Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người của hắn (6)

Sáng sớm hôm sau, Minh Triết bắt xe buýt hơn một giờ để đến trường như thường lệ.

Trên đường đi, mấy nữ sinh nhìn thấy cậu bé thì chen lấn xô đẩy nhau, đỏ mặt xì xào bàn tán.

Lúc chuẩn bị bước vào cổng trường, chị đại học năm hai cản cậu bé lại, “Minh Triết, hẹn hò không?”

Minh Triết ôm cặp sách vào lòng, im lặng lắc đầu.

Đầu của chị đại cao ngang ngửa cậu bé, cô nhìn chằm chằm Minh Triết một lúc lâu, đưa tay muốn chọt vào khóe miệng cậu bé, nhưng Minh Triết lại né được.

Cô chậc một tiếng, “Vết thương trên mặt em ở đâu ra? Trường cấp ba có đứa dám đánh người của chị ư! Em nói cho chị biết là ai đi, chị dẫn người đi đánh nó!”

Thấy Minh Triết phớt lờ mình, cô lại nói: “Không nói cũng được, hôm nay vẫn không đồng ý hẹn hò à? Vậy thì ngày mai chị sẽ hỏi em nữa.

Chị cảnh cáo em không được quá thân mật với mấy đứa con gái khác, em gần gũi với đứa nào thì chị sẽ đánh đứa đó.”

Chị đại nói đoạn, thản nhiên vỗ vỗ cặp sách trước ngực Minh Triết.

Cô vừa chạm vào dây kéo cặp sách, Minh Triết đột nhiên lùi lại hai bước như một con mèo xù lông.

Cậu bé liếc nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng, rồi vội vã đi vòng qua người cô.

Chị đại chửi thề một tiếng, hỏi đám bạn phía sau: “Có đứa nào biết nó bị ai đánh không?”

Đám bạn lắc đầu.

Chị đại khoanh tay, “Tao là trùm ở đây, chịu hẹn hò với tao sớm thì đâu có bị đánh thành ra nông nỗi này.”

“Nó đẹp trai thiệt, nhưng nhàm chán quá, cho nó vài cú đấm mà nó cũng không thèm đáp lại.”

“Chỉ là chơi đùa thôi, để ý nhiều như vậy làm gì.”

Minh Triết ôm cặp sách đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng.

Khi xung quanh trở nên yên tĩnh, khóa kéo của cặp sách tự mở ra, một bức tượng nhỏ bằng đất nặn thò đầu ra từ bên trong.

Nó nhìn trái nhìn phải rồi mỉm cười với Minh Triết: “Tiểu Triết, cô gái đó đang theo đuổi em hả?”

Minh Triết lấy tượng đất nhỏ ra, hạ giọng cực kỳ thấp, “Chị ta thay bạn trai như thay áo vậy, không thích em thật đâu.”

Sở Thời Từ ngồi trên bàn tay của cậu bé, “Hai đứa mới mười hai mười ba tuổi thôi mà? Nhỏ vậy mà đã hẹn hò rồi ư?”

“Lúc em còn học tiểu học thì đã có bạn hẹn hò rồi.”

Cậu bé dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Nghe người ta nói có hai người của lớp ba năm ba trung học cơ sở ra ngoài thuê phòng.”

Minh Triết chưa bao giờ thể hiện nhiều biểu cảm, nhưng khi nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của cậu bé ngay lập tức rạng rỡ lên.

Một cảm giác déjà vu kiểu "tôi không hiểu nhưng tôi rất sốc".

Khi Sở Thời Từ còn nhỏ, trong lớp cũng có bạn yêu sớm.

Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều đú trend cặp bồ cặp bịch.

Nhưng cậu thật sự không ngờ lại còn có chuyện đi thuê phòng.

Xung quanh Minh Triết luôn có rất nhiều nữ sinh nên cậu bé biết tất cả những drama trong trường.

Thấy siêu nhân nhỏ có vẻ rất hứng thú với chuyện yêu sớm, Minh Triết bèn kể hết những gì mình biết.

Hai nam sinh năm ba cấp hai vì cua gái mà đánh nhau trên sân thể dục.

Bạn trai cũ của chị đại năm hai hẹn hò với cô gái khác, chị đại thẹn quá hoá giận, lột sạch quần áo của nữ sinh đó và đánh một trận.

Phía sau trường có một nhà kho nhỏ bỏ hoang, nghe đồn có cặp đôi trẻ hôn nhau ở đó sau giờ học.

Sở Thời Từ không nhịn được hỏi: “Thật hả?”

Minh Triết hơi suy tư: “Không biết nữa, chắc chỉ là nghe nhầm đồn bậy thôi.

Bởi vậy, khi nghe mấy chuyện tầm phào, em sẽ chọn quên tên của những người trong cuộc và lắng nghe nó như một câu chuyện.”

Cậu bé còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng trẻ con nói chuyện.

Mấy nam sinh cãi nhau ầm ĩ bước vào nhà vệ sinh, vừa đi ngoài vừa so sánh kích thước của nhau.

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, chờ bọn họ đều đi ra ngoài hết, cậu bé mới nhẹ giọng nói: “Em không thích đi vệ sinh với bạn.”

Sở Thời Từ hả một tiếng, “Vì sao?”

“Tụi nó cứ hay so sánh kích thước, em không muốn bị nhìn chằm chằm.”

Cậu bé dừng một chút, hai gò má hơi ửng hồng, “Tụi nó khoác vai nhau bước ra ngoài, nhưng đi vệ sinh xong lại không thèm rửa tay, còn dùng tay đã chạm vào thứ đó chạm vào người khác nữa.

Anh, nếu anh nghe thấy ai đó nói rằng ở trường em quái gở thì anh đừng có tin nha.

Em bình thường lắm, không có lập dị đâu.”

Minh Triết đúng là không hoà đồng thật, trên đường đi đến đây, chẳng ai nói chuyện với cậu bé cả.

Các nữ sinh chỉ nhìn cậu bé từ xa, còn các nam sinh thì chạy giỡn lướt qua cậu bé.

Mấy đứa có tính nết xấu xa còn cố tình va vào cậu bé vài cái.

Có lẽ vì luôn bị các bạn cùng lớp cô lập nên Minh Triết hơi thiếu tự tin.

Cậu bé liên tục giải thích với Sở Thời Từ, cố gắng chứng minh cho cậu thấy rằng cậu bé không hề không hoà đồng.

Sở Thời Từ vừa an ủi cậu bé vừa cảm thán với hệ thống, "Anh Ngạn của ta cũng rất chú trọng đến phương diện này.

Có đôi khi ta cảm thấy Minh Triết cứ như phiên bản nhỏ tuổi của anh Ngạn vậy."

Hệ thống đang đan khăn quàng cổ,【Giống thật, đều là trai đẹp.】

Hôm nay Sở Thời Từ đi theo Minh Triết tới trường học là để báo thù cho cậu bé.

Hôm qua Minh Triết bị người ta bắt nạt ở trường, trở về nhà với cả người đầy bụi đất.

Cậu bé đã thắng trận và tỏ ra đắc chí lắm.

Nghiêm mặt khoe với Sở Thời Từ, kể mình đã đánh bại cả ba đứa như thế nào.

Máu hơn thua mạnh đến mức giá trị sức sống tăng lên 5 điểm.

Sở Thời Từ nuốt không trôi cục tức này, trận này phải đòi lại mới được.

Từ lời kể của Minh Triết, cậu đại khái đã hiểu mọi chuyện.

Con trai ở độ tuổi này chưa học cách chú ý đến vẻ ngoài của mình, thường hay làm bản thân trông rất bẩn.

Giữa một đám con trai vàng khè, Minh Triết trắng nõn, sạch sẽ và có thói ở sạch ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám con gái.

Đẹp trai, đứng đầu lớp, kết quả kiểm tra thể chất cũng đều xuất sắc, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam chính trong tiểu thuyết.

Tính tình của Minh Triết trầm lắng và không thích nói chuyện, đám con gái gọi cậu bé là học sinh giỏi lạnh lùng.

Song, dù cậu bé xấu xí đến đâu cũng được coi là đứa câm mặt liệt.

Tối hôm qua Minh Triết đã phá đám buổi hẹn hò của một cặp đôi trẻ, trong đó nữ sinh từng tỏ tình với cậu bé.

Cặp đôi trẻ cãi nhau không chịu cho cậu bé đi, cuối cùng mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Nam sinh gọi hai nam sinh cuối cấp đến, kéo Minh Triết tới nhà vệ sinh nam.

Bạn gái hoặc crush của họ đều thích Minh Triết.

Nếu chỉ là đánh nhau bình thường, cậu bé suy dinh dưỡng đã lâu, căn bản không phải là đối thủ của họ.

Nhưng khi bị túm tóc đè đầu vào bồn cầu ngồi xổm, tiềm năng của Minh Triết đã bùng nổ trong sự chống cự một cách liều mạng và thành công giành được cú triple kill.

.....

Minh Triết không biết hôm nay Sở Thời Từ đến trường là để báo thù giúp mình.

Cậu bé cho rằng siêu nhân nhỏ tới giám sát việc học của mình, nên hiếm khi cậu bé chủ động trả lời vài câu hỏi trong lớp, muốn thể hiện mình trước mặt siêu nhân nhỏ.

Minh Triết không biết diễn tả cảm giác này như thế nào nữa.

Lúc còn ở với ba mẹ, họ luôn nói với cậu bé rằng, "Gia đình như chúng ta có học đại học cũng vô ích thôi, con vào thẳng trường trung cấp kỹ thuật đi, để sau này ra trường còn được bố trí công việc."

Chú Lưu cũng nghĩ như thế, còn từng nói rằng khi nào cậu bé tốt nghiệp cấp hai thì sẽ nhờ người nhận cậu bé vào nhà máy.

Lớn như vậy rồi mà chẳng có ai quan tâm đến thành tích học tập của cậu bé cả.

Siêu nhân nhỏ dường như khác với họ, Minh Triết hy vọng sẽ nhận được sự công nhận của nó.

Muốn nghe Sở Thời Từ khen mình học giỏi, muốn Sở Thời Từ khuyên mình tiếp tục học, đừng có bỏ học đi làm.

Lúc Minh Triết chủ động lên bục giải đề, siêu nhân nhỏ mà cậu bé đang nghĩ đến đang chơi game trên máy tính trong bàn học của cậu bé.

Sử dụng tài khoản con gái trò chuyện với một đám con trai.

Hệ thống chẹp miệng,【Kêu anh ngọt xớt luôn ha.】

Sở Thời Từ vẫy chiếc áo choàng đen sau lưng, "Những kẻ ấu dâm sẽ không bỏ qua một cô bé chín tuổi ngây thơ, đặc biệt là cô bé này không có sự bảo vệ của người lớn.

Mi chờ đi, chỉ cần trong nhóm của Minh Triết thực sự có một tên ấu dâm, gã nhất định sẽ cắn câu của ta."

Không gian tối tăm bỗng sáng lên trong giây lát, là điện thoại của Minh Triết nhận được tin nhắn mới.

Sở Thời Từ nhìn thử.

Bác sĩ Trần - bác sĩ tâm lý của Bệnh viện tỉnh số 3:【Minh Triết, tâm lý của em dạo gần đây thế nào rồi, có còn muốn tự tử nữa không? Tháng sau tôi sẽ đến thành phố Z để giao lưu và học tập.

Chừng nào thì em rảnh, tôi muốn hẹn gặp em.】

Cơ bản thì tỉnh nào cũng có Bệnh viện tỉnh số 3, mà họ Trần cũng không phải là họ hiếm.

Sở Thời Từ tra xét một phen, không có cách nào đối chiếu Bác sĩ Trần trong tin nhắn với thông tin trên mạng.

Thừa dịp Minh Triết chưa trở về, cậu lại đọc tin nhắn ngày hôm qua.

Có một tin được gửi vào năm giờ chiều, lúc Minh Triết vừa tan học không lâu.

Bên trên hiển thị một số điện thoại không xác định,【Cháu sống một mình à, có muốn có tiền tiêu vặt không? Chú mua đồ ăn ngon cho cháu nhé.】

Minh Triết:【Mẹ nó, cút.

Tôi sống với anh trai tôi.

Nếu ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.】

Các kỹ năng được truyền lại đầy đủ, hiệu quả nổi bật, người kia không gửi tin nhắn đến nữa.

Ngoài ra, vào lúc hai giờ sáng, còn có một tin nhắn từ một số lạ,【Ảnh cậu không mặc quần áo đang ở trong tay tôi.】

Minh Triết cũng trả lời,【Đừng ảo tưởng về những thứ không tồn tại nữa, có bệnh thì đi trị đi.

Tôi thấy nhắn tin hàng loạt kiểu này nhiều rồi, biến đi.】

Minh Triết ngoài lạnh trong nóng, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Tuy nhiên, cậu bé luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ bản thân cũng như đe dọa kẻ thù của mình.

Qua cách trả lời của Minh Triết, đây hẳn là những tin nhắn quấy rối được gửi hàng loạt.

Sở Thời Từ chống cằm suy tư, "Ê anh thống, người gửi tin nhắn kiểu này không sợ bị cảnh sát bắt hả?"

Hệ thống đang bận móc khăn quàng cổ, nó nhận đơn đặt hàng quà giáng sinh xong đã bận đến phát điên rồi.

Nó ném ra một đống len sợi,【Lẹ lên! Giúp tôi đan mấy chiếc mũ sừng hươu đi!】

Sở Thời Từ vừa đan vừa cau mày suy nghĩ.

Bác sĩ Trần không rõ danh tính, nội dung tin nhắn cũng bình thường nên tạm thời để qua một bên.

Về phần hai tin nhắn khác, một tin thì hơi thở tục tĩu của một kẻ ấu dâm sắp tràn ra khỏi màn hình, một tin thì liên quan đến quấy rối tình dục.

Sở Thời Từ lên mạng kiểm tra, trên đấy nói rằng mức độ quấy rối này thường bị phạt cộng thêm tạm giam mấy ngày.

Nói cách khác là vào chẳng bao lâu, ra ngoài vẫn là một tên biến thái nhảy nhót thoải mái.

Cậu kiểm tra hộp thư đến của Minh Triết thì chỉ có hai tin này.

Không phát hiện có bất thường nào khác, những thứ đó có thể đã bị cậu bé xoá rồi.

Trước mắt, hẳn là ai đó đã tiết lộ số điện thoại của Minh Triết.

Nhưng cái kiểu tin nhắn quấy rối này quá vô tri, gần như viết chữ "người xấu" lên trên mặt vậy, ai mà thèm trả lời chứ.

Với cả, một lần chỉ gửi một tin, rất dễ bị nhầm là gửi lộn.

Những người đó làm loại chuyện này có mục đích gì, cố ý làm người ta chán ghét hả?

Hệ thống nhìn thoáng qua,【Shh, chẳng lẽ nam chính có thể chất hấp dẫn biến thái?】

"Gửi tin nhắn SMS cho hàng loạt người, không phải nhằm vào Minh Triết."

Hệ thống cảm thán một câu người xấu nhiều thật đấy, rồi trở về đẩy nhanh tốc độ.

Sở Thời Từ cười nhạo một tiếng, cá mập thường không được nhìn thấy trong đại dương, nhưng chỉ cần có mùi máu nhẹ, cá mập sẽ lũ lượt kéo đến.

Minh Triết cùng đám trẻ con kia chính là những người bị thương rơi xuống nước.

Cá mập ngửi thấy mùi máu tươi bơi đến, cắn một phát rồi mãn nguyện rời đi.

Sau đó để lại trên người chúng những vết sẹo suốt đời không thể xoá được.

Một tin nhắn mới hiện lên trên giao diện trò chuyện.

Thỏ con nhảy múa:【Chị thấy bài viết mới của em rồi.】

Sở Thời Từ đã đăng một bài viết mới lúc ở trong cặp sách của Minh Triết vào sáng nay, nội dung là khi cậu bắt xe buýt lại có ai đó sờ cậu.

Câu từ toát ra vẻ ngây thơ, như thể cậu thậm chí còn chẳng biết mình đã trải qua những gì, tràn đầy sự thiếu hiểu biết về thế giới.

Siêu nhân công chúa nhỏ:【Hức hức, chị thỏ con ơi, siêu nhân nhỏ buồn lắm.】

Thỏ con nhảy múa:【Đừng sợ, chị cũng từng trải qua rồi.】

Siêu nhân công chúa nhỏ:【Trên xe có rất nhiều người, em có nên kêu cứu không chị?】

Thỏ con nhảy múa:【Không, đừng kêu, bọn họ sẽ không cứu em đâu, còn cười nhạo em nữa.

Nếu em chọc giận kẻ xấu, có thể em sẽ bị đánh đó.

Em đừng phát ra tiếng, cứ để gã sờ đi.

Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, chịu đựng chút là xong rồi.】

Sở Thời Từ cảm thấy suy nghĩ của đứa nhỏ này không ổn, bắt đầu khuyên cô bé theo cách quanh co lòng vòng.

Nhưng mặc kệ cậu nói gì, đối phương đều tự nói với mình.

Nghĩ đến những chuyện mà cô bé phải trải qua, cậu cũng rất bất lực.

Mạch não của Thỏ con dường như đã hình thành, không chỉ phớt lờ lời khuyên của cậu mà còn khuyên ngược lại cậu.

Sở Thời Từ có chút sốt ruột, lời nói trở nên dữ dội hơn.

Cuối cùng, cả hai tan rã trong không vui.

Thỏ con đã gửi một đoạn tin nhắn trước khi đi,【Em còn quá nhỏ, chưa hiểu gì cả.

Trong thời điểm này, an toàn nhất là không nên kháng cự hay giãy giụa, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Trên xe nhiều người như vậy, gã cùng lắm chỉ sờ mà thôi, sẽ không làm gì khác.

Đừng làm lớn chuyện, lỡ bị đối phương trả thù thì sao? Lỡ người nọ theo dõi em rồi đột nhập vào nhà em thì sao? Chúng ta không thể phản kháng, chịu đựng một chút là ổn rồi.】

Sau đó, avatar chuyển sang màu xám.

Sở Thời Từ đã nghi ngờ bản thân mình trong giây lát.

Bởi vì cậu suy nghĩ dưới góc độ của một người lớn nên cậu không thể hiểu được khốn cảnh của một đứa trẻ?

Sau khi tiết toán đầu tiên kết thúc, Sở Thời Từ nhìn quanh.

Xác định không ai chú ý tới bên này, cậu xử lý chuyện hồi nãy và kể cho Minh Triết nghe từ góc nhìn ngôi thứ nhất.

Minh Triết khẽ cau đôi mày thanh tú, “Tại sao không phản kháng?”

Sở Thời Từ ngẫm nghĩ, “Dù sao người xấu cũng biết anh bắt xe buýt nào, lỡ bị gã trả thù thì sao?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Minh Triết hiện rõ vẻ hoang mang, “Trừ phi đồn cảnh sát ở gần đó, loại người như vậy bình thường sẽ không bị trừng phạt mà chỉ bị đuổi xuống xe thôi.

Cùng lắm xem như giữ thể diện, cần phải trả thù trước nguy cơ ngồi tù?”

“.....!Cũng đúng.”

“Hơn nữa, nếu gã biết mình bắt xe buýt nào, liệu gã có đặc biệt theo dõi sau khi biết rằng mình sẽ không chống cự không? Thời gian ra ngoài cửa học sinh rất cố định, dù không thể theo dõi lúc ở trường thì cũng có thể theo dõi sau khi tan học mà.

Dần dà, không phải càng nguy hiểm hơn sao? Nhường nhịn sẽ chỉ khiến gã càng đói khát hơn thôi, có điều còn phải tùy tình huống, nếu đối phương có dao thì hãy nghĩ cách khác.”

Minh Triết nói xong liền phát hiện siêu nhân nhỏ đang ngửa đầu nhìn mình với vẻ mặt vui mừng.

Cậu bé do dự hỏi, “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện Tiểu Triết nhà ta thật thông minh.”

Minh Triết hơi sửng sốt, đợi khi nhận ra đây ra là một lời khen, một vệt ửng hồng ngay lập tức lan khắp mặt cậu bé.

Cậu bé quay mặt đi chỗ khác nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Trong phòng học ồn ào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Sở Thời Từ chui một cái vèo vào trong, Minh Triết nghiêng người về phía trước che chắn bàn học.

Một nam sinh đi tới, là đứa đã gọi người đánh Minh Triết tối hôm qua.

Cậu ta đập một tờ giấy lên bàn, hung tợn nói: “Minh Triết, mày cướp bạn gái của tao, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được!”

Minh Triết liếc nhìn cô gái cách đó không xa bằng khóe mắt, “Tôi không thích bạn ấy.”

Nam sinh càng kích động hơn, “Nhưng em ấy thích mày, vì mày mà chia tay tao.

Đừng nói nhảm nữa, hôm nay sau khi tan học, gặp nhau tại nhà kho nhỏ sau trường.

Không tới là đồ nhát gan, nhớ kỹ chưa, Minh Triết.”

Minh Triết cũng có chút tức giận: “Đã nói là tôi không thích bạn ấy rồi mà.”

“Tao chướng mắt mày đó, được không? Bọn con gái trong lớp đều thích mày, mày đỉnh thật đó.”

Sở Thời Từ đang nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài trong bàn học, nam sinh này đang cố tình kiếm chuyện.

Minh Triết học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, nhân duyên với các bạn nữ lại tốt, mà các hạng mục số liệu đều bỏ xa đám bạn cùng trang lứa cả cây số.

Cậu bé còn rất kĩ tính, sẽ không chơi cùng đám trẻ con không rửa tay sau khi đi vệ sinh.

Lúc nào đi đâu làm gì cũng một mình, trông có vẻ vừa chảnh vừa ngứa đòn.

Tình bạn giữa các bạn cùng lớp thường bắt đầu bằng việc đi vệ sinh chung.

Với tính khí của Minh Triết, đời này sẽ không bao giờ cùng bạn khác so xem nước tiểu của đứa nào bắn xa hơn, cậu bé đã mất đi con đường tắt để nhanh chóng gia nhập nhóm bạn nam.

.....

Cả ngày nay, Sở Thời Từ đều đang tìm cơ hội ra ngoài để báo thù cho Minh Triết.

ngôn tình hay

Nhưng Minh Triết cứ nhìn cậu chằm chằm, chỉ cần vừa hết tiết học là cậu bé sẽ bắt lấy cậu ngay, ngăn không cho cậu chạy lung tung.

Theo cách nói của Minh Triết thì trường học lớn hơn nhà rất nhiều, siêu nhân nhỏ sẽ bị lạc mất.

Camera cũng chưa chắc gì đã nhìn chằm chằm như cậu bé.

Cho đến khi tan học, Sở Thời Từ vẫn không thể thoát khỏi con mắt của Minh Triết.

Nam sinh hạ chiến thư với Minh Triết đeo cặp sách đi ngang qua trước mặt cậu bé, nhìn cậu bé đầy khiêu khích.

Đợi nam sinh đi rồi, nữ sinh tối hôm qua chạy tới xin lỗi Minh Triết, “Xin lỗi cậu, mình không muốn gây phiền toái cho cậu đâu.”

Minh Triết ừ một tiếng, nữ sinh đỏ mắt nói: “Tan học ba sẽ đến đón mình, hay là cậu ngồi xe nhà mình về đi?”

Minh Triết thu dọn cặp sách, “Không cần.”

“Có phải cậu đang giận mình không?”

“Không phải.”

Nữ sinh khóc lóc chạy đi.

Minh Triết đưa tay ra, muốn giải thích với cô bé.

Do dự một lúc lại rút tay về.

Sở Thời Từ từ thò đầu ra khỏi cổ áo đồng phục học sinh, sờ cằm cậu bé, nói đùa: “Chọc con gái người ta khóc rồi kìa, còn nhỏ mà đã có phong thái của một tên trai thẳng sắt thép rồi nha.”

Minh Triết cầm thư khiêu chiến rời khỏi phòng học, “Em không thích bạn ấy, không cần phải nhiều lời với bạn ấy.”

Nhưng cậu bé thích siêu nhân nhỏ, vì vậy cậu bé giải thích: “Bạn ấy và nhà mình ngược hướng, đưa em về nhà phải mất hơn bốn mươi phút, phiền phức lắm.”

Sở Thời Từ chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Nghĩ đến trận quyết chiến tối nay, cậu xắn tay áo lên, chuẩn bị lát nữa giúp Minh Triết tìm một địa điểm.

Cậu có thể không giỏi những thứ khác, nhưng đánh nhau thì cậu chưa ngán bố con thằng nào.

Minh Triết không xuống lầu mà đi đến cửa văn phòng giáo viên, tìm giáo viên chủ nhiệm của mình.

Cậu bé vén ống tay áo, lộ ra vết bầm tím ngày hôm qua, rồi đưa lá thư quyết chiến ra, “Cô Lý, tan học bọn họ bảo em không được rời đi, hôm qua bọn họ đã đánh em một lần, hôm nay còn....”

Sở Thời Từ ngơ ngác nghiêng đầu.

Hướng đi này hơi sai sai nha, không phải định đi hẹn đánh nhau hả, sao lại đến đây méc?

Giáo viên chủ nhiệm đầu tiên nhìn vết thương trên cánh tay của Minh Triết, sau đó lại đọc thư quyết chiến, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Minh Triết mím chặt môi, cúi đầu nghẹn ngào nức nở nói: “Cô Lý ơi, cô có thể giúp em không, em sợ lắm.”

Sở Thời Từ:???

Nói sao ban ngày đứa nhỏ này lại chẳng sợ hãi tí nào, hoá ra cậu bé hoàn toàn không có ý định đánh nhau với mấy đứa kia mà đã chuẩn bị đi méc rồi.

Cô giáo vội vàng ôm Minh Triết vào lòng dỗ dành, nhét vào tay cậu bé một thanh sô cô la, “Ở đâu, đẫn cô đến đó đi.”

Cô giáo kéo Minh Triết, gọi hiệu trưởng đang chuẩn bị về nhà, hùng hổ đi về phía nhà kho nhỏ.

Bắt tại trận một số học sinh đang âm mưu dạy cho Minh Triết một bài học.

Chứng cứ vô cùng xác thực, tình tiết nghiêm trọng, tất cả các hành vi sai trái đã được ghi lại và phụ huynh đã được mời.

Khi đám nam sinh đó đi ngang qua Minh Triết, Sở Thời Từ nghe thấy một trong số chúng nhỏ giọng mắng: “Mày là học sinh tiểu học hả, chơi méc giáo viên.”

Cơ thể Minh Triết run lên, nép mình vào người hiệu trưởng.

Cậu bé không nói gì cả, chỉ nắm lấy quần áo của thầy và vùi đầu vào lồng ngực thầy ấy.

Đám kia nam sinh "vui vẻ" viết bản kiểm điểm một vạn chữ cùng với thuyết trình nghĩ lại những chuyện đã qua công khai dưới cột cờ.

Sau khi rời khỏi trường học, sắc mặt của Minh Triết ngay lập tức trở lại bình thường.

Bấy giờ Sở Thời Từ mới nhận ra cậu bé khóc cả buổi trời mà không có lấy một giọt nước mắt

Sở Thời Từ chẹp miệng: “Anh có thể giúp em đánh nhau mà, em méc giáo viên sẽ bị bạn bè cười nhạo đó.”

Minh Triết liếc cậu một cái, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Bọn họ vốn dĩ đã luôn cười nhạo ở sau lưng em rồi, thêm lần này cũng vậy thôi xong.

Dù sao nghe đi nghe lại cũng chỉ có mấy câu đó, em nghe đến phát chán rồi.

Em vừa đoán được rằng hôm nay anh đến trường với em là muốn giúp em đánh nhau.”

Cậu bé nâng Sở Thời Từ lên hôn một cái, “Anh à, cảm ơn anh.

Em chỉ sợ một mình chú Lưu thôi, chuyện ở trường em tự xử lý được, anh không cần lo đâu.”.