Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 72: Phiên ngoại lễ cưới + động phòng hoa chúc

( lễ cưới)

Hà Nại trốn ở phía sau hậu đài, vén màn lén nhìn ra ngoài, cậu đang vô cùng căng thẳng, không ngừng sửa sang lại tóc và y phục của mình, hơn nữa vì căng thẳng thái quá mà đi chung quanh tìm Tôn Hối, đứng bên cạnh Tôn Hối, cậu mới cảm thấy an tâm được một chút.

Này lục tục đi vào phòng ăn có hơn trăm mấy người, tất cả Hà Nại đều không quen biết, trong đó có người nhìn qua vô cùng hung dữ, tuy Tôn Hối nói cha mẹ anh đã mất từ lâu rồi, nhưng nhà anh là gia tộc lớn, thân thích tương đối nhiều, hơn nữa bạn bè nhất định phải mời.

Tô Học thì vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho khách, còn Hà Tiêu ngồi ở trước cửa thu tiền lì xì.

Tôn Hối thì ở phía sau hậu đài cùng người chủ trì buổi lễ sắp xếp chương trình, Hà Nại lại giống như bao quần áo nhỏ theo anh chạy tới chạy lui. Không lâu lắm, Tôn Hối nhìn đồng hồ, cầm tay Hà Nại nói: "Ông nội của anh bọn họ sắp đến rồi, chúng ta mau đi ra cửa."

"Ừm." Hà Nại nặng nề gật gật đầu.

Đến cửa, những người mới tới đều cùng Tôn Hối và Hà Nại chào hỏi nhiệt tình. Tôn Hối cười híp mắt đáp lời, Hà Nại ngược lại rất căng thẳng, chờ những người đó đi rồi, cậu kéo góc áo Tôn Hối, nhỏ giọng hỏi: "Người nhà của anh không thèm để ý sao? Sao lại tới nhiều như vậy..."

"Ông nội anh còn không thèm để ý. Bọn họ ai dám ý kiến." Tôn Hối cưng chiều nặn nặn mặt Hà Nại, cơ mặt cậu khẩn trương đến cứng đờ.

Hà Nại ngày càng lo lắng, như thế nào cậu lại có cảm giác, gia gia của Tôn Hối là một đại nhân vật cực kì lợi hại. Bỗng nhiên chỗ rẽ phía trước xuất hiện mấy người vẻ mặt hung tợn, nhìn qua chẳng có chút gì là tham gia lễ cưới, giống như là tới gây sự hơn. Hà Nại giật mình một cái nhích lại gần Tôn Hối.

Tôn Hối cúi đầu nhìn một chút, cười cười ôm lấy cậu, "Đừng sợ, là người nhà của chúng ta."

"Ừm..." Hà Nại gật đầu, cũng không cần phải sợ như vậy, bất quá tay của cậu vẫn nắm chặt tay áo của Tôn Hối.

Gia gia của Tôn Hối không giống như trong tưởng tượng của Hà Nại, Tôn lão gia tử thân thể vô cùng khỏe mạnh, không giống như người bảy tám mươi tuổi, hơn nữa bề ngoài lại rất giống một lão gia gia thiện tâm. Vừa thấy Hà Nại lại vô cùng yêu thích, lôi kéo cậu nói đông nói tây, còn bắt chuyện muốn đem gia nghiệp truyền lại cho cậu, dọa Tôn Hối sợ tới nổi phải đem Hà Nại đoạt về.

Đưa lão gia tử vào trong, Tôn Hối cùng Hà Nại định nói với người chủ trì buổi lễ là có thể bắt đầu, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bảo mẫu trung niên đẩy một ông lão đang cùng Hà Tiêu nói gì đó bước vào, Hà Tiêu bỗng nhiên khóc lên.

Hà Nại nhìn nhìn, kéo áo của Tôn Hối. Vốn còn tưởng ai dám bắt nạt Hà Tiêu, còn làm bà khóc nấc lên. Ai ngờ người này là cha của Hà Tiêu, là ông ngoại của Hà Nại.

Lão nhân kích động, nắm chặt tay Tôn Hối, "Tiểu Nại đúng không? Con lớn rồi! Ông ngoại cũng không dám nhận..."

"Kia, cái kia, con mới là Hà Nại..." Hà Nại đứng bên cạnh Tôn Hối lúng túng nói.

"Hèn gì, cháu của ta lớn lên làm sao lại giống cây cột diện như vầy chứ." Lão nhân lập tức bỏ tay Tôn Hối ra, nắm chặt tay Hà Nại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tôn Hối thêm một cái, "Tiểu Nại! Đến, mau gọi ông ngoại."

"Dạ, ông ngoại."

"Ai!!" Lão nhân kích động hai tay đều run lên, nếp nhăn trên mặt kích động chảy xuống hai dòng nước mắt.

Hà Tiêu ở bên cạnh không vui, phẫn nộ nói: "Không phải ba nói tuyệt đối không nhận lại hai mẹ con con sao."

"Ta chỉ nói không có đứa con gái như cô!" Lão nhân thổi ria mép trừng mắt, quay đầu nhìn Hà Nại, vẻ mặt đầy yêu thích, "Tiểu Nại là cháu ngoại của ta!"

"Này là đạo lý gì!" Hà Tiêu bất mãn, "Ba nhìn cẩn thận, Tiểu Nại cũng là đàn ông đó!!"

Lão đầu nheo mắt lại, trên dưới tỉ mỉ quan sát Tôn Hối, nói: "Là một nhân tài, không giống cô tìm cái thằng rác rưởi kia!"

Tôn Hối mới vừa có chút đắc ý, lão đầu bỗng nhiên điểm danh gọi anh: "Này, thằng nhóc!"

"Vâng, vâng, ông ngoại." Tôn Hối kính cẩn đáp.

"Hừ! Phải đối tốt với Tiểu Nại của ta, không thì ta đánh gãy chân!!" Lão nhân hung dữ nói.

"Ông ngoại!!" Hà Nại sợ hãi kêu lên, nguyên phòng chỉa ánh mắt hung ác nhìn về phía này, ông ngoại chưa kịp đánh gãy chân Tôn Hối, cậu đã bị người nhà Tôn Hối lột da rồi.

"Vâng" Tôn Hối ngược lại đồng ý, khom người với lão nhân, "Con nhất định sẽ làm cho Hà Nại hạnh phúc."

"Ừm." Lão nhân hài lòng gật gật đầu. Hà Tiêu hồi nãy ở cửa thu tiền lì xì, tất cả khách mời bà đều gặp qua, những người này thuộc loại người nào bà cũng hiểu rõ, lúc này lão cha lại uy hiếp Tôn Hối như thế, bà có chút khẩn trương nhìn xung quanh, "Ba, những câu như thế sau này không được nói lung tung."

"Hừ, cô đúng là đứa không có tiền đồ." Lão nhân khinh thường nói với Hà Tiêu, "Lại đây, đẩy ta vào."

"Vâng, vâng, con không có tiền đồ, con từ nhỏ đã không có tiền đồ..." Hà Tiêu thấy không khí tức giận trong phòng giảm xuống mới yên tâm một chút, Tôn Hối cũng gật đầu, bà mới dám đẩy lão nhân vào.

"Xin lỗi..." Hà Nại kéo kéo Tôn Hối, "Em cũng là lần đầu gặp ông ngoại."

Tôn Hối nhu nhu đầu cậu: "Ông ngoại chỉ lo lắng cho em."

"Ừm. Em chỉ thấy kì lạ là, Phương Bảo Thượng mỗi ngày đều làm phiền mẹ em, hôm nay lại không thấy tới quấy rầy." Hà Nại khó tin nói.

"Em muốn ông ta đến?"

"Không muốn." Hà Nại chắc như đinh đóng cột nói.

Tôn Hối nhún vai một cái, liếc mắt ra hiệu người bên cạnh. Một lát sau, ở phòng ăn kế bên có mấy người kéo một bao tải đen cấp tốc lôi vào xe van, thiếu gia nói tùy tiện quăng đại vào công viên nào cũng được...

Tôn Hối cúi đầu hôn Hà Nại một cái, nói: "Chúng ta vào thôi."

"Ừm." Hà Nại đỏ mặt, ngẩng đầu lên cười xán lạn với Tôn Hối.

————————————————————————

( động phòng hoa chúc)

"Oa! Là hóa đơn mua tủ lạnh! Trời ạ, là ai đưa?!!"

Hà Nại hưng phấn mở quà cưới ra xem, Tôn Hối ôm Hà Nại, tràn đầy yêu thương nhìn cậu.

"A!! Tôn Hối, Tôn Hối, gia gia anh tặng chúng ta một căn nhà!!"

Tôn Hối cúi đầu nhìn một chút, nói: "Hơi xa một chút, nhưng mà nghe nói có một hoa viên rất đẹp, lần sau chúng ta thử dã hợp đi a~ " (dã hợp: làm tình nơi hoang dã=)))

Hà Nại giả bộ không nghe, tiếp tục mở quà cưới: "Nha! Bọn Tô Học tặng chúng ta một hộp kẹo! Thật là đẹp..."

"Kẹo? Ha ha..." Tôn Hối nhịn không được cười rộ lên, nhưng đáng tiếc kẹo này không thể ăn bằng miệng trên, Tôn Hối cầm lấy một cái, hình như Hà Nại rất thích dâu tây, "Thân ái chúng ta ‘Ăn thử’ một chút đi."

Hà Nại thấy Tôn Hối đem ‘gói kẹo’ xé ra, trong nháy mắt mới biết đây là cái gì, lập tức có một dòng nước nóng từ mũi chân xông lên đỉnh đầu. Cậu ấp úng nhích ra một chút "Chúng, chúng ta, xem hết quà cưới đã..." (Mình nghĩ cái gói đó là gel bôi trơn)

Hà Nại từ trong đống quà cưới tìm ra quà của Hà Tiêu, tuy là có hơi lớn, bất quá Hà Tiêu chắc sẽ đưa cho cậu sổ tiết kiệm, an toàn. Kết quả, Hà Nại xé quà ra thì triệt để choáng váng, từng hộp từng hộp này là cái gì a!!

Tôn Hối từ phía sau đặt cầm lên vai Hà Nại, một ôm lấy eo cậu, không cho cậu chạy trốn, tay khác cầm lấy quà của Hà Tiêu lật qua lật lại, hỏi: "Thân ái, chúng ta không thể phụ lòng bác gái được. Nói đi, em muốn thử loại nào trước?"

Mẹ thân yêu! Mẹ hại chết con mình rồi!!