Gần như là vừa đi ra khỏi bệnh viện Tô Niệm Niệm liền suy sụp, cảm thấy buồn chán.
Cô siết chặt lòng bàn tay, cảm nhận mồ hôi đang đổ rất nhiều. Mãi đến khi về nhà Tô Niệm Niệm mới bất giác phát hiện ra đây là người đàn ông dũng cảm không có đầu óc điển hình. Sau khi trốn trong phòng khiêu vũ và luyện tập các kỹ năng cơ bản trong ba giờ, Tô Niệm Niệm nhận ra rõ ràng rằng có lẽ Fish Leong đã cho cô ấy dũng khí để lao về phía trước mà không do dự. Nhớ lại mấy chuyện tầm phào bát nháo mà ban nãy mình nói, Tô Niệm Niệm thở dài một tiếng, nằm dài ra đất, cứ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống. Tô Niệm Niệm ở trong phòng tập nghĩ đủ mọi cách nhưng bất lực chỉ đành đứng dậy đi ra phòng khách. Sắc trời đã chập tối, trong phòng bếp dì Vương đang làm cơm, Tô Niệm Niệm chào bà rồi cầm điện thoại lên. Vừa mới mở ra đã nhìn thấy mấy cuộc điện thoại, tin nhắn bị nhỡ, là cô bạn thân Sở Ninh. Lúc thi Tô Niệm Niệm thường đến thành phố A tham gia huấn luyện và cuộc thi, vì thế mà có dịp làm quen với Sở Ninh, tính cách hai người tương đối giống nhau, vừa gần đã thân nên bây giờ học chung một trường múa. “Ninh Ninh” Tô Niệm Niệm gọi điện thoại lại. “Niệm Bảo~” Sở Ninh kéo dài giọng điệu, mang theo tí oán trách, “Cậu quên mất Sở Vũ Hà bên hồ Đại Minh rồi sao?” Tô Niệm Niệm nhìn lạ không lạ, “Có chuyện gì cần cầu cứu tớ à?” Sở Ninh hơi ậm ờ, đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm trước lúc gặp mặt, câu nói tuần sau định quay về thành phố S, là thật sao?” Ánh mắt Tô Niệm Niệm nhấp nháy, im lặng một lúc rồi cô nói: “Vốn định tuần sau sẽ về.” Cô mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói: “Nhưng anh trai tớ gần đây không phải đanh thực tập ở bệnh viện sao? Thấy anh ấy bận như vậy, tớ cũng nên ở đây để chăm sóc.” Sở Ninh “ừm” một tiếng, đột nhiên phản ứng ra: “Niệm Niệm, từ khi nào cậu trở nên quan tâm anh trai mình như vậy thế?” Tô Niệm Niệm không tí chột dạ nào: “Thời khắc quan trọng thì một giọt máu đào hơn ao nước lạ, hiểu không?” Sở Ninh trịnh trọng “ừm” một tiếng, thuận theo nói tiếp: “Niệm Bảo, thời khắc quan trọng thì tình chị em sâu như biển rộng, hiểu không?” Tô Niệm Niệm: “….?” Cô không chút biểu cảm nói: “Nói.” “Chuyện gì!” Sở Ninh không chút khách khí, sợ cô hối hận nên nói như bay: “Là vậy? Người ta ở nước Pháp vừa mới xuống máy bay, đi tìm kiếm tình yêu thật sự, đừng quá nhớ tớ nhé.” “Bây giờ có con đường sinh tài phát lộc, chia sẻ cho Niệm Bảo. Có một đứa trẻ 5 tuổi ở biệt thự Minh Giang khu C tòa 8, khao khát được tắm mình trong nghệ thuật ba lê. Bây giờ rất cần một người thầy chỉ đường dẫn lối, tớ đã rút kinh nghiệm từ những bài học xương máu, quyết định cơ hội thế này nên để cho cậu.” Sắc mặt Tô Niệm Niệm trở nên ngơ ngác, từ từ phun ra ba chữ: “Nói tiếng người.” “Em họ tớ muốn học múa ba lê, ba của con bé cũng là chú của tớ, thấy tớ cả ngày không làm gì muốn tớ dạy cho con bé.” Có vẻ như cảm thấy nói không sâu sắc nên Sở Ninh nuốt nước bọt, “Sau đó tớ lại chạy ra nước ngoài tị nạn rồi.” “Bây giờ, chú của tớ tìm tớ khắp nơi, gửi tin nhắn uy hiếp tớ bắt tớ nội trong ba ngày phải lăn về.” “Nhưng về thì không thể về, vì để bù đắp hậu quả tớ muốn tìm cậu dạy cho con bé giúp.” Bùi Niệm Niệm trả lời một cách ôn hoà: “Ninh Bảo.” Tưởng cô đùa, Sở Ninh trả lời: “Tớ này!” Sở Ninh vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, cứu mạng, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp chùa! Tình chị em sâu như biển rộng!” “Chú của tớ cực kì có tiền. Tin tớ đi, cậu dạy em tớ một kỳ hè, cậu chính là tiểu phú bà đẹp nhất trường A đấy!” “Một tuần ba tiết, một tiết hai tiếng là đủ rồi á, cứu cứu tớ đi, Niên Bảo.” Tô Niệm Niệm làm bộ khó xử: “Là thế à.” “Nước hoa của hãng C, nghe nói cậu giành được rồi à?” Sở Ninh: “Nước hoa thì có gì đâu chứ! Mua! Tặng! Niệm Bảo của tớ muốn có gì, bán cả tớ cũng phải mua!” Tô Niệm Niệm thấy buồn cười, kìm nén lại nói: “Thành giao.” Sau khi đùa giỡn với Sở Ninh, tâm trạng của Bùi Niệm Niệm cũng tốt lên không ít. Cô nhận được tin nhắn của Sở Ninh gửi đến, bên trên là địa chỉ và số liên lạc của nhà họ. Tô Niệm Niệm vấn biết gia cảnh nhà Sở Ninh rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến cỡ này. Minh Giang là khu biệt thự cho giới nhà giàu có tiếng ở thành phố A, người ở bên trong khu này không chỉ có tiền mà còn có thế. Cô lại lướt sang nhìn người liên lạc? Ánh mắt hơi khựng lại. Bùi Ngôn Chi. Cô hơi sững sờ, cảm thấy bản thân như bị ảo ma rồi, ngay cả một cái tên hơi giống cũng có thể khiến cô suy tư không dứt. Tô Niệm Niệm lưu phương thức liên lạc lại, thêm wechat của Bùi Ngôn Chi. Bên kia có lẽ đang bận, một tiếng rưỡi trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm. Tô Niệm Niệm đi ăn cơm trước. Ăn cơm xong cô lại ngồi trong phòng khách đánh vài ván game, mãi đến khi thời gian gần tới 9 giờ rưỡi, Tô Niệm Niệm nhìn cánh cửa vẫn đóng đầy an tĩnh. Cô tìm wechat của Tô Diệm, bên trên vẫn là tin nhắn cô trả lời hồi trưa, sau đó Tô Diệm không phản hồi lại. Vừa gõ hai chữ cửa nhà đã vang lên tiếng động, Tô Diệm mở cửa đi vào. Tô Niệm Niệm: “Anh ăn cơm chưa?” Tô Diệm thay giày ra, ngẩng mặt lên, “chưa.” Anh nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm mấy giây, nhớ lại tin nhắn làm phản của cô lúc trưa, giận dỗi nói: “Cứ để đói chết anh cho xong đi.” Tô Niệm Niệm: “…?” Cô thấy Bùi Diệm như hồn bay phách lạc, “Anh sao vậy?” Tô Diệm ngước đôi mắt đờ đẫn lên, lạnh lùng nói: "Đa tạ Bùi Ngôn Khanh chiếu cố." Tô Niệm Niệm ngơ ngác, không che giấu được tia sáng trong ánh mắt, “Chiếu cố?!” “Anh ấy chiếu cố anh như thế nào?!” Tô Diệm chớp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Hình như em rất vui thì phải?” Tô Niệm Niệm liên tục phủ nhận: “Em đâu có, em không hề.” Cô chậm rãi nói: “Như này không phải là Bùi Ngôn Khanh thường mắng anh hay sao, đột nhiên chiếu cố anh không phải khiến người ta hưng phấn sao?” “Cái gì gọi là thường xuyên mắng anh? Đó là anh ta bi3n thái, ok?” “Liên tù tì ba ca phẫu thuật.” Tô Diệm nhíu mày, “Cái phúc khi này cho em, em có muốn nhận hay không hả?” Tô Niệm Niệm: “….” Cô chột dạ không dám nhìn anh nữa, “Thế em đi nấu mì cho anh ăn nhé?” Tô Diệm lười biếng nằm dài trên ghế sô pha, chân anh dài giơ cao lên, đôi môi cong lên hài lòng vì những lời nói đó: “Không tồi.” “Biết thương xót cho anh trai em đấy.” “Nhớ thêm trứng gà ta nhé, thêm chút thịt nữa đi.” Tô Niệm Niệm vốn muốn liếc anh nhưng suy nghĩ lại thấy chột dạ mà kìm nén xuống. Lúc Tô Niệm Niệm nấu mì bưng đến Tô Diệm đang chơi game. “Đừng chơi nữa,” Tô Niệm Niệm cau mày nhìn anh, “Ăn xong thì mau đi nghỉ ngơi đi.” “Trước khi đi anh nhận được tin ngày mai Bùi Ngôn Khanh được nghỉ ngơi.” Tô Diệm từ từ bưng tô mì lên, ánh mắt còn dán vào cái điện thoại. “Nghỉ ngơi?” Tô Niệm Niệm sững sờ. Tô Diệm nhướng mày: “Vì thế ngày mai anh được nghỉ.” Tô Niệm Niệm cụp mắt, hơi “ừm” một tiếng nhỏ nhẹ. “Sao em lại không vui như anh tưởng tượng nhỉ?” Tô Diệm ăn một miếng mì rồi nhìn qua. Tô Niệm Niệm: ? Cô đột nhiên phát hiện Tô Diệm hiểu làm cô rất sâu sắc đấy. Tô Niệm Niệm âm thầm chuyển chủ đề, “Ninh Ninh giới thiệu cho em một nhà dạy kèm, ở biệt thự Minh Giang, em nhận rồi.” Tô Diệm vốn đang húp mì, vừa nghe xong khựng lại nuốt chửng, anh nhíu mày hỏi: “Em khi không làm gia sư làm gì?” “Trong nhà cũng không phải không nuôi nổi em.”