“Dạy hư em đi,” Trình Hề nói: “Em muốn hút thuốc.”

Đào Thời Diên giả vờ không hiểu, anh nhíu mày: “Cậu lặp lại lần nữa?”

Trình Hề lặp lại: “Em nói em muốn hút thuốc.”

“Rầm ——”

Một giây sau, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, trên hành lang vắng vẻ chỉ còn lại tiếng vang vọng ‘ong ong’.

Thần kinh bị cồn làm tê liệt nên chẳng nhạy bén chút nào, đứng đó một lúc lâu Trình Hề mới hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.

Đào Thời Diên không chỉ không cho cậu vào, mà còn mặt nặng mày nhẹ với cậu.

—— Chời má, Đào Thời Diên keo kiệt ghê í! Xin điếu thuốc thôi mà, có cần phải vậy không?

Oán thầm với cánh cửa mấy câu, Trình Hề đút hai tay vào túi, định giả vờ như mình không bị người ta đóng sầm cửa trước mặt mà rời đi. Vừa xoay người, bỗng nhiên có người kéo mũ áo hoodie của cậu lại, làm cậu không thể bước đi được.

Quay đầu lại, không biết Đào Thời Diên đã ra đây từ lúc nào, anh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vào đây.”

Cho dù uống say, Trình Hề cũng cảm nhận được người này đang giận, cậu mơ mơ màng màng bước vào phòng.

Đào Thời Diên không hỏi thăm cậu, mà ngồi xuống sô pha. Cằm chỉ về phía chỗ trống trước mặt mình, lại phun ra hai chữ: “Đứng đây.”

Trình Hề chưa thấy dáng vẻ này của Đào Thời Diên bao giờ, nên tự nhiên cảm thấy hơi sợ, cậu dịch chầm chậm về phía sô pha, cuối cùng cũng đứng ở vị trí mà Đào Thời Diên chỉ định.

Sắc mặt của Đào Thời Diên hơi dịu đi một chút, nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm khắc: “Uống bao nhiêu rồi?”

“…Không biết, chắc là một chai.”

Bạn nhỏ uống chút rượu để thư giãn không có gì ghê gớm, Đào Thời Diên lại hỏi tiếp: “Khóe miệng bị làm sao đấy?”

“Đang đi thì bị ngã.” Trình Hề trả lời.

Lừa ai hả, có tư thế gì bị ngã mà rách khóe miệng được?

Đào Thời Diên nhướn mày: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa, mặt bị sao?”

Trình Hề rất bướng bỉnh: “Anh dựa vào cái gì mà quản em?”

Chuyện của Vương Tử Hàn càng ít người biết càng tốt.

“….Được, tốt lắm,” giọng Đào Thời Diên lại càng lạnh lùng hơn: “Cậu muốn hút thuốc đúng không?”

Anh rướn người qua lấy gói thuốc lá ở tủ đầu giường, rồi lắc lắc trước mặt Trình Hề: “Thuốc đây, tự lại mà lấy.”

Thật ra Đào Thời Diên không nghiện thuốc lá lắm, chỉ những lúc phiền lòng hoặc là quá mệt mỏi sẽ hút một điếu, nên trong gói thuốc còn rất nhiều thuốc.

Dưới ảnh hưởng của cồn, mạch não Trình Hề chậm hơn bình thường mấy nhịp. Mấy giây sau mới hiểu Đào Thời Diên nói gì, cậu bèn cúi người xuống, giơ tay định rút một điếu.

Thì thấy Đào Thời Diên bỗng nhiên giơ tay cao lên.

Trình Hề khựng lại, cậu đứng thẳng người, rồi dùng đầu gối của chân trái chống lên sô pha cố gắng với lên trên, lúc này Đào Thời Diên lại giấu tay ra sau lưng.

Hai ba lần đổi vị trí, Trình Hề ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra Đào Thời Diên đang trêu mình.

“Anh làm gì thế!”

Cậu vẫn duy trì tư thế chống đầu gối trên sô pha, cơ thể nghiêng về phía trước đè lên ngực Đào Thời Diên: “Đưa cho em!”

Giọng điệu rất hung dữ, nhưng vì say rượu nên mang theo chút mềm mại, Đào Thời Diên nhíu mày: “Sao tôi phải đưa cho cậu?”

“….”

Ban nãy cậu cà khịa người ta dựa vào cái gì mà quản mình, giờ bị cà khịa ngược lại, Trình Hề nghẹn cả buổi chẳng nói thành lời.

“Giờ nói cho tôi biết được không?” Sắc mặt Đào Thời Diên chìm xuống: “Khóe miệng cậu bị sao thế, với cả… nguyên nhân muốn học hút thuốc.”

Phải chịu thái độ lạnh lùng của Đào Thời Diên, nỗi đau thể xác, sự tủi thân vì bị ép hỏi, và nỗi nhớ nhung người mẹ chưa từng gặp mặt cùng nhau dâng lên…

Trình Hề im lặng một lát, cậu cụp mắt, đuôi mắt hiện lên chút ửng hồng.

Da cậu trắng, nên hiện lên chút màu sắc thì cực kỳ dễ thấy. Khoảng cách giữa hai người quá gần, nên đương nhiên Đào Thời Diên cũng nhìn thấy, anh chợt hiểu ra gì đó.

“…Trình Hề,” Đào Thời Diên thả nhẹ giọng: “Cậu khóc à?”

“Anh mới khóc ấy.” Trình Hề phun ra bốn chữ qua kẽ răng.

“Ngẩng đầu lên tôi nhìn xem.”

Trình Hề: “Em đâu phải khỉ, dựa vào cái gì mà anh nói nhìn là em cho nhìn chứ?”

Mấy lời này chỉ có trẻ mẫu giáo mới có thể nói ra khỏi miệng, Đào Thời Diên biết uống rượu sẽ ảnh hưởng đến IQ, nhưng không ngờ uống rượu có thể làm người ta trở nên trẻ con như vậy.

Anh bất đắc dĩ thở dài, giơ tay nhéo cằm đối phương lắc nhẹ: “Làm thế nào cậu mới không khóc, nói đi.”

“Anh bỏ tay ra!”

Bị người ta coi là mèo con mà nhéo, lửa giận bùng lên trong ngực, Trình Hề mím môi muốn đập lên cánh tay của Đào Thời Diên.

Nhưng cậu lại quên mất tư thế của bản thân.

Tay chống trên ngực Đào Thời Diên buông lỏng, trọng tâm trở nên mất thăng bằng, cậu không khống chế được mà nhào về phía trước ——

“Cộp” một tiếng, hai cái trán đập thẳng vào nhau!

“Áu……..” Trình Hề đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt vốn còn nhịn được giờ tuôn trào như thác lũ: “………Đầu anh làm bằng sắt à?!”

Tác dụng của lực là như nhau, Đào Thời Diên cũng không khá hơn là mấy. Anh nhíu mày rút tờ khăn giấy nhét vào trong tay đối phương: “Có cần đi bệnh viện không?”

“Anh tưởng có thể đánh em đến mức nhập viện à? Anh đánh giá mình cao quá đó!”

Trình Hề đau đến mức hai mắt nổ đom đóm, thêm vào cả mặt toàn nước mắt nên không thấy rõ cái gì, sợ bị tuột xuống, nên theo bản năng vòng tay qua cổ đối phương.

Vừa mắng vừa xáp lại gần người ta, có khác gì một chú mèo con đang ăn vạ trên người chủ nhân đâu.

Đào Thời Diên lại càng bất đắc dĩ hơn, anh nắm lấy eo cậu giúp cậu duy trì thế cân bằng. Trước đây chỉ thấy vòng eo của cậu nhóc rất mảnh mai, giờ mới phát hiện hóa ra chỉ dùng một tay là có thể nắm được, cậu gầy hơn anh nhiều lắm.

Ban nãy khi biết cậu nhóc muốn học hút thuốc, Đào Thời Diên đúng là hơi tức giận, việc hút thuốc không hề tốt cho sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần, có thể không cần đụng vào thì nên cố gắng đừng đụng vào.

Nhưng giờ chẳng hiểu sao lại làm người ta khóc, anh muốn tức giận cũng không tức giận nổi nữa rồi.

“Được rồi, đừng khóc nữa,” Đào Thời Diên thấp giọng nói: “Là tôi sai.”

Tối đến không đi ngủ lại tới gõ cửa nhà người ta đòi thuốc lá, người ta hỏi nguyên nhân thì cậu lại không nói, thật ra Trình Hề biết mình đang cố tình gây sự, có thể do uống rượu nên hoàn toàn không khống chế được.

Nếu đối phương vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cậu có thể ầm ĩ thêm chút nữa.

Bây giờ đối phương bỗng nhiên nói xin lỗi, ngược lại khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.

“Được…..rồi, vậy em tha thứ cho anh đó,” Trình Hề chột dạ đảo mắt: “Nhưng anh phải tỏ chút thành ý đi chứ.”

Đào Thời Diên lập tức get được ý của cậu: “Muốn thuốc lá?”

“Ừa ừa ừa!” Trình Hề điên cuồng gật đầu.

“Trả lời tôi một câu hỏi thì sẽ cho cậu…..Đừng lo, tôi sẽ không ép hỏi cậu nguyên nhân. Tôi muốn biết…..” Đào Thời Diên dừng lại: “Rốt cục thì tôi đã trêu chọc gì cậu mà lúc nào cậu cũng mang thái độ thù địch với tôi thế?”

Lần đầu tiên gặp nhau, cậu nhóc đã nói mấy lời kiểu ‘Gặp anh ta? Mà còn phải mặc đồ may đo cao cấp ấy hả?’, rồi trong quá trình quay hình lại giả bộ không quen biết, thường xuyên trưng cái bản mặt thối ra với anh. Anh là một người có IQ bình thường, nên đương nhiên có thể nhận ra anh bạn nhỏ này có ý kiến với mình.

Trình Hề nghe thấy vậy ngớ ra, hỏi ngược lại: “Anh không biết?”

“Tôi biết ư?”

“Được, vậy để em nhớ lại giúp anh nhé. Vào ngày xuất phát từ sân bay Tùng Giang đi ghi hình cho《Hành Trình》, vệ sĩ của anh gọi anh Tiểu Đào là cậu mập, đẩy anh Tiểu Đào, còn làm đổ hết đồ uống lên người em nữa,” Trình Hề kết luận: “Anh đừng chối nhé.”

Vì chuyện này thôi ư? Đào Thời Diên dở khóc dở cười: “Vệ sĩ ở Tùng Giang là do Kim Khôn thuê của công ty vệ sĩ, không phải người trực thuộc công ty tôi, tôi cũng không biết bọn họ đã làm những gì.”

“…..”

Trình Hề câm nín.

Nếu không phải người thuộc phòng làm việc của Đào Thời Diên, thì chắc chắn Đào Thời Diên không thể quản lý được hành vi của người ta. Mà nghĩ kỹ lại thì, lần đó Đào Thời Diên bị vây trong vây ngoài ba lớp, có lẽ cũng chẳng thấy rõ được tình huống bên ngoài.

Cho nên nói, chỉ vì một chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ, mà cậu mắng chửi sau lưng người ta hơn nửa tháng trời?

……………Quá đáng ghê.

Âm thầm là sênh tiêu biệt ly, lặng im là Cam Cam của đêm nay.

Nhận ra sự lúng túng của cậu nhóc, Đào Thời Diên cong khóe miệng: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chối cãi, cho dù không phải là người thuộc phòng làm việc của tôi, thì chỉ cần là làm việc cho tôi, tôi đều phải có trách nhiệm bù đắp lỗi lầm của bọn họ. Thế này đi, quần áo của cậu tôi sẽ đền, về phía Triệu Tiểu Đào cậu giúp tôi chuyển lời xin lỗi, chờ lần sau gặp mặt tôi sẽ mời các cậu ăn cơm, vừa lòng chưa?”

“……..Ờm.”

“Vậy cứ quyết định như thế.” Đào Thời Diên xoa nhẹ đầu cậu, mái tóc đỏ bị anh vò vểnh lên mấy cọng, đáng yêu vô cùng.

“Cậu có thể tụt xuống khỏi người tôi được rồi.”

Trình Hề: “…………”

Trình Hề: “!!!”

Nghĩ đến việc mình ôm cổ ăn vạ trên người người ta cả buổi, Trình Hề có cảm giác đầu mình sắp nứt ra rồi.

Cậu nhảy xuống khỏi người Đào Thời Diên, rồi hốt hoảng chạy mất dép. Đương nhiên trước khi chạy trốn còn không quên cầm theo điếu thuốc, dù sao thì cái này cũng được đổi bằng sự lúng túng của cậu đó!

Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, nên cậu chẳng còn chút sức lực nào. Sau khi về phòng chẳng còn tâm trí đâu nghiên cứu sự huyền bí của thuốc lá nữa, mà đi vào giấc ngủ nhờ ‘mùi hương của Đào Thời Diên’ mà mình vừa cọ được.

Sáng ngủ dậy đầu đau như búa bổ, cậu có thể tưởng tượng được dáng vẻ say rượu của mình giống quỷ chừng nào, tiếp đó vừa quay đầu thì nhìn thấy Triệu Tiểu Đào còn đáng sợ hơn cả quỷ.

“Anh Tiểu Đào, tối qua anh làm gì vậy… vành mắt đen quá kìa.”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi anh làm gì à?” Triệu Tiểu Đào bày ra vẻ tim anh đau quá man: “Cậu có nhớ mình đã làm gì không?”

Nhớ đến hành vi ‘xấu xa’ của mình tối qua, Trình Hề chọn xem nhẹ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong phòng Đào Thời Diên: “Hình như em đánh nhau ở câu lạc bộ giải trí với mấy lão già háo sắc.”

“Trí nhớ không tệ.”

Triệu Tiểu Đào lấy điện thoại ra, chìa đến trước mặt Trình Hề: “Nhìn thấy không, lại lên hotsearch rồi! Anh cmn sắp bị nhồi máu cơ tim rồi đó!”

Tối qua trước khi rời đi, Trình Hề cảm giác sau lưng mình có đèn flash, nhưng cậu không quản, vì có quản cũng quản không được.

Cậu nhận lấy điện thoại của Triệu Tiểu Đào, mở video bị treo trên hotsearch ra, chắc là được quay sau khi paparazzi nhìn thấy cậu vì bị rơi mất mũ.

Chỉ thấy cậu quần áo xộc xệch, mấy người đàn ông đối diện nhìn cậu bằng ánh mắt say mê, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ đến tiết mục ‘tình cảm mãnh liệt ở câu lạc bộ giải trí’.

“Vất vả lắm mới thoát khỏi vết nhơ kim chủ, giờ thì hay rồi,” Triệu Tiểu Đào hai tay ôm đầu: “Lại quay về điểm xuất cmn phát rồi… nhưng cậu đừng lo quá, lần này vẫn chưa phải là đường cùng.”

“Ý anh là,” Trình Hề nói: “Muốn làm sáng tỏ thông qua video ở camera giám sát của câu lạc bộ giải trí?”

“Đúng vậy, câu lạc bộ giải trí chắc chắn có video, chỉ là họ có muốn đưa cho mình hay không thôi. Không biết bối cảnh của năm người đàn ông đó là gì, để anh liên lạc thử xem.”

“Không cần đâu,” Trình Hề suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Cứ như vậy đi.”

Nếu như video ở câu lạc bộ bị tuồn ra ngoài, thì cả đời này Vương Tử Hàn đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên làm người nữa.

Mà lúc Trình Hề nhận được tin dữ, Đào Thời Diên cũng nhìn thấy đoạn video đó.

Kim Khôn ở trong điện thoại thở dài thườn thượt: “Lần trước tớ đã khuyên cậu cách xa cậu ta một chút rồi, mà cậu còn nói chuyện giùm cậu ta, giờ đã thấy rõ Trình Hề là loại người gì chưa?”

Thấy Đào Thời Diên không trả lời, anh ta lại tiếp tục phân tích: “Chuyện này rất có lợi với chúng ta, cậu không biết lượng fan của CP Diên Hề tăng nhanh chừng nào đâu, dựa vào quốc dân độ của cậu mà hết lần này đến lần khác ra khỏi fandom. Giờ thì hay rồi, không có ai dám nhắc đến CP của hai người nữa… Này, cậu nói xem cậu ta cũng là nghệ sĩ, vừa có chút tiếng tăm đã vội vàng tìm kim chủ, cần gì phải vậy chứ, rõ ràng ngoại hình và năng lực làm việc cũng xuất sắc mà, sao phải đi đường tắt chứ, nghệ sĩ nhỏ bây giờ đúng thật là…”

Mấy câu phía sau Đào Thời Diên hoàn toàn không thèm nghe.

Xem video một lần xong, anh mở khu bình luận phía dưới.

[CX vĩnh viễn không thay đổi được việc tìm kim chủ, giống như con chó vĩnh viễn không thay đổi được việc ăn cớt ]

[Tặng Quả Cam của Trình Hề bài ‘Khi tỉnh giấc mộng’, chúc cưa cưa của mấy người mãi mãi có được tình yêu của kim chủ baba nhé]

[Không thích nổi không thích nổi, lớn tuổi rồi không chịu nổi đả kích, tôi tuyên bố hôm nay chính thức lùi fandom, những người chung fandom có thể đơn phương bỏ follow, hoặc là liên hệ với tôi để cả hai bên đều bỏ follow luôn.]

[Má, tui vừa mới chui vào mà nhà đã sập rồi sao? Được lắm, Tiểu Nhiễm tôi đây xin thề, kiếp này tôi sẽ không ship CP nữa.]

[Đây không phải là full video đúng không? Không có đầu không có đuôi, có lẽ Trình Trình chỉ gặp mấy ông đó ở cửa thôi.]

[Trước khi chưa đưa ra thông báo chính thức, tôi sẽ chọn tin tưởng con trai mình.]

[Má ơi giờ mà vẫn còn có người muốn tin tưởng idol của mình rất thuần khiết ư? Đây không phải là lần đầu tiên mà, cần tôi giúp cô nhớ lại thành tích huy hoàng của cưa cưa cô trong trận chiến ‘quần hùng’ ban đêm không?]

Đào Thời Diên vô thức ấn vào bức ảnh đó.

Đó là một bức ảnh rất dài được ghép từ nhiều bức ảnh khác nhau, có ảnh Trình Hề ngồi cùng bàn với rất nhiều đàn ông, có ảnh Trình Hề cụng ly với người ta, có ảnh người đàn ông đứng tuổi vỗ lưng Trình Hề nói nhỏ gì đó…

Anh không quan tâm đến mấy tin đồn, chỉ láng máng nghe Kim Khôn kể về scandal của Trình Hề nên có chút ấn tượng, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Tắt màn hình điện thoại, Đào Thời Diên nhắm mắt lại, lông mày đẹp đẽ nhíu chặt thành một đường.