Mệt, mệt gần chết.

Mồ hôi rơi vào mắt cay xè, tầm nhìn trở nên mơ hồ trong ánh nước. Gánh nặng trên người dù đã được dỡ đi quá nửa, nhưng bùn lầy dính nhiều như vậy cũng đủ khiến anh khó chịu.

Xương cổ tay đau râm ran, chắc trước đó thương tổn tới khớp, trong miệng thoáng xộc mùi rỉ sắt, lúc nuốt xuống cổ họng cảm nhận được vị tanh ngọt, Lương Thượng Quân giơ tay lau mồ hôi và máu trên trán và miệng, kiến cường đứng trong sân đánh vật.

Bốn người huấn luyện lần lượt đối chiến với người dự thi, bất kể người dự thi đang rơi vào trạng thái nào, cũng phải đánh đủ ba phút.

Vòng đầu giao đấu với Lương Thượng Quân là Lỗ Đạt Minh.

Bởi vì là lính mình dẫn dắt, nên anh hiểu ít nhiều chiêu thức của hắn. Nếu ngày thường đánh với hắn, chiến thắng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là hiện giờ thể lực anh cạn kiệt như vậy, không biết có thể giải quyết hắn trong vòng ba phút hay không.

Lỗ Đạt Minh vừa thấy là Đại đội trưởng Lương nhà mình liền chùng tay, dù hắn rất thích so tài với Đại đội trưởng Lương, có chuyện hay không có chuyện đều thường xuyên tìm Đại đội trưởng Lương PK một trận, nhưng không phải như tình hình hiện giờ, hắn nhìn ra được, Đại đội trưởng Lương đã chịu hết nổi rồi.

Quyền đầu tiên Lương Thượng Quân ra trước, anh không thể kéo dài lâu nữa, phải tốc chiến tốc thắng mới là vương đạo tiết kiệm thể lực…

Cho tới khi tiếng còi vang lên, anh vẫn chưa đánh ngã được Lỗ Đạt Minh, điều tốt nhất anh có thể làm được chính là chế ngự hai tay hắn, sau đó nhân cơ hội hồi sức chút ít.

Không có đủ thời gian nghỉ ngơi, vòng này vừa qua, Đại đội trưởng đại đội 2 Từ Nghị lập tức lên sàn.

Qua vài hiệp, Lương Thượng Quân đại khái biết sở trường của Từ Nghị là chuẩn xác, không có bất cứ động tác dư thừa nào, mỗi quyền của anh ta đều nhằm vào chỗ yếu hại của kẻ địch, dù không thể một kích chiến thắng, nhưng chí ít cũng có thể khiến đối thủ mất năng lực đánh trả.

Bản thân Lương Thượng Quân cũng đi theo con đường này, đáng tiếc hiện giờ đừng nói một chiêu hạ địch, cho dù Từ Nghị bỏ không cho anh đánh, anh cũng chưa chắc tạo thành tổn thương gì đối với anh ta.

Tiêu chuẩn phán định có được lưu lại hay không không phải là chiến thắng, mà là đứng vững. Lúc tiếng còi vang lên kết thúc vòng thứ hai, thành viên dự thi còn có thể đứng được đã không tới năm người.

Người bị loại quá nửa bị thương không nhẹ, nặng nhất là bị gãy hai cây xương sườn, được nâng đi. Chu Khải phun ra một ngụm máu, trong máu có lẫn cái răng, tay phải của Vưu Vũ trật khớp, rũ lòng thòng bên người cậu.

Lúc bắt đầu vòng thứ ba, Vưu Vũ vừa lên đã không xong, cánh tay cậu vô phương dùng sức, đương nhiên không tạo thành uy hiếp, vòng này đọ sức với cậu là Kỷ Sách, cậu bị đánh ngã thẳng xuống đất. Nhưng Kỷ Sách vẫn không ngừng tay, chiếu theo quy định phải đánh đủ ba phút, một giây cũng không thể thiếu. Vưu Vũ đã chẳng còn tý sức nào, cậu chỉ đành theo bản năng bảo vệ đầu, sau đó cắn răng hứng đòn.

Lương Thượng Quân cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, Tưởng Thành Vân đối đầu với anh cũng là một nhân vật dữ tợn, người này ra tay cực kỳ nhanh, hơn nữa cực kỳ nặng. Một quyền đánh lên người có thể gây nội thương, người ban nãy bị đánh gãy xương sườn cũng từ đây mà ra.

Nói cho chính xác thì Lương Thượng Quân đã không thể đánh được nữa.

Mỗi giây mỗi phút đều là giày vò, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đòi nước uống, đòi thức ăn, đòi nghỉ ngơi. Anh gần như từ bỏ tấn công, chỉ việc tránh né, đón đỡ, phòng thủ cũng đã tiêu hao tất cả tinh thần lực của anh, hơn nữa anh biết vẫn còn vòng thứ tư, anh cũng biết, vòng thứ tư anh phải đối mặt với Kỷ Sách.

Cái tên khốn nạn đó.

Vòng này kết thúc chỉ còn lại ba người dự thi trên sân đấu: Lương Thượng Quân, Chu Khải và một thằng nhóc ở đại đội 1.

Vòng cuối cùng, bắt đầu.

Đây không phải lần đầu giao thủ với Kỷ Sách, Lương Thượng Quân hiểu rất rõ phong cách của hắn.

Phong cách của hắn khiến người ta rất bực bội_____xảo quyệt. Càng hiểu hắn càng vô phương dựa vào đạo lý “Biết người biết ta” để đối kháng, bởi vì xưa nay hắn ra tay không bao giờ theo lề lối. Từ sau đợt huấn luyện ngắm bắn đối chiến dạo trước Lương Thượng Quân đã sâu sắc hiểu rõ, đánh với tên này, bất cứ phỏng đoán nào cũng vô hiệu.

Lương Thượng Quân hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực rất nghẹn.

Kỷ Sách ra chiêu, thoắt cái đã tới trước mặt anh, anh vô thức nhắm mắt lại, sau đó giơ tay đỡ. Anh dùng khuỷu tay thúc vào bụng Kỷ Sách, bị né, đánh tiếp, né tiếp.

Chính anh cũng biết tốc độ mình quá chậm, không thể lấy cứng đối cứng với hắn được, Lương Thượng Quân nghiêng người né cú đạp ngang của Kỷ Sách, kéo giãn cự ly với hắn.

Ba phút, anh nghĩ, chỉ cần kiên trì ba phút là được.

Nhưng Kỷ Sách không cho anh cơ hội thở dốc, hắn xông lên, một cước đá vào đầu gối Lương Thượng Quân, tức khắc khiến anh quỳ xuống, Lương Thượng Quân hạ thấp người, dựa vào kinh nghiệm thuận thế lăn qua một bên, còn chưa đợi anh xoay người lại, Kỷ Sách đã xách anh dậy, một quyền, hai quyền, ba quyền đánh thẳng lên bụng anh.

Lương Thượng Quân nhịn cơn đau do nội tạng bị va đập, anh nỗ lực mở đôi mắt đã sớm sưng phù, nhìn người đàn ông tràn ngập sát ý trước mặt. Từ bỏ phản kháng sao? Tên này ác như vậy, hắn có thể không tốn tý sức nào đánh chết mình. Từ bỏ sao? Từ bỏ sao?

Sau đó anh cười.

Kỷ Sách thoắt cái ngây người, hắn không quên được, nụ cười này hắn đã từng nhìn thấy ở Hồ cá, trên gương mặt loang lỗ bóng nước nọ, và trên gương mặt sưng phù bầm tím này, nụ cười ấy đều lớn lối hệt nhau.

Bốp!

Kỷ Sách bất ngờ không kịp đề phòng, lùi ra sau hai bước, hắn ôm đầu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa dở khóc dở cười.

Lương Thượng Quân đã chẳng còn tý sức nào, anh ngồi trên mặt đất ôm đầu, lỗ tai kêu ông ông.

Anh nói: “Mẹ nó tôi cụng chết anh, cái tên khốn nạn này…Đậu má…Bốp…Đậu má…Binh_____”

Anh cũng không rõ mình đang nói gì, anh cũng không rõ mình đang làm gì.

Lúc tiếng còi cuối cùng vang lên, anh vẫn còn sống chết cắn cổ Kỷ Sách.

Anh bị người ta kéo ra, được người ta đỡ, được người ta ôm chúc mừng, nhưng trong mắt anh từ đầu tới cuối đều không rời mảng đỏ tươi kia.

Dấu răng rất sâu, máu từ chỗ dấu răng đó chảy ra, men theo cổ chảy xuống, dính dấp và dữ tợn.

Người đó cũng không lau đi, người đó chỉ nhìn anh.

Kỷ Sách, thấy bộ dáng như cầm thú của tôi, anh rất thỏa mãn phải không? Đây chính là điều anh mong đợi ngay từ đầu phải không? Anh luôn tính toán chính xác, phải không?

Trên chiến trường, điều đáng sợ nhất không phải là xung phong và liều chết, mà là tất cả chiến hữu bên cạnh cậu đều đã gục ngã, chỉ còn một mình cậu, nhưng cậu vẫn phải chiến đấu, không có phần thắng, nhưng vẫn phải kiên trì.

Cả chiến trường chỉ còn lại một mình cậu, tín ngưỡng sứ mệnh gì gì đó đã sớm chẳng còn tồn tại, ngoại trừ bản năng, cậu còn có thể nắm bắt được cái gì?

Khi tới tuyệt cảnh, con người sẽ chẳng còn là người nữa.

Đám dã thú luôn như vậy, vì sự sống còn mà liều mạng.

Trong cái thế giới chủ nghĩa duy vật này, tín ngưỡng, chỉ khi cậu tồn tại, nó mới tồn tại.

Kỷ Sách bảo, trong nghi thức trao tặng mũ nồi đỏ, quân nhân thông qua sát hạch phải quỳ một gối, cởi mũ nồi màu lục trên đầu xuống, sau đó nồng nàn hôn lên chiếc “Mũ nồi đỏ” vất vả lắm mới giành được, tiếp theo đứng dậy, tuyên thệ: “Phục vụ vì Tổ quốc! Phục vụ vì quân đội đặc chủng!”

Lương Thượng Quân xía một tiếng: “Thấy gớm, tôi có thể không hôn cái thứ này không?”

Kỷ Sách cười: “Không được”

Chu Khải và cậu nhóc đại đội 1 cũng thông qua, nhưng Lương Thượng Quân là người kiên trì tới cuối, hơn nữa vốn cũng đạt số điểm cao nhất.

Ngay từ đâu, Đoàn trưởng chỉ chuẩn bị một chiếc mũ nồi, cũng tức là, ngay từ đầu chỉ định ra một “Quán quân” duy nhất.

Lương Thượng Quân lên đài nhận mũ nồi, dù miệng chê thấy gớm, nhưng anh vẫn rất vui sướng đưa nó lên môi chạm một cái. Mấy người xem, cái mũ này mới chất lượng làm sao, mấy người xem, trên cái mũ này có thêu quốc kỳ của Tổ quốc và nước Nga nè, mấy người xem, trên cái mũ này…

Đột nhiên, vẻ mặt Lương Thượng Quân cứng lại.

Anh chớp chớp mắt, không dám tin mà nắm chặt chiếc mũ nồi, ngón tay vuốt ve tỉ mỉ một chỗ trên chiếc mũ.

Anh quay đầu qua nhìn Kỷ Sách.

Kỷ Sách lộ ý cười, ngẩng đầu 135o không biết đang nhìn nơi nao.

Kỷ Sách, anh nghĩ kỹ chưa? Nhưng đây là vinh dự thuộc về anh mà.

Cũng như Đoàn trưởng, tôi đồng ý lấy tên người thắng lợi trong cuộc so tài này thêu bên cạnh tên tôi.

Tôi nguyện cùng hưởng chung vinh dự này với người mạnh nhất đó.

Chỉ một người duy nhất.

Chỉ một người duy nhất.

Kỷ Sách và Lương Thượng Quân.

Chạm vào dòng tên trên chiếc mũ nồi, Lương Thượng Quân cảm nhận được một thứ nhiệt độ từ ngón tay đánh thẳng vào trong lòng, tâm tình anh hiện giờ khó mà bình tĩnh được, không phải bởi vì có tư cách đội chiếc mũ này, mà chỉ vì tên của anh đang kề cận với tên người đó.

Anh có chút không rõ, đây là cảm giác vinh quang, hay còn là thứ gì đó khác…

Kỷ Sách nhìn tên nhóc đội mũ nồi nọ, trong lòng suy xét, tên Ngốc Tặc này quả thật rất tuấn tú.

Mặt mày đã sưng phù thế rồi, nhưng vẫn rất bảnh trai.

Lương Thượng Quân quay người qua đối diện hắn, hành lễ với hắn, nụ cười đắc ý đó thật ngông cuồng, tràn đầy phóng khoáng.

Bộ dáng vô sỉ của cậu cũng khá giống phong phạm tôi năm xưa đấy, Kỷ Sách nghĩ.

Ánh mắt lóe sáng, hắn chợt dừng lại.

Bắt đầu từ khi nào, tại sao không thể dời mắt được nữa.

Phải chăng…Hơi gay go rồi…

Lương Thượng Quân vẫn đem trả mũ nồi cho Kỷ Sách, mặc dù bên trên có thêu tên hai người họ, nhưng tốt xấu gì nguyên chủ của nó vẫn là Kỷ Sách, anh có yêu thích quyến luyến cỡ nào cũng không thể vung đao đoạt ái được.

Kỷ Sách nhận nón không nói gì, cất nó vào tủ khóa lại.

Ngày đó, khi buổi huấn luyện sớm còn chưa bắt đầu, Kỷ Sách trông thấy Lương Thượng Quân dựa nghiêng vào vườn ươm đằng xa, chẳng biết đang làm gì, định đi tới chào hỏi thì chợt thấy Lương Thượng Quân hất tay, miệng xuýt xoa mắng hai câu: “Láo toét! Ác miêu! Mẹ kiếp mày chắc chắn không tìm được vợ!”

Kỷ Sách mặt đầy hắc tuyến, đi qua mới phát hiện Lương Thượng Quân đang hết sức vô vị cầm một điếu thuốc chọc Võ Tắc Thiên.

Lương Thượng Quân muốn xúi giục Võ Tắc Thiên gia nhập vào hàng ngũ con dân nghiện thuốc, bèn châm điếu thuốc bảo bối mỗi ngày một điếu của mình (anh cũng bắt chước Kỷ Sách làm thế) quơ qua quơ lại trước mặt nó. Con mèo mập giơ hai chân trước muốn giật thuốc trên tay Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân đương nhiên tiếc không cho, thế là hai đứa bắt đầu tẩn nhau.

Lương Thượng Quân nể mặt Đoàn trưởng nên không dám giỡn mạnh, kết quả bị Võ Tắc Thiên hung dữ cào trầy tay.

Kỷ Sách ở sau lưng Lương Thượng Quân nói một câu: “Đáng đời”

Lương Thượng Quân giật mình, điếu thuốc bị một vuốt của Võ Tắc Thiên đập rớt xuống đất, tâm can anh cũng vỡ vụn theo: “Đậu má mày! Thuốc của tao!”

Kỷ Sách nhịn không được bật cười: “Được rồi, chịu thua đi, cậu đấu không lại Võ Tắc Thiên đâu”

Lương Thượng Quân tức quá hóa cười: “Tôi đấu không lại nó? Anh bảo tôi đấu không lại nó á?”

Kỷ Sách vuốt cằm: “Nó suýt nữa đã trở thành con mèo đeo quân hàm đầu tiên trên thế giới đấy, cậu không biết hả?”

“Thiệt hay giả? Trâu bò dữ vậy?” Lương Thượng Quân cười nói.

Thế là Kỷ Sách kể cho Lương Thượng Quân nghe một chuyện.

Hồi trước có lần Đoàn trưởng dẫn Võ Tắc Thiên cải trang vi hành theo dõi dân tình, đương nhiên, hành tung của Đoàn trưởng ẩn hiện bất định, ai cũng không rõ rốt cuộc ông ấy làm gì.

Tóm lại dọc đường Võ Tắc Thiên đột nhiên phát điên chạy tới chỗ hai người xa lạ, Đoàn trưởng chẳng hiểu mô tê gì, sau khi theo qua thấy Võ Tắc Thiên sống chết cắn ống tay áo một gã trong đó, làm thế nào cũng không chịu nhả.

Gã nọ hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, vất vả lắm mới hất được Võ Tắc Thiên ra, nhưng tay áo lại bị xé rách.

Đoàn trưởng thấy vậy mới lấy làm lạ, tới kiểm tra một phen, kết quả phát hiện gã nọ chính là…

“Là ai?” Lương Thượng Quân cứ tưởng mình đang nghe truyện liêu trai, thầm nghĩ Võ Tắc Thiên này quả nhiên rất truyền kỳ.

Nhưng Kỷ Sách chẳng có chút tâm tình đùa giỡn, hắn nghiêm túc nói: “Gã nọ, rất có khả năng liên quan tới phong trào Hồi giáo Đông Turkestan”

Nghe vậy sắc mặt Lương Thượng Quân liền biến đổi, phong trào Hồi giáo Đông Turkestan, đây không phải chuyện đùa, anh cau mày hỏi: “Đoàn trưởng tra xét thế nào?”

“Chỗ tay áo gã nọ có một chiếc huy chương, dù chúng tôi vẫn chưa xác định đó là dấu hiệu của tổ chức nào, nhưng quá nửa là đồng minh của Hồi giáo Đông Turkestan. Hơn nữa, rất có khả năng gã nọ từng giết một con quân khuyển của chúng ta, cho nên Võ Tắc Thiên mới cắn gã không buông”

Trong lòng Lương Thượng Quân cứ dâng dự cảm không lành, anh ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Cái huy chương đó hình dáng ra sao?”

Kỷ Sách lắc đầu biểu thị mình cũng không rõ, đã tới giờ huấn luyện, họ không nói thêm gì nữa.