trước đó...

Vẫn là giải quyết vấn đề sinh tồn của bản thân trước đi.

...

Thời điểm Tiêu Sở Dịch ra khỏi phòng, Thịnh Dư Hàng đang ở trong nhà bếp nấu cơm.

Đây là cú sốc thứ hai sau sự kiện ăn bún thập cẩm cay một ngày trước —— vị thiếu gia phú nhị đại vậy mà lại xắn tay áo tự mình vào bếp.

"Có thể coi là miễn cưỡng ăn vào không độc chết người." Thịnh Dư Hàng cảm giác được ánh mắt sợ hãi sau lưng, quay đầu nhìn Tiêu Sở Dịch một cái, giải thích nói, "Chuyện ngày hôm qua tôi bị trợ lý biết, hắn đã ra lệnh cưỡng chế không cho tôi ăn thức ăn ngoài, hôm nay tôi được nghỉ, không muốn đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể tự mình xuống bếp."

Thật là một cái lý do hoàn mỹ.

Tiêu Sở Dịch đờ đẫn dời mắt, cảm thấy mình tập mãi thành quen.

"Hôm qua cám ơn anh." Tiêu Sở Dịch đứng ở cửa nói với Thịnh Dư Hàng lời cảm ơn, nhân tiện tạm biệt luôn, “Một lát nữa tôi sẽ rời đi, nếu như sau này thuận lợi, tôi sẽ báo đáp anh."

Nhìn dáng vẻ ôn nhu vô hại của Thịnh Dư Hàng, tâm trạng Tiêu Sở Dịch từ phức tạp chậm rãi bình tĩnh lại.

Hôm qua lúc cùng Thẩm Bích Tiêu ngả bài gặp được anh xác thực chỉ là ngoài ý muốn, cậu cũng không thể không thừa nhận rằng có một đoạn thời gian cậu dấy lên một chút tâm tư u ám, như lợi dụng Thịnh Dư Hàng đến kích động Thẩm Bích Tiêu, để hắn trải qua cảm giác khó chịu khi bị "Thế thân" đem ánh trăng sáng của hắn ra kích động hắn.

Nếu không phải lúc sau không cẩn thận ngoài ý muốn té xỉu trên đường cái thì nói không chừng cậu đã bắt đầu hành động rồi.

Nhưng sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, đầu óc hỗn loạn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Tiêu Sở Dịch rút lại cái ý nghĩ hoang đường kia.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Thịnh Dư Hàng, anh là người tốt, không nên bị người khác lợi dụng tình cảm của mình mà đùa bỡn.

Tiêu Sở Dịch là người ân oán phân minh, muốn đối phó Thẩm Bích Tiêu cậu cũng có biện pháp.

Kịch bản cùng với trí nhớ kiếp trước chính là thứ trợ giúp đắc lực nhất của cậu, thật ra cậu cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, thời khắc này Thẩm Bích Tiêu còn mềm lòng, nhưng trong mắt cậu còn chưa đáng là gì.

Thịnh Dư Hàng cũng không có ý muốn giữ cậu lại, để cậu sửa soạn tốt liền tiễn cậu xuống lầu.

Tiêu Sở Dịch sờ sờ mấy đồng tiền trong túi của mình, không khỏi ngẩn người: "...!Hôm qua hình như tôi quên trả tiền rồi."

Hôm qua khi cậu ăn xong thì ý thức đã rất lơ mơ, căn bản quên mất mình phải trả tiền mời khách, cậu không có ấn tượng gì với ký ức khi đi ra ngoài quán ăn kia.

Chủ quán không có đánh chết bọn họ ngay tại chỗ chỉ có một lý do duy nhất là Thịnh Dư Hàng đã giúp cậu trả tiền.

"Thật xin lỗi, tôi đã nói là mời anh, vậy mà..."

"Không sao, hôm qua cậu bị hành thành như vậy còn nguyện ý ăn cơm với tôi, tôi đã rất cảm động rồi." Thịnh Dư Hàng ôn hòa cười cười, "Vậy thì cho cậu nợ đi, lần sau có cơ hội rồi lại mời tôi."

Nhưng mọi người đều biết anh làm sao có thể tới cửa để đòi bữa cơm này.

Thịnh Dư Hàng quả là một người tốt.

Tiêu Sở Dịch từ tận đáy lòng cảm khái.

"Cậu muốn đi đâu? Cần tôi đưa cậu đi không?" Thang máy dừng lại ở tầng một, ngón tay Thịnh Dư Hàng ấn lên lầu hai, "Xe của tôi ở ngay phía dưới."

Tiêu Sở Dịch sửng sốt, rất nhanh lại khôi phục bình thường, lắc đầu: "Không cần, như vậy quá phiền anh rồi, cảm ơn.

Hẹn gặp lại."

...

Thịnh Dư Hàng trở lại chung cư ngồi trên ghế salon, mặc cho đồ ăn trong phòng bếp kia đang chuyển từ nóng sang nguội, cuối cùng biến thành một cái bánh kì quái.

Thời gian ngày nghỉ là dùng để thư giãn, cho nên Thịnh Dư Hàng tạm thời đem tất cả chuyện làm ăn cho vào sổ đen, thay vào đó là bắt đầu vào game.

Anh cũng không phải là đặc biệt si mê với trò chơi này, chỉ là hơi ám ảnh cưỡng chế, một khi bắt đầu một trò chơi nào đó, nếu như không thể qua hết các màn trong trò chơi, anh tuyệt đối sẽ không gỡ cài đặt trò chơi này.

Đương nhiên sau khi đã qua tất cả các màn, tốc độ gỡ cài đặt của anh cũng thuộc hàng đỉnh.

Trò chơi lần này được anh tải xuống lúc trước khi về nước, bởi vì nghe nói đây là trò chơi đứa cháu nhỏ nhà anh cả, chị dâu thích nhất nên mới muốn thử.

Để làm tròn bổn phận của một người giám hộ tạm thời, lúc rảnh rỗi anh đã tìm trò chơi này.

Về phần chuyện sau đó...

Không còn liên quan gì đến đứa cháu tiện nghi kia hết.

Thịnh Dư Hàng cùng trò chơi chiến đấu trong nửa tháng, mới miễn cưỡng qua được tầng chín mươi, sau đó tốn công hao lực mà mãi chưa qua được.

Vừa lúc anh gần đây công việc khá bề bộn, thời gian đặt trên trò chơi này liền ít đi, nhưng nhìn ký hiệu phía dưới trò chơi "90/99", anh liền cảm thấy chướng mắt.

Hôm trước đụng phải Tiêu Sở Dịch, anh suýt chút đã có thể qua màn.

Đây cũng là một trong những lý do khiến anh có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với Tiêu Sở Dịch.

Trong lòng vẫn có một chút khó chịu, nhưng nhiều hơn là sự đồng tình không nói rõ được.

Từ buổi sáng va chạm một lần không rõ ràng kia, cả người đối phương chật vật thấy rõ, mà đến trưa anh lại ngẫu nhiên trở thành người qua đường bạn trai mới kia, tuy nói cậu đột nhiên trở nên cơ trí hơn người, nhưng nhìn hoàn cảnh trước đó, hiển nhiên có thể thấy rõ chắc cậu đã bị tên đàn ông bội bạc kia hố cho một vố.

Thật đáng thương.

Nhưng có lẽ đó chính là tất cả những gì cần làm.

Thịnh Dư Hàng âm thầm nghĩ, anh đã quen đối với người khác ôn hòa, trên thực tế lại không thích cùng người khác có mối quan hệ sâu đậm, chuyện hai bên thoả thuận xong là tốt nhất.

Mang Tiêu Sở Dịch về nhà là việc bất đắc dĩ, trước mặt mọi người, trạng thái đối phương quả thật rất tệ, lỡ đâu tùy tiện để cậu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì đó cũng rất phiền phức.

Sau khi cân bằng ý nghĩ xong, Thịnh Dư Hàng liền đem ký ức người bèo nước gặp nhau này thả vào thùng rác, lực chú ý trở lại bên trên trò chơi.

Âm thanh quen thuộc vang lên, Thịnh Dư Hàng đang muốn tiến vào cấp độ mới nhất, nhưng lại vô thức ấn vào cấp độ tiếp theo.

Dòng chữ "Đây là cấp độ cuối cùng, xin hãy chờ đợi cấp độ tiếp theo được mở ra" hiện lên trên.

Thịnh Dư Hàng có chút ngoài ý quay về, cúi đầu nhìn thoáng qua tiến độ trò chơi phía dưới ——

【99/99 】

Tin mừng của chứng ám ảnh cưỡng chế.

Nhanh chóng gỡ cài đặt trò chơi, Thịnh Dư Hàng mất một chút thời gian nhớ lại việc lúc trước.

Hình như là hôm qua lúc lái xe, anh sợ người bên cạnh quá nhàm chán, liền đem trò chơi này cho cậu chơi.

Nhanh như vậy mà đã qua màn sao?

Anh mất vài ngày sống chết với một cửa ải đều không qua được, vậy mà trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi như vậy cậu ta liền qua toàn bộ các màn.

Cậu ta thật sự không có hack hay gì đó chứ?

Ách.

Cậu ta —— chờ chút...!Tên của cậu ta là gì nhỉ?

Thịnh Dư Hàng mở to mắt, lúc này mới nhớ tới bọn họ căn bản không có giới thiệu nhau, đối phương hẳn là biết anh, nhưng anh cả buổi cũng không hỏi thăm tên họ của đối phương.

Có thể là trong tiềm thức, anh không nghĩ rằng họ sẽ thực sự có bất kỳ liên quan nào.

Trầm mặc suy tư mấy giây, Thịnh Dư Hàng lấy điện thoại công việc từ dưới đệm ghế salon ra, bật lên gọi cho trợ lý.

"Này.

Không, tôi không xảy ra chuyện gì, chính là có chuyện muốn nhờ cậu tra một chút.

Chính là người hôm qua mời tôi ăn cơm kia —— không sai, tôi thề thật sự là cậu ấy mời tôi ăn —— tóm lại, làm phiền cậu tra một chút cậu ta tên là gì."

Tác giả có lời muốn nói: Thịnh tổng, "Thẻ người tốt ×1" thành tựu đạt được, mời ký nhận..