Trải tờ giấy ra, Lương Thượng Quân cắn cán bút một hồi, dường như có rất nhiều lời muốn viết, nhưng sau khi chắt lọc trong não một phen, thì chỉ còn đọng lại chút đỉnh ít ỏi, anh hơi bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng.

Chính Lương Thượng Quân cũng không rõ tại sao mình lại cầm bút viết bức di thư này, đại khái là anh muốn lưu lại chút gì đó, cấp cho người ấy một lời công đạo, cũng cấp cho chính mình một lời công đạo.

Anh biết con đường này vô phương quay đầu, có lẽ đi tiếp đi tiếp nữa sẽ bỏ mạng dọc đường. Vậy chí ít, sau khi Kỷ Sách càn quét chiến trường, có thể nhìn thấy vài lời anh lưu lại, vài lời mà anh muốn nói với hắn nhất.

Tỷ như mật mã thẻ ngân hàng của anh, tỷ như chỗ ở của mẹ anh, tỷ như…Vân vân mây mây.

Cho nên, sến sẩm thì mặc sến sẩm, cứ viết thôi.

Cầm bút, bàn tay viết xuống giấy hai chữ “Di thư”, nhịn không được lại bật cười, anh nhớ cái tên khốn nạn kia từng trịnh trọng bảo anh rằng: “Nếu có một ngày em muốn viết thư cho tôi, thì đừng kêu người khác viết thay, tôi có thể nhìn ra đấy, Ngốc Tặc”

“Vật này, tôi quả thật không thể nào tìm người khác viết thay được” Lương Thượng Quân thì thầm, “Huống hồ, cậu nhóc viết thay cho tôi hồi trước đã không còn nữa rồi…”

Ngòi bút viết soạt soạt trên giấy, Lương Thượng Quân vừa viết vừa suy nghĩ, không biết lúc nhìn thấy bức thư này, tên khốn nạn đó sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc sẽ mắng mình ngốc, hoặc mắng mình vô dụng, hèn nhát, tóm lại chắc sẽ rất rất thất vọng đây.

Khóc? Không, một người đàn ông sẽ không khóc. Hắn nên là một người kiên cường vô địch, hắn nên là một người đứng trên tảng đá cao nhìn xuống chúng sinh, miệng ngậm xéo điếu thuốc, kiệt xuất đón gió phấp phới mới đúng.

Từ lúc thực sự đặt bút viết nên phong thư cũng chẳng tốn bao nhiêu phút, Lương Thượng Quân xếp giấy thư lại, bỏ ngay ngắn vào bao.

Trong thư viết những gì?

…Gửi Kỷ Sách.

Ngày thứ hai mươi bảy.

Dù vẫn chưa có tình báo về lãnh tụ, nhưng trên cơ bản họ đã lần ra được nội tình của Sunnah. Cứ điểm trong biên cảnh của Sunnah cách họ càng ngày càng gần, nhìn vào phòng thủ ngày càng bạc nhược của đối phương thì việc bại lộ sơ hở chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên cả Hara khí thế như bão lụt đã bước vào thời khắc chuẩn bị chiến đấu.

Trong thời gian tác chiến liên tục Kỷ Sách đã chết lặng, toàn thân tâm đều vùi vào từng chiến trường, khí phách sát phạt của quân nhân rót tràn mỗi tế bào trong thân thể hắn. Vương Bân thấy hắn như vậy, phảng phất như nhìn thấy Kỷ Sách từng dốc sức trong Bộ an ninh quốc gia xưa kia, không có mục tiêu, chỉ thuần túy phục tùng mệnh lệnh…Một dáng vẻ không nhìn thấy ánh sáng.

Bất quá hôm nay có điểm khác biệt, Kỷ Sách cầm bản báo cáo mới từ tiền tuyến đưa qua, ánh mắt đột nhiên nở bừng sắc thái.

Đoàn trưởng và Vương Bân cũng lấy làm kinh ngạc, trong bản báo cáo này nói, gần đây trong nội bộ Sunnah đột nhiên bùng phát một trận nội loạn, hình như trong doanh trại bọn chúng xuất hiện tù binh làm phản, trong số mấy tù binh đó có vài người là binh sĩ mất tích của Hara, có vài người là thuộc hạ của Bộ an ninh quốc gia, họ liên hợp lại tắm máu cả sân huấn luyện của Sunnah.

“Tù binh? Người của chúng ta bị chúng thu làm tù binh, còn tham gia vào cuộc huấn luyện của chúng?” Đoàn trưởng kinh ngạc, gã lãnh tụ Sunnah này mưu tính cái gì vậy, sao ông nhìn chẳng hiểu?

Vương Bân trầm tư nửa ngày, nói: “Phải, quả thật rất có khả năng. Bên tôi cũng có vài người mất tích khó hiểu sau sự kiện dược phẩm, tôi đoán, Sunnah muốn đem họ ra làm thí nghiệm, hoặc lợi dụng họ để trao đổi điều kiện với chúng ta”

Kỷ Sách đột nhiên xen vào: “Trên này có nhắc tới người khởi xướng nổi loạn, là một Đại đội trưởng Hara” Hắn nói năng bình thản, nhưng trong giọng điệu vẫn xen lẫn một tia run rẩy.

Không khác đằng nào được, hắn đinh ninh người đó chính là Lương Thượng Quân, trong tiềm thức hắn tin tưởng như thế, chuyện điên khùng kiểu này chỉ có tên Ngốc Tặc chán sống đó mới dám làm. Nhưng nếu cậu ta thực sự tắm máu Sunnah, những kẻ đó sẽ buông tha cho cậu ta sao? Sao có thể chứ…Kỷ Sách vội vàng nhìn báo cáo, muốn hiểu thêm tình tiết của sự kiện này.

Đáng tiếc trong báo cáo không đề cập về người đó nhiều hơn, chỉ bảo người của Sunnah xưng người đó là Bụi gai bạc. Khó lòng nói rõ đây là khen hay chê, tóm lại dường như là tỏa sáng lóa mắt.

Kỷ Sách chợt bật cười, hắn không cho rằng tên Ngốc Tặc phá hoại đó dễ dàng tử ẹo như vậy, quan niệm này gần như là một kiểu cố chấp, bất quá hắn cố chấp rất vui vẻ.

Hắn lập tức xin Đoàn trưởng cho mình trực tiếp lao tới căn cứ Sunnah lân cận, hắn muốn hiểu rõ tình hình tù binh. Đoàn trưởng vung tay ném lời xin của hắn về, mắng: “Cậu coi chiến trường là chốn nào? Tưởng đội hành động đặc biệt của cậu muốn đi đâu thì đi sao? Cậu coi mệnh lệnh của Bộ chỉ huy là cái rắm sao?”

Kỷ Sách phản bác: “Đoàn trưởng, trước mắt Nhị pháo binh đã vào vị trí, nhiệm vụ giai đoạn của tôi đã hoàn thành. Hơn nữa hiện giờ đã chiếm được tung tích của tù binh Hara và Bộ an ninh quốc gia, sao có thể không ra tay được chứ? Đoàn trưởng, sợ hãi rụt rè đâu phải tác phong của ông, nếu muốn ra tay, không bằng để tôi đi, cam đoan không nhục sứ mệnh!”

Đoàn trưởng cười hừ hừ hai tiếng: “Cậu dám lên giọng với tôi? Giỏi lắm giỏi lắm, từng người các cậu đều coi mệnh lệnh của tôi như gió thoảng bên tai phải không, lá gan đúng là lớn quá nhỉ! Tôi nói cho cậu hay Kỷ Sách, không những tôi không đồng ý, mà chú Vương của cậu cũng sẽ không cho cậu đi! Chuyện tù binh vẫn chưa tra rõ, nếu dâng luôn cậu vào nốt thì tôi đây lỗ to rồi!”

Kỷ Sách cũng hơi tức giận, lập tức giọng điệu cương quyết lên, chẳng chút khoan dung mà cãi lại: “Đoàn trưởng, xin ông làm rõ giùm, tôi là quân nhân Hara, chút chuyện này nếu xử lý không tốt tôi cũng không xứng ở đây nữa. Sunnah cần tù binh chứ gì, nếu chúng cũng muốn bắt luôn tôi làm tù binh vậy càng hay, mẹ kiếp tôi sẽ tắm máu chúng thêm lần nữa!”

Nói đoạn hắn xoay qua đối mặt với Vương Bân: “Chú Vương, chú sẽ cho con đi chứ?” Hắn nói rất chắc chắn, nhìn vào đôi mắt Vương Bân bày tỏ thâm ý khác: “Chú Vương, con chưa bao giờ làm đào binh”

Vương Bân mím môi không đáp lời, Đoàn trưởng hừ một tiếng: “Bên tôi không đồng ý thì Bộ an ninh quốc gia của ông ta có biện pháp gì? Kỷ Sách, yên tâm làm tốt bổn phận của cậu đi, chuyện tù binh tôi tự có an bài”

Kỷ Sách không thèm để ý tới Đoàn trưởng, chỉ nhìn Vương Bân, cùng trầm mặc với ông.

Hồi lâu sau Vương Bân rốt cuộc cũng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, ông nói với Kỷ Sách: “Được, chú dùng điều lệnh khẩn cấp điều con đi, cho phép con chấp hành nhiệm vụ vượt cấp”

Đoàn trưởng lập tức nổi đóa: “Vương Bân, ông đem Đoàn trưởng tôi vứt vào xó nào? Ông có tin tôi táng một bạt tai cho ông ngỏm tại chỗ luôn không!”

Vương Bân liếc ông một cái: “Không tin”

Đoàn trưởng tức hộc máu.

Sau khi đạt được mục đích Kỷ Sách hài lòng chuẩn bị xuất phát, đột nhiên bị Vương Bân chặn đường: “Kỷ Sách, con chỉ muốn đi cứu chiến hữu thôi sao?”

Kỷ Sách cười: “Không chỉ chiến hữu”

Vương Bân sửng sốt, sau đó nghiêm giọng nói: “Không, mệnh lệnh chú hạ cho con không phải là cứu những tù binh đó, nếu con đi, thì phải san bằng cả Sunnah thành bình địa cho chú!”

“…Dạ!”

Lương Thượng Quân không còn ở phòng giam cũ nữa, hiện giờ anh đang ở trong phòng giam cao cấp, nó cao cấp ở chỗ, song sắt đổi thành cửa gỗ, bồn cầu ngồi xổm đổi thành bồn cầu ngồi bệt, trứng luộc đổi thành trứng chiên. Anh cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Lúc mở cửa phòng anh Mustafa không thấy những người khác, vì thế thân thiết gọi một tiếng: “Đi chết đi?” Không thể trách gã vô duyên được, tại đây là cách gọi mà Lương Thượng Quân cứ khăng khăng đòi.

Bên trong truyền ra một tiếng trả lời: “Ơi, ở đây nè, đang ị”