Dọc đường đi Dương Miên Miên cố gắng không suy nghĩ đến việc ai đưa cơm cho Kinh Sở khi cô còn hôn mê, nói không chừng lại ăn cơm ở bệnh viện thôi.

Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ là tự mình dối lòng. Nằm viện chính là cái cớ tốt nhất dễ bề bộc lộ tình cảm. Thường Nhạn, Tiểu Kỳ và Liễu Ngọc đang ở đó. Nào là trái cây, bình giữ nhiệt, hoa tươi bày biện khắp phòng. Xem ra người được quan tâm nhất Cục cảnh sát không ai khác chính là Đội trưởng Kinh Sở.

Nhưng vấn đề Kinh Sở hiện tại chỉ quan tâm đó chính là tên Ngô Chí Hoa. Ngô Chí Hoa không có tử vong ở trong vụ nổ này. Khí gas trong bình không còn nhiều do đó áp lực cháy nổ cũng không lớn, chỉ là do không gian quá mức chật chội, người người đứng sát nhau nên mới dẫn đến không ít người bị thương, nặng nhất chính là hắn. Thật ra lúc đó hắn cũng một lòng muốn chết nên mới hành động theo cách này. Kế đến là Kinh Sở, may là anh phản ứng nhanh nên thương tổn không lớn … nếu có thì trên trán có thêm vết sẹo.

Chuyện có sẹo hay không đối với đàn ông chẳng là chuyện gì to tát. Chẳng có ai để tâm.

Tên Ngô Chí Hoa tuy rằng hại không biết bao nhiêu người, nhưng xuất phát từ chức trách cảnh sát buộc phải bảo vệ hắn, phải đưa hắn đi bệnh viện, khi nào khỏe mới đưa ra xét xử. Vậy cũng đã đủ uất ức lắm rồi.

“Đội trưởng Phương mấy bữa nay sắc mặt cực kỳ khó coi”, Liễu Ngọc miêu tả sinh động dáng vẻ của anh ta khiến Kinh Sở bật cười: “Xem ra mọi người mấy hôm nay cực kỳ rảnh rỗi!”

Liễu Ngọc khoát tay: “Họ không yêu cầu chúng ta hỗ trợ vụ án này. Cái này không phải tốt sao? Sếp! Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. À! Đúng rồi, thím giúp việc cho gia đình em là người Quảng Đông, nấu canh rất ngon. Em mang đến cho sếp nhé?!?”

Bởi vì Cục Trưởng Liễu rất coi trọng Kinh Sở, Liễu Ngọc tuy sợ Kinh Sở nhưng trên thực tế cũng khá thân với anh. Từ khi tốt nghiệp đến giờ đều dưới trướng anh quản lý, chẳng còn gì xa lạ, do vậy nói ra những lời này cũng chẳng có ý gì đặc biệt.

Nhưng Tiểu Kỳ thì khác. Cô bé không nhịn được, tranh thủ thời cơ giúp Thường Nhạn: “Chị Nhạn cũng nấu canh rất ngon. Siêu cấp vô địch ạ! Coi em đi, em dạo này mập ú ụ!” Cô bé nói cũng không quá khoa trương. Lúc thoát khỏi viện mồ côi cô gầy trơ xương, vậy mà chỉ nửa năm sau trắng trẻo, hồng hào, khỏe mạnh.

Liễu Ngọc hiểu hết ý tứ, cô ta nháy mắt ra hiệu. Liễu Ngọc biết Kinh Sở đã có bạn gái, nên cô mới lúng túng không biết nên làm gì, đảo mắt suy nghĩ đề tài khác …

“Miên Miên!!!” Mắt Liễu Ngọc sáng rỡ, kéo người đang đứng ngoài cửa vào trong, “Em đến rồi sao? Đến thăm Đội trưởng à? Khỏe chưa mà đã xuất viện rồi?”

“Em tình cờ ngang qua thôi!”, Dương Miên Miên nghiêm mặt, nói qua loa cho qua chuyện.

Liễu Ngọc vô tình vạch trần cô: “Em cầm gì vậy? Thơm quá!”

“Bữa trưa của em!”

Kinh Sở không nhịn được cười lớn, trêu cô. Cô trừng mắt nhìn anh. Thường Nhạn cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, cô ta ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Kỳ muốn ăn canh sao? Tan ca chị cùng em đi chợ mua đồ nấu canh đi!”

Tiểu Kỳ nhìn hiểu ánh mắt này, cũng biết mình đã vội vàng khi nói câu vừa rồi, lập tức phụ họa theo Thường Nhạn: “Vậy thì tốt quá! Cám ơn chị, cứ nói đến canh là em thèm rớt nước miếng.”

Chẳng lẽ Kinh Sở không nhìn ra ý tứ của Tiểu Kỳ sao? Thật ra anh chỉ cảm thương cô còn nhỏ đã đọc hiểu tâm tư người khác, nghĩ đến cuộc sống cực khổ của cô trước đây nên anh không vạch trần, coi như không nghe không thấy, chỉ nở nụ cười.

Người anh quan tâm nhất dĩ nhiên vẫn chỉ là Dương Miên Miên, anh vẫy tay gọi cô: “Mang cơm cho anh à?”

“Bữa trưa của em!” Dương Miên Miên cắn răng cắn lợi mở hộp cơm, cầm muỗng múc miếng cá bạc. Món cá quá tuyệt!

Từ sáng sớm cô đã loay hoay nấu nướng nên bây giờ cảm thấy rất đói, vì vậy không kiêng dè, cô ăn hết phần cá bạc chưng trứng.

Kinh Sở: “…”, một miếng nhỏ cũng không để lại, đúng là độc ác quá đi!

Liễu Ngọc nhìn đồng hồ, vô tư nói: “Đến giờ rồi! Chúng ta quay về Cục thôi. Bye Sếp!”

Nhóm bọn họ vừa rời đi, Dương Miên Miên lại tiếp tục mở nắp bình giữ nhiệt, bàn tay cô nhanh chóng bị Kinh Sở kéo lại, anh nhẹ nhàng nói: “Không cho anh ăn thật sao?”

“Ở đây nhiều đồ ăn như vậy, giành với em làm gì. Vốn dĩ đâu phải em đưa cơm cho anh!”

Bình giữ nhiệt: Không nói một câu đau lòng người là không chịu được mà!!! _(:3" ∠)_

Dương Miên Miên nói tới nói lui cuối cùng cũng đâu nỡ làm vậy. Cô đổ canh gà ra chén cho anh. Kinh Sở dùng muỗng khuấy hai cái, phát hiện ngay cả mẩu xương nhỏ cũng không có. Tất cả xương xẩu đều được cô lọc cẩn thận sạch sẽ.

Anh thở dài một cái, ôm đầu cô vào lồng ngực: “Tiểu Dương ~”

“Sao á?”, cô nghiêng đầu, giọng khô khốc, “Vừa nhìn thấy đã không muốn ăn sao?”

Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Kinh Sở đã phải nuốt xuống cổ họng, trong lòng anh ngổn ngang cảm xúc, một lát sau trìu mến hỏi cô: “Món này làm có khó không? Có cắt vào tay không?”

“Em thông minh thế này làm sao cắt vào tay được!”, Dương Miên Miên tương đối không hài lòng.

Bình giữ chén vô tư tố cáo: Tuy rằng không có cắt vào tay, thế nhưng bị phỏng ba lần, một lần là chạm vào nồi gà, một lần thả nguyên liệu vào nồi, một lần múc canh ra. Tay còn đỏ kìa!

Kinh Sở đương nhiên không nghe thấy âm thanh này nhưng anh tinh mắt nhìn ra mấy vết đỏ đỏ trên tay cô, nắm một lúc lâu: “Đừng làm nữa! Anh ăn món nào cũng được! Em có gì anh lại lo!”

“Không thích ăn thì thôi. Em ăn vậy!”, Dương Miên Miên giựt chén canh lại, Kinh Sở còn yếu sức dĩ nhiên không thắng được cô, trân trân nhìn chén canh nằm yên vị trên tay Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên lấy cái muỗng múc canh gà, đưa đến gần miệng chu môi thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Kinh Sở. Kinh Sở húp hết muỗng canh, nước canh gà nóng hổi hổi qua thực quản, ngọt đến tận tim.

Thực tế mà nói, mặc dù là đầu tiên Dương Miên Miên nấu món này, nhưng phần nêm nếm có thể chấp nhận được. Hơn nữa cô dùng chính tình cảm của mình để làm nên vào miệng Kinh Sở thế nào đi chăng nữa cũng chính là cực phẩm.

Kinh Sở khen cô: “Có năng khiếu!”

“Cũng không khó lắm!”, cô kiêu ngạo nói.

Kinh Sở uống hết canh gà.

Dương Miên Miên dọn dẹp xong xuôi, lấy khăn tay lau miệng cho anh, chân tay có hơi vụng về. Kinh Sở bắt lấy tay cô, nắm chặt, trong lòng có chút cảm động.

Dương Miên Miên từ nhỏ đến lớn không có ai yêu thương, chưa có người nào đối xử tốt với cô, nên cô chưa từng học được cách phải đối nhân xử thế ra sao, chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, yêu lấy bản thân mình, cũng chẳng cần thiết hướng người khác báo đáp.

Một người chỉ có thể yêu thương chính mình thì bi thương đến mức nào.

Hiện tại đã khác, có anh thương cô, chăm sóc cô, yêu cô, khi ấy cô chị biết nhận lấy, nhưng bây giờ thì cô đã học được cách yêu thương anh, hồi đáp anh. Anh cảm thấy trong lòng cực kỳ ngọt ngào. Anh nắm bàn tay cô đưa sát lên má.

Dương Miên Miên hôn lên má anh một cái. Kinh Sở cắn nhẹ lên môi cô, đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Dương Miên Miên liền khom lưng cùng anh trao cho nhau nụ hôn thật sâu.

Thử nghiệm ngày hôm nay rất thành công, Dương Miên Miên quyết định ngày mai nấu canh cá, ngày tới nữa nấu canh sườn, với tài năng học một hiểu mười của cô khẳng định việc gì cũng thành công.

Sự thật chứng minh điều cô nghĩ là đúng. Sự tiến bộ của cô tiểu đồng bọn rõ như ban ngày. Đến ngày thứ ba đưa cơm, toàn bộ bệnh viện đều biết chuyện có một cô bé xinh đẹp đến đưa cơm mỗi ngày.

Làm như vô tình hằng ngày đều có một anh mổ ruột thừa phòng bên cạnh, bác sĩ mới đến thực tập, người em trai đến thăm nuôi chị gái, mỗi người lại chạy qua phòng Kinh Sở nhìn cô vài lần, họ nghĩ cô không biết sao.

“Sao anh không nhanh nhanh xuất viện đi!”, Dương Miên Miên vừa gọt táo vừa oán hận nói. Kinh Sở nhìn cô cười cười: “Em thật sự được mọi người săn đón!”

Dương Miên Miên hừ hừ bất mãn: “Thái độ của anh là sao đây, người ta ước ao bạn gái của mình mà anh không ghen sao?”

Kinh Sở tràn ý cười: “Tiểu Dương nhà chúng ta nghĩ thế nào về mấy người đó!”

Dương Miên Miên bắt đầu đánh giá: “Cái anh bị bệnh đó nhìn yếu đuối, cảm giác như chỉ cần một cơn gió cũng khiến anh ta gục ngã, không thích. Tay bác sĩ thực tập vừa nhìn em mặt đã đỏ như gấc, mặt đỏ thì làm sao nói chuyện được chứ? Còn anh chàng nam sinh kia, không lo đi chăm sóc chị đi, chạy đến đây nhìn mặt em làm gì, đúng là không hiểu chuyện!”

Kinh Sở cố gắng đè nén để không phá lên cười lớn khiến vết thương bị sứt chỉ. Anh mỗi ngày đều nằm rịt trên giường bệnh, chẳng thể làm được gì, nhưng chỉ cần trông thấy Dương Miên Miên, trong lòng đều hưng phấn khôn nguôi.

Đặc biệt cô còn tự tay nấu ăn, gọt trái cây cho anh, anh hận không thể kéo dài căn bệnh này để có thể sớm chiều được ở bên cô.

Có điều ý nghĩ này chỉ là thoáng qua. Nội thương của Kinh Sở khá hơn rất nhiều, nhanh hơn so với những người khác, mấy ngày có thể xuất viện về nhà an dưỡng.

Về đến nhà khó nhất vẫn là chuyện tắm rửa. Vụ nổ khiến anh lãnh đủ cả nội và ngoại thương. Vết thương bên ngoài tuy đã khép miệng nhưng không được để dính nước, phải dùng băng gạc quấn chặt rồi mới được đi tắm.

Kinh Sở khó khăn dùng một tay băng bó, Dương Miên Miên đã sớm cầm cuộn băng gạc trong tay đứng bên cạnh anh. Anh xoa xoa đầu cô: “Anh tự làm được!”

Dương Miên Miên khoát khoát tay: “Đừng nhúc nhích, em làm cho!”

Cô chưa từng chăm sóc một người, lại là người yêu, nên tinh thần đặc biệt phấn chấn. Kinh Sở hết cách, đành im lặng mặc cô ‘động thủ’.

Sau khi quấn băng gạc kỹ lưỡng, Kinh Sở cầm quần áo vào phòng tắm, Dương Miên Miên cũng tò tò theo đuôi.

Kinh Sở quay đầu nhìn cô. Cô cũng ngửa đầu nhìn anh, hai người đối diện nhau mấy phút, cuối cùng Kinh Sở chỉ còn cách đầu hàng: “Đi ra ngoài xem tivi đi!”

“Không xem!”

Tivi: Có sắc quên bạn!!! _(:3" ∠)_

“Vậy em coi cơm nước thế nào, coi chừng khét!”

“Không sao hết!”

Nồi cơm điện: Em có chức năng quản lý, không thể nào khét được! Anh chị cứ yên tâm _ _ _ tắm rửa!!! Sau đó sẽ có một món sườn thật ngon đợi sẵn! Ngừng hai giây nó la oai oái … Này này _ _ _ không _ _ _ tại sao lại _ _ _ Việc này không khoa học!!!

Không ai thèm để ý đến nó.

Kinh Sở đứng bất động, Dương Miên Miên bước ngang qua người anh vào trong phòng tắm trước. Cô cầm vòi sen điều chỉnh nhiệt độ, dùng mũi chân kéo chiếc ghế nhỏ trong lòng tắm, đứng lên đó: “Anh qua đây đi, làm thế này em mới với tới!”

“Cẩn thận kẻo ngã!”. Kinh Sở muốn đến đỡ Dương Miên Miên, ai ngờ vòi hoa sen trong tay xoay một cái, nước thấm ướt hai người.

Kinh Sở: “…”

“Em cũng cảm thấy hơi trơn!” Cô nghiêm túc nói, nhảy xuống, chuyển đến đứng phía bồn tắm: “Như vậy là được, anh ngồi đi!”

Kinh Sở suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn với cô: “Miên Miên, anh bây giờ không được vận động.”

“Em biết mà!” Dương Miên Miên thấm ướt khăn, nghiêm túc nói, “Em đảm bảo không làm xằng bậy. Anh đã từng giặt quần áo dính máu kinh nguyệt của em, vậy thì em cũng có thể giúp anh lau người.”

Câu nói này của cô khiến Kinh Sở bị thuyết phục, một cảm giác dịu dàng lan tỏa trong tim anh. Giống như hai người bọn họ đã bên nhau từ rất lâu, là người thân thiết nhất.

Dương Miên Miên rất ngoan ngoãn giữ đúng lời hứa không làm càn. Lấy khăn chậm rãi giúp anh tắm rửa. Chỉ lúc gội đầu động tác cô hơi luống cuống, lâu lâu lại để nước vào tai nhưng lại rất cẩn thận không cho xà bông dính mắt anh.

Qua vụ này, trên người Kinh Sở lại có thêm vài vết sẹo, Dương Miên Miên dùng khăn tăm vừa chà người cho anh vừa nói: “Anh đừng lo lắng!”

Kinh Sở: “Hả???”

“Nếu như ngày nào đó vì truy bắt tội phạm mà anh bị bệnh, bị tàn phế, em sẽ chăm sóc cho anh!”. Dương Miên Miên kề mặt sát lưng anh, thanh âm rầu rĩ: “Em hứa!”

Kinh Sở không thể phủ nhận trong giây phút ấy cổ họng anh khô khốc, ‘thiên ngôn vạn ngữ’ đều nghẹn ở đó, một chữ cũng không nói thành lời.