Sở Ninh nắm tay Bùi Điềm, đứng ngoài cửa biệt thự Bùi gia đợi xe.
Nhìn thấy dáng vẻ không tập trung của Bùi Điềm, Sở Ninh mỉm cười gãi gãi cổ cô bé, “Tiểu quỷ, em đã có gì phiền não rồi cơ à?” Bùi Điềm không nhìn cô, lắc đầu nói: “Chị không hiểu đâu.” Sở Ninh bật cười: “Phải, chị không hiểu, chị không hiểu sao chú heo peppa lại muốn đi giẫm lên bùn.” Bùi Điềm giận dữ, xỉ nhục peppa có nghĩa là xỉ nhục cô! “Chị có tin em gọi ba em đến đấy.” “Em gọi đi.” “Ba!” Bùi Điềm thật sự hét lớn lên, gần như muốn kêu xé cả bầu trời. Sở Ninh vội vàng bụm miệng cô. Mới vừa nãy cô còn phải đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Bùi Ngôn Chi. Bùi Ngôn Chi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lạnh lùng cười với cô: “Xem ra chỉ có giới hạn thẻ ngân hàng của con thì mới có thể lôi con về được.” Tất cả đều là do cái tiểu quỷ phiền phức của Bùi Điềm này! Bùi Điềm cũng rất tức giận, cô bé vùng vẫy, hai chị em đứng trên đường lớn trước biệt thự Bùi gia gây lộn nháo nhào. Mãi đến khi sau lưng họ vang lên tiếng còi xe. Sở Ninh giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt chết chóc của người chú nhỏ của mình. Sau đó, cô nhìn thấy Tô Niệm Niệm…. đang cười híp mắt ngồi ở vị trí ghế phụ? “Chú nhỏ” Sở Ninh nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại nháy mắt đầy quyến rũ với Tô Niệm Niệm. So với cô, Bùi Điềm tự tin hơn rất nhiều, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chú nhỏ!" “Chị!” Bùi Ngôn Khanh hơi gật đầu nhẹ, giọng nói không nghe ra được chút cảm xúc gì, “Còn không mau lên?” Sở Ninh hơi ngạc nhiên sờ mũi, mau chóng ôm tiểu phiền phức này lên xe. Bùi Ngôn Khanh không nói thêm gì. Thử mà là trước kia nếu anh thấy ban nãy cô ở ngay đường lớn nháo nhào cùng với Bùi Điềm thì bây giờ cô không biết mình đã bị Bùi Ngôn Khanh mắng đến mức nào nữa. Sở Ninh đoán, là bởi vì có Niệm Niệm, Bùi Ngôn Khanh trước đến nay không bao giờ dạy dỗ hậu bối trong nhà trước mặt người ngoài. Vị trí ghế sau rất rộng rãi, nếu ba người bọn họ ngồi thì vẫn còn thấy dư, Sở Ninh nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm ở phía trước: “Niệm Niệm, tại sao cậu không ngồi cùng Ninh bảo của cậu vậy?” Lời của cô vừa thốt ra, Bùi Điềm ngồi kế bên đột nhiên nhéo vào eo cô, “Em mới là Điềm bảo của chị ấy!” Sở Ninh tức cười, “’Tiểu quỷ, hôm nay em ngứa người rồi phải không?” Hai người lại bắt đầu nháo nhào lên. Tô Niệm Niệm nén cười, nhìn thấy Bùi Điềm nháy mắt với cô qua gương chiếu hậu, cô lập tức hiểu ý. Nhóc con này đang giải vây cho cô. Mãi cho đến khi Bùi Ngôn Khanh thật sự không nhìn nỗi nữa, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Còn đánh lộn nữa thì hai đứa xuống xe đi.” Bùi Điềm vừa nghe, vội vàng la lớn lên: “Dạ~” “Chú nhỏ, chú bảo tụi con xuống xe, có phải là muốn đi khu vui chơi với chị không?” Bùi Ngôn Khanh: “…..” Anh xoa xoa mi tâm, bất giác nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt đầy sâu xa của Tô Niệm Niệm. Y hệt như lúc ban nãy khi cô ngồi lên vị trí ghế phụ vậy. Ánh mắt đó, như phát hiện ra một cái gì đó tuyệt vời. Có thể thấy rằng bản thân Bùi Ngôn Khanh đang nghi ngờ động cơ của chính mình. Trong một thoáng trầm mặc, Sở Ninh không biết vì sao lại nhấn mạnh một câu: “Chú nhỏ, Niệm Niệm của tụi con mới 19 thôi.” Bùi Ngôn Khanh: “…..” Im lặng một lúc, anh nắm chặt vô lăng, bắt đầu thấy hối hận vì tối qua không biết tại sao lại không từ chối Bùi Điềm, còn đồng ý cho con bé dẫn theo Sở Ninh. “Đừng có nói chuyện làm ồn chú.” Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh kiên định, cố gắng ép xuống mọi cảm xúc của mình. Tô Niệm Niệm sợ mình sẽ bật cười ra tiếng, cố ém lại bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời đưa tay phải ra sau giơ con cái lên tặng cho Bùi Điềm. Khu vui chơi. Vừa xuống xe, Sở Ninh đã chạy về phía Tô Niệm Niệm ôm chầm lấy cô, như thể nếu chạy chậm sẽ không bỏ xa được Bùi Điềm vậy. “Hôm nay hai chúng ta đi chơi.” Sở Ninh cắn tai Tô Niệm Niệm, “Để cậu tớ dẫn trẻ nhỏ đi.” Bùi Điềm tức giận xoay vòng vòng quanh hai người, “Không được!” Cô bé nhìn chằm chằm Sở Ninh, như thể muốn đối chọi: “Chị, hôm nay em muốn chị dẫn em đi chơi!” Sở Ninh xua tay: “Đi đi đi, không phải em thích nhất là chú nhỏ của em à, hôm nay bảo chú ấy dẫn em đi chơi đi.” “Ay ya, không được rồi.” Bùi Điềm đột nhiên ôm bụng, “Chị, em muốn đi vệ sinh!” “Chị dẫn em vào khu vui chơi tìm nhà vệ sinh!” Sở Ninh sợ hãi đứng cách xa, “Tiểu quỷ, em đừng chơi xỏ chị, em bảo chị ấy dẫn em đi đi.” Cô đẩy Tô Niệm Niệm lên phía trước. Tô Niệm Niệm vốn còn có chút lo lắng, ai ngờ nhìn thấy Bùi Điềm lém lỉnh nháy mắt với cô, nhất thời được thả lõng, hai người im lặng, âm thầm hiểu ý nhau. Bùi Ngôn Khanh vừa mới đậu xe xong, bước xuống đã nhìn thấy Bùi Điềm la toáng lên đòi đi vệ sinh, Sở Ninh đã phát điên và sắp bỏ chạy. Mi tâm anh giật giật, anh hít một hơi thật sâu. Miễn cưỡng bình tĩnh lại, anh quỳ xuống trước mặt Bùi Điềm: “Sao vậy?” “Con muốn đi vệ sinh. “ Bùi Điềm đáng thương nhìn anh: “Chú nhỏ, chị không chịu dẫn con đi vệ sinh.” “Cả ngày một cũng tiên nữ, hai cũng tiên nữ, sao em không bảo Tô nha đầu này dẫn em đi này!” “Sao có thể để tiên nữ dẫn em đi vệ sinh được!” Bùi Điềm luôn có lời để đáp lại, lại nhướng mày: “Chú nói có đúng không ạ, chú nhỏ?” “Sở Ninh.” Bùi Ngôn Khanh bị la đến phát đau, anh lên tiếng, “Dẫn con bé đi đi.” Sở Ninh bất lực. Dù sao ở Bùi gia, địa vị của cô là QAQ thấp nhất mà. Cô vuốt mặt, giận dữ nhìn chằm chằm Bùi Điềm, “Chị quả thật là mắc nợ em mà.” “Nếu không thì hai người đứng trước cửa vệ sinh đợi?” Sở Ninh liếc nhìn Tô Niệm Niệm, cô thật sự không muốn bị tiểu quỷ này làm phiền. Tô Niệm Niệm cũng sợ mục đích của mình quá rõ ràng. Dù sao có thể cùng nhau đi cô đã cảm thấy quá phấn khích rồi, lỡ như thật sự vô ý vượt qua ranh giới thì sẽ lợi bất cập hại. Đang định gật đầu đồng ý thì Bùi Điềm lại hét lên: “Không được!” “Chị và chú nhỏ phải đi xếp hàng giúp em trước đi! Em muốn chơi đu quay!” Bùi Điềm nháo lên. Tô Niệm Niệm còn đang cân nhắc trong lòng, Bùi Ngôn Khanh đã lên tiếng trước: “Sở Ninh, trông chừng Điềm Điềm đấy!” Sở Ninh rất tức giận, kéo Bùi Điềm rời đi, "Tiểu quỷ, nhanh lên!" Bùi Điềm kìm nén khóe miệng sắp nhếch lên, nhăn nhó với Sở Ninh, "Hơi—" Hai người họ vừa cãi nhau vừa rời đi. Chỉ để lại cô và Bùi Ngôn Khanh. Tô Niệm Niệm giơ cái bản đồ trong tay lên che mặt, cố che đi nụ cười trên khóe miệng. Cô nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh: “Thế chúng ta đi đến chỗ đu quay đi?” Bùi Ngôn Khanh hơi gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Niệm Niệm rồi ‘ừm’ một tiếng. Bởi vì là ngày nghỉ nên người đến khu vui chơi rất đông đúc, trong đó có rất nhiều cặp đôi yêu nhau. Khí chất của hai người đều quá xuất chúng, cả quãng đường có không ít ánh mắt dòm ngó qua lại. Sợ Bùi Ngôn Khanh ngại, Tô Niệm Niệm cố gắng muốn tìm chủ để để di tản sự chú ý. Ai ngờ Bùi Ngôn Khanh lại lên tiếng trước: “Cảm ơn trái cây mấy ngày nay em tặng.” Tô Niệm Niệm im lặng rồi nói, “Ngay cả trái cây cũng không thể hối lộ sao?” “Không phải,” Bùi Ngôn Khanh không nhịn được cười, “Tôi là muốn hỏi em, em muốn ăn gì.” “Tôi mời em.” Tô Niệm Niệm cố để mình không tỏ ra quá vui sướng, đến rồi đến rồi, đang muốn trả lại. Nhưng có cơ hội không cần thì cô mới thật sự là tên ngốc. Ánh mắt cô nhìn xung quanh, ngón tay trắng nõn chỉ vào một quầy nước. Có một tấm biển [Ưu đãi đặc biệt dành cho các cặp đôi, mua một tặng một. 】 “Em muốn uống cái đó.” Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh cũng nhìn theo qua đó, rồi dần dần tối lại. Anh quay đầu nhìn Tô Niệm Niệm, gần như muốn đoán ra chút tâm tư gì đó trong mắt cô. Cô gái nhỏ lại nháy mắt với anh, vừa vô tội vừa thản nhiên. “Em muốn uống hai ly.”