Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (2)

Sở Thời Từ giãy dụa nói rằng sức gió phát ra điện, ý trào phúng trong mắt Tô Triết Ngạn càng đậm hơn.

Mũi con dao găm chui vào khe hở bên cạnh đầu cậu, và chỉ cần dùng sức cạy vài cái là có thể cạy được hộp sọ của cậu.

Sở Thời Từ đã sử dụng dao găm rất nhiều lần trước khi chết, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng dao găm để cạy đầu cậu.

Hệ thống lấy khăn tay ra lau mồ hôi,【Bây giờ cậu là robot, cho dù bị tháo thành linh kiện thì cũng không chết được.】

“Đau không?”

【Không khác người sống bị phanh thây lắm, nhưng tôi có thể chặn nó.】

Hệ thống bật trình chặn cảm giác đau, Sở Thời Từ nằm liệt trên tay nam chính.

Cậu vẫy tay, “Anh tháo đi, tháo xong nhớ lắp ráp tôi lại đó.”

Ngay khi hộp sọ sắp bị cạy ra, cậu đột nhiên mở miệng nói: “Sao chỉ có một mình anh vậy, người nhà anh đâu?”

Con dao găm dừng lại, giọng nói của Tô Triết Ngạn vẫn lạnh lùng như trước, “Không liên quan đến mi.”

Sở Thời Từ nhảy dựng lên, “Là ba anh mua tôi về, sao không liên quan đến tôi được.

Lúc ba anh đến cửa hàng đồ chơi để mua tôi, ông ấy đã nói rằng muốn tôi bầu bạn với anh.

Trước đó anh chơi tôi được có hai ba lần thôi, mười mấy năm rồi mà tôi vẫn còn mới đến bảy mươi phần trăm, thậm chí còn chưa có cơ hội biểu diễn nữa.”

Tô Triết Ngạn cụp mắt nhìn cậu: “Đặc điểm gương mặt của ba ta.”

Sở Thời Từ chỉ vào hộp sắt khoa tay múa chân, “Làm sao tôi biết được, tôi bị đóng gói ở trong hộp mà, tôi chỉ nghe thấy giọng nói thôi.”

Người đàn ông không nói chuyện, cũng không biết hắn tin hay không nữa.

Hệ thống nhìn thiết lập nhân vật của hắn nói:【Không đúng, ba của anh ta không có đến cửa hàng thật, cậu được đặt mua ở trên mạng mà.

Giao hàng trong nửa ngày, miễn phí vận chuyển ship tận nhà luôn.】

Sở Thời Từ chỉ là không muốn bị mở sọ, “Ta lừa anh ta thôi.”

Ban đầu cậu nghĩ rằng Tô Triết Ngạn sẽ hỏi cậu cả đống vấn đề, chẳng hạn như tại sao một món đồ chơi lại có trí thông minh của con người, hoặc tại sao trước đó cậu lại không thể nói tiếng người.

Sở Thời Từ đã chuẩn bị sẵn bản nháp ở trong đầu rồi, nhưng Tô Triết Ngạn chẳng hỏi câu nào cả.

Có vẻ như hắn có ý định điều tra chân tướng mọi chuyện đã xảy ra thông qua nỗ lực của chính mình.

Nam chính trông hơi khó gần, Sở Thời Từ chưa thăm dò được tính tình của hắn nên không dám tùy tiện nói chuyện.

Sợ câu nói nào chọc tức Tô Triết Ngạn sẽ bị phanh thây ngay tại chỗ.

Hắn không có nghiên cứu về robot, nếu hắn tìm thấy thêm một vài con ốc ở cuối quá trình tự lắp ráp, vậy thì cậu không cần sống nữa.

……

Có lẽ là vì lớp filter di vật của cha này, cộng thêm được Sở Thời Từ nhắc nhở, Tô Triết Ngạn không cạy đầu cậu nữa.

Hắn đặt con dao găm sang một bên và nghiên cứu cậu một cách tương đối dịu dàng.

Phương pháp mới này quả là cực hình, nếu không phải do kích thước cơ thể chênh lệch quá lớn, Sở Thời Từ thật sự rất muốn xé mở đỉnh đầu của nam chính.

Tô Triết Ngạn nâng cậu bằng tay trái và sờ tới sờ lui trên người cậu bằng tay phải.

Ngón tay mát lạnh mơn trớn tứ chi cậu, thỉnh thoảng còn bóp vài cái nữa.

Sở Thời Từ khoác lên mình lớp vỏ máy móc, nhưng linh hồn của cậu là con người và còn là một thuần 0.

Cảm giác bị sờ mó được truyền tải một cách chân thực, cậu sắp phát điên vì bị sờ rồi.

Toàn bộ nghiên cứu cơ bản đã kết thúc, Tô Triết Ngạn xoè ngón tay, muốn tách hai cái chân robot của cậu ra.

Chân làm bằng kim loại nguyên chất, hình trụ, có đường may nông ở chỗ nối.

Sở Thời Từ đá hắn, nắm chặt tay rồi đấm mạnh vào ngón tay trước mặt.

“Đủ rồi đủ rồi! Suy xét đến cảm nhận của tôi một chút đi!”

Tô Triết Ngạn cúi đầu nhìn ngón tay bị đánh đỏ bừng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Con người mới cảm thấy xấu hổ, mi là người máy, tại sao lại xấu hổ? Hay là, mi có cảm giác khi ta chạm vào mi.”

Sở Thời Từ chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, giả vờ như không nghe thấy.

Ngón tay vốn đang sờ soạng tứ chi đột nhiên chọc vào mắt cậu.

Sở Thời Từ vô thức ngửa người ra sau né tránh, đỉnh đầu lập tức vang lên một tiếng cười khẽ.

Cậu ngẩng đầu lên, Tô Triết Ngạn hơi nheo mắt và đang dò xét nhìn cậu.

Sở Thời Từ căng thẳng trong lòng, cậu gọi hệ thống: “Tiêu rồi, thân phận con người của chúng ta hình như bại lộ rồi!”

Hệ thống rất mù tịt:【Nhưng có ai nói là không thể bại lộ đâu.】

“Ờ, đúng ha.”

Nam chính là một người rất ít nói, câu nói dài vừa rồi dường như đã dùng hết số từ nói chuyện của hắn trong ngày hôm nay.

Mỗi khi Sở Thời Từ cho rằng mình sẽ bị thẩm vấn, Tô Triết Ngạn lại cúi đầu và im lặng nghiên cứu.

Khi bắt đầu sờ, hắn không buông tha cho chỗ nào cả, Sở Thời Từ bị hắn sờ đến rùng mình.

Dù biết rằng trong mắt nam chính mình chỉ là một món đồ chơi bằng sắt, nhưng cậu vẫn rất tức giận.

Sở Thời Từ chịu đựng một hồi, càng nghĩ càng tức giận, nhảy dựng lên đánh ngón tay trước mặt.

Lúc còn sống, cậu thường xuyên đánh nhau với người ta, cho dù bây giờ cơ thể đã bị teo lại nghiêm trọng, nhưng một ngón tay thì cậu vẫn có thể đánh thắng được.

Có lẽ đã bị đánh đau ở đâu đó, lông mày của Tô Triết Ngạn khẽ nhíu lại một cách khó nhận thấy.

Mặc dù chỉ là nhíu mày vô cùng đơn giản, nhưng nó vẫn mang lại cho Sở Thời Từ một cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

Hệ thống hỏi cậu,【Cậu nghĩ thông rồi à? Chấp nhận sự thật rằng mình không phải con người nhanh dữ vậy?】

Sở Thời Từ cảnh giác nhìn chằm chằm ngón tay lúc ẩn lúc hiện, “Ừ, ít nhất bây giờ ta vẫn có thể cử động.

Nghĩ theo hướng tích cực thì mi không biến ta thành dàn loa Xiaomi là ta đã vui lắm rồi.”

Hệ thống chột dạ mà à một tiếng.

Sở Thời Từ vừa mới tán gẫu với hệ thống vài câu lại bị cầm lên lắc tới lắc lui.

Cậu vịn ngón tay bên cạnh, “Dừng lại, đừng lắc nữa, tôi chóng mặt và sắp nôn rồi.”

Động tác lắc lư lập tức dừng lại, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nam chính, “Nãy giờ không nói chuyện, ta còn tưởng rằng mi hỏng rồi.”

Sau khi xác nhận với hệ thống, Sở Thời Từ chỉ vào một chấm vàng nhỏ ở giữa trán.

“Vàng liên tục là đang hoạt động, nhấp nháy là trạng thái ngủ đông, đèn đỏ là không đủ pin.

Nếu đèn tắt thì anh đào hố chôn tôi được rồi.”

Tô Triết Ngạn không phản ứng gì, không biết có nghe hay không nữa.

Sở Thời Từ quyết định chủ động tấn công, cậu vừa bịa ra một câu chuyện nhỏ với cha nam chính và định dựa vào filter tình thương của cha để tăng độ thiện cảm của nam chính.

Nhưng Tô Triết Ngạn hình như nghiên cứu đủ rồi, không đợi cậu mở miệng đã trực tiếp nhét cậu lại vào hộp sắt.

Sau khi đóng nắp lại, thế giới lại chìm vào bóng tối.

Sở Thời Từ cào nắp hộp, “Ta đã bịa ra rất nhiều câu chuyện về những vấn đề có thể xảy ra, vậy mà anh ta không hỏi ta câu nào cả.”

2047 mở hậu trường ra xem,【Bởi vì giá trị sức sống quá thấp nên nam chính không có động lực để làm bất cứ việc gì và lòng ham học của anh ta cũng giảm đi đáng kể.

Nếu không phải vì cậu quá đặc biệt, phỏng chừng vừa rồi anh ta còn chẳng thèm quan tâm đến cậu.】

……

Ban đêm ở ngôi sao hoang vu yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng có những tiếng kêu bén nhọn của quái vật cắt ngang bầu trời đêm.

Một cái khoang con nhộng nằm lẻ loi trên vùng đất hoang vu, bên ngoài khoang thuyền có in biểu tượng hoàng gia hình tia chớp.

Ban đêm gió rất lớn, mang theo cát bụi bay đầy trời, đá cứng dễ làm người ta bị thương.

Nắp trong suốt của khoang con nhộng bị va đập mạnh, Tô Triết Ngạn nằm nghiêng trong khoang con nhộng, tầm nhìn rơi vào màu trắng trên vách khoang.

Bên trên không biết bị ai dùng đá khắc ra mấy đường cong lộn xộn, trông giống như một loại hoa văn nào đó, nhưng cũng giống như một bản đồ chỉ đường.

Tô Triết Ngạn nhìn một hồi cũng không hiểu được nên thôi không nghĩ nữa.

Hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì chiếc hộp nhỏ bên cạnh lại bắt đầu kêu lục cục.

Robot bị nhốt bên trong đang liều mạng cào cái nắp.

Tô Triết Ngạn bị tiếng ồn làm cho khó chịu, gõ cái hộp, lạnh lùng nói: “Yên lặng.”

Âm thạnh tạm dừng một lúc, từ trong hộp truyền ra một giọng nam tràn đầy sức sống: “Thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ trên người của anh!”

Tô Triết Ngạn phớt lờ cậu.

Sở Thời Từ tiếp tục cào nắp.

Nửa giờ sau, Tô Triết Ngạn mặt u ám mở hộp ra.

Bóng dáng nhỏ nhắn màu bạch kim lao ra, ôm lấy ngón tay hắn nhanh chóng bò về phía trước.

Đợi khi bò đến túi trên ngực trái của Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ chuẩn bị chui vào.

Cậu vừa mới duỗi một chân vào thì Tô Triết Ngạn đã xách cậu ra như đang bắt một chú gà con.

Dùng băng dính quấn quanh vài vòng rồi thả lại vào hộp sắt.

Nằm trong hộp tối, Sở Thời Từ chìm vào trầm tư.

Nam chính không giao tiếp với cậu, không nghe cậu nói chuyện và cũng không cho cậu đến gần.

Nhiệm vụ khó hơn cậu nghĩ.

“Giá trị sức sống hiện tại của nam chính là bao nhiêu?”

【5/100, không thay đổi.】

.....

Sáng sớm hôm sau, chiếc hộp được mở ra, Tô Triết Ngạn thả cậu ra ngoài.

Băng quấn quanh người Sở Thời Từ vẫn chưa được gỡ ra, nhưng may mắn là dưới chân của robot có gắn bánh xe.

Một chân có hai bánh, bốn bánh cùng điều khiển, chạy cực nhanh.

Tô Triết Ngạn mở cửa khoang và đi ra ngoài, khoang quá cao đối với robot nhỏ, Sở Thời Từ không thể đi ra được.

Cậu đi dạo vài vòng trong khoang và tìm thấy một số thứ thú vị.

Bên trong khoang con nhộng hẳn là đã được nam chính sửa sang lại, đằng trước có đặt một giá sách nhỏ ba tầng được làm thủ công.

Trên cùng là một chậu hoa nhựa nhỏ, bên cạnh dán ảnh vẽ tay gia đình.

Sở Thời Từ cố hết sức leo lên tầng thứ ba, nhìn hai thứ kia, cậu có chút khó hiểu: “Trồng hoa vẽ tranh, đây thật sự là phòng của nam chính hả?”

【Chắc chắn là của anh ta, cậu bé trong hình không phải là anh ta sao.】

Bức tranh vẽ một đôi nam nữ mặc quân phục ôm một cậu bé.

Cậu bé cười rất tươi, trên tay còn ôm một hộp quà trong suốt.

Trên hộp viết:【Búp bê robot đời thứ ba.】.

.