Mười giờ tối, Tần Hoan và Tiêu Mặc về tới trường học.

Đứng ở cửa trường học, Tiêu Mặc dừng bước lại, nói với Tần Hoan: “Cậu về đi, trễ nữa thì không có tàu điện ngầm đâu.”

Tần Hoan cười cười, “Đêm nay tớ không về.”

Tiêu Mặc chần chờ nói: “Vậy đồng phục và balo của cậu…”

“Sao đi nữa thì đêm nay tớ cũng không về.” Tần Hoan ngắt lời Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc đi thẳng vào trường, thấy bác bảo vệ, rồi phất tay với ông.

Bác bảo vệ: “…??”

Kéo Tiêu Mặc đi đến trước phòng 302, Tần Hoan lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó chắn trước Tiêu Mặc, “Mặc Mặc, cậu nhắm mắt trước đi.”

Tiêu Mặc nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng Tần Hoan, vẫn nhắm mắt lại.

Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc vào phòng, sau khi đóng cửa, hắn nói: “Mở mắt được rồi.”

Tiêu Mặc từ từ mở mắt.

Nụ cười trên mặt Tần Hoan rất chói mắt, “Có thấy lạ ở chỗ nào không?”

Sao lại không thấy cho được.

Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.

Sau một lát, y khàn giọng hỏi: “Cậu…Cậu dọn tới?”

“Ừ.” Tần Hoan thả balo xuống, kéo hai cái ghế lại gần nhau, kéo Tiêu Mặc ngồi xuống chung, “Thứ tư tớ nói với mẹ, thứ năm nộp đơn xin, thứ sáu phê xong, sáng nay dọn tới, vẫn chưa có nói cho cậu, là muốn cho cậu một bất ngờ.”

Hắn nhìn Tiêu Mặc, lại nói thêm một câu: “Tớ tới ở cùng cậu.”

Tiêu Mặc sửng sốt một chút, phản ứng kịp, chủ động cầm tay của Tần Hoan.

Sau một hồi, y khẽ hỏi: “Là vì câu ‘Tớ nhớ cậu’ lần trước sao?”

“Không phải, trước đó tớ có ý định dọn tới rồi.” Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt dịu dàng, “Dọn tới là chỉ vì tớ muốn cở cùng cậu, cũng muốn thời khắc nào cũng có thể nhìn thấy cậu…Trước khi ngủ có thể nói ngủ ngon, vừa mở mắt cũng có thể nói chào buổi sáng với cậu.”

Tiêu Mặc nắm chặc tay của Tần Hoan.

Hồi lâu sau, y mới nói: “Tớ rất vui.”

Tần Hoan nở nụ cười, “Tớ cũng vậy.”

Tần Hoan dọn hai vali tới vẫn chưa sắp xếp, giữa trưa hắn chỉ mới lau tủ, bàn, thuận tiện trải grap giường.

Giờ sắp mười giờ rưỡi rồi, hắn phải xếp ngay ngắn lại trước đã.

Tiêu Mặc cũng giúp.

Mặc dù đã cuối tháng mười, thời tiết không nóng, nhưng mới xếp xong đồ, hai người đều chảy mồ hôi.

Tiêu Mặc nói: “Cậu đi tắm trước đi.”

“Được.” Tần Hoan xoa xoa mồ hôi trán, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiêu Mặc ngồi một mình ở bên ngoài, nhìn ký túc xá vốn trống trải, thêm một người, có hơi lạ.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, khiến y nhìn sang theo bản năng.

Hồi lâu sau, y mới dời mắt đi, mở sách luyện tập bắt đầu làm bài, cố gắng khiến sự tập trung của mình tập trung lên đề.

Ban đầu Tiêu Mặc còn có chút mất tập trung, nhưng làm làm một hồi thì tập trung vào hẳn, ngay cả Tần Hoan tắm xong đi ra, cũng không thấy.

Tần Hoan vừa lau tóc vừa đi tới chỗ Tiêu Mặc, hắn tới sau Tiêu Mặc, hơi hơi nghiêng người xem Tiêu Mặc giải đề, cho tới khi Tiêu Mặc giải ra đáp án cuối cùng, hắn mới mở meengj nói: “Mặc Mặc, cậu đi tắm được rồi.”

Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, quay đầu lại nhìn hắn.

Tần Hoan cong môi mỉm cười, “Sắp mười hai giờ rồi, mau đi đi.”

Nói xong hắn trực tiếp kéo Tiêu Mặc, nhét đồ sạch vào lòng Tiêu Mặc, đỡ Tiêu Mặc vào phòng tắm.

Tần Hoan không hề đi khỏi, hắn nhìn chằm chằm phòng tắm một hồi, cho tới khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, mới ngâm nga bài hát, ôm đồ dơ đi giặt.

Hơn mười hai giờ, Tần Hoan và Tiêu Mặc đều nằm trên giường.

Tần Hoan sờ sờ đầu của Tiêu Mặc, nhẹ nói: “Chuyện cổ tích trước khi ngủ sắp bắt đầu, nhắm mắt lại trước.”

Tiêu Mặc nương theo ánh sáng của màn hình điện thoại nhìn nhìn Tần Hoan, thấy Tần Hoan cười dịu dàng, mới từ từ nhắm mắt lại.

Cũng không lâu lắm, y vừa nghe chuyện xưa ấm áp của Tần Hoan, chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của Tiêu Mặc vang lên, Tần Hoan ngừng lại, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm dung nhan Tiêu Mặc lúc ngủ một hồi, lại đưa tay nhẹ nhàng đẩy tóc mái của Tiêu Mặc, sau đó cúi người, khẽ hôn lên trán của Tiêu Mặc.

“Ngủ ngon.”

“Mơ đẹp.”

Thứ hai chào cờ, chuyện Tần Hoan dời đến ký túc xá ở cả lớp đều biết.

Người biết trước nhất là Giang Hoài.

Lúc hắn học bài khoảng hơn năm giờ, thấy Tần Hoan chuẩn bị đi chạy bộ sáng sớm.

Giang Hoài vừa hỏi, Tần Hoan liền nói hết.

Lúc đón Diệp Hiểu Hiểu, Giang Hoài không cẩn thận nói hết ra.

… Vì thế cả lớp đều biết.

Khương Hàng cũng mới vừa biết, cho nên trong lớp, cậu nhịn không được gửi cho Tần Hoan một cái meme giàu to — (Anh Tần, mặc dù giờ ký túc xá chỉ có hai người Tiêu Mặc và cậu ở, nhưng cậu cũng phải tém tém lại…Dù sao tường cũng mỏng…)

Tần Hoan nhận được tin nhắn, cười bất đắc dĩ, hắn trả lời — (Cậu nghĩ cái gì thế, tớ chỉ muốn là lúc nào cũng được nhìn thấy bạn trai mình thôi mà.)

Hết giờ học, La Âm và Đồ Tuyết liền vây quanh.

Hai người đều mang vẻ mặt như nhau, hơn nữa ánh mắt vô cùng sáng.

Tần Hoan nhìn thấy chiến trận của hai người, liền để điện thoại di động xuống, “Hai vị công chúa, có chuyện thì xin nói, tớ chắc chắn sẽ nói giữ lời.”

La Âm cười nói: “Thật ra chúng tớ có hơi tò mò.”

Đồ Tuyết thuận thế tiếp lời, “Anh Tần, sao đột nhiên cậu lại muốn ở kí túc thế?”

Tần Hoan lấy bài thi lí hồi thứ sáu tuần trước, “Thi vật lí cấp trung học quốc gia, tớ và bạn cùng bàn của tớ cùng thảo luận đề sẽ dễ hơn.”

La Âm,Đồ Tuyết: “Còn gì nữa không?”

Tần Hoan nói tiếp: “Sau khi quen bạn cùng bàn, tớ bỗng nhận ra, cảm thấy hồi trước mình quá tự tin, cho nên quyết định từ giờ trở đi sẽ phấn đấu, cố gắng học tập bạn cùng bàn. Chúng tớ có thể giúp đỡ lẫn nhau, xúc tiến tiến bộ cho nhau, sau đó nhận thầu hạng nhất và hạng nhì khối.”

La Âm, Đồ Tuyết: “Ừm, tiếp tiếp.”

“Còn nguyên nhân cuối cùng.” Tần Hoan nhìn nhìn hai người bọn họ, bỗng đặt tay lên vai Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc về phía mình, hai người đầu sát bên đầu, vô cùng vô cùng thân thiết, “Tớ không muốn rời xa bạn cùng bàn của tớ giây phút nào cả, dù sao thì tri kỉ khó cầu mà. Tớ và bạn cùng bàn như là Bá Nha Tử Kỳ vậy, họ thì cao sơn lưu thủy gặp tri âm, cờn tớ trông mòn con mắt cả năm trời mới trông được bạn cùng bàn ưu tú, tất nhiên phải ngắm cho kĩ, miễn cho bị người ta lừa đi mất.”

La Âm, Đồ Tuyết: “…”

Nghe không hề giả trân chút nào.

Nhưng mà nhìn cơ quá.

Hơn nữa đều là đường, bao ngọt!

Nhìn La Âm và Đồ Tuyết đi xa, Tần Hoan mới nháy mắt một cái với Tiêu Mặc, khẽ nói: “Không sao đâu, họ không tin là thật đâu.”

Trên thực tế cũng thật vậy, La Âm và Đồ Tuyết tình nguyện tin ba lí do đầu, còn cái cuối, sẽ không tin.

Dù cho là nó siêu moe.

Dù sao thì có đồng tính nhưng nếu có thật kế bên mình, lại còn là trên thiết lập của học thần và giáo bá có giá trị nhan sắt cao như vậy, xác suất cũng không cao.

“Ừ.” Tiêu Mặc gật đầu.

Học hết tiết tin 4, chỉ còn lại mỗi tiết chính trị.

Bây giờ chính trị không học bài mới, bình thường là sẽ làm bài thi, giáo viên giảng, sau đó là đọc và thuộc lòng kiến thức.

Tiết này cũng không ngoại lệ.

Sau khi giáo viên chính trị bước vào lớp, sẽ phát bài thi ra theo thường lệ, rồi lại cho 15 phút làm trắc nghiệm. Nhưng mọi người vẫn chưa làm được bao nhiêu câu thì chợt Lâm Giai Giai la lên một tiếng. Ngay sau đó, cô bắt đầu lục lọi ngăn kéo tìm đồ, tiếng động rất lớn.

Giáo viên chính trị cau mày, “Em làm gì đó?”

Lâm Giai Giai ngẩng đầu, vẻ mặt khó coi vô cùng, “Bút của em mất rồi.”

“Bút?” Giáo viên chính trị trầm mặt, “Kệ bút đi, bây giờ làm bài kiểm tra với mọi người, đợi tan học hẳn tìm.”

Lâm Giai Giai rất gấp, “Đó là món quà mà mẹ mua cho em, vạn trong bảo khố long, một cây hơn bốn vạn.”

Giáo viên chính trị ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, cô lại hỏi: “Em nhớ kĩ lại coi, có phải là em để ở đâu rồi không?”

Lâm Giai Giai rất chắc chắn, “Không có, em để trong bóp viết này.”

Cô còn nói: “Có người ăn cắp rồi.”

Giáo viên chính trị nói: “Từ ăn cắp nghiêm trọng quá, em đừng dùng tới nó. Em nghĩ kĩ lại đi coi có phải là em để đâu rồi không? Hoặc là vốn không mang tới. Em đừng vội, từ từ nghĩ lại.”

“Sao có thể không mang tới được, tiết kiểm tra tuần anh văn em còn dùng nó!” Lâm Giai Giai chỉ về cô học sinh trước mặt cô, “Bạn có thể làm chứng.”

Học sinh nữ gật đầu, “Giai Giai có mang đến, em còn tìm cậu ấy mượn nữa.”

Lâm Giai Giai đứng lên, bỗng cô nói: “Em muốn nhờ tất cả các bạn học kiểm tra lại chỗ ngồi, balo và bóp viết của mọi người.”

“Việc này…” Giáo viên do dự một hồi, cuối cùng cũng nói: “Lâm Giai Giai, cô không có quyền bắt tất cả học sinh để cho em kiểm tra.”

Chống lại ánh mắt của giáo viên, Lâm Giai Giai nói: “Cô không đồng ý thì em sẽ đi tìm Đoạn Trường, tìm chủ nhiệm, tìm hiệu trưởng, nếu không được thì sẽ báo cảnh sát, bút của em mất trong lớp, người ăn cắp chắc chắn là người trong lớp, hơn bốn vạn đồng, số tiền đủ để ngồi tù.”

Diệp Hiểu Hiểu cũng không nhịn được nữa, cậu ta lớn tiếng chất vấn: “Cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ đám bọn tôi ăn cắp bút của cậu? Bọn tôi lại dựa vào cái gì phải để cậu kiểm tra!”

“Đây là sự tình nghi hợp lí. Nếu không trộm thì cũng để người ta kiểm tra, nếu không chột dạ thì có gì mà phải sợ, chắc là còn ước được kiểm tra, thoát khỏi hiềm nghi mới đúng!” Lâm Giai Giai nhìn thoáng qua Diệp Hiểu Hiểu, “Hay là cậu chột dạ?”

“Chột dạ cái *** mày á.” Diệp Hiểu Hiểu liếc trắng mắt, “Hừ, cô thích thì kiểm đi.”

Dứt lời cậu ta liền kéo khóa kéo ra, lại còn đổ hết đồ trong balo ra, cuối cùng còn moi hết túi áo túi quần ra.

“Được rồi chưa?”

Những bạn học khác cũng bắt chước, balo, hộp bút, túi tiền đều lật cả đáy lên trời cho Lâm Giai Giai xem.

Ai cũng không chịu mình bị cho là ăn cắp.

Dù cho Lâm Giai Giai không có lý do yêu cầu kiểm đồ của họ, nhưng vì họ không lấy nên họ cũng không hề chột dạ, thích nhìn thì cho nhìn.

Cuối cùng chỉ còn lại Tần Hoan và Tiêu Mặc.

Lâm Giai Giai vốn có thù với Tiêu Mặc, lúc này cô đi thẳng tới trước mặt Tiêu Mặc, “Tôi muốn kiểm của cậu.”

Tiêu Mặc nhìn cô, “Tôi không có lấy đồ của cậu.”

“Cái này thì ai biết được.” Lâm Giai Giai cười lạnh, “Ăn trộm chưa bao giờ thừa nhận mình ăn trộm cả.”

Tiêu Mặc mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng.

Lâm Giai Giai nhìn y đăm đăm.

Tần Hoan nói: “Tôi và bạn cùng bàn của tôi vốn không biết cậu mang theo cây bút đắt tiền như vậy, càng không biết nó ra sao, sao lại đi lấy được?”

Lâm Giai Giai hùng hồn, “Không lấy thì để tớ kiểm tra đi, chỉ có người ăn cắp mới chột dạ.”

Ba người giằng co nửa ngày, cuối cùng giáo viên chính trị giảng hòa, “Tần Hoan, Tiêu Mặc, hai người các em để Lâm Giai Giai nhìn cái đi, các em xem, các bạn học khác cũng cho kiểm tra rồi…”

Đột nhiên Tiêu Mặc hỏi: “Cô có xin lỗi không?”

“Gì?” Lâm Giai Giai không hiểu.

Tần Hoan nói cho cô hiểu, “Bạn cùng bàn của tôi nói, nếu cho kiểm tra rồi mà không có thì cô có nói xin lỗi với cậu ấy và mọi người không?”

“Nếu không ai lấy thì tớ sẽ nói xin lỗi.”

“Được.”

Tiêu Mặc ra khỏi chỗ, cho Lâm Giai Giai đi kiểm tra. Tần Hoan thấy vậy cũng đi ra, ý bảo Lâm Giai Giai tự nhiên.

Lâm Giai Giai nhìn ví của Tiêu Mặc và Tần Hoan, lại lật hộc bàn họ lên, kiểm tra cẩn thận, góc bên cũng không tha.

Cuối cùng, là balo.

Đầu tiên là Tần Hoan, Tần Hoan không có.

Sau đó là Tiêu Mặc.

Lâm Giai Giai kiểm tra cả trong lẫn ngoài balo, còn lại thì lấy bóp viết ra, mở ra.

Đột nhiên, “Qủa nhiên cậu là ăn trộm!”

Lâm Giai Giai tức giận mắng một câu, cô cầm một cây viết trong tay, nhìn Tiêu Mặc với vẻ căm tức.

Tiêu Mặc nhìn Lâm Giai Giai cầm bút của y, mặt trầm xuống.

Y vươn tay, trực tiếp đoạt lại cây bút trong tay Lâm Giai Giai, rất cẩn thận che nó trong ngực, “Đây là bút của tôi.”

“Nói láo, đây là bút của tôi.” Lâm Giai Giai vươn tay, “Trả lại cho tôi!”

Tần Hoan đẩy tay của Lâm Giai Giai ra, đứng ở trước người Tiêu Mặc, “Bút này là của bạn cùng bàn của tôi, cậu ấy luôn để trong bóp viết.”

“Cậu tất nhiên là bênh cậu ta rồi.” Lâm Giai Giai kêu nữ sinh trước mặt cô, “Cậu coi đi, bút trong tay Tiêu Mặc có phải là bút của tớ không?”

Nữ sinh nghe vậy đi tới, quan sát nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Giống kiểu.”

“Đệt! Clgt, nó chính là của tớ, Tiêu Mặc là thằng ăn trộm!” Cô giận tới mất khôn, “Nó chả khác cha nó cái vẹo gì, chủ nhiệm trước của nó nói không hề sai tí nào.”

“Lâm Giai Giai!”

Giọng của Tần Hoan rất lạnh, hắn nhìn Lâm Giai Giai từ trên cao, ánh mắt tựa như đầm nước lạnh, “Xin lỗi bạn cùng bàn của tôi đi.”

La Âm cũng nói, “Lâm Giai Giai, cậu quá đáng lắm rồi.”

Những người khác nhìn Lâm Giai Giai với ánh mắt chỉ trích.

Lâm Giai Giai không những không giận mà còn cười, cô chỉ vào Tiêu Mặc, “Please, nó là thằng ăn cắp, đầu mấy người bị úng hả?”

“Tiêu Mặc không trộm, cây bút đó chính là của cậu ấy.” Trương Tuân đi tới, hắn nhìn cây bút, khẳng định nói, “Cây bút này không phải của cậu, từ hồi khai giảng thì tôi đã thấy nó trong bóp viết của Tiêu Mặc, tôi sẽ không nhớ lầm đâu, ba của tôi cũng có một cây, lúc ấy tôi còn nói với anh Tần và Khương Hàng.”

Khương Hàng đã xin nghỉ từ tiết đầu, chỉ còn mỗi Tần Hoan.

Tần Hoan nói: “Tuân nó nói không sai, hơn nữa thứ sáu tuần trước tôi nhìn bạn cùng bàn của tôi cầm nó, còn có Vương Dũng nữa, cậu ấy cũng thấy.”

Vương Dũng giơ tay lên, “Tôi làm chứng.”

Lâm Giai Giai vẫn không tin, cô nhìn chằm chằm cây bút trong tay Tiêu Mặc, cuối cùng mở miệng: “Tôi muôns báo cảnh sát.”

Tiêu Mặc nói: “Tùy cô.”

Giáo viên chính trị ngẩn cả người, “Lâm Giai Giai?”

Lâm Giai Giai lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, đúng lúc này, giọng của Đồ Tuyết vang lên, “Chờ chút, tớ tìm được bút của cậu rồi này.”

Cô chạy tới thở hồng hộc, thở phào nói: “Cậu tự làm rớt trong phòng máy.”

Cùng lúc đó, chủ nhiệm cũng đi tới trước cửa lớp.

Ông thấy lớp hò hét loạn xạ, còn có sách vở đầy đất, hỏi: “Có chuyện gì ở đây vậy?”

Giáo viên chính trị đi tới giải thich cho chủ nhiệm.

Nghe xong, chủ nhiệm trừng Lâm Giai Giai, “Quá hồ đồ, trường học đã thiên đinh ninh vạn nói là đồ đắt tiền không được mang tới trường, em mang tới làm gì? Tự mình đi ngẫm lại đi, chiều nộp một bài kiểm điểm lên.”

Sau đó ông nhìn về phía Tiêu Mặc, giọng hòa hoãn lại, “Em ra đây, đi lên phòng hiệu trưởng với thầy.”