*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uông Hữu Vi về.

Giang Thuật đặt đít lên sofa, bật máy tính, tìm hiểu hết tất cả những gì liên quan đến thế giới này.

Thế giới này có thể nói là khá tương đồng với thế giới ban đầu của Giang Thuật.

Hoa Quốc vẫn là quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai, một trong năm nước thường trực, rất có tiếng nói trên thế giới.

Còn bàn cụ thể về nền công nghiệp vui chơi giải trí thì.

Tuy rằng ở thế giới này không có những siêu sao, ca khúc, show tạp kỹ, phim ảnh mà Giang Thuật từng quen thuộc, nhưng vẫn cho ra đời rất nhiều tác phẩm ưu tú không thua gì kiếp trước, ngành công nghiệp vui chơi giải trí khá phát đạt.

Nếu không phải Giang Thuật biết mình là con nhà giàu chính cống, hoàn toàn có thể nằm mát hưởng gia tài bạc tỷ, thì hành nghề “đạo” sĩ ở thế giới này cũng không tồi.

Đọc hết đống tin tức trên mạng, Giang Thuật đã có hiểu biết đại khái về thế giới hoàn toàn mới này.

Tiếp theo.

Giang Thuật mở trình duyệt ra, tìm hiểu về chương trình “Hội cà khịa của các sao”.

“Hội cà khịa của các sao” là một show tạp kỹ chiếu mạng, sản phẩm của hãng Cụt đầu sỏ internet.

(Cụt/Chim cánh cụt: Ý chỉ Tencent, tập đoàn rất nổi tiếng ở Trung Quốc, thầu internet, games, phim ảnh, v.v. Logo hình con chim cánh cụt nên gọi là Cánh Cụt, con Cụt.)

Về mặt format chương trình, nó khá tương đồng với một show tạp kỹ tên là “Đại hội cà khịa” ở kiếp trước của Giang Thuật.

Nhưng sau khi xem lướt mấy tập trước, anh chàng phát hiện “Hội cà khịa của các sao” vẫn có khác biệt rất lớn với “Đại hội cà khịa”.

Chủ yếu là ở chỗ, mức độ khịa của “Hội cà khịa của các sao” thật sự quá thấp.

Kiếp trước, tuy “Đại hội cà khịa” bị cộng đồng mạng lên án là “Đại hội tẩy trắng”, nhưng những lời cà khịa bóc phốt giữa các khách mời với nhau vẫn chọc rất đúng chỗ thốn.

Nhất là tập 0 trong truyền thuyết của “Đại hội cà khịa”, mức độ phải nói là… cua một phát tới nỗi bị error 404 luôn.

Còn “Hội cà khịa của các sao” trong thế giới này ấy à.

Tuy rằng khách đến mỗi tập đều có sức ảnh hưởng không nhỏ, có điều chẳng rõ là do không quẳng nổi gánh lo minh tinh, hay tại sợ đắc tội kẻ khác, mà cà khịa nói móc đều rất hiền.

Nói là cà khịa nói móc, chẳng thà bảo là trêu chọc còn đúng hơn.

Trong một tập, các khách mời chỉ bàn về mấy chuyện khôi hài xảy ra với nhau, rồi tán dóc thêm vài tin đồn thổi bà tám trong giới là xong việc.

Cũng bởi vậy.

Đội hình khách mời của “Hội cà khịa của các sao” xịn hơn “Đại hội cà khịa” nhiều.

Nhưng xét về mức độ nổi tiếng, e rằng nó chẳng bằng được một nửa “Đại hội cà khịa”.

Nhìn một vị khách mời của show đứng trên sân khấu, cà khịa các khách mời khác bằng giọng điệu không đau không ngứa, Giang Thuật nhàm chán đến nỗi hai mí mắt díp hết vào nhau.

Đột nhiên.

Giang Thuật chợt bừng tỉnh.

Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu Giang Thuật.

Không phải anh chàng đang tìm kiếm một cơ hội để mình có thể giã từ giấc mộng minh tinh, quay về thừa kế tài sản một cách thuận lợi tự nhiên sao.

Chương trình “Hội cà khịa của các sao” này, có vẻ là một cơ hội rất không tồi.

Giang Thuật động não cực nhanh.

Móc di động ra, Giang Thuật tìm WeChat của Uông Hữu Vi, nhắn một tin sang.

(WeChat: ứng dụng mạng xã hội để chat, thanh toán hóa đơn, đặt hàng, v.v. của Tàu, thủy tổ Zalo bên mình.)

“Anh có danh sách các khách mời khác tham gia chương trình ngày mai không?”

“Chờ chút.”

Vài giây sau, Uông Hữu Vi nhắn lại một tấm hình, đấy là danh sách 7 vị khách mời trong kỳ tới của “Hội cà khịa của các sao”, bao gồm cả Giang Thuật.

“Tô Nam, Lý An Đồng, Tất Kỳ Phong…”

Tất cả đều là mấy cái tên xa lạ.

Nhưng thôi chẳng sao, Giang Thuật có chị Baidu mà.

(Baidu: web chuyên để search của Tàu, tương đương Google)

Mở Baidu ra, Giang Thuật gõ thẳng mấy hàng chữ vào khung tìm kiếm.

‘Tin phốt của Tô Nam’

‘Tin phốt của Lý An Đồng’

‘Tin phốt của Tất Kỳ Phong’

Ngày kế.

Giang Thuật thức dậy rất muộn.

Sau khi rửa mặt đánh răng nhanh chóng, Giang Thuật xé một túi bánh mì, chấm với ớt chưng hiệu Laoganma, chậm rãi ăn.

(Ớt chưng dầu Laoganma là một dạng tương ớt chưng dầu sa tế đặc sản của Quý Châu có thể sử dụng được trong nhiều món ăn từ những món ăn dân dã nhất như cơm trắng, các món xào… hay kể cả các món Âu như Mỳ ý, Pizza… Hoặc làm gia vị sốt, chấm, chưng,.. cho các món ăn: thịt, cá, rau củ, có thể dùng trộn rau, salad,…)

Tuy rằng bây giờ phải sống gian khổ.

Nhưng Giang Thuật chắc củ, chẳng bao lâu nữa, mình có thể sống sung sướng thoải mái trong kiếp con nhà giàu.

Giang Thuật vừa giải quyết xong ‘bữa sáng + bữa trưa’, thì Uông Hữu Vi đã hấp tấp chạy tới.

“Ông cố nội của tôi ơi, giờ này là giờ nào rồi. Sao chú còn chưa thay quần áo hả!

“Còn nữa, tóc bù xù thế sao được, xịt giữ nếp bằng gôm chút coi!

“Nhanh nhanh lên, 3h chiều quay rồi!”

Trước những lời làu bàu của Uông Hữu Vi, Giang Thuật cởi chiếc áo rộng thùng thình và quần xà lỏn ra, thay một chiếc sơmi xám cọ và quần jean nhạt màu, tạo một kiểu tóc trông cũng bô giai.

Đứng trước gương, Giang Thuật vuốt cằm mình, ngắm vuốt trên dưới một lượt.

“Mình đẹp trai vãi hàng!”

Giang Thuật cười đắc ý.

Cái khác thì thôi, nhưng nếu bàn đến nhan sắc, Giang Thuật hoàn toàn có thể tự xưng là đẹp trai lai láng.

“Bớt tự sướng đi.” Uông Hữu Vi đét vào mông Giang Thuật, “Sửa soạn xong chưa, xong rồi thì đi mau thôi.”

“OK, em xong rồi ạ.” Giang Thuật cất bản thảo mà hôm qua mình thức đêm để viết vào túi, gật đầu với Uông Hữu Vi.

Hai người cùng xuống lầu, gọi một chiếc taxi dong thẳng đến địa điểm ghi hình.

Lúc Giang Thuật và Uông Hữu Vi đến địa điểm ghi hình thì đã là hơn 1h chiều.

Ngoài địa điểm thu, Giang Thuật gặp rất nhiều khán giả đang đợi vào trường quay.

Có điều, chẳng ai trong số ấy nhận ra Giang Thuật.

Giang Thuật đi lướt qua họ, ngoài tiếng hô kinh ngạc “anh này đẹp trai quá” của mấy khán giả nữ, thì chẳng gây xôn xao ồn ào gì hết.

“Giang Thuật, bên này, bên này!”

Giang Thuật còn đang tìm lối vào trường quay cho khách mời, thì đã thấy một cô gái trẻ để tóc kiểu dưa hấu, mặt vẫn còn nét phúng phính con nít đang vẫy tay với mình ở cách đó không xa.

Cô là ai thế?

Giang Thuật tìm tòi trong đầu một lát, phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng gì với cô gái trẻ này.

“Chắc là staff của “Hội cà khịa của các sao” đấy.” Uông Hữu Vi chỉ vào tấm thẻ đeo trước ngực cô gái, giải thích với Giang Thuật.

Cô bé đầu dưa hấu chạy lon ton tới trước mặt Giang Thuật, chủ động duỗi bàn tay nhỏ ra, “Giang Thuật, chào anh ạ, em tên là An An, là thực tập sinh ở đây.”

“Ờm, chào em.” Giang Thuật rất ngỡ ngàng trước sự nhiệt tình của cô bé này.

“Giang Thuật, em là fan của anh đấy, anh cho em xin chữ ký được không ạ!” Không biết từ lúc nào, cô bé tên An An đã móc một cuốn sổ nhỏ ra, chớp đôi mắt lấp lánh, ngước mắt trông chờ nhìn Giang Thuật.

Gì cơ, fan của mình á!

Một ngôi sao vớ vẩn flop không thấy tương lai như mình mà còn có fan kia à.

Giang Thuật cũng không biết mình nên càu nhàu hay nên mừng rỡ.

Dựa theo ký ức của Giang Thuật.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Thuật được fan xin chữ ký ở thế giới này.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Giang Thuật ký tên mình lên cuốn sổ nhỏ của An An.

An An nâng niu chữ ký của Giang Thuật trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Giang Thuật, “Chữ ký của anh Giang Thuật, em nhất định sẽ giữ thật kỹ ạ.”

Quào!

Trông cái tướng này, em gái đây chắc là fan chân ái của anh rồi.

Mỗi tội, anh phải làm em thất vọng thôi.

Anh đây quay xong chương trình này là sẽ về nhà kế thừa gia sản, không lăn lộn trong showbiz nữa đâu.

Chữ ký em đang cầm, có lẽ sẽ trở thành hàng hết xuất bản.

An An là thực tập sinh ở đây, lấy danh nghĩa đi làm tiện thể đu idol.

Xin chữ ký xong, An An dẫn Giang Thuật tới thẳng cửa phòng hóa trang.

“Giang Thuật, anh phải cố lên nhé!” An An hít sâu vào, làm dáng tay cổ vũ với Giang Thuật.

“Ừ, anh sẽ cố gắng!” Giang Thuật gật đầu.

Anh sẽ cố gắng, để mình flop thẳng cánh cò bay trong showbiz!

[HẾT CHƯƠNG 3]