Giường của ở trường múa A dài 2 mét và rộng 0,9 mét, là chiếc giường nhỏ nhất mà Tô Niệm Niệm từng gặp.

 

Điều này dẫn đến cô chỉ cần hơi nhúc nhích là có thể đụng vào Bùi Ngôn Khanh.

 

Xung quanh chóp mũi là mùi thuốc quen thuộc trên người Bùi Ngôn Khanh, ánh đèn không sáng lắm nhưng nốt ruồi trên chóp mũi của mỹ nhân vẫn đỏ tươi, Tô Niệm Niệm hít một hơi sau để ngắn dã tính trong lòng mình sẽ càng trào dâng.

 

Tô Niệm Niệm cố gắng để tỏ ra thản nhiên, cô cầm lấy màn che mở ra chỉ cho Bùi Ngôn Khanh: “Trước tiên anh phải treo cái này lên rồi mới treo mùng được.”

 

“Anh cầm lấy góc đó.” Cô nói: “Bên này em sẽ móc lên.”

 

Bùi Ngôn Khanh cụp mắt nghe lời gật đầu, anh cẩn thận quan sát trông cực kì chăm chú, cách ngồi cũng không hề thay đổi chỉ ngồi dựa vào góc đó.

 

Trong lòng Tô Niệm Niệm thầm hừ một tiếng.

 

Quả nhiên là tiền nào của nấy, đồ của đại tiểu thư Sở cũng không có gì không tốt, khi màn giường kéo kín hoàn toàn, bên trong tối đen như mực, đừng nói đến mùng, thậm chí cả sắc mặt của mọi người không rõ lắm.

 

Không gian vuông nhỏ này dường như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Ngay lập tức hơi thở của Tô Niệm Niệm cũng trở nên nhẹ bẫng, tất cả các loại suy nghĩ không chính đáng trong đầu cô quay cuồng nhanh chóng.

 

Loại cơ hội trời cho này, nếu cô không làm gì đó thì có phải là quá có lỗi với bản thân không.

 

Nhưng còn chưa đợi cô nảy ra suy nghĩ gì, một bóng người còn lại nhúc nhích, não của Tô Niệm Niệm vang lên âm thanh nhắc nhở, sợ bỏ lỡ cơ hội, cô định giả vờ sơ ý bổ nhào đến, nhưng ai biết được giây tiếp theo——

 

Có tiếng "đùng" phát ra từ chiếc giường gỗ chật hẹp.

 

Tô Niệm Niệm còn chưa phản ứng kịp thì cô đã bị một lực bất ngờ đ è xuống dưới thân, cơ bắp săn chắc của đàn ông, có mùi thuốc thơm nồng.

 

Ồ! ! !

 

Tô Niệm Niệm ngây ngóc, tay bất giác sờ loạn xạ, đụng phải một miếng cứng rắn, sau đó cô cảm thấy toàn thân Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, thân thể căng thẳng, Bùi Ngôn Khanh đè tay cô lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."

 

Khi Tô Niệm Niệm vẫn còn hoàn toàn bị sốc vì "anh bổ nhào về phía cô, chứ không phải cô ngã về phía anh", rèm giường đột nhiên được kéo ra từ bên ngoài và ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Sở Ninh đang đứng trên ghế mở to mắt nhìn chằm chằm họ.

 

“Mẹ….ơi.” Sở Ninh ngơ ngác há hốc miệng, run rẩy giơ một ngón tay lên.

 

Tô Niệm Niệm cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ tư thế của cô và Bùi Ngôn Khanh, suy cho cũng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

 

Cô nửa dựa vào đầu giường, Bùi Ngôn Khanh cong chân, mọt tay chống bên cạnh cô, một tay giữ cô.

 

Mà vừa vặn tay cô đặt ở trên bụng Bùi Ngôn Khanh, nếu anh không đ è xuống, rất có thể sẽ thò xuống dưới.

 

Tô Niệm Niệm: ! ! !

 

Chả trách Bùi Ngôn Khanh ngay lập tức giữ tay cô lại.

 

Đến Tô Niệm Niệm cũng đỏ bừng mặt, ánh mắt cô tối đi, nhỏ giọng lí nhí nói: “Thật xin lỗi.”

 

Bùi Ngôn Khanh không chỉ đỏ mặt mà còn lan lên đến tận tai, anh đặt tay cô xuống, nhìn cô gái nhỏ đang mất tự nhiên, anh cố gắng điều chỉnh nhịp tim rồi áy náy nói: “Người nên nói xin lỗi là tôi.”

 

Anh nhanh chóng ngồi dậy, cụp mắt, biểu cảm có hơi ngượng nghịu.

 

Hai người đều có mối bận tâm riêng, chỉ có Sở Ninh đang đứng bên giường thò đầu ra ngoài đột nhiên cáu kỉnh: “Cậu nh ỏ, cậu trả tiền mùng cho con!!!”

 

“Mùng thêu Tô Châu làm bằng lụa nguyên chất, con đã đợi hai tháng rồi!!!" Cô điên cuồng vò tóc, trông như sắp sụp đổ đến nơi vậy.

 

Tô Niệm Niệm nhìn trong gốc, mùng bị rách, bây giờ cô mới hiểu chuyện gì.

 

Khả năng cao là chân của Bùi Ngôn Khanh đã bị vướng vào chiếc mùng.

 

Vận may của cô quả thật không tệ.

 

Bùi Ngôn Khanh thở dài, cau mày bất lực nói: “Đền cho con.”

 

Anh nói: “Giường đã trải ga cho con rồi.”

 

“Mùng con cứ mua lại đi, bao nhiêu tiền cậu đưa.”

 

Lúc này Sở Ninh thở phì phò đi xuống khỏi ghế.

 

“Cậu nh ỏ, cậu không đè Niệm Niệm đấy chứ?” Giải quyết xong chuyện cái mùng, lúc này Sở Ninh mới nhớ quan tâm đ ến Niệm bảo.

 

Bùi Điềm ​​người đã không bắt kịp tình huống này vì vóc dáng thấp bé, nghe thấy điều này, mắt cô sáng lên: "Cái gì?!" Cô mú t kẹo và hét lên một cách phấn khích: "Chú nhỏ, nếu chú đè chị Niệm Niệm của con thì phải chịu trách nhiệm đấy!”

 

Bùi  Ngôn Khanh không còn gì để nói, ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu nóng như lửa, anh cầm cái mùng đã bị hư trong góc lên, nhỏ giọng nói: “xin lỗi.”

 

Tô Niệm Niệm thấy anh bị áp bức, nén cười, rướn người dậy: “Không sao.”

 

Cô mơ hồ liếc xuống, ý tứ nói: "Có lẽ phần nhiều là anh bị.”

 

“Chiếm tiện nghi hơn.”

 

Nói xong Tô Niệm Niệm không dám nhìn anh, vội vàng cầm miếng vải đi xuống giường.

 

Sở Ninh lại đang bận đặt hàng, Bùi Điềm nhìn cô đầy khó hiểu, sau đó tiến đến chỗ cô và giơ ngón tay cái lên.

 

Tô Niệm Niệm đáp lại cô bé bằng một nụ cười đắc ý.

 

Qua mấy phút Bùi Ngôn Khanh mới bình tĩnh lại.

 

Sắc mặt anh hơi đỏ, đôi mắt trước giờ luôn bình tĩnh cũng bị đánh bại.

 

Đối diện với ánh mắt tự đánh giá qua lại của ba cô gái nhỏ, anh nghiêng đầu, “Điềm Điềm, chúng ta có thể đi rồi.”

 

Bùi Điềm bĩu môi: “Cứ vậy mà đi?”

 

“Chú nhỏ, có phải chú không phải lắm hay không ạ.”

 

Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, nhìn cái miệng nhỏ đang luyên thuyên không ngớt của Bùi Điềm, hận không thể gói cả người con bé lại mang về nhà.

 

Anh bình tĩnh nói, “Bây giờ phải đi.”

 

Nói xong, Bùi Ngôn Khanh thẳng thừng đi lên phía trước, không quan tâm Bùi Điềm chịu hay không cứ thế bế cô bé lên, lại nói với Sở Ninh: “Con lo sắp xếp ổn thỏa đi, cậu đi về đấy, có chuyện gì thì gọi cho cậu.”

 

Sở Ninh uể oải dựa vào ghế kéo rèm giường, không ngẩng đầu lên "ừm" một tiếng, "Cậu nh ỏ, đi cẩn thận, con sẽ nhớ cậu.”

 

Tô Niệm Niệm ngồi dựa vào bàn, chiếc váy màu hồng cánh sen rủ xuống, vòng eo thon thả, đôi chân thon thả, cho dù ở tư thế nhàn nhã như vậy, lưng cô vẫn thẳng tắp và tràn đầy sức quyến rũ.

 

Cô nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi nhưng lại như móc câu đi vào lòng người: “Cũng sẽ nhớ.”

 

Sau đó nghe thấy hai chữ từ từ vang lên: “Điềm Điềm.”

 

Bùi Điềm ở trong lòng anh cười tít mắt đáp lại: “Em cũng sẽ nhớ chị lắm!”

 

Bùi Ngôn Khanh căng chặt cằm, trong lòng dâng lên chút cảm xúc phiền muộn không tế, sắc mặt anh bình tĩnh nói: “tạm biệt.”

 

“Tạm biệt nhé.” Tô Niệm Niệm vẫy tay với anh, Bùi Ngôn Khanh nhìn qua thấy cô đang nói bằng khẩu hình miệng với anh.

 

“Mỹ nhân.”

 

Bùi Ngôn Khanh bế Bùi Điềm xuống lầu, sau khi đến dưới lầu kí túc xá mới thả cô bé xuống.

 

Bùi Điềm đi cạnh bên anh, lắm lúc sẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái.

 

“Con cứ nhìn chú làm gì vậy hả?” Bùi Ngôn Khanh búng trán cô bé.

 

Bùi Điềm hừ nhẹ một tiếng, “Chú nhỏ, chú cảm thấy chị Niệm Niệm thế nào ạ?”

 

Đôi mắt của Bùi Ngôn Khanh khẽ nhúc nhích, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Bùi Điềm, mím môi nói: "Tiểu nha đầu, bỏ đi những ý nghĩ kia."

 

“Cái này không thể.”

 

Anh còn chưa tới mức cầm thú.

 

Bùi Điềm tức giận phồng má, nhìn thấy chú mình vẻ mặt khó nói, cô quay đầu lại: "Hừ, chú nhỏ, đừng hối hận."

 

“Dù sao thì người theo đuổi chị Niệm Niệm xếp hàng dài cả phố.” Bùi Điềm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của chú nhỏ nhà mình: “Trường múa a này nhiều soái ca vừa đẹp vừa biết nhảy nữa.”

 

“Các anh đều trẻ hơn chú, biết cách nói chuyện hơn chú, nói không chừng còn đẹp hơn chú, là mình tinh cũng không phải là không có khả năng.” Bùi Điềm bĩu môi: “Chú không cố gắng là coi như bỏ đi rồi.”

 

Cô bé nhìn đăm đăm sắc mặt của chú nhỏ nhà mình, thấy đôi mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng, cô bé ngậm miệng lại, có chút bực bội

 

“Bùi Điềm.” 

 

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng, Bùi Điềm nuốt nước bọt, “Làm sao ạ?”

 

Bùi Điềm cười lạnh nhạt một tiếng, “Hình như bài tập của con vẫn còn quá ít.”

 

Anh bình tĩnh cầm lấy điện thoại đặt hàng: “Vở bài tập chú đã mua cho con rồi, giao đến tận nhà con luôn.”

 

Bùi Điềm: “….”

 

Chú nhỏ, chú không có trái tim.

 

Bùi Ngôn Khanh dắt cô bé đi về phía bãi đậu xe để chuẩn bị đưa tiểu nha đầu này về nhà, Bùi Điềm lại bày ra vẻ mặt đáng thương kéo kéo góc áo anh: “Chú nhỏ ơi, muốn đi vệ sinh.”

 

“Chú dắt con đi.” Bùi Ngôn Khanh nhìn một vòng, ai ngờ chỉ có nhà ăn gần đó.

 

Anh bế Bùi Điềm lên, vội vàng đi về phía nhà ăn.

 

May mà nhà ăn có vệ sinh, sau khi đưa Bùi Điềm vào trong, Bùi Ngôn Khanh đứng ngoài cửa đợi.

 

Vừa mới đứng đằng sau đã vang lên giọng nam có vẻ rất ngạc nhiên: “Bùi lão đại?”

 

Bùi Ngôn Khanh quay đầu liền nhìn thấy Tô Diệm đi từ nhà vệ sinh ra.

 

“Sao anh lại ở đây?” Tô Diệm vào thẳng vấn đề.

 

“Đưa người đi học.”

 

Tô Diệm ‘ừm’ một tiếng: “Anh cũng có người quen học trường A sao? Nói không chừng là bạn học của Niệm Niệm.”

 

“Tô Niệm Niệm không nói với cậu?” Bùi Ngôn Khanh nhướng mày.

 

Tô Diệm: “Nói gì cơ?”

 

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của Tô Diệm, ánh mắt Bùi Ngôn Khanh hơi dao động, cuối cùng trầm mặc gật đầu.

 

“Tôi đưa cháu gái đi học.” Anh nhìn Tô Diệm đầy thăm dò.

 

Tô Diệm khó hiệu ‘ừm’ một tiếng, cũng không hỏi gì thêm, “Thế em đi trước nhé?”

 

Bùi Ngôn Khanh gật đầu.

 

Bùi Điềm đứng trong nhà vệ sinh ló đầu ra, tim suýt nữa nhảy ra ngoài. Trùng hợp thế nào lại gặp ngay ông chú nhiều chuyện, phiền phức đó, cô vội vàng quay đầu lại.

 

Sau khi đợi Tô Diệm đi, cô bé mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Ngẩng đầu lên nhìn chú nhỏ, phát hiện anh cụp mặt xuống không biết đang nghĩ gì.

 

“Cái chú vừa nãy, con quen à?” Bùi Ngôn Khanh hỏi cô bé.

 

Bùi Điềm: “Quen ạ, anh trai của chị Niệm Niệm, là cái chú xấu xí.”

 

“Tô Niệm Niệm không nói cho cậu ấy biết chú là ai?” Bùi Ngôn Khanh hỏi lại.

 

Bùi Điềm nhỏ giọng nói: “Chú cũng đâu phải là gì của chị ấy đâu, mắc gì phải ngày ngày đặt lên miệng?”

 

Nói ra câu này Bùi Điềm liền cảm nhận được ánh mắt chết chóc của chú nhỏ, vội vàng câm miệng.

 

Quả nhiên là trái tim đàn ông, như kim đáy biển.

 

Buổi tối, Sở Ninh thu dọn đống đồ, mệt đến nỗi nằm oài ra ghế.

 

“Mẹ ơi, mệt chết đi được.” Sở Ninh duỗi chân, nhìn quanh chiếc bàn và chiếc giường mà cô dành cả buổi chiều để dọn dẹp, like một cái: “Miễn cưỡng cũng được.”

 

“Cứ coi là thành tích biến hình 4 năm của bổn cô nương.”

 

Tô Niệm Niệm tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn đắp mặt nạ, nói: “Cậu chiếm hết chỗ người ta rồi, đồng nghĩa là một mình cậu ở hết ¾ cái phòng.”

 

Sở Ninh uể oải liếc nhìn hai chiếc giường trống: "Cũng đành thôi, bọn họ còn chưa tới, thì chính là thế giới của tớ.”

 

Nói đến vận may của hai người cũng không tệ, hai người bạn cùng phòng khác, một người bị thương được miễn quân sự, phải đến khi chính thức vào học mới đến. Còn một người đã thành công xin ở bên ngoài.

 

Sở Ninh cực kì ghen tị, chỉ về phía hai chiếc giường đối diện rồi chụp tấm ảnh: “Tớ phải gửi cho cậu nh ỏ xem.”

 

“Để cậu ấy nhận thức ra bản thân cậu đã tàn nhẫn vô tình bao nhiêu.”

 

Tin nhắn vừa gửi đi, cô cũng không nghĩ sẽ nhận được phản hồi, dù sao trong nhà Bùi Ngôn Khanh là bận nhất.

 

Ai ngờ một lát sau lại nhận được tin nhắn, Bùi Ngôn Khanh tạo một cái nhóm, còn thêm cả Tô Niệm Niệm vào.

 

Mở đâu là:

 

“Mẹo phòng chống say nắng trong mùa hè.”

 

Sau đó gửi thêm mười điều, tràn cả màn hình.

 

Sở Ninh: “….”

 

Cô nhìn màn hình, đang định trả lời lại qua loa hai câu, một giây sau đã nhìn thấy snn gửi vào một cái icon mỉm cười nói tạm biệt, sau đó không chút do dự out nhóm.

 

Tác giả có lời muốn nói.

 

Bùi mỹ nhân của bây giờ: Cái này không thể.

 

Bùi mỹ nhân của sau này: Tôi là dã thú.