Được, được lắm, được lắm luôn.

Trình Hề lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông* mà xóa bỏ chữ ký cá tính của mình trên wechat, đồng thời dùng mười mấy giây ở trong lòng chửi Đào Thời Diên một vạn lần!

(Cụm từ này có sự kết hợp của hai thành ngữ “sét đánh không kịp bịt tai”(迅雷不及掩耳) và “bịt tai trộm chuông” (掩耳盗铃), trong đó cụm từ trước thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh; cụm từ sau nói về việc lừa mình dối người. Kết hợp hai thành ngữ này lại với nhau trở thành “sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông” (迅雷不及掩耳盗铃) là kiểu nói nối tiếp hài hước thường được sử dụng trong đời sống và văn chương Trung Quốc. [Nguồn: Chú thích của Lập Thệ Thành Yêu])

Đờ mờ, thù này không báo, thì đời này Triệu Tiểu Đào sẽ vĩnh viễn không tìm được 1!!!

Người bên cạnh nghiến răng phát ra tiếng ken két, Đào Thời Diên không dám trêu tiếp nữa, sợ trêu nữa sẽ bị người ta cào cho, bèn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi ra ban công hút thuốc.

Thế là trong phòng chỉ còn lại Trình Hề và Trương Tĩnh ngơ ngác nhìn nhau.

Đầu óc Trương Tĩnh trống rỗng, cô cố giải thích: “Tiểu Trình Nhi à, cậu đừng nghe ông chủ nhà chị nói bậy, ảnh không phải là người không đứng đắn đâu.”

Trình Hề giả vờ bình tĩnh: “Chị có ý gì?”

“Thì là… ảnh chưa từng tìm mèo hoang nhỏ quyến rũ này nọ gì hết, cuộc sống cá nhân của ảnh rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức thậm chí còn hơi nhạt nhẽo.”

Trình Hề: “…”

Thì ra tôi là người vấy bẩn ông chủ nhà chị đúng không?

Mãi đến 9h theo giờ địa phương của Anh Quốc, Trình Hề mới biết, để kiếm thêm tiền nên hai nhóm còn lại chọn tăng ca, không biết mấy giờ bọn họ mới về.

Mọi người đều làm việc vất vả, mình thì lại nằm ườn trên sô pha như Cát Ưu, Trình Hề cảm thấy áy náy, nên không bảo ekip chương trình nấu ăn, mà dùng app gọi một bàn đồ ăn khuya cực kỳ phong phú.

Không gọi phần của Đào Thời Diên.

Vì Đào Thời Diên không có thói quen ăn khuya, hơn nữa cũng về phòng trước để làm việc của mình rồi.

Đợi bên bàn ăn đến gần 0h, Trình Hề rốt cục cũng nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Chắc là nhóm A, nhóm B đã bàn bạc với nhau, nên giờ bốn người cùng ngồi trên một chuyến xe để về pháo đài.

Thẩm Ý bước vào cửa trước, cô lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, Trình Hề vội vàng hỏi thăm: “Chị Ý, lại đây ăn chút gì đã, có cháo hải sản tươi ngon này.”

Thẩm Ý lắc đầu: “Chị mệt quá, giờ chỉ muốn ngủ thôi. Trình Nhi, đồ ăn là cậu gọi à?”

Trình Hề hiểu ý trong câu hỏi của cô, nếu như đồ ăn là do cậu gọi, cho dù cô có mệt chừng nào đi chăng nữa, thì xuất phát từ tình cảm cũng sẽ ăn mấy miếng.

Nên vội vàng nói: “Không phải, ekip chương trình gọi đấy ạ.”

“Ừm, vậy thì chị không ăn đâu.” Thẩm Ý thanh thản lên lầu.

Đằng sau cô là Hứa Lệ Sơ, Hứa Lệ Sơ còn trẻ, có nhiều năng lượng nên trông khá hơn Thẩm Ý một chút, nhưng cũng mệt mỏi đến mức không đứng thẳng nổi.

“Tôi cũng không ăn đâu, muộn thế này rồi mà còn ăn uống là một tội ác. Cam Nhỏ, cậu về lúc nào thế?”

Trình Hề không dám nói mình về lúc 4h, nên chỉ ậm ờ nói: “Buổi chiều.”

Mạnh Bạch và Vương Tử Hàn đi ở cuối cùng, nghe thấy vậy thì bĩu môi: “Điểm cao nhất sướng thật đấy, không cần mệt như chúng ta.”

Hắn vẫn đang nghi ngờ Trình Hề cố ý không hoàn thành nhiệm vụ để giữ vị trí thứ nhất.

Trình Hề chẳng muốn nhiều lời, chỉ thở dài nói: “Haiz, phải đó, cảm giác đứng thứ nhất thích thật đấy, Tiểu Bạch anh cũng phải tiếp tục cố gắng nha ~”

Giờ Mạnh Bạch đang đứng chót, đừng nói là giành hạng nhất, với điểm của hắn mà vượt qua nhóm A còn khó nữa là.

Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng vướng máy quay nên không thể nói ra được, chỉ có thể sầm mặt lại rồi rời đi.

Hôm nay quá mệt mỏi, dàn khách mời sôi nổi giờ đều ngủ mê mệt, chẳng có ai hỏi tình hình tài chính nữa.

Ngày hôm sau, Trình Hề như đã hứa lại hát cả một ngày, rất nhiều người dân đã đến xem cậu sau khi biết tin, lượng người đã tăng gấp đôi so với hôm qua.

Nhà hàng đông nghịt, ông chủ kiếm được bộn tiền, tiếc nuối hỏi máy quay được lắp trên bàn lấy món ăn: “Này, anh bạn, chương trình của các cậu có muốn quay thêm mấy ngày nữa không? Tôi có thể nhường nhà mình làm sân bãi quay chụp.”

Đạo diễn Lưu dở khóc dở cười: “Cảm ơn ông vì đã phối hợp, nhưng nhiệm vụ chỉ có kỳ hạn ba ngày thôi, nếu nhiều thêm một ngày thì sợ mấy khách mời khác sẽ mệt chết mất.”

Đạo diễn Lưu nói không sai, sau khi tăng ca cường độ cao, các khách mời đều mệt đến mức chẳng còn chút sức lực nào. Gạch không chuyển nổi, khoai tây cũng đào không nổi, cũng không trực ban giùm quản đốc được luôn, năng suất làm việc giảm xuống rõ rệt.

Cho dù người nổi tiếng bình thường công việc đều rất bận rộn, nhưng rất ít khi làm những công việc lao động chân tay phổ thông, chứ đừng nói đến môi trường đồng ruộng và công trường, không có điều hòa không có quạt máy còn phải luôn chú ý đến hình tượng trước máy quay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Nên chẳng có ai nhao nhao đòi tăng ca nữa, mà đều tan tầm theo giờ giấc bình thường.

Nhóm C về muộn nhất, chân trước vừa bước vào bậc cửa của pháo đài, chân sau Trình Hề đã cảm nhận được bầu không khí rất ngột ngạt.

Phòng khách vốn ồn ào náo nhiệt giờ chợt yên tĩnh không có một tiếng động, mọi người ngồi vây quanh bàn tròn, đều cúi thấp đầu, vẻ mặt của người này ỉu xìu hơn người kia.

Trình Hề tò mò: “Chị Ý, có chuyện gì thế ạ?”

“Nhiệm vụ không hoàn thành,” Thẩm Ý thở dài: “Hai tổ của tụi chị hôm qua và hôm nay kiếm được tổng cộng 108 bảng, cộng thêm tiền của tất cả mọi người vào ngày đầu tiên nữa được… 218, haiz.”

“Em không cam tâm,” Vành mắt Hứa Lệ Sơ ửng đỏ: “Em thật sự rất cố gắng, da cũng đen đi mấy tone, nhưng vẫn kiếm không đủ tiền.”

Lúc này nhiệm vụ không chỉ là cuộc so tài giữa những nhóm nhỏ nữa, nếu như không kiếm đủ tổng số tiền, thì tất cả cố gắng đều đổ xuống sông xuống biển, mỗi một người nghiêm túc làm nhiệm vụ đều không cam tâm.

Trình Hề không biết an ủi người khác, nên chỉ lúng túng nói: “Không sao đâu Lệ Sơ, vẫn còn…”

“Sao lại không sao được chứ.”

Không đợi Trình Hề nói xong, Mạnh Bạch đã ngắt lời: “À, không phải, đối với cậu mà nói thực sự là không sao, coi như tôi chưa nói gì.”

Đào Thời Diên nhíu mày, khẽ quát: “Mạnh Bạch.”

Trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo rất rõ ràng, Mạnh Bạch run lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Trình Hề chẳng còn lòng dạ đâu mà quan tâm đến vấn đề giữa hai người kia nữa, đồng nghiệp sắp khóc rồi, mà Mạnh Bạch vẫn còn muốn đối chọi với cậu.

Người của công ty Đào Thời Diên đúng là người này phiền hơn người nọ.

Mặc kệ Mạnh Bạch, Trình Hề tiếp tục an ủi Hứa Lệ Sơ: “Không sao, cô còn có tôi đây mà.”

Thấy cậu xem thường mình, Mạnh Bạch giận đến mức đỏ mặt, hắn nghiêng đầu liếc Trình Hề, như kiểu nhìn xem cậu sẽ nói ra được cái gì.

Trình Hề đúng là chẳng nói ra được gì cả, cậu chỉ lấy tiền trong túi ra, để lên bàn: “Tôi chưa đếm, nhưng chắc cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ 500 bảng.”

“Trời!” Hứa Lệ Sơ không thể nào tin nổi mà quay đầu lại.

Tiền giấy trước mặt Trình Hề xếp thành một ngọn núi nhỏ.

So với mấy tờ tiền lác đác của cô không biết dày hơn bao nhiêu lần.

Những người còn lại cũng nhìn thấy, bọn họ đều hoang mang mất mấy giây, rồi chợt bùng nổ một trận reo hò:

“A a a a thật không?! Hai người lấy đâu ra nhiều tiền dữ vậy?”

“Má ơi, chắc cũng gần hai ngàn đó! Gấp bốn lần nhiệm vụ! Gấp bốn lần luôn đó, hai người không làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?!”

Hứa Lệ Sơ khoa trương hơn, cô nín khóc mỉm cười, rồi vọt tới trước mặt Trình Hề: “Không uổng công tôi phơi nắng! Không uổng công tôi chịu đựng mệt nhọc! Cam Nhỏ tôi yêu cậu huhuhu!”

“… Nhiều tiền vậy,” Mạnh Bạch liếm môi, giọng hơi khàn: “Chắc là anh Diên kiếm nhiều hơn nhỉ?”

Phải đó, nhóm C vẫn còn một thành viên khác mà, mọi người tò mò nhìn về phía Đào Thời Diên.

Đào Thời Diên lại không để ý đến bọn họ, mà liếc nhìn nhóc tóc đỏ một chút: “Không, là công lao của cậu ấy đó.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Tôi nằm không cũng thắng.”

“Hahaha tôi biết cậu giỏi lắm mà! Cam Nhỏ, tôi yêu cậu chết đi được!”

“Anh hùng Cam Nhỏ!”

“Cam Nhỏ là anh hùng!!!”

Mặt Mạnh Bạch chuyển thành màu gan lợn, hai tay bấu chặt lấy đầu gối.

Nếu có ai đó có thể nhìn thấy, thì sẽ phát hiện ra hắn đã bấu đầu gối đến mức thâm tím rồi.

Sau khi đạo diễn Lưu tuyên bố nhiệm vụ thành công, mọi người bắt đầu ăn bữa cơm vui vẻ nhất từ lúc bắt đầu quay《Hành trình》cho tới nay.

Bên trong tiếng cười cười nói nói, một đoạn video nhanh chóng lan truyền trên các kênh video lớn như Youtube, TikTok, Bilibili, đứng top 1 video có lượt xem tăng nhanh nhất trong khung giờ, chuẩn bị tiến vào bảng xếp hạng video hot rồi.

Mở video ra, chàng trai với mái tóc màu đỏ ngồi trước cây đàn piano, nhắm mắt vừa đàn vừa hát hết bài này đến bài khác.

Âm nhạc không phân chia biên giới, mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng cư dân mạng có thể cảm nhận được cảm xúc chất chứa trong giọng hát truyền cảm và cả trên khuôn mặt ướt nước mắt của khán giả vây xem xung quanh.

Cuối video, bài hát《Trung Quốc luôn trong trái tim tôi》lập tức đốt cháy bầu không khí, đưa bầu không khí lên tới cao trào, lúc chàng trai tóc đỏ hát ‘Trường Giang, Trường Thành, Hoàng Sơn, Hoàng Hà quan trọng biết bao trong trái tim tôi’ với khuôn mặt trang nghiêm, người xem video cũng không nhịn được mà ngâm nga theo!

“Cho dù lúc nào, cho dù nơi đâu, vẫn luôn thân thuộc trong trái tim tôi!!”

Xem xong một đoạn video, mọi người bèn sôi nổi tìm kiếm tin tức về chàng trai này, lại phát hiện ra cậu chỉ là người mới vừa debut được hơn nửa năm.

Ngay sau đó, hết bức ảnh này đến bức ảnh khác —— đặc biệt là dưới sự tấn công của bức ảnh mặc áo sơ mi cổ chữ V xinh đẹp, cư dân mạng kích động đến mức lệ tuôn trào qua khóe miệng*.

[Trời ơi! Idol quý giá từ đâu đến thế này, đã đẹp rồi còn hát hay, lại còn biết tận mấy thứ tiếng.]

[Không thể không yêu!]

[Không phải tui muốn làm fan, là do ngón tay không kiềm chế được mà tự động ấn follow!!]

Lúc lượng truy cập lên cực kỳ cao, lọt vào top 10 hotsearch cũng đã thu hút được sự chú ý chính thức:

@Đoàn thanh niên cộng sản, @Gác Tử Quang thi nhau share và like.

Bọn họ không nói gì nhiều, chỉ viết cho dù tới chân trời góc bể, tổ quốc vẫn là hậu thuẫn lớn nhất của bạn. Nếu mệt mỏi thì hãy quay về nhà, tổ quốc là cảng đón bạn cập bến.

Kiều bào nước ngoài nhìn thấy câu nói ấm áp ấy, im lặng share video, muốn nói với cả thế giới rằng —— nhìn đi, đây chính là tổ quốc vĩ đại của tôi!

Là mẹ của tôi!

Đương nhiên, những việc này đều xảy ra trong thầm lặng, Trình Hề ở nơi chênh lệch múi giờ không biết video của mình đang được lan truyền mạnh mẽ đến mức nào.

Cậu ngồi phịch trên giường trong căn nhà gỗ, dựa vào đầu giường, cứ lặp đi lặp lại hành động mở màn hình —— khóa màn hình —— mở màn hình —— khóa màn hình rất vô nghĩa.

Không phải rảnh rỗi.

Cậu muốn ngủ.

Cộng cả tối qua, thì đã hai ngày rồi cậu không được ngủ một giấc thật ngon. Đôi mắt đã khô, đầu choáng váng, cổ họng cũng không thoải mái.

Phải biết rằng hai ngày nay trông cậu kiếm tiền rất dễ, nhưng cậu đầu tư tinh thần và thể lực không hề kém nhóm A và nhóm B, thần kinh của cậu đã suy sụp, rất cần một đêm được ngủ ngon giấc để giải tỏa.

Nhưng buổi sáng sau khi bị Đào Thời Diên trêu ghẹo, cậu không muốn đối mặt với wechat của mình chút nào —— ít nhất là trong vòng ba ngày không muốn đối mặt.

Càng không muốn nhắn tin trao đổi qua wechat với Đào Thời Diên.

… Không đúng, gì mà không muốn trao đổi qua wechat với Đào Thời Diên chứ, cậu hoàn toàn không muốn trao đổi với Đào Thời Diên biết không?!

Trình Hề tức tối mở wechat, mở khung trò chuyện với Đào Thời Diên ra, vừa dùng ngón trỏ ra sức chọt vào cái avatar đen ngòm của Đào Thời Diên, vừa ở trong lòng mạnh mẽ mắng chửi:

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!

Mắng sướng miệng rồi, cậu xoa xoa chóp mũi, xong việc phất áo ra đi, không để lộ tiếng tăm, giấu kín thân phận.

Nhưng lại vô tình phát hiện ra, avatar của tên khốn kiếp tự nhiên rung lên hai lần.

Rồi nhảy ra một dòng thông báo:

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Trình Nhi: Mã Cảnh Đào bóp cổ.gif

*Lệ tuôn trào qua khóe miệng: Là meme này nè

**[Tôi đã cù lét “…..”] Là một tính năng mới trong wechat, khi bạn chọt 2 lần vào avatar của đối phương, avatar sẽ rung lên và wechat sẽ nhảy ra dòng chữ này. Nó tương tự như tính năng chòng ghẹo trên facebook.