*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghe thấy tiếng loa phát thanh, ngoài ruộng lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Mấy người thanh thiếu niên từ 10 đến 20 tuổi hò reo, gấp không chờ nổi vứt ruộng lúa qua một bên, vung tay vung chân chạy về nhà.

Ăn sớm một chút, đi sớm một chút mới có thể đoạt được vị trí tốt.

Không ăn cũng không sao, phim quan trọng hơn.

Xung quanh ruộng còn một vài người trung niên làm việc, Hoàng Đan vẫn ngồi trên bờ đê.

Lý Căn lấy áo khoác lau mặt, “Không đi?”

Hoàng Đan nói, “Chân bị tê rồi.”

Lý Căn túm cánh tay cậu, “Chân nào?”

Hoàng Đan nói, “Chân trái.”

Lý Căn nói, “Lấy chút nước miếng ra tay bôi lên mắt trái.”

Hoàng Đan bày ra vẻ mặt “Em không hiểu anh đang nói gì”.

Lý Căn muốn đi lên, lại thấy người kia bất động, cũng không muốn nói gì, liền đẩy nhẹ bả vai của đối phương.

Mặc dù chỉ đẩy nhẹ nhưng sức lực hắn vỗn đã mạnh, chưa kịp thu lại.

Không phòng bị, Hoàng Đan trực tiếp rớt xuống dưới.

Lý Căn, “……”

Hắn hơi cong người, tay chống lên đầu gối, đứng trên bờ nhìn thanh niên rớt vào nước, hài hước nói, “Đông Thiên, cậu đang mò cá à? Mò ở giữa ý, có thì cho anh hai con về nấu canh với.”

Hoàng Đan bơi rất giỏi, nhưng nguyên chủ thì không, cậu không thể lên bờ được.

“Anh cứu em…… Cứu mạng ——”

Thấy đầu thanh niên bị nước bao phủ, Lý Căn chửi thầm một tiếng, ném cái áo khoác đi, nhảy xuống dưới.

Hoàng Đan bị kéo lên một tảng đá, giống như một con cún vừa rơi xuống nước.

Ống quần của Lý Căn bị dính chút nước, bọt nước lăn xuống mặt xanh mét, “Mày không biết bơi thì nhảy nhảy cái gì? Suýt chút nữa ông bị mày dọa chết khiếp!”

Hoàng Đan nói, “Anh đẩy em.”

Lý Căn nghiêng đầu, lông mày nhướng cao, “Là anh đây đẩy mày?”

Hoàng Đan gật đầu, “Ừm.”

Lý Căn banh mặt, “Vậy sao mày không né?”

Hoàng Đan, “……”

Lý Căn vớt cái áo khoác bị ướt lên, “Mau đi nhanh, buổi tối ở Đồng Miếu chiếu ít nhất hai bộ, có thể xem.”

Hoàng Đan đi ở phía sau, Lý Căn cứu cậu, chắc là có thể loại trừ ghét bỏ?

Vẫn chưa xác định được.

Buổi chiều ăn mì thịt viên, bên trong thả không ít rau cải xanh, nguyên một nồi to.

Hoàng Đan nhìn cái bát lớn có chút nứt trước mặt, rồi đến chiếc đũa bằng trúc đơn sơ, độ thèm ăn là 0.

Miệng bát nóng hôi hổi, mùi đồ ăn hoà vào nhau bay lên, cậu nâng bát uống một ngụm nước lèo, ăn một viên thịt, độ thèm ăn tăng tới 100.

Trần Kim Hoa nói, “Mẹ đã nói với Lý Căn rồi, đợi lát nữa nó đến sẽ kêu con cùng nhau tới Đồng Miếu.”

Hoàng Đan à một tiếng, tiếp tục ăn mì thịt viên.

Trần Kim Hoa quạt quạt miệng chén để nhiệt khí tản đôi ra chút, “Thôn Trần có mấy đứa con gái không tệ, đừng chỉ lo xem phim, phải tìm cơ hội nói chuyện.”

Hoàng Đan nói, “Không ai xem trọng con cả.”

Trần Kim Hoa mất hứng “Nói cái gì thế, con trai của mẹ không kém ai hết!”

Bà buông chén đũa xuống, rồi đi vào phòng nằm.

Hoàng Đan bất động ngồi trước bàn, cầm cái chén không.

Một con gà mái già bị kinh sợ phi xuống từ cửa, rớt mấy cái lông gà màu vàng đen đan xen, người đàn ông nọ dẫm lông gà bước vào gọi, “Đông Thiên, xuất phát.”

Hoàng Đan cầm chén gắp một miếng rau cải vào miệng, theo bản năng muốn lấy khăn lau miệng, cậu dừng lại một chút, đổi sang dùng tay chùi.

...

Đối với người trong thôn mà nói, chiếu phim cũng giống như ăn tết, vô cùng náo nhiệt.

Đoàn người lớn đi qua một ngọn núi, lại xuyên qua một con sông, tiếp đến là một bãi tha ma.

Lúc đi thì còn đỡ, vẫn hừng đông, không cảm thấy khiếp người, cũng không có âm phong, nhưng lúc tối đến, người nhát gan muốn đi qua thì trước tiên phải rửa sạch bàng quang, nếu không sẽ bị con tiện cún nào đó thích đùa dai dọa sợ, có thể tiểu trong quần luôn.

Các cô gái đi ở giữa đoàn, bím tóc dài sau lưng cứ vui sướng lắc lư.

Nguyên chủ thân thể của Hoàng Đan không có nhân duyên gì trong thôn, vốn là cái đuôi sau mông Lý Căn, vừa đến cửa thôn, thì đã có một đám người bu lại đây, chém đứt cái đuôi này.

Bây giờ là Trương Anh Hùng đi cùng với cậu.

“Hỏng rồi, chưa cho heo ăn!”

Trương Anh Hùng bất ngờ hô lên, nói buổi tối mà về, thế mào ông già cũng đánh chết mình, “Đông Thiên, buổi tối em đến nhà anh ngủ, được không?”

Hoàng Đan nói, “Không được.”

Trương Anh Hùng khoa trương rên lên, khiến mọi người xung quanh nhìn qua, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Hoàng Đan một chút phản ứng cũng không có.

Trương Anh Hùng trợn trắng mắt, đá bay một viên sỏi ra xa, đi lôi kéo những người khác.

Bước chân Hoàng Đan chậm dần, cậu đi phía sau đoàn người, trong trí nhớ của nguyên chủ có tin tức liên quan đến Lý Đại Quý, chắp vá cho hoàn chỉnh lại mấy thứ linh tinh vụn vặt.

Trước kia Lý Đại Quý là ác bá nổi danh trong thôn, chuyên đi gây chuyện thị phi, là thiên hạ đệ nhất rắc rối, anh ta chả biết nổi mấy chữ cái, nhưng mà đầu cứng, diện mạo cũng rất tuấn tú, luôn có mấy cô gái nhỏ theo đuổi.

Sau này Lý Đại Quý cưới vợ, tên Ngô Thúy Linh, từng học đại học, là một trong những sinh viên đợt đầu trong thị trấn, làm người rất có văn hoá.

Hai người biết nhau từ nhỏ, thuận theo ý nguyện của trưởng bối ý mà kết hôn, rất ân ái.

Năm thứ hai sau khi kết hôn Lý Đại Quý được làm ba, kết quả đứa bé sinh ra lại bị bệnh, không sống đến một tuổi.

Cho dù như thế, tình cảm của anh ta và Ngô Thúy Linh vẫn tốt, không cãi nhau.

Hoàng Đan cào cào mũi, đều là do nguyên chủ nghe nói, nghe trong nhà nói, nghe người khác nói, thật giả khó phân.

Ai biết được sau khi đóng cửa lại, Lý Đại Quý và vợ mình ngủ một giường, hay lại là hai giường.

Hoàng Đan dừng chân lại, khom lưng cởi giày chơi bóng lật úp lại đập đập xuống mặt đất, để hạt cát bên trong rớt ra.

Giày bị rách miệng, một đường chắc phải ăn cát tiếp rồi.

Hoàng Đan nhét chân vào giày, sinh thời Lý Đại Quý có một người anh em quan hệ rất tốt, ở cách một con sông, tên là Hà Vĩ.

Trừ lần đó ra, người tiếp xúc nhiều với Lý Đại Quý chính là anh cả của anh ta - Lý Căn.

Hoàng Đan nhấp miệng, trước mắt xem ra, khó có thể nói ai là người hiềm nghi, đêm nay người trong thôn hay gần thôn đều sẽ đến Đồng Miếu xem phim, cậu có thể nhân cơ hội này gặp Hà Vĩ.

Hoàng Đan nhìn phía trước, nơi mấy người phụ nữ đi cùng nhau, tóc ngắn chính là Ngô Thúy Linh.

Lâu lâu cô lại nghiêng mặt sang nói gì đó với người bên cạnh, diện mạo rất bình thường, nhưng làn da lại vô cùng trắng, làm người hay làm việc đều thành thật đúng bổn phận, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thậm chí còn truyền thống hơn cả người bình thường.

Chồng chết, Ngô Thúy Linh vẫn tận tâm hầu hạ mẹ chồng, bưng trà rót nước, phục vụ vệ sinh, cái gì cũng làm.

Cô luôn luôn ăn mặc bảo thủ, ngôn hành cử chỉ khéo léo, cũng không cùng người khác phái nào tiếp xúc quá phận, nói chuyện đều giữ khoảng cách xa.

Trong thôn đều nói Vương Nguyệt Mai có phúc khí, tìm được một đứa con dâu hiếu thuận như vậy, đáng tiếc con trai út của bà lại không còn.

Hoàng Đan híp híp mắt, bên trong một đám da ngăm đen thô ráp, người phụ nữ trắng nõn sạch sẽ kia rất bắt mắt.

Cậu ngứa tay, muốn vẽ tranh.

Trương Anh Hùng không biết khi nào đã duỗi cổ đến “Đông Thiên, anh nhìn chằm chằm vợ Đại Quý làm gì thế?”

Hoàng Đan nói, “Muốn hỏi mượn chị ấy sách giáo khoa cấp ba.”

Trương Anh Hùng bị dọa không nhẹ, “Ngay cả một năm tiểu học anh cũng chưa học xong, mượn sách giáo khoa cấp ba làm cái gì? Lót bàn hở?”

Giọng cậu ta lớn, muốn gây động tĩnh nhỏ cũng không được.

Hoàng Đan không còn lời nào để nói.

Sắc trời dần dần tối, một đám người tập hợp ở sân thể dục trường tiểu học Đồng Miếu.

Dãy ghế nhỏ đã được dọn dẹp xong, nhưng không có chỗ dựa lưng.

Người chiếu phim viên khoan thai tới muộn, mọi người không dám oán trách, sợ người ta không vui, đạp xe đạp chạy lấy người, muốn đuổi theo cũng không kịp.

Cái bàn bát tiên đặt giữa bãi đất trống, âm thanh lộn xộn biến mất, việc chim chuột nhau cũng tạm dừng.

Bộ phim đầu là phim điện ảnh đạo sĩ bắt quỷ.

Trương Anh Hùng có chút sợ, cậu ta dùng tay che đôi mắt lại, “Quỷ ra rồi sao?”

Hoàng Đan, “Ừ.”

Trương Anh Hùng hỏi quỷ trông như thế nào.

Hoàng Đan, “Giống Quỷ.”

Trương Anh Hùng, “……”

Cậu ta cứ hỏi hoài, còn hét a a a a, Hoàng Đan ngại phiền, muốn đổi chỗ khác ngồi.

Bên Lý Căn bên lại là vị trí phong thuỷ tốt, mấy cô gái xinh đẹp vây quanh anh ta bốn phía.

Cách xa như vậy, Hoàng Đan đã nghe được mùi hormone trên người Lý Căn chứ đừng nói tới mấy cô gái ở gần anh ta.

Ngô Thúy Linh cũng ngồi bên cạnh anh ta, bên cạnh cô là mấy người phụ nữ khác, đều nghiêm túc xem phim.

Hoàng Đan không tìm được Hà Vĩ, cậu bị người ta kêu ngồi xuống, xem bộ phim được chiếu lên tấm vải bố trắng cột vào hai cây hai bên.

Bộ phim đầu kết thúc, nam tụ thành đàn đi tiểu, nữ cũng muốn đi vệ sinh.

Người có 3 cái gấp mà, ai cũng không ngoại lệ.

...

Rừng cây nhỏ sau sân thể dục đói khát khó nhịn, lắc mông cây cầu được tưới.

Hoàng Đan cho rằng theo đuôi một người phụ nữ không tốt lắm, tổn hại nhân phẩm, nhưng vào thời điểm đặc thù, thì phải dùng thủ đoạn đặc thù.

Cậu trốn phía sau một thân cây, phát hiện Ngô Thúy Linh đi ra từ trong rừng cây, đứng một chỗ chờ những người khác.

Không lâu sau, một người đàn ông xuất hiện.

Ngô Thúy Linh cao cỡ 1m7, người đàn ông nọ không cao bằng cô, hai người đứng chung một chỗ, chiều cao chênh lệch, không xứng.

Hoàng Đan dựa vào ký ức của nguyên chủ nhận ra đó chính là Hà Vĩ, anh em tốt của Lý Đại Quý.

Cậu nghe không rõ Hà Vĩ và Ngô Thúy Linh đang nói gì, liền nói thầm trong lòng “Hệ thống tiên sinh, có thể giúp một chút không? Tôi muốn biết nội dung cuộc nói chuyện của một nam một nữ đứng phía trước.”

Hệ thống, “Cần 50 tích phân, trong quá trình nhiệm vụ, tích phân sẽ ngẫu nhiên rơi xuống, số lần hay số lượng nhiều ít đều căn cứ vào tiến độ nhiệm vụ để quyết định, Hoàng tiên sinh nhớ nhận đúng lúc.”

Hoàng Đan nói, “Nợ một lần.”

Hệ thống, “……”

Hoàng Đan nói, “Cho tôi xem biểu tình cầu xin đi, phim hoạt hình hay ảnh thật cũng được.”

Dứt lời, trong đầu cậu xuất hiện một nhân vật phim hoạt hình.

Hoàng Đan bắt chước cái biểu tình kia, hơi chau lông mày lại, miệng mím mím, “Làm ơn.”

Hệ thống khách quan đánh giá, “Không giống.”

Hoàng Đan nói, “Tôi đã cố gắng hết sức.”

Hệ thống, “……”

Hoàng Đan nói, “Tôi biết cười ha ha, nếu không thì tôi cười cho cậu xem một lần?”

Hệ thống nói, “…… Không cần.”

Vài giây sau, bên tai Hoàng Đan xuất hiện hai giọng nói, một cái là của Ngô Thúy Linh, cái còn lại là của Hà Vĩ.

Cậu vẫn đứng tại chỗ, nhưng từ không nghe thấy gì, lại trở thành cái gì cũng nghe thấy.

“Thân thể của má Vương thế nào?”

“Vẫn tốt.”

“Đại Quý vừa đi, má Vương liền thương tâm ngã bệnh, ài.”

“Hà Vĩ, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có gì, anh nghĩ là anh từ nhỏ đã chơi với Đại Quý, má Vương cũng xem như là một nửa mẹ của anh, về sau có chuyện gì khó khăn, cứ đến bên kia sông tìm anh.”

“Có anh cả ở đây.”

“Lý Căn sẽ lập gia đình, có vợ của anh ấy, không chăm sóc chu toàn cho em và má Vương.”

“Nói sau đi.”

Hoàng Đan trốn sau thân cây, Hà Vĩ có ý với Ngô Thúy Linh, tròng mắt gã vẫn chuyển qua chuyển lại trên người cô, hận không thể vươn tới lột đồ ra, sờ vào bên trong.

Thái độ Ngô Thúy Linh rất rõ ràng, bảo trì khoảng cách thích hợp, không đắc tội người, cũng không quá thân mật, ái muội.

Chồng cô - Lý Đại Quý rất tuấn tú, mặc dù cũng là đàn ông, nhưng Hà Vĩ kém xa.

Cho nên Hà Vĩ là đơn phương.

Không chiếm được Ngô Thúy Linh, nên ghen ghét Lý Đại Quý? Hạ độc thủ?

Là như vậy sao?

Trước hết cứ nắm chắc sợi dây mây này đã rồi lần theo.

Một luồng cảm giác mắc tiểu thình lình xuất hiện, quấy nhiễu suy nghĩ của Hoàng Đan, cậu lui về phía sau rồi chạy đi, nghe thấy tiếng nước chảy, tìm được đội ngũ đang tưới cây.

Lý Căn ngậm thuốc lá liếc mắt “Cậu nhìn anh đây làm gì?”

Hoàng Đan nói, “Không nhìn.”

Mặc dù nói như vậy nhưng tầm mắt cậu lại không rời đi.

Lý Căn bị bộ dạng của thanh niên chọc cười, nhưng nơi đáy mắt lại chẳng có một tia ý cười nào, hắn hút thuốc, “Trương Đông Thiên, mày còn dám nói mày không nhìn, anh đây liền tiểu vào miệng mày.”

Hoàng Đan nói, “Phải, em đang nhìn.”

Bên kia Trương Anh Hùng xen mồm, “Anh, Đông Thiên không có ác ý……”

Lý Căn đá cậu ta một cước “Biến qua một bên đi!”

Trương Anh Hùng bị dọa tè ra quần, Đông Thiên à anh tự cầu phúc cho mình đi.

Đồng sự tưới cây khác cũng dừng lại xem náo nhiệt.

Một cái thôn chỉ có một chút xíu người như vậy, chuyện lớn một tí đều truyền hết ra ngoài, mọi người ai cũng biết.

Chuyện Trương Đông Thiên không hợp quần thể, đám người có tuổi tác xấp xỉ nhau biết rất rõ, còn có không ít người tham dự.

Tất cả mọi người đều biết, người mẹ què kia của anh ta mấy năm nay vẫn luôn lấy lòng nhà Lý Căn, lâu lâu đưa cái này đưa cái kia, còn không phải là mong một ngày nào đó đứa con trai không có tiền đồ nhà mình bị đánh, thì Lý Căn có thể ra tay giúp đỡ hay sao.

Không khí không tốt lắm.

Hoàng Đan xi xi (*) trước, sau đó hỏi, “Anh à, anh là hàng đại bối phải không?”

(* đi tè, xi xi là tiếng người lớn hay nói lúc giúp mấy em bé đi tè, để vậy cho cute =]]])

Lý Căn phun rớt tàn thuốc, “Cái gì?”

Hoàng Đan nói, “Lý Đại Căn.”

~~~~~~~~~~~~~~~

Editorcólờimuốnnói : Đại căna ~~~~~ khoaitoa ~~~~~~ tiếclàkhôngcóHđâuđừngmongngóngtruyệnnàyha :v Mấy chươngđầuhơikhóedit, lâulâuchémtíấythấy nó kìkì thì đừngđểý,cứ xem nhưchưathấynha =))))

Bànbáttiên : đơngiảnlàbàngỗcókhắc 8 vịtiên, loạigiảndịgiốngvầy :