Khoảng thời gian này Kỷ Sách cứ liên tục phát sốt lặp đi lặp lại, may mà không có vấn đề lớn nào khác, tốc độ khép miệng vết thương cũng bình thường, vài ngày sau đã có thể chống nạng đi thăm Trứng Thịt.

Trứng Thịt cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua thường hay kéo tay Kỷ Sách gào khóc, nói Mạch Tử đi rồi, sao Mạch Tử lại ra đi như vậy, Mạch Tử bảo có thể cầm cự được mà, vừa giật mình nhìn lại thì người đã không còn nữa.

Kỷ Sách cũng không biết nói gì, hắn chỉ đành khuyên lơn Trứng Thịt rằng hắn sẽ kêu bên trên cấp cho Mạch Tử một cái công đạo.

Hai ngày nay có cuộc diễn tập nhỏ, Lương Thượng Quân bận như con quay, việc bố trí điều binh đại đội 1 lẫn đại đội 7 đều do một mình anh quán xuyến, thực sự không rút được thời gian đi thăm Kỷ Sách. Kỷ Sách cũng không để bụng, chẳng qua ngày nào hắn cũng nhớ tới vụ làm liều lần trước mà vui sướng không thôi, bất quá không thể lặp lại lần nữa, bởi cái bộ dạng em gái hộ sĩ nhìn chằm chằm giường đệm của hắn nghiên cứu cả buổi ngày đó, hắn không muốn chịu đựng thêm lần hai.

Gần đây Vương Bân vẫn luôn ở Hara, đang tranh chấp với bên bộ An ninh quốc gia về chuyện người hy sinh lần này, thỉnh thoảng lại tới chỗ Kỷ Sách ngồi chơi, cùng hắn tán gẫu chuyện nhà.

Vương Bân nói: “Thằng nhóc bạn con gan to thật, hôm đó không ngờ nó dám kiếm chuyện với ông Đường”

Kỷ Sách ngẩn người, không phản ứng kịp: “Hửm? Bạn nào?”

Vương Bân nhìn nhìn hắn, nói rất bình thản: “Đại đội trưởng đại đội 7 ấy, tên Lương Thượng Quân.”

Kỷ Sách kinh ngạc, suýt nữa đã đập quả táo vô răng: “Cái gì? Kiếm chuyện với Đoàn trưởng, cậu ta chán sống rồi hả? Chuyện xảy ra hồi nào?”

“Ngay ngày con được đưa về” Vương Bân thổi thổi lá trà trong ly, hớp miếng trà, “Chú cũng nghĩ không thông, nó làm vậy là vì cái gì chứ, dám đập phá trước mặt ông Đường, còn phun nước miếng đầy mặt chú”

Kỷ Sách không nói gì, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Tên Ngốc Tặc đó bình thường đâu có kích động như vậy, theo lý mà nói thì đâu có ngốc tới nỗi tự tông đầu vào họng súng của Đoàn trưởng, càng huống hồ là đắc tội luôn với một Cục phó của Bộ an ninh quốc gia. Cậu ta hoặc là teo não, hoặc là…thực sự quan tâm quá nên rối. Kỷ Sách vô thức liếc liếc Vương Bân.

Hắn hiểu Vương Bân, Vương Bân miệng thì nói “Nghĩ không thông”, nhưng trong lòng vòng tới quẹo lui chắc chắn cũng đoán được đại khái. Ông nói với hắn chuyện này, không phải chỉ tùy ý tìm chuyện nói chơi thôi, mà là đang thăm dò.

“Tiểu Sách, thằng nhỏ bạn con cũng quan tâm con quá nhỉ. Con đoán xem nó la hét với chú chuyện gì?”

Kỷ Sách hỏi: “Hửm? Cậu ấy la hét cái gì?”

Vương Bân: “Nó mắng tụi chú coi lính Hara như kỹ nữ, quất xong xách đít chạy không trả tiền, đúng là quá láo toét”

Phụt_____

Kỷ Sách rốt cuộc cũng nhịn hết nổi mà phun ra, hắn vừa cười vừa run nói: “Thằng nhóc này chuyên ăn nói vậy đấy, chú đừng để bụng”

Vương Bân nói tiếp: “Khi đó nó đại khái là tưởng con chết rồi, còn chỉ trích tụi chú có lỗi với con và ba mẹ con, nó bảo…Cả nhà con bị Bộ an ninh quốc gia vấy bẩn, vị quốc vong thân nhưng lại rơi vào kết cục chết không yên lành”

Lần này Kỷ Sách cười hết nổi, hắn trầm mặc, không có tình tự gì đặc biệt, hắn không biết phải dùng biểu cảm gì đối với sự lỗ mãng của Lương Thượng Quân. Hắn cảm ơn tên Ngốc Tặc đó đã mắng ra nỗi oán hận chất chứa nhiều năm của hắn, hắn biết tên Ngốc Tặc đó lo lắng cho “Cái chết ý nghĩa” của hắn, nhưng cái hắn phiền muộn chính là, chuyện của cha mẹ hắn, ai cũng không được nhắc tới.

Vương Bân nói: “Tiểu Sách, thằng nhỏ bạn con rất hiểu con, có khi còn hiểu hơn cả chú, giao tình của tụi con sâu thật…”

“Phải, rất sâu, chú Vương” Kỷ Sách đáp lấy lệ, cố tình chuyển đề tài, hỏi: “Chuyện Mạch Tử tính sao? Con muốn xin cấp chiến công hạng nhất cho cậu ta”

Vương Bân nhìn vào mắt hắn, ngập ngừng chốc lát rồi mới nói: “Chuyện này đã có manh mối rồi, lần này Bộ an ninh quốc gia lần dây tìm dưa gặt hái được không ít thứ, chờ bên kia ra báo cáo thống kê, chuyện Sunnah sẽ được công bố. Đại khái là sau khi cuộc diễn tập Hara này kết thúc, Mạch Tử có thể nhận được chiến công hạng nhất. Nhưng chuyện này cũng có nghĩa là, chúng ta sẽ chính thức đối đầu với Sunnah”

“Ừm, thế cũng tốt, vậy trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Anh hùng của tụi con chính là anh hùng, chứ không phải kỹ nữ giấu mặt người đời” Kỷ Sách kiên định nói, nói theo lời của Lương Thượng Quân, hắn cũng không muốn bị người ta quất xong bỏ chạy, hắn thà tuyên chiến một cách quang minh chính đại.

Hơn nữa, Lương Thượng Quân dường như có khá nhiều vướng mắc với Sunnah, một khi chuyện lần này công bố…Kỷ Sách có chút hả hê, không biết tên Ngốc Tặc đó sẽ phản ứng thế nào?

Lời Vương Bân có độ tin cậy rất cao, quả nhiên, phần lớn các mắc xích rất nhanh đã vào hồi kết: Mạch Tử được tổ chức lễ tang, nhận chiến công hạng nhất, Kỷ Sách và mấy lính trinh sát khác được chiến công hạng hai, Kỷ Sách và Trứng Thịt xuất viện, quay về đội, sự kiện được công bố toàn diện…

Lương Thượng Quân còn đang bận diễn tập sau khi biết chuyện này do Sunnah gây ra, lại bình tĩnh đến bất ngờ, chỉ nhếch miệng cười đê tiện: “Vậy sao, vậy càng tốt, thù mới hận cũ gì tính một lượt luôn” Anh sục sôi ý chí chiến đấu.

Nhưng ai mà ngờ, trận này còn chưa mở màn thì bên Kỷ Sách đã xảy ra chuyện.

Hắn đột nhiên “Bị giải ngũ”.

“Chú Vương, chú có ý gì?” Kỷ Sách nắm chặt bức thư điều nhiệm trong tay, dùng giọng điệu chất vấn hỏi.

Vương Bân buông văn kiện xuống, nghiêm nghị nói: “Tiểu Sách, theo chú tới cơ quan”

Ông không hề dùng giọng điệu trưng cầu, trước kia khi ông nói lời này luôn thêm vào đầu câu cụm từ “Có muốn…hay không?”, hoặc thêm vào cuối câu từ nghi vấn “Nhé?”, nhưng lần này lại không có, ông là đang ra lệnh.

“Con không đi. Con đã bảo từ trước là không muốn vào cơ quan rồi mà, lý do gì lại khiến chú đột nhiên ép con như vậy?” Kỷ Sách rất tức, nhưng hắn không phải đang giận dỗi, hắn chỉ không hiểu tại sao thái độ của Vương Bân lại cương quyết như vậy.

“Ngày đó lời của cậu Lương Thượng Quân đã cảnh tỉnh chú, nhà họ Kỷ các con không đáng bị vấy bẩn như vậy. Đương nhiên, chú biết con sẽ không truy cứu, con chưa bao giờ làm chú khó xử. Nhưng con nên biết rằng, đối với chú, điều quan trọng nhất không phải bảo vệ vinh dự của cha mẹ con, hay bảo vệ vinh dự của con, mà chính là bảo vệ mạng sống của con. Trước kia con khăng khăng cố chấp đòi đi theo con đường của cha mẹ con, chú cản không được cũng không có tư cách để cản, nhưng hiện giờ là chính con tự rút lui, nếu đã chán ghét cuộc sống như vậy, tại sao không làm triệt để hơn chút nữa? Hiện giờ con đã có đủ năng lực để ứng phó với chuyện trong cơ quan, đâu cần phải dính líu tới tuyến một nữa, theo chú tới cơ quan đi”

Kỷ Sách hơi tức giận nói: “Đây không phải lý do. Chú Vương, chú đùa con sao?”

“Đây chính là lý do, tuy rằng cũng không phải toàn bộ lý do. Hơn nữa, là chính con đang đùa chú mới đúng” Vương Bân thở dài, nói năng có vẻ tùy ý nhưng lại mạnh mẽ: “Chú hy vọng con và Lương Thượng Quân chỉ là bạn bè”

Từ “Hy vọng” này nói rất khéo, nhưng đối với Kỷ Sách, đây chính là nói toạc chứng bệnh.

Vương Bân từng duyệt qua vô số người, chính ông nhìn Kỷ Sách trưởng thành, cái chuyện mờ ám này ông không thể nào không nhìn ra. Lần trước lúc tới ông đã hơi phỏng đoán, lần này, ông suy nghĩ rất kỹ mới quyết định như vậy.

Kỷ Sách châm điếu thuốc trước mặt ông, cười nói: “Con không đi. Chú Vương, con sẽ không làm đào binh”

“Ai nói con làm đào binh? Chỉ điều nhiệm mà thôi, văn kiện bên trên đưa xuống, sao lại bảo là đào binh được?”

“Ở đây con có tới hai chiến trường, không thể trốn tránh cái nào cả, một cái cũng không thể” Kỷ Sách nhìn sâu vào Vương Bân nói: “Con sẽ không học theo ba con, ba con đã trốn tránh một chiến trường, và chết trên một chiến trường khác, quá khiếp nhược”

Vương Bân sững sờ, ông không thể tin hỏi: “Sao con…”

“Con biết, con đương nhiên biết, con nhận ra được bức tranh phác họa ba con khóa trong ngăn kéo là vẽ ai” Kỷ Sách đáp không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh.

Bàn tay bưng tách trà của Vương Bân hơi run run, ông đặt tách xuống, tháo mắt kính ra, ngón tay đè lên huyệt tình minh chầm chậm xoa nắn, hai đầu mày nhăn thành hình chữ sông (川), đó là con sông được tích tụ từ những chuyện xưa cũ, con sông ấy bị thời gian bào mòn càng ngày càng sâu, và chảy thành rất nhiều nhánh chi chít, nhưng vĩnh viễn cũng không thể chảy ra khỏi cuộc đời này.

“Được…” Sau cùng Vương Bân nói: “Con đem chuyện này ra ép chú chú cũng không còn lời nào để nói. Nhưng lá thư điều nhiệm này đã gửi xuống rồi, con muốn khước từ, cũng phải tự tới Bộ an ninh quốc gia mà khước từ”

Lương Thượng Quân mới từ chỗ phòng chỉ huy đoàn giao xong hai phần báo cáo diễn tập trở về, mệt muốn dở sống dở chết, anh đi kiếm Khỉ Còi tám nhảm vài câu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Khỉ Còi, cho anh vào nấu ăn đi”

Khỉ Còi sợ nhảy dựng, vội nói Đại đội trưởng Lương ơi ngài tỉnh táo lại giùm đi, lần trước nướng bánh trung thu suýt nữa nướng bể tiêu cái lò của người ta. Lương Thượng Quân hậm hực nói: “Ngươi dám kháng chỉ bất tuân hả Khỉ Còi, gan to quá nhỉ, Đại đội trưởng ta muốn nấu mì mà ngươi cứ ở đây chí cha chí chóe”

Rốt cuộc Khỉ Còi gánh không nổi tội danh “Kháng chỉ bất tuân”, đành phải dâng nồi, để Lương Thượng Quân giày xéo ra một chén mì cốt thép, thôi xong, ổng còn bưng ra ngoài nữa.

Lương Thượng Quân đủng đỉnh trở về, đột nhiên có vài tiếng bàn tán lọt vào tai anh, nói Kỷ Sách bị điều đi rồi, nói người ta thăng chức vào cơ quan rồi, nói hắn tiền đồ sáng lạn khỏi cần chịu khổ ở cái Miếu hòa thượng này nữa, nói mới ngồi xe đi mất tiêu rồi.

Lương Thượng Quân khựng lại ba giây, rồi hất tay quăng nguyên chén mì, chạy về phòng bếp mở miệng đòi lão Tiền: “Xe! Chìa khóa!”

Lão Tiền ngơ ngác: “Gì?”

Lương Thượng Quân: “Lão Tiền, cho tôi mượn chiếc xe, xe gì cũng được, tôi có chuyện gấp”

Anh lấy chìa khóa xe, đoạn tới chỗ Khỉ Còi vác khẩu 81 dùng để tập bắn lên, lúc lấy xe không khỏi 囧, quác, xe tải con chở cải trắng á, thôi chở cải thì chở cải vậy, ít ra nó cũng có bốn cái bánh.

Lái xe tới đường đèo bên kia, chạy xuống hai vòng đèo nữa là có thể thấy một chiếc xe nhỏ chạy về phía bến tàu. Theo lý luận thì hiện giờ họ đang ở tại một điểm chồng lên nhau trong bản đồ 2D, sát rạt như thế, nhưng hiện thực luôn xa vời, con đường đèo uốn éo như kéo dài thần kinh người ta, Lương Thượng Quân giẫm chân ga xe chở cải kêu oành oành, nhưng khóe miệng lại nhếch nụ cười hết sức thản nhiên.

“Anh giỏi lắm, anh đúng là giỏi lắm, giỏi quá giỏi…” Anh một đường ‘Giỏi quá giỏi’ rượt tới cự ly tương đối gần, thắng kít xe bên đường, ôm khẩu 81 xuống bày ra tư thế ngắm bắn.

“Tôi cho anh chạy! Trong cự ly 300 thẳng đứng, bố sẽ bắn thủng lốp xe anh!” Lương Thượng Quân ngắm chuẩn, điều chỉnh góc độ họng súng, hết sức tập trung vào phát súng này. May mà anh vẫn chưa đánh mất lý trí, anh không bóp cò vào lúc xe quẹo cua, bằng không sẽ khiến cả người lẫn xe lật ngửa.

Tiếng súng vang vọng khắp núi đồi, chiếc xe kia đang quẹo cua nên tốc độ không nhanh, sau khi lốp xe bể nó bị chếch đi, tài xế vội đạp thắng kéo cần cho xe ngừng yên. Người trên xe đều hết hồn, đậu má nó chuyện gì vậy, bắn tỉa hả? Bắn tỉa ở đâu ra vậy?! Trong khu quản hạt của Hara mà còn có thể xảy ra chuyện này?

Trên xe không có ai bước xuống, họ còn chưa hiểu tình hình, không dám tùy tiện hành động. Kỷ Sách cũng rất bực bội, hắn cau mày nhìn ra ngoài xuyên qua lớp kính chống đạn, vừa nhìn liền thấy một chiếc xe tải con chở cải từ bên trên chạy vù vù xuống, lúc trông thấy tài xế lái xe, hắn tức khắc há miệng trợn mắt…