“Quý Nghiêu!”

Tiếng của Tiêu Nguyệt Mai truyền đến từ cầu thang, có lẽ cô mới tới, lúc này thở hồng hộc, nhưng cô vẫn nghiêm mặt, giọng nói nghiêm khắc, “Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ và ba con ly hôn, không hề có tí quan hệ nào với Tiểu Mặc.”

“Sao lại không liên quan được!” Quý Nghiêu gào lên, như  thú bị nhốt, hốc mắt đều đỏ, “Nếu Tiêu Mặc vẫn chưa tới nhà mình, nếu mẹ không miễn cưỡng muốn nuôi nấng Tiêu Mặc, muốn quản anh ta, vậy thì ba tôi sẽ không cãi nhau với mẹ, các người cũng sẽ không ly hôn, cả nhà chúng ta vẫn rất tốt!”

“Quý Nghiêu!” Tiêu Nguyệt Mai đưa tay lên cao.

Quý Nghiêu không sợ, cứ đứng im như vậy, tiếp tục nói mà không mang não, “Mẹ đánh đi, dù sao Tiêu Mặc mới là con mẹ, tôi không ——”

Bốp.

Bàn tay dùng sức đánh xuống.

“Câm miệng.”

Cả người Tiêu Nguyệt Mai đều run rẩy, lòng bàn tay của cô cũng đỏ, nước mắt tràn đầy hốc mắt, giọng cũng run run, “Quý Nghiêu, hôm nay nếu con còn nói thêm câu nào nữa, thì con đi khỏi cái nhà này đi, con muốn đi tìm ba con thì cứ đi tìm đi, mẹ sẽ không xen vào chuyện của con nữa.”

Quý Nghiêu ngây ngẩn cả người.

Một câu cũng không nói được.

Tiêu Mặc cúi mặt, vẫn trầm mặc, bàn tay đặt bên người nắm rất chặt.

Tiêu Nguyệt Mai ngẩng đầu lên, chờ nước mắt chảy hết, mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, dịu giọng nói: “Tiểu Mặc à, con xuống dưới lầu chờ cô đi, hôm nay con cực rồi, để con phải chạy tới đây.”

Tiêu Mặc lắc đầu một cái, nhẹ nói: “Không sao ạ.”

Tiêu Nguyệt Mai còn nói: “Lời của Quý Nghiêu con đừng để trong lòng, cô với dượng con ly hôn, không liên quan tới con, là nguyên nhân ở bọn cô, con ráng học cho giỏi, kết giao nhiều bạn, tương lai thi đậu một trường đại học tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, được không?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Vâng.”

Tiêu Mặc lại nói cho Tiêu Nguyệt Mai chuyện Quý Nghiêu đánh người, rồi xiết chặt quai cặp, bước nhanh xuống lầu.

Cho tới khi nhìn không thấy Tiêu Mặc nữa, Tiêu Nguyệt Mai mới nhìn về phía Quý Nghiêu một lần nữa, trầm mặt nói nặng lời, “Chuyện nhà anh họ con, con rất rõ, con nói thế không sợ làm anh họ con buồn sao? Quý Nghiêu, con chuyện này gọi là giận chó đánh mèo. Con chỉ là muốn phát tiết, cho nên mang đầu ngọn lửa chuyển sang người anh họ con, con đã 15 tuổi rồi, không còn là con nít nữa…Nên hiểu chuyện.”

“Mấy năm nay Tiểu Mặc sao mà qua được, con cũng thấy đó, nó đã quá khổ, đủ đau đớn, nó là đứa bé duy nhất mà cậu con để lại, là anh họ thân nhất của con, thậm chí nó vì thấy áy náy, tự trách, mỗi lần đều chịu đựng con cố ý cố tình gây sự, lại cứ không hỏi nguyên do mà giúp con… Bất luận là chuyện gì, nó đều nhường con, nhưng tại sao nó lại nhường con? Mẹ với ba con ly hôn không hề liên quan  tới nó, rõ ràng nó không làm sai bất cứ điều gì.”

Giọng của Tiêu Nguyệt Mai hoà hoãn lại, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, cô gằn từng tiếng: “Quý Nghiêu, con phải nhớ kỹ, Tiểu Mặc nó không nợ con điều gì.”

Quý Nghiêu cứng cổ, vẻ mặt quật cường, lại không phản bác Tiêu Nguyệt Mai nữa.

Tiêu Nguyệt Mai nhìn chằm chằm Quý Nghiêu một hồi, thấy cậu tuy vẫn không muốn cúi đầu nhưng đáy mắt lại lóe chút tự trách, tự kiểm điểm lại lời mình vừa nói ban nãy, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nói: “Được rồi, con nói đi, sao lại đánh bạn?”

Quý Nghiêu trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Trần Hạo biết mẹ và ba ly hôn, nên lấy chuyện này châm biếm con, con nhịn không được…”

Ánh mắt Tiêu Nguyệt Mai thay đổi, tay cầm túi nắm thật chặt, cô mấp máy môi, bình tĩnh nói: “Mẹ biết rồi, vậy chuyện này không hoàn toàn là lỗi của con, nó hẳn phải xin lỗi con trước.”

Cô kéo cổ tay Quý Nghiêu, dắt cậu về văn phòng, “Đi, quay về văn phòng tìm bọn họ, mẹ làm chỗ dựa cho con.”

__

Tiêu Mặc kiềm nén đi đến lầu bốn, rồi đổi sang chạy.

Y chạy một hơi xuống dưới lầu, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Y đứng trước lầu đang dạy học, ngửa đầu ra sau, mũi có hơi chua xót, lúc này sắc trời đã tối xuống, đèn đường đã sáng lên.

Nhà nhà đốt đèn.

Không hề có căn nào thuộc về y.

Sao cũng không phải là nhà của y.

Tiêu Mặc ngửa đầu, đứng không nhúc nhích.

Thành phố ban đêm quá mức sáng, bầu trời đêm rất khó để thấy sao, Tiêu Mặc cũng rất cố gắng, muốn trong bầu trời đêm mênh mông vô bờ này tìm ra ngôi sao thuộc về cha mẹ mình.

Y tìm rất lâu, cũng không hề tìm được, đột nhiên nghĩ muốn hét lên để giải tỏa tâm lí.

Nhưng mà, không thể.

Tiêu Mặc cúi đầu, đột nhiên chạy tới sân thể dục cách đó không xa, y ném balo qua một bên, chạy thật nhanh trên đường băng.

“A ——”

Tuy rằng Tiêu Mặc há miệng, lại không hề phát ra tí âm thanh nào, y gào lên trong im lặng.

Giữa tháng chín thành phố Y còn rất nóng, mặc dù đã là buổi tối, nhưng độ ấm lại vẫn nằm ở 300, Tiêu Mặc chạy một vòng lại một vòng, mồ hôi ướt đẫm, vẫn không muốn dừng lại.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng, năm vòng… Không muốn ngừng, không được ngừng.

Từng vòng từng vòng, tim của Tiêu Mặc đập rộn lên, hô hấp nhanh hơn, mồ hôi đầm đìa, nhưng bước chân lại không ngừng được, chạy nhanh như vậy, có thể khiến y thả lỏng não, vui sướng đến mức gì cũng không muốn nghĩ, tựa như học vậy, chỉ cần đắm chìm vào bên trong, có thể quên đi tất cả.

Tiêu Mặc chạy cũng có thể cảm giác được cổ họng mình dâng lên mùi máu.

Mấy học sinh trung học ngồi trên xà đơn ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc đang chạy bộ điên cuồng, thấp giọng nói chuyện với nhau ——

“Ai đây, chạy đã mười một vòng rồi nhỉ, nó điên rồi hay gì?”

“Đồng phục học sinh của Nhất Trung? Hình như không phải là trường mình.”

“Đệt, có thể nào anh ta chạy đã rồi bất tỉnh luôn không ta, có cần cản anh ta lại không?”

Nhìn nhau một cái, mấy người nhảy xuống khỏi xà đơn, nhanh chóng đuổi theo Tiêu Mặc, nhưng bọn họ chưa đuổi kịp Tiêu Mặc, Tiêu Mặc liền ngừng lại trước.

Y khom người, hô hấp dồn dập, ù tai rất lợi hại, mệt đến cực hạn.

Lúc này mấy học sinh của Nhị Trung cũng đuổi tới.

Nam sinh cầm đầu hỏi: “Này, anh không sao chứ?”

Tai Tiêu Mặc vù vù, hơi nghe không rõ, qua một lúc lâu, y mới từ từ quay lại, ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Nam sinh kia lại hỏi lần nữa: “Không sao chứ?”

Tiêu Mặc lắc đầu, lập tức ngồi xuống mặt cỏ, lúc này mới thấy rõ, đứng ở trước mặt y toàn là nam sinh mặc đồng phục học sinh Nhị Trung.

Nam sinh lại nhìn Tiêu Mặc mấy lần, xác định y không thành vấn đề, lúc này mới chuẩn bị đi trở về khu xà đơn với những người khác.

Balo của họ vẫn còn để ở đó.

Tiếng của họ đứt quãng rơi vào tai Tiêu Mặc, Tiêu Mặc nghe thấy có người gọi nam sinh vừa rồi hỏi y là “Tần Thời”.

Tần Thời.

Cũng họ Tần.

Giống như Tần Hoan vậy.

Tiêu Mặc lại ngẩng đầu lên tìm sao.

Lúc này, tâm tình của y cũng đã bình tĩnh lại, không còn nóng nảy như vừa rồi, cho nên rất nhanh đã tìm được.

Hai vì sao tương liên treo trên bầu trời đêm, không quá sáng.

Nhưng vẫn luôn nằm ở đó.

—— cha mẹ y, chưa từng rời đi, vẫn luôn ở đó, ở chỗ mà khi y ngẩng đầu lên có thể thấy được.

Gió đêm thổi quần áo ướt mồ hôi của Tiêu Mặc tới nửa khô, sau đó, Tiêu Nguyệt Mai và Quý Nghiêu cũng xuống, mà phía sau bọn họ, mẹ con hai người kia xám xịt như gà trống bại trận đi theo.

Hai người cũng mất đi sự hung hăng ban đầu, hiển nhiên “Sự kiện đánh người”Của Quý Nghiêu lần này, quả thật không phải do cậu chủ động khơi mào.

Tiêu Nguyệt Mai thấy Tiêu Mặc ngồi trong sân thể dục, hô: “Tiểu Mặc, đi thôi.”

Tiêu Mặc nghe tiếng đứng lên, xốc balo lên, đi nhanh tới trước mặt Tiêu Nguyệt Mai.

Tiêu Nguyệt Mai nhìn nhìn quần áo vẫn chưa khô hẳn của Tiêu Mặc, lại nhìn tóc trán còn chưa khô của y một chút, biết được vừa rồi y đã làm gì, ánh mắt lóe lên sự yêu thương.

Nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vai của Tiêu Mặc, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà đi, con đi tắm trước, thay đồ ướt, bằng không sẽ bị bệnh.”

Cười một cái, cô còn nói: “Buổi tối cô sẽ làm món gà nấu khoai môn mà con và Nghiêu Nghiêu thích.”

Tiêu Mặc cười khẽ, “Được.”

Quý Nghiêu nhìn thoáng qua Tiêu Nguyệt Mai, rốt cuộc cũng lên tiếng theo, “Ừm.”

——

Cùng lúc đó, khu thương mại.

Tần Hoan nói chuyện điện thoại với mẹ Tần xong, liền cất điện thoại di động đẩy cửa vào nhà hàng.

Đứng ở cửa, ánh mắt của Tần Hoan dạo qua một vòng trong nhà hàng, nhưng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.

Hắn nhíu mày lại.

Có nhân viên phục vụ lại hỏi hắn, “Xin hỏi mấy vị?”

Tần Hoan bẻ lái, “Tiêu Mặc có đây không?”

“Tiêu Mặc?” Nhân viên phục vụ nghĩ nghĩ, nói, “Hôm nay cậu ta xin nghỉ.”

“Cảm ơn.” Tần Hoan ngượng ngùng cười cười với nhân viên, rồi sau đó xoay người rời khỏi nhà hàng, vừa đi vừa thấy phiền muộn không thôi.

Sao hắn lại không nhớ lưu số của bạn cùng bàn chứ.

Ừm, thứ hai nhất định phải nói Tiêu Mặc mới được.