Một khi cất bước đầu tiên, cậu sẽ không còn đường lui nữa.

Tùng Phong nói thế với Lương Thượng Quân còn đang nhét bánh bao vào miệng, sau đó nhân lúc anh không phòng bị đẩy anh xuống nước, ra lệnh cho anh: “Bơi về cho tôi, tiểu anh hùng”

Tại một vùng hồ xanh biếc sáng lạn trong sa mạc, họ đều đang ở đó, chiến hữu của anh, có mặt khắp mọi nơi…

“Toàn thể đại đội 7 có mặt, bơi vũ trang toàn diện!”

Lương Thượng Quân dõi mắt nhìn đám binh sĩ vùng vẫy trong nước, giống như đang thưởng thức một cuộc di trú, phía trước nơi các anh từng rời đi, sẽ có các thanh niên trẻ tìm về cội nguồn, họ mang bầu nhiệt huyết tươi trẻ, họ va vấp nghiêng ngã.

Nhưng họ, đều là anh hùng.

Bơi vũ trang chính là hạng mục huấn luyện hằng ngày, mọi người mất gần nửa tháng mới thích ứng với kiểu huấn luyện này, đồng thời hướng tới giai đoạn chuẩn bị tiến hóa thành cá heo, Kỷ Sách rốt cuộc cũng nhẹ giọng, bảo năng lực bơi vũ trang của họ đã tốt hơn nhiều, có thể lên bờ học cách phá rối kẻ địch được rồi.

Hai đại đội bọn họ đều là đại đội trinh sát, đại đội trinh sát chuyên làm “Công tác trong lòng địch”, nói trắng ra chính là bí ẩn, quỷ quyệt, phá đám gây sự, trốn không thấy bóng. Vì vậy, huấn luyện đặc thù trên đất bằng mới là quan trọng nhất.

Các binh sĩ vừa nghe có thể về đất liền, ai nấy đều sung sướng tưng bừng, biểu hiện đủ tình yêu tha thiết của nhân loại đối với đất đai, thậm chí có thanh niên văn nghệ còn quỳ bái bùn đất ở núi huấn luyện dã ngoại tại chỗ: “Vì sao trong mắt tôi lệ nóng tuôn trào, bởi vì tôi đem lòng yêu thương sâu nặng với mảnh đất này!”

Sau đó cậu ta bị trừ mất 1đ, nguyên nhân là vì Kỷ Sách cho rằng cậu ta đạo văn.

Giữa tiết trời sáng sủa, sau khi bắt các binh sĩ chạy việt dã qua hai ngọn núi xong, Kỷ Sách dẫn họ tới lầu huấn luyện chiến thuật trong truyền thuyết.

Các anh hùng đứng dưới hai tòa lầu huấn luyện chiến thuật, tàn tạ trong gió.

Gần đây số lần nhìn trời của Lương Thượng Quân càng ngày càng nhiều, trước đó anh đã tra cứu địa hình và hạng mục huấn luyện ở nơi này, chỉ đành đưa ra một kết luận: ác, đúng ác, Hara ác, Kỷ Sách ác, cả nhà hắn đều ác!

Kỷ Sách cười giễu: “Mới vậy đã sợ? Các anh ở dưới đó sợ, vậy con tin bị nhốt trong này tính sao đây?”

Thấy mọi người không có phản ứng gì, đột nhiên hắn cười âm hiểm, nói với bọn họ: “Ở Hara hơi thiếu con gái, được rồi tôi thừa nhận là cực kỳ thiếu, trừ vài cô gái thép trong đội y tế ra, các anh chưa từng thấy qua bất kỳ động vật có vú giống cái nào khác phải không? Nhưng tôi nói cho các anh hay…” Đoạn chỉ chỉ về phía tòa nhà đằng xa, “Giấu trong đó là đệ nhất mỹ nữ được toàn Hara công nhận, được nuôi dưỡng trong khuê phòng không ai thấy mặt”

Chả ma nào tin, chả có lấy một mống nào tin. Mọi người không đảo mắt khinh thường là đã tôn kính hắn lắm rồi.

Kỷ Sách lắc đầu thở dài: ‘Không tin tôi phải không? Tốt thôi, các anh có thể hỏi Đại đội trưởng Lương, cậu ấy nắm rõ mấy trạm gác này rồi, cậu ấy cũng từng thấy con tin mỹ nhân bên trong, phải không hả, Đại đội trưởng Lương?”

Mọi người quăng ánh mắt về phía Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân…thế nhưng gật đầu.

Thế là mọi người đều phấn khởi lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng hiên ngang, tất cả đều như thấy được nữ thần trong mộng, nhưng họ lại lược bỏ sắc mặt tái xanh của Lương Thượng Quân, họ chỉ đơn thuần cho rằng, cô gái mà Lương đẹp trai nhìn trúng có thế nào cũng không tệ được.

Huấn luyện bắt đầu.

Trên hai tòa nhà huấn luyện chiến thuật, mỗi tòa có bốn sợi dây thừng rất thô to, rõ ràng là dùng để tập bay trên không, ngoài ra còn có mười cây cột cách nhau 1.5m, cột theo thứ tự cao dần, cây thấp nhất chừng 5m, cây cao nhất chừng 18m, dưới cột là một tấm lưới đàn hồi chịu nặng vừa đủ, đủ để giữ cái mạng nhỏ của các binh sĩ nếu xảy ra tình huống “Vạn bất đắc dĩ” nào đó, nhưng, với độ cao như thế, chỉ cần thằng nhóc nào hơi mắc chứng sợ độ cao đều sẽ bị dọa run chân ngay chứ đừng nói phải nhảy qua đỉnh cột trong thời gian quy định.

Sau nữa còn có vòng lửa, tường động, nếu không phải bị bắt chui qua, các binh sĩ sẽ coi nó như đồ chơi của đoàn xiếc thú, nhưng nếu tự mình chui, vậy chắc chắn độ khó rất cao.

Nói thật, các binh sĩ vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của mấy hạng mục huấn luyện này, cho nên dưới dâm uy của Kỷ Sách, Lương Thượng Quân phải làm mẫu cho bọn họ.

Anh cõng 30kg nhảy lên cột, sống lưng khom và tốc độ bật người hệt như trạng thái công kích của loài mèo, nhẹ nhàng và chuẩn xác, chẳng thấy anh bị trọng lực hãm chân mảy may nào.

Với vòng lửa và tường động, đường kính chỉ có 40cm, mà Lương Thượng Quân cõng thêm trang bị trên lưng, chiều ngang tính thế nào cũng gần 60cm, mọi người đều lo làm sao anh qua được, nhưng chỉ thấy anh lấy trang bị ôm vào ngực, thân thể căng thành mũi tên thoắt cái nhảy qua, không dính phải đốm lửa nào, không cọ phải mảng tường nào…

Khi Lương Thượng Quân từ trên trần nhà cao gần 30m men theo dây thừng khua xuống rồi lách qua tòa lầu đối diện, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ thành công cáo lui, các binh sĩ bắt đầu nóng lòng muốn thử, xem anh “Biểu diễn” xong, họ cảm thấy hình như không khó mấy, chắc mình cũng có thể dữ dằn như thế.

Hiển nhiên xem và làm là hai chuyện khác xa nhau, mới bắt đầu đã xảy ra vấn đề, rất nhiều lính vừa đứng lên cây cột cao chừng 10m đã run bần bật, họ không tự chủ mà liếc xuống dưới, càng liếc càng run, đại khái là vì khẩn trương quá, thậm chí có người ngất xỉu từ trên cao rớt xuống.

Trung đội trưởng trung đội 2 Lỗ Đạt Minh trơ mắt nhìn hai người trước mặt té xuống “Tử trận”, hắn còn chưa bắt đầu đi mà lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

Kỷ Sách ở dưới hét: “Đi mau, nhìn cái gì mà nhìn! Chờ má cậu tới đón hả!”

Lỗ Đạt Minh nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, hắn thử thuyết phục bản thân đừng sợ, nhưng chẳng thể sải được bước nào, hắn cảm thấy một cơn choáng váng buồn nôn, càng vô phương dịch chuyển.

Kỷ Sách tức giận nói: “Súng máy chuẩn bị, 5 giây sau nếu cậu ta không đi, lập tức bắn cho tôi! 1! 2!”

Khi hắn đếm tới ba, Lương Thượng Quân liền giật lấy súng của tay súng máy, Kỷ Sách càng phẫn nộ hơn, hắn mở miệng muốn trừ điểm Lương Thượng Quân, nhưng Lương Thượng Quân lại gác súng nhắm chuẩn Lỗ Đạt Minh, nói với Kỷ Sách: “Lính của tôi, tôi tự giáo huấn!”

Kỷ Sách sửng sốt, tiếp tục đếm. Lỗ Đạt Minh biết, dù trong súng máy toàn là đạn cao su, nhưng bắn lên người tuyệt đối không dễ chịu, cam đoan một phát là bầm một vết, hắn sẽ lãnh đủ. Nhưng trong tiềm thức hắn luôn cho rằng Đại đội trưởng Lương nhà mình sẽ không nổ súng vào hắn, cho nên hắn vẫn cứ do dự.

“Nổ súng!” Kỷ Sách thét.

Tạch tạch tạch tạch…Âm thanh súng máy thông dụng kiểu 88 vang vọng mây xanh, đập vào màng nhĩ các binh sĩ đau nhói.

Lỗ Đạt Minh lập tức choáng váng, theo bản năng né tránh đạn sau lưng bắt đầu nhảy về phía trước, vừa sải bước đạn đã bắn trúng ngay vị trí lúc nãy của hắn, thủng một lỗ, không chút lưu tình.

Đây chính là Đại đội trưởng Lương của hắn, Đại đội trưởng Lương đích thân cưỡng ép bọn họ vào tuyệt lộ.

Các binh sĩ nghe thấy tiếng súng đều ngẩn người mất mấy giây, lúc bọn họ thất thần liền có một phát đạn bắn trúng dưới chân bọn họ, Lương Thượng Quân bách phát bách trúng, lúc này có vài người đã đỏ cả mắt, co chân chạy bạt mạng tới trước, chẳng biết ai hô lớn một tiếng: “Giết!”

Cả trường huấn luyện lập tức vang vọng âm thanh đồng nhất: “Giết!”

Giết giết giết! Âm vọng vang kín cả hai tòa nhà, tiếng giết của bọn họ len lỏi giữa những tiếng súng.

Sức mạnh của nỗi sợ là vô tận, cuối cùng cũng có người xung phong cứu được con tin, chẳng chút hình tượng từ trên tòa lầu cao hơn 30m trèo xuống.

Ngày đầu huấn luyện, hai đại đội chỉ có tổng cộng sáu người hoàn thành nhiệm vụ trong một lần duy nhất, còn những người khác mình mẩy nở hoa đủ kiểu, không phải té thì cũng bị súng máy bắn trúng.

Họ nhìn con tin mỹ nữ, tiếp tục te tua trong gió, hai chân Lỗ Đạt Minh mềm nhũn, run run rẩy rẩy chỉ mỹ nhân nói: “Đó…đó…đó không phải là…Venus sao?”

Đó chính là Venus, cô gái duy nhất được Hara xưng tụng là mỹ nhân; nàng vẫn bị giấu kỹ trong phòng làm việc của Đoàn trưởng, nuôi dưỡng trong khuê phòng che mắt người đời; bất quá, mọi người cần phải xuyên qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất, trên bản chất, nàng chỉ là một bức tượng điêu khắc khiến người người cúng bái, hơn nữa lại chỉ có nửa thân trên.

Kỷ khốn nạn, cả nhà ông đều ác ôn! Đám binh sĩ dùng ánh mắt lăng trì hắn.

Kỷ Sách nhìn đám tàn binh lệ nóng tuôn rơi, tức muốn xì khói: “Gì đây? Không phục hả, có giỏi thì đừng sợ độ cao, có giỏi thì đừng để súng máy rượt đuổi, có giỏi thì đừng để Venus bị kẻ khác nẫng mất! Lũ hèn nhát các anh sao không biết thẹn mà tới Hara vậy? Sao không biết nhục mà đòi anh hùng cứu mỹ nhân này nọ vậy! Toàn bộ trừ 2đ cho tôi!”

Vừa bị trừ 2đ, các binh sĩ thoắt cái im phăng phắc, toàn bộ đều bình tĩnh lại.

Ngay từ đầu họ đã được báo cho biết là sẽ phải làm một người lính gan dạ, bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp. Khi còn ở đại đội trước kia, họ cho rằng mình đã làm tốt lắm rồi, cho rằng mình đều anh hùng tài hoa hiên ngang, không sợ đổ máu không sợ hy sinh, đã sớm phát huy tinh thần phấn đấu gian khổ lên đến đỉnh điểm, mãi đến hiện tại họ mới hiểu ra, những thứ trước kia thực sự chả là cái gì cả, bởi vì Hara chưa bao giờ khảo nghiệm về thể năng kỹ thuật hay quyết tâm gì gì đó, cái Hara muốn trui rèn, là hồn lính của bọn họ.

Trong những buổi huấn luyện cường độ càng cao hơn tiếp theo, các binh sĩ đều rất liều mạng, ai cũng giống như tình nhân của Venus, vì nàng mà bất chấp hết thảy.

Mấy ngày sau, ánh mắt của các binh sĩ đều khác nhau, lúc nhìn Venus thì cực kỳ dịu dàng, trong ánh mắt dường như chứa đựng khát vọng và vinh quang cao vời, nhưng lúc nhìn Kỷ Sách lại đồng loạt hóa thành cừu hận.

Lương Thượng Quân nhìn ra được, đương nhiên Kỷ Sách cũng nhìn ra, nhưng hắn vẫn ác ôn trước sau như một, nói với bọn họ: “Hiện giờ chỉ mới bắt đầu thôi, tôi muốn nói cho các anh biết, hãy hưởng thụ nỗi sợ hãi, chiến thắng nỗi sợ hãi, cuối cùng các anh mới có tư cách hận tôi”

Lương Thượng Quân hết cách, sau khi giải tán anh tìm Kỷ Sách hỏi: “Khiến họ thù hằn anh như vậy có ý nghĩa gì?”

Kỷ Sách thản nhiên nói: “Tôi thích rước hận thù vào người”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Kỷ Sách xoay người qua nhìn vào mắt Lương Thượng Quân: “Hận thù cũng là căn nguyên của sức mạnh, động lực còn mạnh mẽ hơn so với bất cứ cái gì khác. Cậu nói xem có đúng không, Lương Thượng Quân?”

Lương Thượng Quân né tránh ánh mắt hắn: “Phải”

Họ ngầm hiểu lẫn nhau, có vài chuyện thực sự là ngầm hiểu lẫn nhau, nhiều lúc họ tựa như dã thú, có thể từ mùi hương phân biệt đối phương đã từng nhuốm máu hay chưa, đối phương có ôm thù hận hay không. Trong thế giới của bọn họ có một mối đan xen nho nhỏ, họ đều quen thuộc mùi vị đó.

“Vậy, cậu cũng hận tôi sao?”

Lương Thượng Quân nhớ vô cùng vô cùng kỹ giọng điệu của Kỷ Sách khi nói câu này, cái giọng điệu thờ ơ, xen lẫn nét cười nhạo đê tiện đặc trưng của hắn.

Về sau Kỷ Sách hỏi anh câu này rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng đưa ra đáp án.

Bất quá, nếu dùng lý luận “Căn nguyên sức mạnh” của Kỷ Sách để đánh giá nỗi hận_____

Thì anh hận Tiểu đội trưởng của mình rất nhiều.

Và đối với Kỷ Sách, chỉ e là hận đến thấu xương.