Lúc Giản Hoài té xỉu, tư duy của cậu dừng lại ngay khoảnh khắc Giản Bác Hàn nhảy lầu tự sát.

Khi Giản Hoài chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Giản Bác Hàn đang tới gần mình, thần kinh của cậu căng chặt.

Giản Hoài nghĩ, không biết Giản Bác Hàn lại sắp làm gì nữa, người đàn ông này quả nhiên sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Ngoài cảnh giác, sâu trong lòng Giản Hoài còn ẩn giấu một cảm xúc vui sướng mà bản thân không nhận ra.

Nhưng khi mở mắt ra, cậu lại không thấy Giản Bác Hàn đâu, chỉ thấy một con dao găm dính máu và một người phụ nữ xa lạ.

Giản Hoài cầm dao găm với một vẻ mặt ngỡ ngàng. Tất cả tình cảm, lòng cảnh giác, lòng thù địch, nỗi sợ, đau khổ, sự giả tạo và may mắn nhạt nhào của cậu nhào vào một khoảng không.

Sau đó, cậu nhìn thấy Thời Trường Phong.

Thời Trường Phong cầm lấy cổ tay nhỏ yếu nhưng lại có sức của Giản Hoài và nói gì đó với cậu.

Trong lúc nhất thời, Giản Hoài không nghe rõ được lời anh nói, tầm mắt trở nên vô định, chứng ù tai rất nghiêm trọng, chỉ có khứu giác là còn hơi nhạy bén.

Một không gian xa lạ, mùi của không biết bao nhiêu người lạ và một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.

Thứ Giản Hoài thấy quen thuộc trước đây là cái mùi ẩm ướt đặc biệt dưới tầng hầm và mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Nhưng ở đây ngập mùi vũ khí đặc biệt và khói thuốc súng, chẳng hiểu sao lại làm cậu thấy khó chịu.

Thời Trường Phong nói mấy câu, thấy Giản Hoài không hề phản ứng thì đoán chắc cậu chẳng nghe lọt chữ nào.

Vì thế, Thời Trường Phong kéo nhẹ Giản Hoài ngồi kế bên mình, để cậu nhích lại gần anh hết sức có thể.

Cảm giác mát mẻ đập vô mặt, hơi thở băng tuyết khiến người khác an tâm ôm lấy Giản Hoài. Cảm xúc của cậu thoáng ổn định lại, chứng ù tai giảm bớt theo, cuối cùng cũng nghe được Thời Trường Phong đang nói gì.

Thời Trường Phong nói: “Giản Hoài, cậu đã tới thế giới của chúng tôi rồi.”

Giản Hoài nhìn chằm chằm vào Thời Trường Phong. Cậu chớp mắt mấy cái, cũng không biết có nghe rõ lời Thời Trường Phong nói hay không.

“Dừng xe.” Thời Trường Phong kêu.

Anh là người chỉ huy cấp cao nhất ở đây, tài xế lập tức nghe lời đậu xe lại bên đường.

Họ đang trên quốc lộ từ thành phố X đến thành phố B. Thời Trường Phong dẫn Giản Hoài đi xuống xe, để cậu hít thở bầu không khí bên ngoài.

Giản Hoài bước khỏi xe, quốc lộ vắng vẻ làm thị giác của cậu khôi phục lại chút đỉnh. Giản Hoài ngẩng đầu, nhìn lên vài chấm sáng và một cái mâm chưa đầy nửa vòng tròn trên bầu trời, cậu hỏi ngây ngô: “Đó là gì vậy?”

Trái tim của Thời Trường Phong tê rần: “Là ngôi sao và mặt trăng.”

Giản Hoài ‘à’ một tiếng: “Tôi nhớ rồi, trước đây tôi từng thấy chúng trong sách và trên TV.”

Chỉ có trong sách và trên TV thôi. Bắt đầu từ cái hôm Giản Hoài chào đời, tối nào cũng sẽ rơi vào thế giới trong. Thế giới trong không có ánh trăng ánh sao gì cả, Giản Hoài chưa từng nhìn thấy bầu trời đêm thật sự.

Cậu đã là một chàng trai trưởng thành tròn 18 tuổi với chỉ số thông minh bình thường và năm giác quan đầy đủ, nhưng vẫn còn hơi non nớt vài chỗ.

“Đây là thế giới của chúng tôi. Ở đây, chúng tôi gọi con dao găm này của cậu là ‘vật sót lại’.” Thời Trường Phong giải thích, “Chỉ cần đổi nơi thì tất sẽ để lại dấu vết. Hai thế giới song song tiếp xúc với nhau tất sẽ để lại vài vật phẩm trong thế giới của chúng tôi. Những vật phẩm này thường mang theo luôn sức mạnh của dị thế giới và sẽ gây nguy hiểm cho thế giới này ở một mức độ nhất định, chúng tôi gọi chúng là ‘vật sót lại’.”

Sót lại… Giản Hoài cúi đầu nhìn dao găm, nghĩ thầm cái tên này cũng đúng đấy.

“Tôi cứ tưởng đây là một ‘vật sót lại’ hệ kim loại, không ngờ nó lại là hệ tinh thần. Xém nữa tôi đã mắc mưu rồi, cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé.” Đan Cô Lan đi tới, thân thiện đưa tay về phía Giản Hoài.

Giản Hoài không hề nhúc nhích, cậu không quen người phụ nữ này.

“Đan Cô Lan, phó đội trưởng ‘Tổ 0’ thuộc Khu Hoa Hạ 1, danh hiệu ‘đầm sâu’, hiện giờ chỉ có một người lãnh đạo trực tiếp là Thời Trường Phong.” Đan Cô Lan cũng không giận, tự nhiên rụt tay lại và tự giới thiệu bản thân.

Gió đêm khẽ thổi bay mái tóc, khiến cô có vẻ hơi yếu đuối.

“Sao cậu lại nhỏ thế này?” Đan Cô Lan cười cười với Giản Hoài, “Trưởng thành chưa? Có phải đội trưởng của chúng tôi đã lừa một đứa trẻ vị thành niên về đây không thế?”

“Mười tám tuổi.” Cuối cùng Giản Hoài cũng trả lời một câu.

Nhìn dáng vẻ của cậu, Đan Cô Lan cũng đành thở dài.

Cô hiểu được phần nào tại sao Thời Trường Phong lại mang Giản Hoài về đây.

“Lên xe đi.” Đan Cô Lan nói với hai người, “Lát nữa chúng ta còn phải làm rất nhiều chuyện, bộ phận quan hệ công chúng sẽ xử lý vấn đề không may xảy ra với bệnh viện, dù sao cũng là người bình thường bị lừa ngủ suốt ba ngày mà. Thời đội cần phải báo cáo tình huống ở dị thế giới với cấp trên cũng như mang ‘vật sót lại’ đi làm kiểm tra để xác định năng lực, tác dụng phụ và cấp nguy hiểm của nó. Tôi và Viên Phi Hàng sẽ đưa Vương Tiểu Soái đi ký cam kết giữ bí mật, sau khi xong hết mấy chuyện này, chúng ta còn phải mở họp thảo luận về chuyện của anh nữa.”

“Tôi đã dẫn Giản Hoài tới đây nên cũng sẽ là người chịu trách nhiệm với cậu ấy đến cùng.” Thời Trường Phong nói.

“Cậu giải thích với tôi cũng vô dụng thôi, đi mà tìm lãnh đạo.” Đan Cô Lan nói.

“Lên xe trước đi.” Thời Trường Phong thở dài rồi nói với Giản Hoài.

Giản Hoài nắm chặt con dao găm, nhìn sao trên trời với một vẻ quyến luyến.

Đan Cô Lan xoa bóp huyệt thái dương và nói: “Cậu cứ yên tâm, chúng tôi không cướp dao găm của cậu đâu. Khi nãy để dao găm trong rương cách ly cũng không thể ngăn nó đầu độc lòng người, giờ nó nằm trong tay cậu thì lại trở nên an phận. Để bảo đảm sự an toàn cho mọi người trong xe, tốt hơn là cậu cứ cầm con dao găm từ đây cho tới khi trở về căn cứ đi.”

Lúc này, Giản Hoài mới theo Thời Trường Phong lên xe.

Cậu nhớ kỹ mùi của Đan Cô Lan, đó là một mùi hoa thoang thoảng.

Sau khi lên xe lại lần nữa, vị trí ngồi đã có chút thay đổi. Viên Phi Hàng ngồi phía sau Thời Trường Phong, xung quanh chỗ ngồi của Đan Cô Lan chẳng có một mống nào.

Cô cũng không hề nói xin lỗi với Viên Phi Hàng mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì nữa.

Con dao găm này gợi lên sự sợ hãi sâu thẫm nhất trong lòng Đan Cô Lan, làm cô thấy được trạng thái yếu đuối của bản thân.

Hai tay của Giản Hoài nắm chặt lấy con dao găm, trong đầu trống rỗng.

Giản Bác Hàn đã chết, cậu cũng đã rời khỏi thế giới của mình. Tất cả những thứ Giản Hoài từng yêu, từng hận và thấy sợ suốt 18 năm qua đều không còn ở đây nữa. Cậu cảm thấy lạc lõng ở cái thế giới xa lạ này.

Suốt đường đi không một tiếng nói. Lúc bình minh gần tới, họ đổi xe ở quân khu, xe thiết giáp biến thành một chiếc xe buýt du lịch, lắc lư chạy vào một tòa nhà nhỏ bốn tầng.

Còn có một tấm bảng bên ngoài tòa nhà nhỏ, trên đó ghi —— Công ty Du lịch Không gian Không chiều.

Vương Tiểu Soái: “…”

Viên Phi Hàng khẽ giải thích với hắn: “Nhiều nhân viên của ‘Tổ 0’ là người thường, có người nhà của mình, cũng cần một công việc chính thức để ăn nói với người ngoài, nên mới có công ty du lịch như vậy để che chắn.”

Thì ra là thế.

Sau khi bước vô tòa nhà, nhiều người cũng không lên trên mà lại đi thang máy xuống dưới.

Không gian trong lòng đất còn lớn hơn cả trên mặt đất, họ đi mãi tới tầng mười mới dừng lại. Thời Trường Phong nói với Đan Cô Lan: “Chị dẫn Vương Tiểu Soái đi làm kiểm tra trước, có gì liên hệ một vị bác sĩ tâm lý hiểu rõ tình hình giúp tôi luôn nhé.”

Giản Hoài tới thế giới mới quá bất chợt, cần được tham vấn tâm lý bởi một nhân viên chuyên nghiệp để vượt qua giai đoạn thích nghi này một cách dễ chịu.

Tất cả thành viên nòng cốt của ‘Tổ 0’ đều là người cộng hưởng tư duy, đa số ai cũng có vấn đề tâm lý. Tất cả bác sĩ tâm lý đều là những nhân viên thuê ngoài am hiểu tình huống, dù không phải người cộng hưởng tư duy nhưng đã ký tên vào cam kết giữ bí mật, họ là những người chuyên nghiệp đáng để tín nhiệm.

Đan Cô Lan nhận lệnh đưa Vương Tiểu Soái rời đi, Thời Trường Phong thì dẫn Giản Hoài vô một ký túc xá đơn giản.

“Đây là ký túc xá của tôi,” Thời Trường Phong hơi khẩn trương, anh liếm môi dưới, “Tạm thời cậu nghỉ ngơi một chút ở đây đi, tôi sẽ đi báo cáo tình huống với ban lãnh đạo, lát nữa lãnh đạo thể sẽ gặp cậu đấy.”

Giản Hoài không nói gì, cậu ngồi lặng bên mép giường, dao găm bị nắm trong tay, đây là toàn bộ mối liên kết của cậu và thế giới trước đây.

Thời Trường Phong đặt tay lên con dao găm, Giản Hoài lập tức thay đổi tư thế từ an phận sang phòng bị, ánh mắt của cậu ngập tràn nét thù địch, không muốn Thời Trường Phong lấy đi dao găm.

Thời Trường Phong thở dài, lấy ra một quyển nhật ký từ bên hông và để lên tay Giản Hoài.

“Cái này là quyển nhật ký tôi tìm ra trong phòng làm việc của Giản Bác Hàn,” Thời Trường Phong nói, “Trong thế giới của cậu, quy tắc của thế giới không cho phép cậu nhìn thấy quyển nhật ký, nhưng ở thế giới này thì được.”

Giản Hoài nhận lấy quyển nhật ký, nhưng tay trái vẫn nắm chặt lấy dao găm, không muốn nó buông ra.

Thời Trường Phong đưa tay ra, cảm nhận được sự chống đối của Giản Hoài. Cuối cùng anh vẫn không lấy dao găm đi, chỉ xoa nhẹ đầu cậu: “Lát nữa, tôi với cậu cùng đi để kiểm tra ‘vật sót lại’ nhé.”

Giản Hoài gật đầu liền, Thời Trường Phong móc một bộ đàm ra, chỉ cậu cách sử dụng, dặn cậu nhất định phải liên lạc với mình nếu có chuyện gì, làm xong hết thảy mới đi tìm lãnh đạo để báo cáo tình huống với một tâm trạng không yên.

Giản Hoài thì lại đi tới trước bàn đọc sách của Thời Trường Phong và mở quyển nhật ký ra.

Tất cả mọi thứ Giản Bác Hàn đã làm kể từ trước khi cậu được sinh ra, lúc mà ông và nữ sĩ Tư Lam bàn với nhau nên đặt tên cậu là gì, cho đến sau khi cậu chào đời đang hiện ra trước mắt Giản Hoài ——
Tôi rút máu của Giản Hoài và phát hiện có một nguồn sức mạnh thần bí hiện diện trong máu. Nguồn sức mạnh này khá tương tự nhưng cũng có điểm khác biệt so với năng lượng bất ổn vào buổi tối.

Sức mạnh buổi tối tràn trề hơi thở tử vong, nhưng cái trong máu của Giản Hoài lại đong đầy sức sống.

Là tại sao thế? Tôi sẽ không có cơ hội để chứng thực ở đời này, chỉ có thể đưa ra một giả thiết.

Có lẽ hôm Giản Hoài chào đời và thế giới trong ập xuống đó, nguồn sức mạnh sống hay chết đấu đá với nhau trong cơ thể của nó và khiến nó tạo ra một năng lượng tựa như kháng thể.

Suốt mười mấy năm qua, tôi đã điều tra những đứa trẻ được sinh ra cùng giờ với Giản Hoài trên toàn thế giới, không có một đứa nào may mắn sống sót hết. Tôi không biết tại sao Giản Hoài lại sống sót, cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa hiểu cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra trong phòng phẫu thuật hôm đó.

Có lẽ điều gì đó nữ sĩ Tư Lam làm trước khi chết để bảo vệ con của chúng tôi đã may mắn giúp Giản Hoài sống sót… Tôi cũng không biết như vậy có thể được gọi là ‘may mắn’ không nữa.

Tôi có thể sống sót vào buổi tối nhờ vào máu của Giản Hoài, dù biết rõ mình cũng không thể tiếp tục tồn tại ở thế giới trong khi năm 2021 ập đến.

Nhất là khi cả thế giới chỉ còn một mình Giản Hoài thôi, nó phải đối mặt với thế này bằng tâm thái gì đây?

Với một bộ đề không có bài giải này, đáp án tôi có thể đưa ra chỉ có bấy nhiêu thôi.
Xem hết quyển nhật ký xong, Giản Hoài khép nó lại rồi đứng dậy đi vô nhà vệ sinh.

Có một chiếc gương nằm trên vách tường phía trên bồn rửa mặt, Giản Hoài chưa nhìn gương đã rất nhiều năm rồi.

Cậu ngẩng đầu ngắm khuôn mặt dính nước mắt của mình trong gương, mặt cậu trông giống Giản Bác Hàn khủng khiếp, chỉ còn thiếu chút dấu vết của năm tháng.

Giản Bác Hàn không tìm ra đáp án, Giản Hoài cũng vậy.

Giản Hoài không biết mình nên yêu hay nên hận người đàn ông đã làm cậu đau khổ và sợ hãi này.

Dù sao, người thân duy nhất của nửa đời trước cũng chưa từng dạy cậu cách yêu thương.

Nhìn khuôn mặt tương tự với Giản Bác Hàn trong gương, Giản Hoài lặng lẽ giơ dao găm lên và rạch một đường trên khuôn mặt đó.

Để lại một vết máu trên mày phải. Giản Hoài nhìn vết thương đó, thấy nó hồi phục rất nhanh.

Giản Bác Hàn từng ghi trong nhật ký rằng vết thương của Giản Hoài sẽ nhanh chóng tự lành.

Nhưng lần này sau khi miệng vết thương khép lại, nó lại hằn lên một vết sẹo trên mi của Giản Hoài.

Giống như Giản Bác Hàn, sau suốt mười tám năm trên đời, Giản Hoài vẫn không biết nỗi đau là yêu hay hận.

Giản Hoài quyết định ôm nỗi đau này và sống tiếp.

Thời Trường Phong trở lại và không thấy Giản Hoài ở trong phòng, trong lòng hơi thấp thỏm.

Tiếng nước vọng ra từ trong nhà vệ sinh, Thời Trường Phong vội xông vào và nhìn thấy Giản Hoài đang đứng trước gương, lông mày đầy ắp khí khái hào hùng lại có thêm một vết sẹo.

Giản Hoài xoay người, nhìn Thời Trường Phong và nói: “Muốn dẫn tôi đi gặp lãnh đạo sao? Đi thôi.”

Thời Trường Phong ôm lấy Giản Hoài, đem đầu của hắn chôn đến chính mình trên vai, cái gì lời nói cũng chưa nói.