Biệt thự Bùi gia yên tĩnh, người hầu yên lặng dọn dẹp những mảnh vỡ của thìa sứ, không dám thở mạnh.

 

Bùi Triết tức đến mức tay run rẩy, giọng ông run nói: “Được thôi, giỏi thật, con là muốn một hai đối đầu với ông? Muốn chọc cho ông tức để đi sớm?”

 

Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh không hề dao động, anh mệt mỏi nhìn người đang ngồi ở vị trí chính giữa.

 

Bùi Triết đã gần 90 tuổi, nhưng tinh thần ông vẫn rất tốt. Nhưng dù sao tuổi cũng đến, cho dù cố hết sức chăm sóc, lúc này mắt mũi cũng đã lộ ra vẻ già nua.

 

Anh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Bùi Triết, điều anh được nghe nhiều nhất là cách "học trở thành một bác sĩ giỏi".

 

Có lúc, anh cũng sẽ nghĩ, Bùi gia nhiều người như vậy, sao cứ nhất thiết phải là anh.

 

Mẹ anh Lăng Tịnh lúc sinh anh đã ở tuổi trung niên, phải chịu rủi ro khi sinh con ở tuổi này.

 

Nhưng chịu một rủi ro lớn như vậy, tại sao còn muốn sinh anh.

 

Liệu có phải chỉ bởi vì Bùi Triết thiếu một người chịu nghe lời, hay là Bùi Huân vì muốn bù đắp lại sự phản nghịch thời trai trẻ của mình.

 

Tất cả suy nghĩ trở lại, lông mi của Bùi Ngôn Khanh khẽ run, sắc mặt bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều đã phai nhạt.

 

Anh nhìn thẳng vào mắt Bùi Triết, nghiêm nghị nói: “Ông nội, con không muốn đi ngược với trái tim con nữa.”

 

“Học y là chuyện của mình con, con có thể không nghĩ cho mình. Nhưng lần này, là chuyện của hai người, con phải cho cô ấy được cảm giác an toàn.”

 

Bùi Triết tức đến mức ho sặc sụa, chỉ vào Bùi Ngôn Khanh, một lúc cũng không lên tiếng được, miễn cưỡng chống lên người, khàn giọng nói: “Cút mau!”

 

“Cút ngay cho ông! Ông không muốn nhìn thấy đứa cháu bất kham này nữa.”

 

Bùi Huấn và Lăng Tịnh ngồi mỗi người một bên vội vàng đứng dậy vuốt lưng cho ông đỡ tức, ánh mắt Bùi Huân lộ ra vẻ bất lực nhìn đứa con trai mình, nghiêm khắc nói: “Con bớt nói vài câu đi!”

 

Bùi Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu, nói với người giúp việc: “Đến phòng lấy thuốc của ông nội đến đi.”

 

Bùi Triết lạnh lùng nhìn Bùi Ngôn Khanh, ông cố chấp nói thêm lần nữa, “Mau cút đi!”

 

“Nếu nó đã kiên quyết như vậy, tôi coi như Bùi gia không có người này!”

 

Bùi Ngôn Duyệt không nhìn nỗi nữa, muốn khuyên vài câu: “Ông nội….”

 

Bùi Triết giận dữ nhìn chằm chằm bà: “Cô cũng câm miệng lại!”

 

Bùi Ngôn Duyệt bị nghẹn họng, nghiêng đầu không lên tiếng nữa.

 

Bùi Ngôn Chi vỗ lưng Bùi Ngôn Khanh, thấp giọng nói: “Ông nội đang tức giận, em đừng cãi ông, mau về đi, ở đây tụi anh lo là được rồi.”

 

Bùi Ngôn Khanh siết chặt tay ở bên hông, cuối cùng anh cầm áo khoác lên, “Thế em đi trước.”

 

Trước khi đi, anh lạnh lùng nhìn sang Nguyễn Bạch đang ngồi ngay ngắn ở đó, mím môi, gằng giọng nói: “Xem ra lời nói tìm cụ ông bên nhà nói, đối với cô Nguyễn mà nói không có tác dụng.”

 

Bùi Ngôn Khanh cuối cùng nhìn Nguyễn Bạch, “Đợi tôi tra ra rõ ràng, sẽ đích thân đến thăm cụ ông bên nhà.”

 

Sắc mặt Nguyễn Bạch bỗng thay đổi, hai tay siết chặt góc áo, “Anh muốn làm gì? Không sợ ông nội tức giận?”

 

Trong mắt Bùi Ngôn Khanh tràn đầy mỉa mai, anh bật cười nói: “Cô cảm thấy ông ấy còn có thể tức giận?”

 

Nói xong, Bùi Ngôn Khanh lại nhìn về chỗ chính giữa, không lâu lắm, sau đó anh rời đi không chút lưu tình.

 

Cửa lớn đóng sầm lại, bóng dáng người đàn ông đã không còn thấy nữa.

 

Bùi Triết sau khi uống thuốc xong, miễn cưỡng mới có thể bình tĩnh lại, nhìn chỗ ghế ngồi trống rỗng kia, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tam ngày nào không mềm mỏng thì không cho phép nó bước chân vào cửa dù chỉ là một bước!”

 

Sở Ninh nhún vai, nhỏ giọng nói với Bùi Điềm, “Trông cậu cũng không có ý muốn quay về mà.”

 

Bùi Điềm gật đầu tán thành, vội vàng lấy điện thoại: “Em muốn để chú nhỏ đi tìm chị, trải qua một mùa trung thu vui vẻ.”

 

Sở Ninh ngăn cô bé lại, đột nhiên nói: “Đợi chút, để chị gửi!”

 

“Mỗi lần đều là cái mông nhỏ nhà em đứng tuyến đầu ăn dưa, chị thì sao hả!”

 

Bùi Điềm: “…..”

 

Cô bé bất lực nhìn Sở Ninh mở wechat, “Chị định gửi thế nào?”

 

“Còn có thể gửi thế nào nữa?” Sở Ninh mở wechat của Tô Niệm Niệm ra, tùy ý soạn tin nhắn.

 

Bùi Điềm bực bội lắc đầu, “Như thế này không được.”

 

“Vốn là chuyện có thể khiến chị ấy thét gào lên, truyền đạt cho chị, không chút cảm giác gì hết.”

 

Động tác của Sở Ninh khựng lại, không phục nói: “Thế em có cách gì khiến người ta thét gào hả?”

 

“Nhìn em nè.” Bùi Điềm lấy điện thoại nhỏ của mình ra.

 

Bùi Điềm đưa điện thoại cho cô, “Em nói một câu, chị đánh một câu.”

 

“Chị ơi, hu hu hu, chú nhỏ em bị đuổi ra đường rồi, ngay cả cơm cũng chưa ăn, trung thu mọi người đều đang đoàn viên, một mình chú ấy có thể đi đâu được chứ?”

 

“Thở dài jpg.”

 

“Bỏ đi, chị đang ở thành phố S, đừng quan tâm chú ấy, để chú nhỏ một mình ăn mì gói ở ngoài đường đi, dù sao gắng gượng cũng qua.”

 

Mấy giây sau, Tô Niệm Niệm trả lời: “Chuyện gì vậy?”

 

Sở Ninh nghi ngờ nhìn sang Bùi Điềm.

 

Thấy cô bé cầm điện thoại, sau đó lại gửi một đoạn video không biết là gì qua, còn thêm dòng chữ [Chú nhỏ của em bị ông cố đuổi ra khỏi nhà sau khi thổ lộ tình cảm với chị gái cách một phương trời á 】

 

“Cái này là sao?” Sở Ninh bị cô bé làm cho phát ngốc.

 

Bùi Điềm cười híp mắt đưa điện thoại đến tai cô, “Chị nghe đi rồi biết.”

 

Sở Ninh vừa nghe, phát hiện ra là đoạn bộc bạch ban nãy của Bùi Ngôn Khanh, còn có đoạn của Bùi Triết, nghe như một bài thơ tình.

 

“Wtf.” Cô giơ ngón trỏ lên, “Tiểu quỷ, cao minh nha.”

 

Bùi Điềm đắc ý nhướng mày.

 

Sở Ninh vừa ăn cơm vừa lén nhìn màn hình điện thoại, muốn xem thử Tô Niệm Niệm trả lời thế nào.

 

Nhưng lúc này trên bàn ăn rất êm dịu, còn có cả tiếng cười nói.

 

Bùi Triết uống thuốc xong, tức giận đi thẳng lên lầu, mà sắc mặt của Nguyễn Bạch cũng đóng băng, không tập trung nỗi, Bùi Triết vừa rời đi, cô ta đã miễn cưỡng nói vài câu khách sáo rồi cầm túi rời đi.

 

Cuối cùng còn lại đều là người của mình.

 

Quả thật ngoài Bùi Triết thì không có ai phản ứng kịch liệt với chuyện này cả.

 

Lăng Tịnh hưng phấn hơn, tràn ngập sự nhẹ nhõm khi biết cây thiết mộc của con trai bà cuối cùng cũng ra hoa: “Cô gái nhỏ đó mẹ chỉ mới gặp có một lần, chỉ biết là rất xinh đẹp, các con có ai rành chút nào không vậy?”

 

“Con con con!” Bùi Điềm giơ tay, kích động nói: “Chị ấy là số 1! Con chỉ muốn nhận chị ấy làm thím nhỏ thôi!”

 

Sở Ninh đắc ý nhướng mày, hỏi lại: “Bạn thân của con, thế còn có thể không tốt à?”

 

Nhớ lại chuyện ông cố bảo Nguyễn Bạch đi cảnh cáo Tô Niệm Niệm, cô trầm mặc xuống, cười khinh nói: “Nói thật, tuổi cỡ cậu nhỏ con mà cua được bạn thân con là may mắn nhà chúng ta rồi, thế mà nhà chúng ta còn mặt mũi dám đi cảnh cáo người ta nữa chứ?”

 

Nụ cười trên mặt Lăng Tịnh ngưng đọng, Bùi Huân ngại ngùng ho một tiếng, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

 

Bùi Ngôn Duyệt cười một tiếng, giọng nói mỉa mai: “Người ta cũng là thiên kim sinh ra trong gia đình danh giá, người theo đuổi xếp hàng dài cả phố, bây giờ mặt mũi chúng ta lớn như chậu bồn rồi, làm mấy cái tình tiết như trong phim, đòi ném chi phiếu. Còn mời người ngoài vào cửa, chuyện này nói thế nào được đây chứ?”

 

Bùi Ngôn Chi vuốt mép li, nhìn Bùi Huân: “Cô giáo Tô con đã từng tiếp xúc mấy lần, là cô gái thật thà hiếm thấy, chuyện này là cái sau nhà chúng ta làm rồi.”

 

Bùi Huân thở dài, “Ba biết rồi, tuổi ông cao, làm việc hơi độc đoán chút.”

 

“Đợi ông bớt tức, ba sẽ nói chuyện với ông, sau này ba sẽ đi tìm Tô tiểu thư nói tiếng xin lỗi.”

 

Lăng Tịnh ngồi bên cạnh chờ mãi, vỗ tay, hỏi Sở Ninh: “Ninh Ninh, bây giờ lão tam với cô gái đó tiến được tới bước nào rồi? Năm nay có hi vọng kết hôn không?”

 

Sở Ninh: “....”

 

Sắc mặt của Bùi Ngôn Duyệt khó tin: “Mẹ, con trai của mẹ ngay cả người ta còn chưa theo đuổi được đấy.”

 

Lăng Tịnh: “....”

 

Nói xong, bà lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Với lại, cô gái người ta còn chưa đủ tuổi kết hôn.”

 

“Cái này...” Lăng Tịnh gõ tay xuống bàn, nghiêm nghị nói: “Đi ra ngoài đừng nói lão tam là con trai của mẹ nha.”

 

“.....”

 

Ăn xong xong, Lăng Tịnh kéo Sở Ninh ra ngoài tản bộ, đột nhiên hỏi: “Ninh Ninh à.”

 

Sở Ninh: “Sao vậy bà ngoại?”

 

“Bà đang hoài nghi cậu nhỏ của cô không theo đuổi được con gái người ta, con có thể phụ vô được không?” Lăng Tịnh nói: “Con gái người ta vì nhà chúng ta mà chịu uất ức rồi, trong lòng bà chịu không nỗi nữa, đợi sau quốc khánh bà sẽ nói ông ngoại con đi tìm cô bé đó xin lỗi nhé.”

 

“Cậu nhỏ của con khó khăn lắm mới tìm được cô gái mình thích.” Lăng Tịnh hơi áy náy, thở dài nói: “Mấy năm nay thằng bé chịu không ít cực khổ, bây giờ cũng không nên để mình thắng bé chịu đựng tất cả những thứ này.”

 

“Chúng ta đều phải ủng hộ thằng bé.”

 

Sở Ning nghe thấy thế, trong lòng hơi chua chát, cô vỗ lên tay Lăng Tịnh: “Bà ngoại, chỉ cần cậu nhỏ nhà chúng ta không khiến người ta chịu uất ức, con sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”

 

“Niệm Niệm thật sự là một cô gái cực kì cực kì tốt, cả nhà ta nhất định sẽ thích cô ấy.”

 

Tô Niệm Niệm ngồi một mình trên chiếc ghế đá ở sân sau nhà cô và nghe đoạn ghi âm do Bùi Điềm gửi nhiều lần.

 

Cho nên, Bùi Ngôn Khanh vì cô mà bị đuổi ra khỏi nhà sao?

 

Cảnh tượng Bùi Ngôn Khanh ngồi đáng thương trên phố ăn mì gói vào buổi tối hiện lên trong đầu cô, khiến cô không nhịn được cười thành tiếng.

 

Tô Niệm Niệm cười rạng rỡ, cảm thấy sự phiền muộn trong lồ ng ngực đã bị cuốn đi.

 

Sự tự tin đã mất từ ​​​​lâu quay trở lại, sục sôi trong người cô.

 

Người đàn ông trời sinh kiêu ngạo như thế này cũng có thể bởi vì cô mà đánh bại những nguyên tắc.

 

Tô Niệm Niệm nhún vai, lại che mặt, vuốt tóc, đứng lên ghế bật cười.

 

Bùi Ngôn Khanh đã bước một bước đi này, không chút lí trí. Anh đối nghịch với trưởng bối trong nhà, có thể phớt lờ những lời đàm tiếu đó.

 

Tại sao cô lại phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

 

Lúc này, còn cần lí trí gì nữa.

 

Tô Niệm Niệm lại hai ngày khi cô nhốt mình trong phòng khiêu vũ vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở, và quên đi tất cả những điều xấu xa, phỉ báng và mỉa mai trên cuộc đời này, và chỉ có những giọt mồ hôi nhỏ giọt trên người cô mới nói với cô rằng cô đang tự do và hạnh phúc.

 

Vầng trăng tròn treo trên cao, ánh trăng trắng sáng rọi xuống, rơi trên cành lá, gợn sóng lăn tăn.

 

Đầu ngón tay của Tô Niệm Niệm run rẩy khi cầm điện thoại, nhìn vào khung chat của cô và Bùi Ngôn Khanh.

 

Sau tin nhắn của cô, Bùi Ngôn Khanh không trả lời.

 

Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ điên rồ, cô muốn gặp anh, chính trong tối nay, có lẽ vẫn còn kịp để nói một câu trung thu vui vẻ.

 

Tô Niệm Niệm hít một hơi thật sau, sau câu nói ‘Cảm ơn, nhưng không cần đâu’ kia cô ghi thêm một câu.

 

Đây là lựa chọn kiên quyết nhất của cô.

 

“Không cần đợi em về, em muốn anh đưa cho em tối nay.”

 

Bây giờ là 8 giờ tối, chuyến bay từ thành phố A đến thành phố S cũng mất hai tiếng, nếu giờ bay luôn thì vẫn kịp.

 

Tô Niệm Niệm cảm thấy mình điên rồi, nhưng Bùi Ngôn Khanh có lẽ....cũng điên rồi.

 

Sau khi cô gửi tin nhắn đó, một giây sau Bùi Ngôn Khanh gọi điện đến.

 

Tô Niệm Niệm thất thần, nuốt nước bọt, “....Alo.”

 

Đêm mát như nước, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng rất nhỏ.

 

Cô có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói trầm ở đầu bên kia điện thoại, có chút gấp gáp, và nó giống như một cơn gió nhẹ buổi tối.

 

“Anh lập tức đến, em có thể ra sân bay đón anh không?”

 

Tim Tô Niệm Niệm sắp vọt ra ngoài, cô bất giác trả lời anh: “Được.”

 

Bên kia cười rồi nói: “Thế, đợi anh?”

 

Khi Tô Niệm Niệm đi lang thang trở lại sảnh trước, cô vẫn cảm thấy không thực tế.

 

Tô Thiên Trách đi ra ngoài gặp đối tác làm ăn, Tống tử đang ngồi trên ghế, gọi mấy người bạn chơi bài rất náo nhiệt.

 

Bà nội Tô đã lên lầu nghỉ ngơi từ sớm.

 

Không ai có thể chú ý đến sự biến mất của cô, Tô Niệm Niệm xoa xoay tay, rón rén khom người đến ra cửa, vừa mới cầm đôi giày lên, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tô Diệm ngáp ngắn ngáp dài, thấy dáng vẻ như ăn trộm của cô: “Đi đâu vậy?”

 

Động tác của Tô Niệm Niệm khựng lại, mắt ngó nghiêng, vội vàng buông giày xuống: “Đi, đi đỗ rác.”

 

“Rồi rác đâu?”

 

“Quên cầm rồi.” Tô Niệm Niệm ngơ người, lê bước chân, quay đầu nhìn quanh một lượt, thấy rằng rác trong nhà đã được người hầu xử lý.

 

Tô Diệm híp mắt, “Muốn ra ngoài làm chuyện xấu.”

 

“Không có!” Tô Niệm Niệm chột dạ ngó nghiêng.

 

“Rốt cuộc là đi đâu?”

 

“Đi mua quà trung thu cho anh.” Tô Niệm Niệm cắn răng nói láo, “Vốn muốn cho anh một bất ngờ đó.”

 

“Hửm?” Tô Diệm nhướng mày, kéo dài giọng nói: “Là như vậy sao.”

 

“Xem ra bất ngờ này bị anh phát hiện rồi.”

 

“Mau đi đi, về sớm đấy.” Tô Diệm hiển nhiên không chút nghi ngờ.

 

Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì nữa, chạy lạch bạch ra khỏi nhà.

 

Cô ôm điện thoại, gọi xe đi thẳng đến sân bay.

 

Tô Niệm Niệm đến sớm hơn một tiếng, lúc đến sân bay đang là 9 giờ rưỡi.

 

Cô nhìn chiếc áo len màu hồng giản dị và quần jean của mình, hơi khó chịu.

 

Cô nên thay đồ rồi mới đến.

 

Cho đến khi tiếng chuông leng keng từ sân bay vang lên, thông báo rằng chuyến bay chở Bùi Ngôn Khanh đã hạ cánh.

 

Tô Niệm Niệm siết chặt điện thoại, đứng ở cửa chờ, cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập liên hồi của mình.

 

Dòng người không ngừng đi qua, từng đoàn người đi xuống, khi nhìn thấy người đón ở máy bay, hoặc là vui mừng vì lâu ngày hội ngộ, hoặc là gật đầu tỏ vẻ xa cách, khách sáo.

 

Người qua kẻ lại nhưng từ đầu đến cuối Tô Niệm Niệm không nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh.

 

Cô cụp mắt xuống để che đi sự thất vọng trong con ngươi, bất giác lùi lại một bước, nào ngờ rơi vào trong vòng tay ấm áp, vẫn là mùi thuốc quen thuộc, khiến người ta vô cùng lưu luyến.

 

“Niệm Niệm, là anh.” Giọng nói của anh không ổn định, còn có hơi thở gấp: “Để em chờ lâu rồi.”

 

Tô Niệm Niệm cúi đầu, ủ rũ nói: “Sao lại lâu như vậy?! Em còn tưởng anh không đến rồi.”

 

Bùi Ngôn Khanh im lặng, không nói gì chỉ vuốt tóc cô gái nhỏ: “Là lỗi của anh.”

 

Tô Niệm Niệm tức giận quay đầu lại, đang định nghiêm túc giáo huấn anh sao dám để cô đợi lâu như vậy, thì nhìn thấy tấm biển đặt bên cạnh cô, trên đó viết rõ ràng: t2 (Nam).

 

Cô nhớ Bùi Ngôn Khanh hình như có nói là t2 (Bắc).

 

Vậy nên anh đoán mình đi sai rồi, chạy qua cả nửa cái sân bay để đến đây?

 

Tô Niệm Niệm ngại ngùng chớp mắt, mặt dày nói: “Biết sai là tốt.”

 

Cô xoay người trong cái ôm của anh, ngẩng đầu nhìn nhanh.

 

Vừa nhìn đã biết Bùi Ngôn Khanh vội vàng đến đây, trên người chỉ khoác hờ hững chiếc áo gió màu xanh quân đội.

 

Tô Niệm Niệm quan sát anh từ trên xuống dưới, lại phát hiện không có món quà nào như lời đồn.

 

Cô cau mày, nghiêm nghị hỏi: “Nói quà đâu?”

 

Bùi Ngôn Khanh giật mình, khuôn mặt trống rỗng hiếm thấy, anh mấp máy môi, do dự nói: "Anh....”

 

Sắc mặt Tô Niệm Niệm thấy khó tin, cô nhướng mày, híp mắt nói: “Anh sẽ không định nói là.”

 

“Anh muốn tặng anh cho em đấy chứ?”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mỹ nhân đỏ mặt: Thật, thật sự có được không? Nhanh như vậy sao?

 

Tô nha đầu: “....”

 

Tôi nói không ngược chính là không ngược, tôi là mẹ ruột mà aaaaaaa!