*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiết trời dần lạnh, là cái mùa vốn nên mặc áo lông mỏng, thế nhưng ở Hara lại có một quy định bất thành văn, thật ra thì “Quy định” này là do Đoàn trưởng đại nhân thuận miệng nói_____ổng bảo ai mặc càng nhiều chứng tỏ người đó luyện càng ít_____mặc dầy một lớp, chạy 10km, chạy tới chừng nào cậu lột nó ra thì thôi_____vì thế không ai dám mặc thêm áo lông trong trang phục tập huấn cả.
Các binh sĩ đại đội 1 trước giờ mặc rất ít, chuyện này khỏi cần giải thích, bản thân Đại đội trưởng của họ đã là lời giải thích rồi, bất quá họ vạn vạn không ngờ rằng, trong khoảng thời gian Đại đội trưởng của bọn họ tạm thời rời chức, họ thế nhưng mặc còn muốn ít hơn so với trước kia.
Mồ hôi từ trên tóc mai chảy xuống cổ, men theo đường cong gần hầu kết chảy xuống xương quai xanh, trên bắp thịt ở vai và ngực đều lấp lánh mồ hôi ướt át, hễ gió Bắc thổi qua, lỗ chân lông toàn thân co rút lại, khiến những thân thể trẻ trung này không khỏi rùng mình.
Cởi trần, cả đại đội lạnh run tầng tầng lớp lớp.
Lương Thượng Quân từ trên cao nhìn xuống, cười.
“Tới đông đủ cả rồi?” Lương Thượng Quân ngáp một cái, nhìn nhìn đồng hồ, khinh thường hỏi vài Trung đội trưởng bên dưới.
Các Trung đội trưởng của đại đội 1 thoáng bị ảo giác trong một giây, họ nhìn chằm chằm bản mặt cực kỳ gợi đòn của người bên trên, thế nhưng cứ tưởng Kỷ vương bát nhà mình còn ở đây. Bọn họ nghĩ, hóa ra tinh thần của Đại đội trưởng Kỷ thấm nhuần ở mọi ngóc ngách.
“Báo cáo Đại đội trưởng Lương, đủ rồi”
“Rất tốt” Lương Thượng Quân ôn hòa nói: “24 người hoàn thành huấn luyện trong thời gian quy định, mặc đồ vào nghỉ ngơi tại chỗ. Những người khác làm lại lần nữa cho tôi. Lần này, ba lần một trăm ở giai đoạn bốn tăng thành ba lần trăm rưỡi, nếu vẫn huốt giờ…” Anh nhoẻn miệng cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bọn họ: “Vậy tăng thành ba lần hai trăm năm mươi. Cứ vậy đi, chuẩn bị, bắt đầu”
Ba Trung đội trưởng đại đội 1 đều xanh mặt, một Trung đội trưởng trong đó sau khi nhận lệnh lầm bầm một câu: “Nói giỡn kiểu gì xàm vậy, tính làm trò gì đây, tui thấy ông mới ngốc á!”
[*Hai trăm năm mươi cũng có nghĩa là ngu ngốc, thiếu hiểu biết nhưng thích làm liều]Không tức mới lạ, đại đội 1 và đại đội 7 xưa nay vốn không ưa nhau, bây giờ Kỷ Sách vắng mặt, Đoàn trưởng còn cố tình kêu Đại đội trưởng đại đội 7 thay thế. Tốt quá rồi, mới sáng sớm Lương Thượng Quân đã bắt họ tiến hành ba khâu huấn luyện, luyện tới nỗi họ đầm đìa mồ hôi gân cốt bủn rủn, công báo tư thù, quá ác, quá sức ác.
Trung đội trưởng kia vừa mắng xong chợt cảm nhận được một luồng gió lạnh sau cổ.
Lương Thượng Quân hỏi: “Cậu lạnh hả? Cảm thấy con số hai trăm năm mươi này không tốt? Vậy chi bằng chúng ta tăng lên ba…”.
“Báo cáo Đại đội trưởng Lương! Tôi không lạnh! Hai trăm năm mươi rất tốt, tôi cảm thấy hai trăm năm mươi đặc biệt tốt!” Trung đội trưởng kia trả lời ngay tắp lự.
Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai cậu ta: “Không tồi, cậu giác ngộ cao đấy. Đi đi, lần này cậu làm ba lần hai trăm năm mươi nhé, chú ý đừng để huốt giờ”
Trung đội trưởng: 😭 😭 😭 😭
Lương Thượng Quân đứng trên tảng đá, miệng ngậm cọng cỏ khô, trên đầu vẫn là bầu trời xanh thẳm, hệt như cái hồi anh nhìn nó từ góc 135o.
Khi đó tên khốn kiếp kia đứng tại nơi anh đang đứng hiện giờ, nào ra lệnh nào mắng mỏ nào chế nhạo đám lính dưới trướng anh, bản mặt kiêu căng phách lối. Còn anh khi đó lại đứng dưới tảng đá, nghe giọng tên nọ lướt qua màng nhĩ, vừa phẫn nộ, vừa tán thưởng.
Hình như chuyện cũng chưa lâu lắm, nhưng lại khiến anh nhớ thương nhường này.
Kỷ Sách rời Hara mười lăm ngày, lẽ ra phải bảo hắn mới rời Hara có mười lăm ngày, hoặc bảo hắn đã rời Hara mười lăm ngày rồi mới đúng.
Lúc đối diện với lính đại đội 1, Lương Thượng Quân luôn có vài ý nghĩ kỳ quái.
Anh không hề muốn công báo tư thù, chí ít cũng không hề muốn công báo tư thù trắng trợn như vậy, chẳng qua anh nhìn bọn họ, rồi coi mình thành cái tên khốn kiếp đó thôi.
Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng, anh tự giễu.
Anh ở Hara bình thản dẫn lính, ánh nắng vẫn bất biến, sóng biển vẫn bất biến, cát vàng vẫn bất biến, rõ ràng đều không hề thay đổi, nhưng đối với anh dường như lại nhiều thêm cái gì đó, và dường như lại thiếu mất cái gì đó.
Nhiều hơn chính là mỗi lần anh ăn cơm, đều có thêm một món mặn.
Anh từng hỏi Khỉ Còi, không phải Khỉ Còi làm. Anh rất khó hiểu, mãi đến một ngày bỗng nhiên sực nhớ ra, hình như Kỷ Sách có quan hệ rất tốt với Tiểu đội trưởng ban bếp núc, cái tên khốn nạn đó từng báo thù anh bằng cách hại anh không rớ được một món mặn nào trong suốt ba ngày liền.
Đúng đê tiện, Lương Thượng Quân oán thầm, cái tên này, hại anh mỗi lần ăn món mặn được thêm này lương tâm bất an.
Về phần thiếu, chính là lúc đi qua trước cửa phòng 201, Lương Thượng Quân thiếu đi ham muốn cạy cánh cửa kia.
Người bên trong cửa không có đây, tên tặc ngoài cửa bỗng chốc chẳng biết làm sao, giở trò xấu một mình đâu có kích thích, không có giọng nói trêu ghẹo nọ rất buồn tẻ. Lương Thượng Quân phỏng đoán mình đại khái là mang tâm lý này.
Đúng đê tiện, có phải không? Cái tên này, thậm chí khiến anh quen thuộc với giọng điệu chế nhạo ác ôn của hắn.
Kim giây đồng hồ nhích từng nấc từng nấc, Lương Thượng Quân đếm một giây bỏ một giây, những con số không bao giờ quay đầu lại ấy kêu tích tắc tích tắc hòa cùng tiếng thở dốc phù phù mỏi mệt của các binh sĩ đằng xa.
Hắn sẽ trở về. Tích tắc, tích tắc.
Chừng hắn trở về, sẽ phát hiện mình chiếu cố binh sĩ của hắn rất tốt. Phù phù.
Hắn rất mạnh. Tích tắc, tích tắc.
Các binh sĩ của hắn cũng rất mạnh. Phù, phù.
Cọng cỏ khô có vị đắng chát.
Mẹ nó sao hắn còn chưa chịu về nữa.
24 binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ nọ biết rõ Đại đội trưởng Lương đang đi vào cõi tiên, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. Nghỉ ngơi tại chỗ không phải nằm ườn dưới đất, mà là tự tìm chết tại chỗ. Nghỉ ngơi tại chỗ của họ chính là võ trang đầy đủ đứng tư thế lính, mỗi người khiêng khẩu 95, tinh thần căng thẳng, thân thể chuẩn bị chiến đấu.
Lương Thượng Quân đột nhiên nhúc nhích một cái, tất cả mọi người càng khẩn trương hơn.
Lương Thượng Quân chỉ một cậu nhóc nhỏ con trong số đó, nói: “Cậu, qua đây”
Cậu nhóc nhỏ con hít sâu, chạy bước nhỏ tới trước mặt Lương Thượng Quân, bỏ súng xuống, dựng báng súng dưới đất, cho nó dựa vào sát đùi, đứng nghiêm, hành lễ.
Lương Thượng Quân không nói chuyện, anh sờ sờ túi áo, sờ sờ túi quần, sờ khắp tất cả các túi, chỉ lục ra được một cái bật lửa và một điếu thuốc.
Anh chớp chớp mắt, thở dài, nửa ngày sau nói với cậu nhóc nhỏ con kia rằng: “Đi, mua giùm tôi chai trà xanh. Cậu trả tiền hộ đi, mai tôi sẽ trả lại cho cậu”
Vô sỉ dã man! Cậu nhóc nhỏ con thầm rủa xả điên cuồng Lương Thượng Quân một trận, sau đó tất cung tất kính nói: “Dạ!” Đoạn đặt súng ngay ngắn, rồi chạy bước nhỏ đi.
Lương Thượng Quân cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, không châm lửa, sau đó lấy xuống, rồi lại ngậm lên, vẫn không châm lửa, tiếp theo lại lấy xuống…Muốn hút, rồi lại không muốn hút, anh rất mâu thuẫn.
Bắt đầu từ khi nào mà trong tất cả các miệng túi của anh chỉ móc ra được mỗi một điếu thuốc thế này? Bắt đầu từ khi nào mà ngay cả điếu thuốc vô cùng quý giá lại trở nên nhạt nhẽo thế này?
Trước kia không nỡ hút, giờ là hút không ra vị, làm thế nào cũng không ra vị, anh không muốn cai thuốc đâu, thật con mẹ nó quái.
Cuối cùng anh vẫn cất bật lửa và điếu thuốc vào.
Cậu nhóc nhỏ con kia lằng nhằng rất lâu mới về, Lương Thượng Quân cũng không nói gì, dù sao cũng tiêu tiền của người ta, huống hồ anh cũng không tính trả lại cho người ta.
Vặn mở nút chai màu vàng, Lương Thượng Quân hớp một ngụm, hương trà nhàn nhạt pha lẫn khá nhiều vị mật, rất ngọt, ngọt hơi quá mức. Anh vô tình liếc nhìn nhãn hiệu, tức khắc囧_____
Lục trà hiệu Khang sư phó.
Té ra cái tiệm đồ nhái này là do đại đội 1 mở, sao bọn họ ai cũng thích mua cái giống hàng nhái này vậy trời! Hara không quản hả? Đoàn trưởng không quản hả? Thiên lý ở đâu?
Cũng ngay giây đó, anh nhìn thấydòng quảng cáo trên thân chai, cái gì mà mở nắp trúng thưởng. Lương Thượng Quân nhất thời hiếu kỳ, hướng nắp chai về phía ánh sáng soi soi, vừa thấy muốn té ngửa_____
Trúng thêm chai nữa!Hàng nhái mà cũng sôi động dữ? Đậu má, tiệm hàng nhái của Hara đúng là không tầm thường.
Lương Thượng Quân tấm tắc kêu lạ, thấy thời gian còn sớm, vì thế anh hỏi cậu nhóc nhỏ con cái tiệm tạp hóa đó ở đâu, đoạn nghênh ngang đi qua. Cái nơi thần kỳ khiến binh sĩ đại đội 1 và Kỷ Sách lưu luyến không rời, đặc biệt còn có thể đổi hàng nhái trúng thưởng này, quả thật rất đáng để thăm hỏi.
Ông chủ tiệm là Tiểu đội trưởng ban bếp núc lão Tiền, Lương Thượng Quân chẳng còn gì để nói.
Khi anh hợp tình hợp lý đưa cái nắp chai qua, lão Tiền nhìn cũng chẳng buồn nhìn, lạnh lẽo nói: “Đại đội trưởng Lương, mắt cậu bị gì vậy, nhìn kỹ lại giùm đi!”
Lương Thượng Quân ngớ người, lại soi dưới ánh nắng mà nhìn_____
Mua thêm chai nữa.Đậu má nó! Anh dở khóc dở cười, muốn nổi đóa cũng không được, đành lắc đầu bỏ cuộc.
Lúc này lão Tiền lục lọi trong tủ nửa ngày, lấy ra một vật nhét vào tay Lương Thượng Quân: “Cầm lấy”
Lương Thượng Quân xòe tay ra, kinh ngạc: “555 trắng? Ở đâu ra vậy?” Đoạn nói tiếp: “Đừng bảo là hàng nhái nữa nghe? 555 trắng thiệt đó hả?”
Thuốc lá 555 trắng“Cút!” Lão Tiền làm mặt dữ, “Thật đó. Này, tôi nói cho cậu hay, tại Đại đội trưởng Kỷ thích loại này, tôi vất vả lắm mới lấy về được, ai ngờ cậu ta lại rời Hara, cất chỗ tôi cũng phí, chi bằng cậu cứ giữ tạm đi”
“Kỷ Sách? Không phải hắn hút Hồng hà sao?”
Hồng hà“Cũng hết cách, cậu ấy thích 555 trắng, lúc cậu ấy mới từ Bộ an ninh quốc gia tới đây có tìm tôi nói mấy lần, về sau không nhắc tới nữa. Lần này tôi rốt cuộc cũng lấy về được, cậu giữ giùm cậu ấy trước đi, chờ chừng nào cậu ấy về thì trả lại, cho cậu ấy ngửi đã thèm.”
Lương Thượng Quân đồng ý, cầm gói thuốc đó đi.
Trong lòng anh hơi khó chịu, anh cũng không rõ vì sao, đột nhiên anh cảm thấy trước mắt dường như bị phủ một tấm màn mỏng, đầu này là anh, còn đầu cách ngăn bên kia là một người anh chưa từng thực sự hiểu thấu.
Mặt mũi gì đó đều trông thấy rất rõ ràng, nhưng khi vươn tay ra lại vĩnh viễn không chạm được đường nét và góc cạnh của người đó.
Hóa ra hắn thích hút 555 trắng.
555 trắng hắn thích và những chuyện quá khứ hắn sợ hãi, hắn chưa bao giờ đề cập trước mặt anh.
Huấn luyện hôm nay kết thúc, lính của hắn mắng anh gần chết.
Bình thường anh điều giáo họ thế nào vậy Kỷ Sách, không biết sống chết, cả sĩ quan huấn luyện cũng dám mắng!
Tôi nói cho anh hay, cái gói 555 trắng của anh hiện đang nằm trong tay tôi, muốn đòi lại hả? Vậy lấy đồ ngang giá ra đổi với tôi đi.
Tôi đã ăn mười lăm phần món mặn của anh rồi.
Ngày mai đại đội 1 và đại đội 7 sẽ đấu đối kháng mô phỏng chiến 3V3, tôi thắng chắc.
Này, tên khốn nạn, anh đang làm gì vậy? Còn sống không?
…
Màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt tái nhợt của Lương Thượng Quân, anh đang ngồi bồn cầu “Làm chuyện đại sự”, tay bấm tạch tạch soạn vài tin nhắn, sau đó ném toàn bộ chúng vào thư mục nháp.
Anh không gửi được, người kia cũng nhận không được, anh chỉ thuần túy lãng phí thời gian và sinh mệnh thôi.
Thấy lãng phí cũng kha khá rồi, anh đứng dậy.
Lảo đảo một cái, điện thoại rớt cái tỏm vào bồn cầu.
Anh khẽ cau mày, sắc mặt hơi méo mó, mắt hơi trợn ngược, sau đó dội nước, chẳng chút lưu luyến chào tạm biệt chiếc điện thoại vô dụng kia.
Trăng sáng tỏ.
Lương Thượng Quân dựa vào chiếc ghế gỗ, hai chân gác lên bệ cửa sổ, bởi tư thế ngồi của anh mà chiếc ghế chỉ chống có hai chân trên mặt đất, khẽ đong đưa.
Ổ khóa phòng 201 vẫn dễ nạy như cũ, trên bệ cửa sổ phòng 201 phủ một lớp bụi mỏng.
Sương khói lượn lờ dưới ánh trăng sáng một lúc lâu.
Trên chiếc bàn phòng 201, trong cái gạt tàn bằng sắt đơn giản đựng hai đầu mẩu thuốc đã cháy hết.
555 trắng.
“Tôi không có phá giới nhé, 0h rồi, hôm qua một điếu, hôm nay một điếu. Anh mà còn không chịu trở về, tôi cứ mỗi ngày một điếu hút sạch nguyên gói thuốc của anh cho coi” Lương Thượng Quân nói.