Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 49: 49 Nhóc Lớn Xuất Hiện

Khi trước mắt tối sầm lại, Lâm Xuân còn tưởng mình đau bụng đến nỗi ngất đi, cô đang nghĩ không thể như thế được, ngay sau ấy mọi thứ đã sáng lên, cô xuất hiện trong một hoàn cảnh xa lạ.

Cô chỉ dùng 0.0001 giây để hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô kêu rên: “Thà ngất lịm đi còn hơn.”

Không gian con toà Khoá Hồn!

Đúng, cô đã bước vào toà Khoá Hồn, mặc dù cô không biết nơi đây nhưng trong khoảng thời gian này, địa điểm này lại tự dưng mở cổng không gian con, vừa mới vào đã thấy một toà nhà bảy tầng đập vào mắt, ngoài toà Khoá Hồn ra thì còn đâu nữa.

Đã bảo sau khi đại hội kết thúc mới mở cổng cơ mà? Sao lại mở trước?! Mình xui kinh khủng đến mức ảnh hưởng tới sự dịch chuyển của không gian con à?

“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, cô chỉ xui thôi, đúng lúc gặp phải không gian con mở cổng sớm.” Lời nhắc đầy tàn nhẫn của hệ thống đã vang lên.

– Ùng ục~

Bụng cô thắt lại, cắt ngang khát khao được cãi nhau um tỏi với hệ thống của cô: “Bụng~~”

Chết mất, chết mất, sao lúc nào cũng bị nuốt vào không gian con thế? Mọi đau khổ trên thế gian này mình cũng chịu được hết, chỉ có ba thứ làm mình không thể nhịn được thôi~

(*) Ba thứ không thể nhịn là tiểu tiện, đại tiện và đại tiện khẩn cấp.

Lâm Xuân ngẩng đầu nhìn xung quanh, định tìm chỗ không người để giải quyết, ai ngờ còn chưa nhìn thấy gì, mặt cô đã tối sầm lại, clm ở đâu ra nhiều người thế này?

Bây giờ cô đang đứng tại một quảng trường ở bên ngoài toà Khoá Hồn, có khoảng 15, 16 người đang đứng ở đây, người dị năng nào cũng mặc trang phục hiện đại.

Bọn họ tụm năm tụm ba, không thì đứng một mình, vừa phòng bị vừa thử thăm dò lẫn nhau.

Đây là lần thứ ba cô bước vào không gian con, hai lần trước, cô phải chạy mãi chạy mãi thì mới gặp được một người sống, sao lần này kì thế, để tất cả người dị năng tập trung với nhau luôn?

Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là ở đây có quá nhiều người, cô đi vệ sinh kiểu gì được? Chết mất thôi.

– Ùng ục~~

“A!” Lâm Xuân đang cố gắng chịu đựng nhưng cô không thể chống lại nhu cầu tự nhiên của dạ dày, nơi nào đó khó nói thành lời sắp thất thủ rồi.

Không thể chịu được nữa!!!

Cô cắn răng rồi giẫm chân… Không, không dám giẫm đâu, cô cúi đầu chạy ào vào trong toà Khoá Hồn.

Mặc dù nền văn minh của không gian con đã biến mất, nhưng ở đây từng có người, mà chỗ nào có người thì chỗ đấy chắc chắn có nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, trước khi xông vào, cô đã lấy sticker ông cụ ra khỏi kho hàng của hệ thống rồi dán lên người mình.

Xin mời chọn bé hồ lô và nhà của bạn.

Lâm Xuân xé luôn nửa miếng sticker, gắn vào khung cửa của toà Khoá Hồn mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Đây là lần thứ hai cô sử dụng sticker ông cụ, trên đường đến sân bay, cô đã len lén lấy sticker ra để xem, nhận thấy sticker ông cụ được in cả hai mặt, một mặt là gương mặt chất phác già nua của người ông, mặt còn lại là ngôi nhà gỗ có dây hồ lô, cũng chính là ngôi nhà của ông cụ và các bé.

Cô đoán, dán mặt ông cụ lên một người bất kì thì người đó sẽ là ông của các bé hồ lô.

Còn dán mặt ngôi nhà gỗ có dây hồ lô lên chỗ nào đấy thì chỗ ấy sẽ là nhà của ông cụ và các bé.

Cô định về thành phố Tấn rồi “ngâm cứu” kĩ càng, nhưng khi rơi vào tình cảnh này, cô cũng đành bất chấp, dán sticker lên khung cửa toà nhà.

Nói nhiều như thế nhưng thực chất toàn bộ quá trình cũng chỉ mất có mấy giây, Lâm Xuân cũng đã cắm đầu xông vào toà Khoá Hồn rồi.

Cảnh tượng này đã khiến mười mấy người dị năng đứng bên ngoài toà Khoá Hồn đờ đẫn.

– Cô ấy là ai thế?

– Chạy luôn vào như thế thì chắc chắn là thầy nguyền rủa.

– Có lẽ người ta có mắt nguyền rủa, nghe nói trong buổi đấu giá của đại hội trao đổi vật phẩm lần này có mắt nguyền rủa mà.

– Hình như cái đại hội chết tiệt đấy vẫn chưa kết thúc mà.

– Hay là người dị năng đẳng cấp nào đấy mà chúng ta không biết?

“Nãy tôi đứng rất gần cô ấy, năng lượng dao động trên người cô ấy ít lắm, còn chạy vào trong lúc toà Khoá Hồn vừa mới xuất hiện, căng nhất là… cấp D.” Người này định nói là cấp D nhưng nhớ ra không gian con không nuốt người dị năng từ cấp D trở xuống nên đã sửa lại.

Nhưng đâu có ai biết rằng, Lâm Xuân chạy xồng xộc như thế chỉ vì muốn vào nhà vệ sinh mà thôi.

Khi cô vọt vào toà Khoá Hồn, đối diện với một linh thể, linh thể đó mặc quần áo rộng thùng thình, đứng thẳng ở giữa các tầng, đôi mắt biếc xanh lẳng lặng quan sát cô, không tỏ thái độ gì.

Nhưng Lâm Xuân tỏ vẻ nhiệt tình quá, cô thấy linh thể thì phấn khích đến mức chạy ào tới, đồng thời lấy ra cây thước của bậc hiền triết rồi chỉ vào linh thể.

“Có biết điều tôi muốn làm nhất bây giờ là gì không?” Đặt câu hỏi để kích hoạt năng lực.

“Đi ra ngoài?” Trả lời Lâm Xuân là một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng.

Trả lời sai, phạt mười thước.

Vẫn là nữ linh thể, tốt quá rồi.

“Không, việc tôi muốn làm nhất bây giờ là tìm nhà vệ sinh.” Lâm Xuân trả lời được một nửa thì bụng lại réo lên, cô sợ tới nỗi vểnh mông: “Sắp… Sắp không chịu được nữa rồi, xin hỏi… Toilet ở đâu thế?”

“…” Đôi mắt màu xanh của nữ linh thể sực loé lên, khó mà giấu nổi sự kinh hoàng và hốt hoảng trong lòng.

“Toilet là nhà vệ sinh ý, là cái chỗ… người ta đi ị ý, hiểu không?” Lâm Xuân tưởng đối phương không hiểu toilet là gì nên lại càng giải thích rõ hơn.

Nữ linh thể thấy cô sắp “thải ra ngoài”, cuống quýt vẫy tay, chỉ vào lối đi bên trái: “Đi vào phòng cuối cùng.”

“Cảm ơn!” Lâm Xuân chẳng màng gì hết, vểnh mông chạy đến nơi mà linh thể chỉ cho mình, sau đó tìm được nhà vệ sinh ở trong phòng cuối cùng, quýnh đến mức không thèm đóng cửa mà cứ thế ngồi xổm xuống.

A~~

Sảng khoái quá, Lâm Xuân thở dài, đang định tìm giấy vệ sinh, nhưng cô đã bàng hoàng nhận ra, mình… Không mang giấy vệ sinh!!!

Cũng vì toilet trên máy bay có giấy vệ sinh nên cô không cần mang.

Bây giờ ngồi ở đây, cô không khỏi nhớ đến một câu hỏi kinh điển trên mạng: Nếu đi vệ sinh mà quên mang giấy thì phải làm thế nào bây giờ?

Trong đó, câu trả lời nhận được nhiều like nhất là gọi điện cho shipper, nhắn người ta đi mua ít đồ, sau đó viết ghi chú để anh shipper mang giấy cho mình.

Nhưng ở đây làm gì có shipper? Chẳng lẽ hét lên để người dị năng đứng bên ngoài đi vào à?

Nếu có nước thì tốt quá, ít nhất mình còn được tắm.

Đương nghĩ ngợi như vậy, một dòng nước từ trong bồn cầu bỗng dội lên (đúng, vừa rồi vội đi vệ sinh quá chưa kịp nói, toilet ở đây rất giống toilet ở Trái Đất, chỉ khác ở chỗ là bồn cầu tại đây được làm bằng gỗ, đã thế còn được chạm khắc hoa văn tinh xảo), rửa sạch cái nơi không thể nói một cách chính xác và nhẹ nhàng.

Thậm chí nước còn rất ấm, không lạnh không nóng, vô cùng hợp với nhiệt độ cơ thể của loài người.

Sau khi rửa xong còn có một luồng gió nóng dịu nhẹ hơ khô lượng nước dư thừa trên người.

Bồn cầu tự động?!

Lâm Xuân ngạc nhiên kéo quần lên, cúi đầu nhìn, y rằng thấy bồn cầu đã được rửa sạch, thậm chí còn không để lại mùi lạ trong không khí, chỉ có một viên đá sức mạnh được khảm trên nắp bồn cầu lập loè lúc sáng lúc tối.

Dị năng à?!

“Đỉnh quá!” Cô buột miệng cảm khái, cô còn tưởng nền khoa học kĩ thuật của không gian con đã cực kì lạc hậu, cùng lắm là đạt tiêu chuẩn của thời Minh Thanh ở Trái Đất.

Bây giờ nhìn lại, khoa học kĩ thuật của người ta không lạc hậu chút nào, đã vậy còn không cần phải phát triển công nghệ làm gì, đây là nền văn minh dị năng, một nền văn minh có thể sử dụng dị năng ngay cả khi đi vệ sinh.

“Đá sức mạnh to quá, khoét ra chắc cũng được ối tiền.” Lâm Xuân nhìn chằm chằm viên đá trên bồn cầu, nổi lòng tham chạm tay vào lấy nhưng đáng tiếc là không lấy ra được.

“Đừng chứ, đá sức mạnh chắc phải được thay đổi thường xuyên, đáng lẽ phải lấy ra được chứ nhỉ?”

“Không thì để Sadako thử xem?” Sau khi vào không gian con, đồ vật đồ tiên mà cô muốn đội lên là mái tóc dài của Sadako, bởi vì mái tóc của Sadako có thể cảm ứng được hướng của cổng ra, đã thế còn tự động nhặt đá sức mạnh rơi xuống đất.

Nhưng vừa nãy đi vệ sinh, tóc của Sadako dài quá, đeo lên rất bất tiện nên cô vẫn chưa lấy ra.

Lâm Xuân vừa mới đội tóc của Sadako lên, lâu rồi Sadako mới nói chuyện nhưng ả lại cáu điên người.

Cút! Chị đếch cần đá sức mạnh trong toilet!

“Không cần thì thôi, đừng nóng giận như thế.” Lâm Xuân nhìn tám lọn tóc đang phát điên lên như tám móng vuốt, cô sợ Sadako thẹn quá hoá giận, lấy tóc siết chết mình luôn.

Mặc dù toilet ở không gian con khá mới mẻ, nhưng cũng chỉ có một hai mét vuông, chẳng có gì để tham quan hết, Lâm Xuân rửa tay xong mở cửa bước ra ngoài.

Quay lại đường cũ, nữ linh thể tốt bụng đã chỉ đường cho cô vẫn đứng ở đó, nhưng giờ cô ấy không đứng đối diện cửa ra của toà nhà mà đứng đối diện nhà vệ sinh, khụ, đứng đối diện cái người vừa ra khỏi nhà vệ sinh.

“Cảm ơn.” Lâm Xuân nói cảm ơn với nữ linh thể.

“@¥%#%.” Nữ linh thể nói.

Cô sững lại, sau ấy mới sực ra, vừa rồi đi vệ sinh đã thoát khỏi phạm vi năm mét, kĩ năng của cây thước đã mất hiệu lực.

“Cô biết tôi tên gì không?” Cô hỏi.

“Cô tên gì?” Nữ linh thể hỏi.

Trả lời sai, phạt mười thước.

“Lâm Xuân, tôi là Lâm Xuân, Lâm trong Song Mộc, Xuân trong…” Lâm Xuân nói đến đây bỗng ngừng lại, bởi cô bỗng nhận ra, chữ viết ở hai thế giới khác nhau, mình có giải thích thì người ta cũng không hiểu.

“Lâm Xuân?” Nữ linh thể nhớ tên Lâm Xuân.

Cô gật đầu: “Tôi đây.”

Nữ linh thể: “Tôi là Cổ Lâm Phương, thầy nguyền rủa cấp tám, bây giờ tôi muốn nguyền rủa cô.”

Nguyền rủa cô? WHY? Linh thể ở không gian con tôn trọng bậc hiền triết lắm cơ mà? Sao lại nguyền rủa?

Đợt trước ở thành phố Bão Tuyết đã khiến Lâm Xuân ảo tưởng, cô nghĩ mình chỉ cần cầm thước của bậc hiền triết và kích hoạt năng lực thì linh thể ở không gian con sẽ không tổn thương mình, đó cũng là lí do mà cô dám chạy vào đây để tìm nhà vệ sinh.

Nhưng, mới có mấy ngày thôi mà, sao lại thay đổi rồi?

Chẳng lẽ là vì cấp bậc, toà Khoá Hồn là không gian con cấp S, thành phố Bão Tuyết cấp B, bởi vì cấp cao hơn nên hào quang của bậc hiền triết không có hiệu quả?

Biết thế thì vừa nãy không trả lời câu hỏi của người ta rồi, ít nhất còn có thể khống chế được.

Ơ không phải, với cấp bậc này thì còn lâu thước mới kìm được.

– Tôi nguyền rủa cô, để cho dịch thể thối rữa ăn mòn cơ thể cô, huỷ hoại nhan sắc của cô…

** má ác độc vãi?! Chị chỉ đi vệ sinh thôi mà?

Bấy giờ, ở bên ngoài toà nhà, Trần Sơ cũng đã vào không gian con, mặc anh vào ngay sau Lâm Xuân nhưng thời gian ở không gian con và Trái Đất khác nhau, nên dù lần lượt đi vào thì cũng sẽ chênh lệch thời gian với bên ngoài.

Anh ở trên máy bay chỉ vào chậm hơn Lâm Xuân có một hai giây, nhưng ở không gian con, một hai giây đã là mấy phút rồi.

Đây không phải lần đầu tiên anh đi vào không gian con, anh rất hiểu môi trường ở đây nên không tò mò nhìn toà Khoá Hồn như những người khác mà lia nhanh qua dòng người, tìm kiếm bóng hình Lâm Xuân.

Không thấy, không thấy, vẫn không thấy.

Lâm Xuân không ở đây, chẳng lẽ cô vào rồi?

Trần Sơ cực kì sốt ruột, duỗi tay túm lấy người dị năng mặc đồ xanh đứng bên cạnh: “Anh có thấy một cô gái tết tóc đuôi sam không?”

“Mày là ai, bố mày… Thấy, mấy phút trước cô ấy vào toà Khoá Hồn rồi.” Dưới sự áp bức bởi nguồn sức mạnh khổng lồ từ phía Trần Sơ, người dị năng mặc áo xanh mau chóng khai báo ra hết thảy.

Đã vào mấy phút rồi? Không phải chứ, mới có mấy phút thôi mà, cô vào vội như thế làm gì?

Trần Sơ quay người toan đi vào trong toà nhà, bấy giờ không gian đã rung chuyển, một người đàn ông mặc độc chiếc quần bơi bỗng xuất hiện trên quảng trường.

Anh ta chửi thề, còn chưa nói thêm câu gì đã nhìn thấy Trần Sơ đang định đi vào toà nhà.

“Trần Sơ!” Người đàn ông mặc quần bơi chính là Vua Biển đang lướt sóng ở sông Mộc Đới.

Trần Sơ nhìn thấy Vua Biển, nét mặt cũng ngạc nhiên đến bất ngờ.

Vào thật?

“Đúng là mày ở đây thật, Lâm Xuân đâu, con bé đâu, tao phải hỏi cho cặn kẽ con bé đã làm gì?” Vua Biển oan muốn chết, anh lỡ đưa mồm đi hơi xa nhưng cũng không nói gì quá đáng, thế mà lôi anh vào đây thật? Với lại anh cũng xin lỗi rồi còn gì.

“Lâm Xuân vào rồi, mày đứng đây đợi, tao vào cái đã.” Trần Sơ nói xong thì toan đi vào.

“Lâm Xuân vào rồi? Mày từ từ đã…” Vua Biển kéo anh lại: “Vào thì cũng vào rồi, Lâm Xuân có mắt nguyền rủa, không sao đâu.”

“Tao đang cầm mắt nguyền rủa.” Hơn hai triệu điểm, đống đồ lên đến tận mấy tỉ, Lâm Xuân không dám cầm nên đưa hết cho Trần Sơ.

“… Đen tới nỗi câm nín.” Vua Biển chịu rồi, hồi trước anh thấy Lâm Xuân cứ bị không gian con hút vào đã xui lắm rồi, giờ lại vào thêm lần nữa mà còn không cầm mắt nguyền rủa theo.

“Nhưng cũng không cần vào vội như thế, toà Khoá Hồn có kết giới không gian, giờ mày mà vào thì cũng không xuất hiện cùng không gian con với con bé đâu.

Thà đợi con bé đi ra xem bị trúng lời nguyền gì rồi nghĩ cách để hoá giải.” Vua Biển phân tích.

Trần Sơ cau mày, anh rất hiểu điều này, nhưng cái số Lâm Xuân nó đen khủng khiếp, anh sợ cô không ra được.

Đúng lúc này, bên ngoài toà Khoá Hồn trang nghiêm bỗng vang lên tiếng hát lạc quẻ.

– Các bé hồ lô, các bé hồ lô, bảy quả hồ lô trên dàn cây, không sợ mưa gió, la la la la la la la~

Ai đang hát thế?

Lúc này mà vẫn có người còn tâm trạng để hát?

Khi mọi người vẫn đang mù mờ, một tia sáng màu đỏ bỗng loé lên trước toà Khoá Hồn, một nhân vật hoạt hình từ đâu xuất hiện.

Đúng, là nhân vật hoạt hình, hơn nữa còn là bản 2D.

“Ông ơi, con tới cứu ông đây!” Nói xong, nhân vật hoạt hình chạy vụt vào toà Khoá Hồn.

“Đấy là…” Vua Biển nghi ngờ chỉ vào cửa: “Nhóc hồ lô?”

Hơn nữa nhóc còn mặc bộ quần áo màu đỏ, thoạt nhìn là người anh cả.

Bây giờ trong toà Khoá Hồn, khi lời nguyền sắp có hiệu lực thì một nhân vật 2D mặc áo đỏ đã vọt vào, hét lên với nữ linh thể: “Yêu quái, thả ông của ta ra!”

“Con lớn?!” Lâm Xuân hết hồn.

“Ông ơi, con tới cứu ông đây.” Bé lớn chạy đến bên cô, sau đó vác cô lên rồi quay người chạy.

Lâm Xuân: Cứu ông là vác ông lên chạy thế này à?

“Muốn chạy à? Mơ đi!” Đôi tay nữ linh thể run run, vô số khí đen bao trùm lấy thân cô.

Nhóc lớn cũng không ngoảnh mặt lại, cứ thế khiêng ông, khụ, khiêng Lâm Xuân lao ra cửa.

Trong quá trình chạy, những khí đen nguyền rủa đấy như bị tác động bởi một quy tắc nào đó, rõ ràng đã đến rất gần Lâm Xuân rồi nhưng chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn cô biến mất ở ngoài cửa.

“Ông ơi, mình về nhà thôi.” Nói xong, bé lớn cười vui vẻ rồi biến mất, còn Lâm Xuân thì ngã bụp xuống đất.

Cái thằng nhóc này, nếu đây mà là ông nhóc thật thì ông bị té chết rồi đấy.

Lâm Xuân đang định chửi, bỗng thấy hai bóng hình xuất hiện trước mặt mình.

Trần Sơ and Vua Biển đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thậm chí, câu đầu tiên Vua Biển nói không phải hỏi cô có sao đâu, mà là hỏi: “Nhóc hồ lô kia là em à?”

Lâm Xuân: “…”

Đây đúng là một sức mạnh rất trâu bò, nhưng đệch mợ không muốn thừa nhận chút nào.

Hết chương 49..