Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 38: Cúc nứt, người tổn thương

Tôn Hối rốt cục cũng rõ ràng, ôm lấy Hà Nại đang nằm trên mặt đất bế lên giường, "Anh ngủ cùng em."

"Cút!" Hà Nại lung tung lau khóe mắt, đẩy Tôn Hối ra.

Tôn Hối gắt gao ôm lấy Hà Nại, không cho cậu động đậy, cười hỏi: "Em đang ghen sao?"

"Ai thèm ghen!" Hà Nại gào thét, từ trong ngực Tôn Hối chui ra, ngồi qua một bên.

Tôn Hối cười hắc hắc, "Em đúng là tiểu quỷ khờ khạo."

"Anh!" Hà Nại thẹn quá hóa giận, vung tay hướng mặt Tôn Hối đánh tới.

Tôn Hối vội vã tránh khỏi, thuận thế tiếp được tay Hà Nại, "Tối qua trên đường về nhà, anh bị gọi đến bệnh viện làm phẫu thuật gấp, không ở cùng Phương Luân lâu như vậy. Giải phẫu xong anh liền chạy về. Làm cho em hiểu lầm, xin lỗi."

"Ế?" Hà Nại sửng sốt một chút.

Tôn Hối dán sát tai Hà Nại, ôn nhu nói: "Anh yêu em."

Hà Nại bình tĩnh lại, mặt ửng hồng. Mình mới vừa làm cái hành động... Vừa khóc vừa gào, giống y như con gái.

Tôn Hối thấy Hà Nại tin tưởng mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cậu đi đến phòng tắm: "Không giận nữa? Không giận nữa thì anh tắm giúp em ~ "

Hà Nại lúc này mới phát hiện lúc này cậu và Tôn Hối đều trần như nhộng, vội vàng kêu lên: "Không muốn! Em tự mình làm!!"

Tôn Hối cười nói: "Không được, bây giờ em còn rất yếu. Sau này cũng sẽ như vầy thôi, yên tâm, anh sẽ giúp em tắm rửa sạch sẽ."

"Không có lần sau! Anh biết đau lắm không?!" Hà Nại lập tức chu môi hung bạo nói, "Bây giờ còn đau đây này! Chảy máu rồi đấy!! Tuyệt đối, tuyệt đối không có lần sau!!"

"Vâng, vâng." Tôn Hối đáp lời, trong lòng lại coi như không có gì to tát, anh cảm thấy Hà Nại phản kháng như vậy, có lẽ là vì không tiện a.

Bất quá chuyện làm Tôn Hối canh cánh trong lòng chính là lần này Hà Nại không muốn anh bính cậi. Nhưng anh cũng không chịu ủy khuất mà tự xử, cho nên đối với Hà Nại, sợ là cậu không được thoải mái, không được thõa mãn.

Trong phòng tắm, bàn tay xấu xa của Tôn Hối bắt đầu táy máy, muốn nhu lộng ‘người anh em’ của Hà Nại, Hà Nại bạo phát, Tôn Hối thấy Hà Nại mở lớn hai mắt trừng mình, đành phải đầu hàng rút lui ra khỏi phòng tắm.

Tôn Hối đứng trước cửa phòng tắm chờ đợi, mãi đến khi Hà Nại đỡ tường đi ra, Tôn Hối nhìn mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhanh chóng đi đến dìu cậu, Tôn Hối nhanh chóng cười làm lành, may là Hà Nại vẫn còn để ý tới anh.

Dỡ Hà Nại ngồi xuống, Tôn Hối cũng cấp tốc vọt vào phòng tắm, tắm xong nằm xuống bên cạnh Hà Nại, Hà Nại chưa ngủ nhưng lại đưa lưng về phía anh, cũng không để ý tới anh. Tôn Hối theo thói quen kéo Hà nại ôm vào ngực.

Hà Nại mất hứng né ra, Tôn Hối lại tiếp tục ôm cậu, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"

"Không." Hà Nại đem tay Tôn Hối đẩy ra, dịch người đến gần mép giường, ôm góc chăn nhắm hai mắt lại.

Tôn Hối sờ sờ mũi mình, không duỗi tay ra nữa, chỉ nói: "Đừng nhích nữa, coi chừng ngã xuống."

"Ừm." Hà Nại mỏi mệt đáp một tiếng, nhưng không có ý muốn dịch về.

Tôn Hối buồn bực, Hà Nại rõ ràng là đang giận dỗi, nhưng lí do lần này Hà Nại giận dỗi Tôn Hối vẫn không rõ. Là vì anh ở lại nhà Phương Luân? Hay là vì anh làm cậu? Tám phần là cái sau đi... Đã vậy còn làm ra máu. Hà Nại nhất định là rất tức giận! Hơn nữa cơn giận này không nhẹ chút nào.

Tôn Hối nhìn Hà Nại quật cường như thế, anh liền đau lòng, ngày mai Hà Nại nhất định sẽ nháo nhào đòi đi làm, ai... Hà Nại chỉ mới chuyển đến đây có mấy ngày, mình lại làm em ấy chịu khổ như vậy, có lẽ do mình nôn nóng quá rồi...

Kỳ thực không phải là Hà Nại giận dỗi, chỉ là hôm qua Tôn Hối bính mông của cậu, hơn nữa cậu vẫn còn chưa vệ sinh chỗ đó, Tôn Hối lại có bệnh khiết phích. Hà Nại vốn cho là hôm qua hai người đã làm, nên hôm nay sẽ không, nhưng khi Tôn Hối chạm vào người cậu, Hà Nại đột nhiên cảm thấy mình còn chưa tắm rửa sạch sẽ, chỗ kia rất bẩn.

Mà lúc trong phòng tắm, Hà Nại nghĩ Tôn Hối lộng kê kê của mình là muốn làm thêm lần nữa, hơn nữa khi nhìn thấy đại kê của Tôn Hối cứng ngắn ngỏng đầu, Hà Nại lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình. Đối với việc làm tình, trong lòng Hà Nại rất mâu thuẫn.

Màn dạo đầu thực sự rất thoải mái, Tôn Hối rất thích sờ tới sờ lui khắp người cậu, thỉnh thoảng mơn trớn bụng và vài chỗ nhảy cảm khác. Nhiệt độ trên người Tôn Hối rất nóng, lực đạo lại ôn nhu, mỗi chỗ anh chạm qua như muốn hòa tan. Những lúc này, Tôn Hối còn hôn hôn làm cho Hà Nại mơ mơ màng màng, cả người cậu không kìm nén được bắt đầu lâng lâng, trong mắt chỉ có mình Tôn Hối. Mà mỗi lần tới khúc này, Tôn Hối sẽ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, có một loại cảm giác nồng đậm, không thể nói rõ cũng không thể diễn tả được, nhưng lại làm cho cả người Hà Nại nóng bừng, cậu rất thích như thế a.

Nhưng mà, mỗi khi làm tới bước cuối, Hà Nại bị đau đến chết đi sống lại. Cái gì gọi là tiếng sét kinh thiên động địa, chính là đang lâng lâng như bay thì bị một tia sấm sét giáng xuống đầu, còn sống sờ sờ mà bị túm xuống địa ngục. Cái gì gọi là đau đến muốn chết đi, đau a, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, ngay cả một chút động đậy cũng không dám. Cái gì gọi là muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong, bất luận cậu cầu xin cỡ nào, Tôn Hối căn bản là không để vào tau, còn đâm đến ngày càng vui vẻ, ra ra vào vào tự coi mình là máy bơm nước?!!

Đáng sợ hơn nữa là, lỗ nhỏ cư nhiên đị đâm rách. Nếu như nói hôm qua có cảm giác như bị người ta cầm gậy đánh, thì hôm nay lại giống như bị dao cắt. Lúc đang tắm, Hà Nại nghĩ, nếu Tôn Hối dám xông vào lần nữa, cậu sẽ liều mạng với anh.

Cái chỗ kia đau đớn cực kì, tắm nước ấm đã đau, nước lạnh con mẹ nó còn đau hơn! Chạm cũng không thể chạm vào, ngồi lại không ngồi được, bước đi thì khỏi nói, ngay cả đứng cũng đau muốn chết, sao ngày mai đi làm được đây!

Hơn nữa trong lòng Hà Nại cũng sinh ra bóng ma, Tôn Hối vừa ôm cậu một cáo, Hà Nại không hiểu sao lại có cảm giác có cái gì đó để ở mông, rồi lại cảm giác như mông mình đang kẹp cái gì đó, trướng trướng, hơn nữa vết thương cũng mơ hồ đau đau. Cậu nhanh chóng lủi xa ra, sợ Tôn Hối lại tới một lần nữa, cậu khẳng định mình sẽ bị đau đến ngất đi.

Mặc dù Tôn Hối không ôm cậu, Hà Nại lại cảm giác được Tôn Hối đang nhìn mình chằm chằm, làm cậu cảm thấy sau lưng tràn đầy ám khí, mãi đến khi nghe thấy Tôn hối hít thở đều đều mới lòng.

Hà Nại đưa lưng về phía Tôn Hối, ôm chăn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống không, quả nhiên được Tôn Hối ôm là thoải mái nhất. Lần trước làm xong Tôn Hối ôm lấy Hà Nại cùng nhau ngủ, cậu rất nhanh đã ngủ say.

Hôm nay một mình ôm chăn làm Hà Nại có cảm giác không an toàn, Hà Nại nhẫn a nhẫn, đến khi nghe được tiếng ngáy nhỏ xíu của Tôn Hối mới lén quay người lại, xác định Tôn Hối không có tỉnh lại, Hà Nại xoay người chui vào ngực anh, lúc này mới an tâm quấn chặt lấy Tôn Hối đang ngủ say.

Hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt Hà Nại liền nhìn thấy đôi môi mỏng khiêu gợi của Tôn Hối, cậu kìm lòng không được liếm liếm miệng mình. Mỗi lần Tôn Hối hôn cậu, Hà Nại đều cảm thấy môi anh đặc biệt nhuyễn, đặc biệt trơn, sau đó Tôn Hối liếm môi cậu, Hà Nại lập tức bị đánh gục, anh trực tiếp đem lưỡi luồn vào miệng Hà Nại, làm cho cậu không có cơ hội liếm liếm một chút...

Hà Nại còn đang do dự, nhưng bỗng dưng cảm thấy trên đùi mình có cái gì đó nóng rực, Hà Nại mặt lập tức đỏ, không phải chỉ nhìn thấy một lần, hiện tại chỉ cách một lớp quần pyjamas, Hà Nại cũng nhìn rõ được hình dáng của vật kia.

Hà Nại dùng tốc độ sét đánh lùi về mép giường, bởi vì động tác quá nhanh, không cẩn thận đè lên tay Tôn Hối, Tôn Hối cũng tỉnh dậy. Anh thấy Hà Nại cau mày một mặt chán ghét, liền theo ánh mắt của cậu cúi xuống, lập tức hiểu được, có chút lúng túng kéo chăn che lại.

Hà Nại phát hiện Tôn Hối đã tỉnh, cũng lúng túng, vội vàng nghiêng người muốn xuống giường. Nhưng vừa đặt chân xuống cả người Hà nại liền chấn động, má, quả nhiên còn đau hơn sáng hôm qua!!

Tôn Hối cũng nhìn ra, vội vã lấy lòng nói: "Anh dìu em!"

"Không cần!" Hà Nại kinh hãi, nhịn đau, vừa tận lực bước thật nhẹ để giảm bớt cơn đau, vừa dùng tay che mông mình lại, dùng tư thế vô cùng vặn vẹo, bước đi một cách quỷ dị ra khỏi phòng ngủ. Tôn Hối sửng sốt ngơ ngác cả ngày mới phục hồi lại tinh thần.

Tôn Hối tìm một tuýt thuốc mỡ muốn giúp Hà Nại xoa xoa, nhưng Hà Nại biệt nữa muốn vào toilet tự mình làm, kiên quyết không cho Tôn Hối làm giúp. Tôn Hối thở dài một cái, liền nghiêm túc cảnh cáo mình, sau này ngàn vạn không được nóng lòng như thế.

Không ngoài dự định của Tôn Hối, Hà Nại kiên trì đòi đi làm. Vì vậy trước khi ăn điểm tâm, hai người liền tiến hành giao lưu tư tưởng.

Tôn Hối ý đồ muốn sửa sang lại tư tưởng của Hà Nại, đạo lí giảng từng bộ từng bộ. Mà dù Hà Nại nói không lại anh, nhưng ý chí muốn đi làm của cậu vô cùng kiên định. Xin nghỉ sẽ không có tiền thưởng. Hà Nại còn nói, này không khác nào lóc thịt, rút máu cậu, quả thực là tội không thể tha thứ, cái gì cũng không thể ngăn cản Hà Nại chạm đến tiền lương!

Hà Nại làm bộ gọi điện thoại, định lừa Tôn Hối đi ra ngoài.

Ai ngờ Tôn Hối thậm chí không đi làm, còn gọi đến bệnh viện xin nghỉ, muốn ở nhà trông Hà Nại. Hà Nại không có cách nào chỉ có thể canh me lúc Tôn Hối đứng trong bếp làm điểm tâm, cậu liền cầm lấp cặp công văng phá vòng vây chạy ngoài. Tôn Hối tức giận đuổi theo, may là cơn đau làm cho Hà Nại không thể chạy nhanh được, Tôn Hối dễ dàng túm cậu trở về.

Hà Nại bất đắc dĩ a, phảng phất nhìn thấy phân nửa tiền lương của mình mọc cánh bay đi. Hà Nại nổi quạo, lúc ăn điểm tâm luôn mở to mắt trừng Tôn Hối, nhưng Tôn Hối không hề bị ảnh hưởng, vui vẻ ăn chậm nhai kỹ.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Tôn Hối đột nhiên vang lên. Tôn Hối liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình, biểu tình bỗng dưng nghiêm túc, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ. Lúc Tôn Hối quay ra, nói bệnh việc có cuộc phẫu thuật khẩn cấp, sau đó liền thu dọn đồ đạc đi ngay, điểm tâm cũng chưa ăn xong, chỉ dặn Hà Nại phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Hà Nại dĩ nhiên là sảng khoái gật đầu, chân Tôn Hối vừa bước ra khỏi cửa, Hà Nại cũng theo chân anh ra khỏi nhà. Thoa thuốc xong, chỗ đó cũng đỡ nhiều rồi, nhưng để đi được cũng phái rất khó khăn, mới vừa đi đến đại sảnh, Hà Nại liền cảm thấy chỗ đó đau đến nóng hừng hực.

Vừa vặn Tô Tuyết từ bên ngoài cao ốc đi vào, nhìn thấy Hà Nại thì nhiệt tình chào hỏi. Hà Nại vội vã làm như không có chuyện gì, Tô Tuyết cũng không chú ý, chỉ là thuận miệng hỏi: "Đi làm?"

"Ha ha, đúng vậy."

"Đi đường cẩn thận." Tô Tuyết khách sáo một câu xong đi quay người đi, chợt thấy Hà Nại đỡ eo sắc mặt không được tự nhiên, liền tốt bụng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không, không!" Hà Nại ưỡn ngực một cái, vẻ mặt chính trực nói, cậu sợ bị Tô Tuyết nhìn ra, vội vã chuyển chủ đề, "Sao cô lại từ ngoài đi vào?"

"Tối qua trực ca đêm, bây giờ mới được về." Tô Tuyết nhìn tư thế của Hà Nại, trong lòng cân nhắc, đỡ eo sao? Liệu có phải là...

"Trực ca đêm a? Ca phẫu thuật đêm qua cực khổ cho cô rồi." Hà Nại nhìn Tô Tuyết một mặt nghi ngờ, không chờ được muốn Tô Tuyết mau đi, "Cô mau về nhà nghỉ ngơi đi."

"Phẫu thuật? Đêm qua bệnh viện làm gì có ca phẫu thuật nào." Tô Tuyết không hiểu nói.

Ngực Hà Nại giống như bị người ta cầm búa nện xuống một cái, trong đầu cậu cũng nổ tung. Không có ca giải phẫu nào? Vậy là Tôn Hối lừa mình? Tại sao Tôn Hối lại gạt mình?!

"Vậy sáng nay có cuộc phẫu thuật khẩn cấp nào không?"

"Sáng nay? Lúc tôi tan ca hình như là không có." Tô Tuyết thành thực đáp, "Hôm nay đáng lẽ là Tôn Hối và bác sĩ Lưu trực ca sáng, nhưng mà sáng sớm Tôn Hối đã gọi đến xin nghỉ, chỉ có mình bác sĩ Lưu đến. Tôn Hối đâu?"

Hà Nại nhất thời cảm thấy ngộp thở, Tôn Hối đem qua đã lừa mình, sáng nay cũng lừa mình!

Sáng nay vừa nhận được điện thoại, sắc mặt Tôn Hối rất nghiêm túc, vội vã đi ngay, Hà Nại bây giờ mới để ý, có lẽ người ở đầu dây bên kia rất quan trọng với Tôn Hối...

Trong đầu Hà Nại ầm ầm, hiện tại không chỉ có phía dưới, mà ngực cũng đau đến nóng bừng.