Giản Hoài nhìn chằm chằm vào Lang Nháo Nháo, thấy bé muốn lại gần mình mấy lần liền nhưng luôn vồ hụt. Cậu nhấc chân đi hai bước sang một bên, tránh gần gũi với Lang Nháo Nháo, cũng trao cho Thời Trường Phong một ánh mắt rồi mới rời khỏi phòng.

“Anh trai ơi…” Lang Nháo Nháo thấy anh trai lạnh lùng đã cứu mình chỉ liếc mình một cái rồi rời đi, lập tức thấy tủi thân ủy đến nỗi sắp khóc ra tới nơi.

“Con trai, nếu không hai cha con mình đi khám thôi.” Lang Hạo Ngôn ôm lấy con trai và nói với một nét mặt đượm buồn. Hắn bắt đầu thắc mắc không biết có phải mình có bệnh tâm thần di truyền nào, song còn truyền qua cho con trai luôn không, nếu không sao hai cha con lại cùng có ảo tưởng thế này.

Thời Trường Phong nói: “Hai người chờ một chút trước nhé.”

Anh rời khỏi phòng, thấy Giản Hoài đang chơi với A-088, cũng chính là con dao găm cậu mang theo, với một thái độ thờ ơ.

“Xảy ra chuyện gì?” Thời Trường Phong hỏi. Anh cảm thấy mặt mày của Giản Hoài có vẻ đã tốt hơn so với mấy hôm trước.

“Tôi muốn tham gia hành động lần này của các anh.” Giản Hoài nói.

Cậu không hề nói “Tôi muốn tham gia” hoặc hỏi “Tôi tham gia được không”, mà lại sử dụng giọng điệu tuyên bố để thể hiện ý muốn phải tham gia hành động lần này của bản thân.

Giản Hoài nhìn thẳng vào Thời Trường Phong, ánh mắt của cậu không còn mê man như lúc vừa tới thế giới này nữa, nó thẳng tắp và kiên quyết, như cậu vừa đưa ra một quyết tâm nào đó.

“Tôi có thể biết được lý do không?” Ánh mắt của Thời Trường Phong trở nên dịu dàng.

Đầu ngón tay của Giản Hoài khẽ cong lại, nắm chặt con dao găm có lưỡi dao dài mười cen-ti-mét này trong tay: “Tôi muốn dùng thử vật sót lại này.”

Khi vừa tới thế giới này, Giản Hoài không nhìn thấy phương hướng, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ cái chết của Giản Bác Hàn và nguy cơ bị tàn phá của thế giới mình. Ở thế giới xa lạ này, cậu không có người thân, bị thế giới từ chối, chỉ có thể theo sát Thời Trường Phong, người đã dẫn mình tới chỗ này, như một bé gà đang theo chân gà mẹ.

Cậu còn chẳng tìm được ý nghĩa của việc sống tiếp. Giản Bác Hàn đã vẽ ra một con đường cho Giản Hoài bằng sinh mạng của mình, nhưng cậu lại không biết phải làm gì với cái mạng này.

Nhưng ngay tối hôm qua sau khi cứu được cha con Lang Nháo Nháo, Giản Hoài không thể ngủ được nguyên một đêm, cậu cứ ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào con dao găm, suy nghĩ lung tung.

Thời Trường Phong gọi cậu tới văn phòng để làm một thí nghiệm nhỏ, đúng lúc Giản Hoài cũng có vài chuyện muốn nói với anh.

Mới vào cửa, Giản Hoài đã nhìn thấy cha con Lang Nháo Nháo. Tuy xa cách, nhưng mối quan hệ giữa hai cha con vẫn không hoàn toàn cứng nhắc. Sớm hay muộn gì họ cũng sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này và trở về với trạng thái lúc đầu.

Lang Hạo Ngôn không hề rơi vào nỗi tuyệt vọng bởi tai nạn thình lình xảy ra, Lang Nháo Nháo cũng không hề có ý định muốn làm tổn thương cha mình.

Ngay khoảnh khắc đó, Giản Hoài chợt tìm ra ý nghĩa của sự tồn tại.

Cậu nói với Thời Trường Phong: “Nếu thế giới của tôi cũng có một ‘Tổ 0’ như vậy thì nó còn bị hủy diệt nữa không?”

“Tôi không rõ lắm,” Thời Trường Phong nói, “Nhưng tôi có thể xác định một việc, nếu tôi sinh ra ở thế giới của cậu, tôi sẽ cố gắng đến giây cuối cùng của năm 2020.”

“Cho nên tôi muốn gia nhập ‘Tổ 0’ và dẫn theo cả Giản Bác Hàn đi nữa.” Giản Hoài cầm dao nói.

Cậu phải dùng hành động của mình để nói với Giản Bác Hàn, tận thế không hề đáng sợ tới vậy, điều đáng sợ là từ bỏ mọi thứ quá sớm. Nếu cậu và Giản Bác Hàn đổi chỗ với nhau, cậu sẽ tìm một con đường khác.

“Được.” Thời Trường Phong cười vui mừng, anh giơ tay khẽ vuốt lên tóc của Giản Hoài.

Bộp! Giản Hoài vỗ bay bàn tay của Thời Trường Phong, nói lạnh lùng: “Đừng đụng vào tôi.”

Thời Trường Phong rụt tay lại, nói như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra: “Trong văn phòng kế bên có tư liệu về vụ án, cậu có thể đọc sơ qua. Một lúc nữa Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan sẽ trở về, chúng ta lại bàn bạc xem bước tiếp theo nên làm thế nào nhé.”

Giản Hoài bước vô văn phòng, trên bàn có báo cáo mà Thời Trường Phong vừa viết xong cùng với một vài chứng cứ và tư liệu. Giản Hoài không xem những thứ khác, cậu lướt sơ video theo dõi, sổ khám bệnh cả nhà Lang Hạo Ngôn, những tờ báo cáo và tư liệu, cuối cùng dừng lại trên người con vịt bông vàng đó.

Giản Hoài cầm nó lên và ngửi nhẹ.

Con thú bông đã qua tay của rất nhiều người, mùi trên người rất lộn xộn. Có mùi máu tươi, mùi nhựa hôi, mùi cá nhạt nhòa và một loại mùi thoang thoảng gần tan biến.

Cái mùi này… mắt của Giản Hoài sáng bừng lên. Hôm qua hình như cậu từng ngửi được mùi này mấy lần trong khu mua sắm.

Giản Hoài lập tức  bật băng ghi hình trong khu mua sắm lên, cậu cùng mở mấy trăm cái lên một lượt với tối độ nhanh nhất có thể. Giản Hoài ngồi trước máy tính chuyên tâm xem băng ghi hình.

Hai tiếng sau, Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan trở lại văn phòng, Đan Cô Lan rót cho mình một ly nước, thở hổn hển nói: “Trong vòng 3 ngày vừa qua ở khu mua sắm, có 651 con thú bông bị người ta lấy đi. Cũng trong ba ngày này, có 13 nhân viên từng tiếp xúc với thú bông, tôi đã công bố danh sách để tổ chạy việc bên ngoài đi điều tra rồi.”

“Tôi đã liên lạc với cảnh sát thành phố B để truy tìm 651 con thú bông đó,” Viên Phi Hàng nói, “Thời đội, lượng công việc này quá lớn, chỉ bằng tí nhân lực của Khu 1 chúng ta thì không đủ đâu. Tôi đề nghị xin trợ giúp… sao anh lại nhìn tôi như thế?”

Thời Trường Phong nhìn Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan với một ánh mắt vừa đồng tình vừa có lỗi, anh hạ giọng nói: “Tạm thời không cần xin thêm nhân lực, Giản Hoài đã tìm ra mục tiêu.”

“Hả?” Tầm mắt của Viên Phi Hàng chuyển sang Giản Hoài đang ngồi trước máy tính, ngạc nhiên nói, “Tại sao cậu ta lại gia nhập hành động của chúng ta? Ủa không, hơn một trăm người trong tổ chạy việc bên ngoài của chúng ta cùng theo dõi nhưng cũng mới thu nhỏ phạm vi mục tiêu thôi, cậu ta xác định bằng cách nào?”

Giản Hoài ném con vịt bông vàng tới trước mặt Viên Phi Hàng và nói: “Trên người con vịt bông vàng này có mùi thuốc màu.”

Giản Hoài phân biệt được mùi thuốc màu đặc biệt này giữa nhiều mùi hương lộn xộn khác. Cậu nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở khu mua sắm hôm qua, nhận ra mình cũng không mấy xa lạ với cái mùi thuốc màu này. Suốt hai lần lấy kẹo que từ trong túi của người mặc mascot gấu lớn, cậu đều ngửi thấy mùi tương tự.

“Không chỉ thế, Giản Hoài còn ở ngay hiện trường lúc nhân viên chào hàng và khách hàng cãi nhau nữa. Cậu ấy cũng ngửi thấy mùi thuốc màu giống hệt trên người vị khách.” Thời Trường Phong nói, “Chính cái mùi này đã giúp cậu ấy xác định được mục tiêu nhiệm vụ.”

Giản Hoài luôn cảm thấy ngoài kẹo que, trên người người mặc mascot gấu lớn, khách hàng và vịt bông vàng, cậu còn từng ngửi thấy mùi này ở một chỗ nào đó nữa, nhưng tạm thời cậu chưa thể nghĩ ra.

Vì thế Giản Hoài bật camera theo dõi lên, cậu không xem từng màn hình, chỉ tập trung tìm những góc máy quay được quỹ đạo hoạt động của bản thân và Thời Trường Phong hôm qua.

Chưa tới nửa tiếng sau, Giản Hoài đã thấy được cảnh mình và Thời Trường Phong từng lướt qua một nhân viên hóa trang thành thằng hề khi mới vừa đi vô khu mua sắm.

“Chính là mùi thuốc màu thằng hề này dùng để hóa trang.” Giản Hoài ném ảnh chụp của thằng hề cho hai người.

Đan Cô Lan chụp lấy mấy bức ảnh. Giản Hoài đã chụp chúng lại từ băng ghi hình, đúng ngay cảnh thằng hề, Giản Hoài và Thời Trường Phong bước qua nhau.

“Tầm mắt của thằng hề này, hình như người nọ…” Đan Cô Lan ngập ngừng.

“Không phải hình như, gã ta/cô ta đang nhìn Giản Hoài!” Thời Trường Phong nói, “Lớp hóa trang thằng hề giúp giấu đi vẻ mặt của gã ta/cô ta, cho nên lúc ấy chúng tôi không để ý là thật ra người qua đường mình chỉ đi lướt qua này đang nhìn chằm chằm vào Giản Hoài!”

Viên Phi Hàng đập xuống bàn một cái, móc mười mấy bức ảnh từ trong túi áo và xòe ra trên bàn: “Cái này! Ba camera trong khu mua sắm quay được cảnh thằng hề cầm một túi thú bông và nhét thú bông vào trong máy gắp, gã ta/cô ta chính là một trong những mục tiêu nhiệm vụ mà chúng tôi đã xác định! Tôi sẽ kêu tổ chạy việc bên ngoài điều tra ngay thân phận của thằng hề.”

“Không cần,” Thời Trường Phong nói, “Tôi vừa hỏi quản lý khu mua sắm, thằng hề vào khu mua sắm hai ngày trước, bên họ mướn để hoạt động tạm thời trong khu mua sắm, chỉ làm ở đó hai ngày thôi, hôm nay đã không còn làm việc nữa. Nhưng lúc mướn thằng hề, khu mua sắm từng bắt ký thỏa thuận thuê mướn tạm thời, khu mua sắm đã gửi bản sao tới.”

Thời Trường Phong lấy ra bản sao của hợp đồng thuê mướn tạm thời, ngay cả chứng minh thư của thằng hề cũng có.

“Vậy nhanh chóng điều động nhân lực điều tra người này đi!” Viên Phi Hàng lập tức đứng dậy.

“Người này không phải thằng hề đó,” Giản Hoài chỉ vào ảnh chứng minh thư và nói, “Cảm giác khác lắm.”

“Đúng vậy, thằng hề tìm việc thông qua một người trung gian nào đó, khu mua sắm thì ký hợp đồng với người trung gian.” Thời Trường Phong nói, “Tôi đã kêu người liên lạc với người trung gian, cuối cùng cũng xác định được thân phận của thằng hề này rồi.”

“Hai người… có phải hiệu suất chỉ trong hai tiếng đồng hồ như vầy hơi cao quá rồi không?” Viên Phi Hàng nhìn mười ba tấm ảnh trước mặt. Hắn cứ tưởng bản thân tra được nhiều manh mối như vậy trong vòng hai giờ là đã quá đỉnh, ai ngờ thấy Thời Trường Phong và Giản Hoài lột ra từng lớp từng lớp và trực tiếp xác định được thân phận của mục tiêu thật sự chỉ trong vòng chưa tới hai tiếng như thế, hắn cảm thấy mình kém khủng khiếp.

“Chủ yếu là Giản Hoài, tôi chỉ giúp việc tí thôi.” Thời Trường Phong nói.

“Vậy chúng ta có nên nhanh chóng đi bắt thằng hề này không?” Đan Cô Lan chỉ vô tư liệu của mục tiêu cuối cùng mà Thời Trường Phong đã xác định và nói.

Sau cùng, người Thời Trường Phong xác định là một cô gái có vết bỏng rất lớn trên mặt. Cô ta cao khoảng 175 cen-ti-mét, không học tiếp sau khi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, luôn làm việc khắp nơi để trang trải cho cuộc sống. Cô nhịn ăn nhịn xài, phần lớn tiền lương đều gửi về nhà bằng bưu điện để em trai có thể đi học.

Gần đây, em trai tốt nghiệp đại học và muốn mua nhà, người thân đòi tiền với cô. Cô thì có tiền trong tay, mấy năm nay mỗi lần cô gửi tiền về nhà cũng sẽ để lại chút đỉnh, đã tích cóp được không ít suốt mười mấy năm qua. Cô muốn giữ lại số tiền này để sau này đi làm phẫu thuật, trị vết sẹo trên mặt. Cô đã hẹn với một bệnh viện xong, chỉ còn thêm chút tiền nữa thôi là đủ.

Nhưng dưới sự thúc ép của cha mẹ, cô đã gửi hết số tiền mình khổ sở dành dụm này về nhà vào hai ngày trước.

“Vết thương trên mặt cô ta có sau khi sinh ra, cô ta đã gặp phải chuyện gì thế?” Đan Cô Lan hỏi.

“Tôi từng hỏi về quê quán của cô ta. Năm lớp 9, cô muốn học tiếp tục, nhưng người nhà không đồng ý. Cô ta cãi lộn một trận với họ, giữa lúc cãi thì bình nước sôi đổ lên người.” Thời Trường Phong nói.

“Đệt? Tôi thấy có người đẩy ngã thì có!” Đan Cô Lan cười lạnh một tiếng.

“Dù vết thương trong lòng cô ta được hình thành bởi điều gì, hành động suốt hai ngày qua của cô ta đã cấu thành hành vi phạm tội trái phép.” Thời Trường Phong nói.

“Tôi có điều tra người khách nữ đã cãi vã với nhân viên chào hàng ở khu mua sắm. Tối hôm qua, mẹ cô ta cắt cổ tay tự sát, cô chạy đi như đang nổi điên, hiện giờ cảnh sát vẫn chưa tìm ra.” Viên Phi Hàng nói.

Trong phòng trở nên yên lặng. Một lát sau, Giản Hoài mới nói: “Tôi muốn tới khu mua sắm xem thử.”

“Hôm nay cô ta sẽ không tới khu mua sắm nữa đâu.” Viên Phi Hàng nói.

“Vậy bên trung gian thì sao? Trung gian của cộng hưởng tư duy là gì?” Giản Hoài nói, “Vương Tiểu Soái nhảy lầu ở bệnh viện nên mới khiến cả bệnh viện hợp nhất với thế giới của tôi. Có phải nếu cô ta muốn gợi ra cộng hưởng tư duy và mang linh hồn của dị thế giới tới thế giới này thì cũng cần có một trung gian không? Nếu tất cả thú bông lại xuất hiện ở khu mua sắm ngay từ đầu, có phải trung gian này cũng nằm trong khu mua sắm không?”

“Có lý, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra trung gian.” Thời Trường Phong nhíu mày nói, “Người cộng hưởng tư duy này rất đặc biệt, cô ta lại có thể mang sinh vật hoặc linh hồn đến từ thế giới khác vào trong thế giới của chúng ta. Cô ta rất nguy hiểm.”

Sau khi bàn xong, họ lập tức chạy tới khu mua sắm. May mắn thay, khu mua sắm nằm gần căn cứ của Tổ 0.

Lúc đến gần khu mua sắm, Thời Trường Phong nhận được điện thoại của cảnh sát.

Cảnh sát nói với anh, vị nữ sĩ tên là Ba Chiêu Đệ đã mất tích.

Đan Cô Lan: “Mất tích? Rời khỏi thành phố B hay là tự dưng biến mất?”

Thời Trường Phong nói: “Tự dưng mất tích. Quỹ đạo hoạt động cuối cùng của cô ta sau khi khu mua sắm đóng cửa đêm qua, một thằng hề đã xách túi rời khỏi đó. Từ lúc ấy, cảnh sát không còn tìm thấy tung tích của cô ta nữa. Nơi ở, những nơi thường lui tới cùng với chợ cũng không thấy bóng dáng cô ta. Không có dấu vết mua vé máy bay, xe lửa hoặc xe khách. Họ cũng đã điều tra hết tất cả xe taxi và xe lái trái phép ra khỏi thành phố, nhưng chưa phát hiện bất cứ hành khách nữ nào có vết sẹo trên mặt cả.”

Giữa lúc nói chuyện, họ đã đi vô khu mua sắm. Bây giờ đã là buổi sáng, trong khu mua sắm cũng không có nhiều người cho lắm.

Quản lý khu mua sắm chỉ cho họ nơi nghỉ ngơi của những nhân viên làm việc tạm thời, bao gồm khu thang bộ, phòng nhỏ nơi lao công để công cụ dọn dẹp, nhà kho và phòng thay đồ bị bỏ đi.

Họ còn chưa đi vào chỗ nào, Giản Hoài đã lập tức bước tới trước cửa một nhà kho bị đóng kín: “Chỗ này.”

“Trời ơi, cậu là chó…”

Viên Phi Hàng còn chưa dứt lời, một con dao găm sắc bén đã để ngay trên cổ, lưỡi dao lạnh băng kề sát lên da của Viên Phi Hàng. Khoảnh khắc đó, Viên Phi Hàng như đang đặt mình trong biển lửa, cha mẹ cũng đang kêu cứu giữa ngọn lửa đó.

Giản Hoài rút dao găm về: “Anh thử nói lại lần nữa xem?”

Viên Phi Hàng tưởng đó giờ mình không sợ trời chả sợ đất, ngay cả chết còn không sợ nữa mà, hắn cũng chưa từng bị ai uy hiếp cả.

Nhưng lần này, Viên Phi Hàng sờ lên vết máu trên cổ, hình như trên làn da còn lại nỗi đau ngọn lửa đã để lại. Hắn biết điều ngậm miệng lại, không định khiêu khích Giản Hoài nữa.

Cửa nhà kho bị khóa trái, Đan Cô Lan đập lên chốt cửa một quyền, cửa không bị nát mà lại biến thành một bãi bùn mềm. Tay của Đan Cô Lan vòng tay xuyên qua bùn mềm và mở cửa từ bên trong. Sau khi cô rụt tay lại, cánh cửa đã biến thành bùn mềm lập tức khôi phục trạng thái ban đầu, hoàn toàn không có dấu vết bị phá hư.

Năng lực của Đan Cô Lan là ‘đầm sâu’, cô có thể biến hết những thứ mà đôi tay này đụng vào thành một đầm lầy lấm bùn. Mười giây sau khi bàn tay rời khỏi, vật phẩm sẽ trở về trạng thái ban đầu.

Đan Cô Lan sờ lên chốt cửa, nét mặt khẽ thay đổi: “Vừa rồi có một thứ lông mịn nào đó chạm vào tay của tôi.”

Cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng và mở hí ra, phía trong đen thui như đang mời gọi họ đi vào.

Giản Hoài cẩn thận cầm tay của Đan Cô Lan lên và ngửi thử: “Mùi máu tươi rất nồng.”

“Không sao,” Thời Trường Phong chắn ở trước mặt mọi người, “Để tôi đi trước.”

“Anh không đeo bao tay.” Giản Hoài nói, “Năng lực của Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan đều nhắm vào thật thể, không có hiệu quả với tinh thần thể.”

Thấy Giản Hoài đang quan tâm cho mình bằng một thái độ tsundere như thế, Thời Trường Phong cười nói: “Yên tâm đi, tôi còn có một vật sót lại khác.”

Nói xong, Thời Trường Phong dẫn đầu mở cửa phòng ra. Trong nhà kho đen kịt, Thời Trường Phong nhanh chóng bật đèn lên, bên trong chất đầy thú bông bị hỏng, tổng cộng khoảng hơn một nghìn con.

Sau khi nhìn thấy thú bông trong nhà kho, Đan Cô Lan đi sau lưng Thời Trường Phong lén nhếch môi, hé lên một nụ cười quỷ dị.

Cô mặc một bộ đồ da màu đen bó sát người, Đan Cô Lan mò tay vô túi áo khoác, móc ra một khẩu súng ngắn, ngăn chặn tầm mắt của Giản Hoài và Viên Phi Hàng sau lưng bằng cơ thể của mình và nhắm khẩu súng ngắn ngay sau ót Thời Trường Phong.

Cô kéo nhẹ cò súng, Giản Hoài đi sau cùng lại bỗng dưng đá một phát lên giữa lưng Viên Phi Hàng. Bốn người đi rất gần nhau, Viên Phi Hàng không né kịp, trực tiếp nhào lên người Đan Cô Lan. Thời Trường Phong đi đầu nghe thấy tiếng động thì lại linh hoạt nghiêng người tránh đi. Viên Phi Hàng đè Đan Cô Lan ngã xuống đất, viên đạn bắn ra và xả trúng mặt đất ngay giây phút này.

“Đậu má, Giản Hoài, cậu…” Viên Phi Hàng còn chưa mắng hết thì đã nghe tiếng súng lanh lảnh vang lên.

Phản ứng của hắn cũng không chậm cho lắm, lập tức đè Đan Cô Lan xuống, nói trong cảnh giác: “Mày là ai?”

Đan Cô Lan đã bị Viên Phi Hàng bắt được, nhưng cô lại vẫn tươi cười, nụ cười lóe lên nét quỷ dị và điên cuồng. Cô mở miệng hát: “Tìm đây tìm đây tìm bạn bè, tìm được một người bạn tốt, bạn tốt của tớ, các bạn ở đâu rồi?”

Khi cô hát như thế, hơn một nghìn con thú bông trong nhà kho đều bay lên và cùng hát theo: “Cậu là bạn tốt của tớ, cậu là bạn tốt của tớ ~”

‘Ầm’ một tiếng, cánh cửa mới còn mở ra đã bị ai đó đóng lại từ phía ngoài. Ngay lúc cửa bị đóng lại, Giản Hoài nhìn thấy bóng dáng của người mặc mascot gấu lớn. Cửa đóng lại thì mọi người mới nhìn thấy lại có hơn một trăm con thú bông bị treo sau cửa, đôi mắt bằng nhựa của chúng đang xoay mòng mòng, cả đám cùng hát lên: “Cậu là bạn tốt của tớ, bạn tốt nhé~”

Bốn người bị nhốt trong một nhà kho chỉ lớn hơn mười mét vuông, còn có một Đan Cô Lan đã bị khống chế nữa.

“Cẩn thận!” Viên Phi Hàng hét lên, “Hồi nãy Đan đội chạm vào thú bông khi mở cửa nên mới biến thành như vầy, mấy thứ này sẽ không chiếm lấy cơ thể của người chạm vào chúng chứ?”

Trong không gian nhỏ hẹp như thế này, đối mặt với sự tấn công của hơn một nghìn con thú bông, họ không thể nào tránh hết được, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

“Sai rồi nhé, là bắt tay mới đúng, bắt tay nhau thì sẽ trở thành bạn tốt,” Đan Cô Lan lại mở miệng nói theo kiểu hát hò, “Chào hỏi nào, nắm tay nào, cậu là bạn tốt của tớ~”

“Là tay, tay đụng vào đám thú bông này thì sẽ bị ám ngay.” Giản Hoài nói.

Cậu nhớ Lang Hạo Ngôn cũng thay đổi cả tính cách chỉ sau khi cầm lấy con thú bông. Khi xảy ra tranh chấp, người khách nữ cũng cầm một con heo bông phấn hồng trên tay. Đan Cô Lan thì lại mở cửa bằng tay nên mới có thể bị khống chế.

“Đúng rồi, bắt tay thì sẽ trở thành bạn tốt đó~” Giọng nói của Viên Phi Hàng vốn đang chế ngự Đan Cô Lan cũng chợt trở nên lạ lùng, “Lại đây nắm tay tớ nào, chúng ta làm bạn tốt của nhau đi, lẽ ra chúng ta là bạn tốt mà, không phải sao?”

Viên Phi Hàng buông Đan Cô Lan ra, hai người chậm rãi đứng lên. Lúc này, Thời Trường Phong và Giản Hoài mới thấy Viên Phi Hàng đã cầm một con thú bông trên tay từ lúc nào không hay.

Chắc là lúc chế ngự Đan Cô Lan, ngay khoảnh khắc Viên Phi Hàng đè tay mình xuống, Đan Cô Lan bị ám đã đưa cho hắn một con thú bông.

‘Viên Phi Hàng’ sờ mặt mình, vui vẻ nhảy cẩng lên như một đứa trẻ: “Cơ thể của tớ tuyệt ghê, vừa cao vừa có sức lực lại vừa trẻ trung nữa, tốt quá!”

“Tớ cũng vậy nữa~” ‘Đan Cô Lan’ xòe mười ngón tay thon dài ra, “Tay xinh quá chừng, nhưng móng tay trông hơi xấu, tớ muốn đi làm móng.”

“Chúng ta làm bạn của nhau nhé!” Một con thú bông bay tới trước mặt Giản Hoài và vẫy tay với cậu, “Cậu không giống như họ, cậu là bạn tốt mà~”

“Tôi không có bạn.” Mặt mày của Giản Hoài đổi màu, nói lạnh lùng.

Cậu lùi về sau nửa bước, chợt cảm thấy bức tường sau lưng trở nên mềm mại và lầy lội. Giản Hoài nhìn về phía ‘Đan Cô Lan’, chỉ thấy cô đang để nắm đấm lên vách tường. Đám thú bông này lại có thể sử dụng năng lực của Đan Cô Lan sau khi ám lên người cô.

Giản Hoài siết chặt dao găm. Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng không giống như Lang Hạo Ngôn. Lang Hạo Ngôn không phải là người cộng hưởng tư duy, Giản Hoài sẽ không làm tổn thương tới cơ thể của hắn, dao găm của Giản Hoài chỉ biết tấn công tinh thần thể trong cơ thể của Lang Hạo Ngôn thôi. Nhưng hai người Đan Viên này lại có thể tiếp xúc với Giản Hoài, con dao của cậu sẽ chạm vào cơ thể của cả hai trước khi tạo ra tổn thương với tinh thần thể.

Còn Thời Trường Phong nữa. Lỡ đâu ngay cả cơ thể của Thời Trường Phong cũng bị chiếm lấy, vậy Giản Hoài thật sự sẽ bị bao vây bởi kẻ địch.

Cũng may Thời Trường Phong vẫn chưa đụng tới đám thú bông. Anh làm lơ cả bọn xung quanh, vừa bình tĩnh để tay lên mắt trái vừa hỏi: “Tại sao Giản Hoài lại là kẻ đặc biệt? Tại sao cơ thể bị tụi mày chiếm lấy lại muốn tấn công người khác?”

“Người thế giới của bọn mày không nhìn thấy tụi tao, cũng không thấy Giản Hoài nữa, cho nên Giản Hoài là bạn tốt~” một con thú bông trả lời, “Bọn mày có thể sống khỏe mạnh trên thế giới, nhưng bạn tốt thì không, bạn tốt sẽ từ từ biến mất chứ sao~”

“Ý mày là gì?” Thời Trường Phong lại hỏi trong lo âu.

Cả đám thú bông cùng kêu lên: “Thế giới sẽ từ chối và lau sạch dấu vết tồn tại của tụi tao. Thế giới của bọn mày không chào đón tụi tao mà. Sau một khoảng thời gian nhất định, cơ thể và tinh thần của tụi tao sẽ biến mất hoàn toàn. Ký ức của mọi người về tụi tao cũng sẽ biến mất. Tụi tao bị lau sạch, như thể chưa từng đặt chân tới đây vậy.

Nếu đã như thế thì tại sao lại không để lại dấu vết nhỉ?

Khủng bố, bi thương, vết thương không thể xóa nhòa và những thứ không thể quên đi, vậy thì tụi tao sẽ được nhớ kỹ chứ sao, hì hì hì~”

“Chừng nào?” Giản Hoài hỏi, “Chừng nào tinh thần và cơ thể của tao sẽ bị xóa bỏ?”

“Tinh thần thể thì nhanh lắm, một đêm sẽ mất tiêu thôi, cho nên tụi tao cần phải sử dụng cơ thể của người ở thế giới này để bảo vệ bản thân,” Giọng nói của ‘Đan Cô Lan’ lại biến thành tiếng trẻ con lanh lảnh, “Nếu được bảo vệ bởi một cơ thể, có lẽ cậu sẽ sống được một thời gian rất dài đó. Hai ngày, ba ngày, ai biết được đâu chứ? Chúng ta cũng đâu có cơ thể~”

“Tao đã tới thế giới này được ba ngày, tao vẫn còn ở đây.” Giản Hoài chỉ lên ngực mình và nói.

“Vì tối hôm qua cậu đã để lại dấu vết mà, bé trai đó nhìn thấy cậu,” ‘Viên Phi Hàng’ cũng bóp giọng nói ra tiếng lanh lảnh, “Nhưng nó có thể nhớ kỹ được cậu trong bao lâu đâu? Nó sẽ quên mất cậu nhanh thôi, nó mà quên mất thì cậu sẽ biến mất đó.”

“Bọn tớ không muốn bị quên đi, bọn tớ không muốn bị vứt bỏ,” đám thú bông cùng kêu lên, “Bạn tốt, lại đây với bọn tớ, lại đây vì vết máu của thế giới trước mắt nào.”

“Nằm mơ đi!” Giản Hoài cầm lấy dao găm.

Vách tường đã bị ‘Đan Cô Lan’ biến thành đầm lầy, Giản Hoài lại đá một phát lên cửa, mượn cơ thể của đám thú bông làm chỗ đứng, linh hoạt đi tới trước mặt Đan Cô Lan.

Cậu giơ dao găm lên, không hề do dự chém một dao lên vai Đan Cô Lan, cô hét đau lên một tiếng rồi buông vách tường ra.

Tay của Giản Hoài cũng không hề dừng lại, cậu dứt khoát xoay người trên không trung, thừa dịp Viên Phi Hàng còn chưa tránh kịp, cậu lại đâm một dao vô cánh tay của Viên Phi Hàng.

“Trời ơi!” “Viên Phi Hàng” bóp giọng hét lên, “Tại sao ngay cả những người này mà cậu cũng làm hại nữa, cuối cùng cậu là bạn của ai thế?”

“Tao nói rồi, tao không có bạn,” Giản Hoài nói, “Đan Cô Lan, Viên Phi Hàng, hai người bị thương bởi con dao của tôi rồi đấy, không thấy sợ à? Không gợi lên nỗi sợ sâu trong đáy lòng hai người à?”

Cơ thể của hai người Đan Viên chợt trở nên cứng đờ.

“Nỗi sợ nằm sâu trong đáy lòng hai người, nỗi sợ khiến hai người gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ còn không bằng sự khống chế của mấy thứ này nữa à?” Dao găm nhanh chóng xoay tròn trong tay Giản Hoài, vệt sáng màu bạc lóe lên, “Có cần tôi cho thêm mấy dao để hai người có thể nhớ lại không?”

“Đừng mà.” Giọng nói của Đan Cô Lan khôi phục bình thường, cô cho mình một bạt tai thật mạnh, “Tôi không muốn nhớ lại cảnh bị người cha cặn bã đó đánh đến nỗi tàn phế đâu!”

Một bạt tai này của cô rất tàn nhẫn, máu mũi gì cũng đánh ra hết. Nhưng ánh mắt của nàng trông như một con sói đơn lẻ, vừa hung ác vừa cô độc. Một con thú bông không hề nhúc nhích bên chân cô chợt nhảy dựng lên, nó nói với Đan Cô Lan: “Sao mày có thể, sao mày có thể, sao mày có thể thoát khỏi sự khống chế của tao?”

“Câm miệng!” Sau khi tự đánh mình, Đan Cô Lan lại cho Viên Phi Hàng một bạt tai thật mạnh, “Nếu cậu còn không tỉnh lại nữa, tôi sẽ giết cậu, dù sao cậu cũng muốn chết mà, phải không?”

“Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi tỉnh rồi!” Viên Phi Hàng bụm mặt lại, “Hai người độc ác quá.”

Thấy hai người đã tỉnh táo, Thời Trường Phong vỗ lên bả vai của Giản Hoài rồi khẽ nói: “Làm tốt lắm.”

Anh bước một bước về phía trước, phần bên trái của cơ thể dần trở nên trong suốt: “Mấy người tránh ra đi, để tôi giải quyết đám thú bông này.”