Buổi trưa, Dương Khinh Tiêu dùng bữa trong văn phòng của mình xong thì thấy còn dư khá nhiều thời gian nên quuyết định xuống tầng hai mươi hóng mát. Vừa đi vào đã thấy giám đốc Khâu Đường đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một người con gái còn rất trẻ, nhìn qua không phải tuyệt sắc nhưng khá dễ thương. Anh nhận ra người này, đó là Khâu Tiểu Điệp, sinh viên trong lớp của anh trước kia.

Khâu Đường nhìn thấy Dương Khinh Tiêu thì rất vui vẻ, gọi anh đến ngồi cùng. “Tiểu Dương, qua đây ngồi đi.”

Ông đưa tay giới thiệu, “Nữ nhi này là con gái rượu của tôi, Khâu Tiểu Điệp, đang là sinh viên năm cuối khoa kinh tế, còn đây là trợ lý của chủ tịch, Dương Khinh Tiêu. Không nhờ cậu ấy ba ba của con lúc trước đã tiêu thật rồi a!”

Khâu Tiểu Điệp từ lúc Dương Khinh Tiêu bước vào đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, nói năng rất lễ phép: “A, chào anh, anh Dương!”

Dương Khinh Tiêu cười ôn hòa, trong lòng nghĩ, trước đây con nhóc này đối xử với thầy của mình không phải như vậy nha, sao bây giờ lại tỏ vẻ e thẹn như này, anh đúng là nhìn không quen. “Khâu tiểu thư cứ gọi tôi Vincent.” Trong công ty, chỉ những người lớn hơn mới gọi anh là Tiểu Dương, còn những người bằng tuổi hay nhỏ hơn đều gọi Vincent, nhưng cũng thật ít, vì anh là một trong những người nhỏ tuổi hiếm hoi của Mộ thị. Vincent Dương là tên tiếng anh của Dương Khinh Tiêu lúc đi du học ở Mỹ.

Khâu Tiểu Điệp cười, “Nếu đã vậy thì anh đừng gọi tôi Khâu tiểu thư, cứ gọi Tiểu Điệp là được.”

Ba người ngồi trò chuyện khá ăn ý, bởi vì Khâu Đường quả rất thích Khinh Tiêu, nếu có thể cùng Tiểu Điệp kết giao đúng là chuyện tốt, còn Khâu Tiểu Điệp dù sao cũng rất xinh xắn lại biết cách ăn nói, Dương Khinh Tiêu coi như cũng hiểu rõ học trò của mình, tính anh luôn ôn hòa, tuy hồi trước bị nữ sinh này ăn hiếp nhưng dù sao thành tích cũng coi như khá vả lại quan hệ của anh với cô nhóc này không tính quá tệ.

Trò chuyện được một chút thì Dương Khinh Tiêu nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh bước vào, Mộ Dung Y Tịnh cũng rất nhanh nhìn thấy Dương Khinh Tiêu đang ngồi cùng với Khâu Đường và một cô gái trẻ, trong lòng thầm buồn bực. Con nhóc kia với người này có quan hệ gì a? Dù sao tin đồn người này là hoa hoa công tử anh cũng chưa có quên.

Âm trầm đi tới chỗ ba người, Mộ Dung Y Tịnh tự nhiên ngồi xuống ghế kế bên Dương Khinh Tiêu, gác chân này lên chân kia, phong thái rất ưu nhã.

Khâu Đường thấy Mộ Dung Y Tịnh ngồi xuống liền sợ hết hồn. Chủ tịch khi nào thì xuống tầng hai mươi a? Trong trí nhớ của ông, chủ tịch ngoài tầng ba mươi ra hầu như chẳng bao giờ đi đâu, trừ phi có cuộc họp mới xuống tầng hai mươi chín. Lần này lại ngồi trong quán cà phê lại ngồi chung một bàn, Khâu Đường bắt đầu chột dạ, đưa mắt nhìn sang Dương Khinh Tiêu.

Ngay lúc đó nữ phục vụ đi đến, lễ phép đưa menu cho Y Tịnh, liếc mắt qua anh liền đưa lại giọng vẫn lạnh băng: “Cà phê không đường.”

Tiếp nhận lại thực đơn, nữ phục vụ khẽ “Dạ” một tiếng. vừa định quay đi đã bị Khinh Tiêu gọi lại: “A, Tiểu Hoa, chờ chút!”

Nữ phục vụ quay lại nhìn anh, nhưng Khinh Tiêu đã quay sang Mộ Dung Y Tịnh, “Chủ tịch, buổi trưa uống cà phê không tốt, uống trà tốt hơn. Dạ dày chủ tịch hình như hôm nay không khỏe mà.”

Nhận ra tâm tình lo lắng của Khinh Tiêu, Y Tịnh quay sang nói vời nữ phục vụ, “Vậy đổi hồng trà lạnh.”

Khinh Tiểu đối Tiểu Hoa bổ sung: “Cho thêm chút mật ong nha!”

Tiểu Hoa biết tính chủ tịch, lần này đúng là nhìn anh khó xử, Y Tịnh khoát tay: “Theo ý cậu ấy đi!”

Tiểu Hoa gật nhẹ rồi đi chuẩn bị, trong lòng thắc mắt, từ khi nào chủ tịch lại có thêm phong vị quyến rũ như vậy kia?

Trong công ty, không ai không nghĩ Mộ Dung Y Tịnh là người xuất sắc nhất, nhưng so về phần hấp dẫn nữ nhân, Khinh Tiêu có phần hơn. Bời vì phần ôn hòa dịu dàng của anh quả rất thực tế, còn chủ tịch cho dù có khuynh quốc khuynh thành thì phần âm lãnh bá đạo làm người ta sợ. Trong lòng mọi người ai cũng thừa nhận Mộ Dung Y Tịnh là một ánh trăng lãnh ngạo trên cao, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt diệu nhưng vẫn làm người khác cảm thấy lạnh lẽo, còn Khinh Tiêu mới chính là ánh nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn người ta.

Khâu Tiểu Điệp từ lúc nhìn thấy người đàn ông này thì dường như hít thở không thông. Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh qua tạp chí, nhưng nhìn bên ngoài quả thật rất khác, khí chất lãnh ngạo toát ra làm cho người khác khó thở.

Từ lúc anh ngồi xuống không khí đã trở nên đông đặc lại, hai người kia không ai dám nói chuyện nữa. nhưng Mộ Dung y Tịnh dường như đã quen, cũng không nói chuyện mà chậm rãi uống trà do Tiểu Hoa mang ra.

Dương Khinh Tiêu thì lại bị cuốn hút bởi những động tác của người kế bên, bàn tay trắng trẻo kia nếu nắm lấy sẽ có cảm giác gì? Đôi môi hơi hồng xinh đẹp kia càng nhìn càng làm người ta muốn cắn. Ách…từ lúc nào bản thân mình lại nghĩ chuyện thiếu thực tế như vậy a? Cậu ấy cũng không phải phụ nữ.

Nhưng mà…gương mặt trắng nõn không có chút tì vết kia, thật rất muốn chạm vào. Oa, lại nữa, bình tĩnh lại, đừng có nghĩ bậy bạ.

Dương Khinh Tiêu dờ tầm mắt đi chỗ khác, trong lòng cố trấn định lại. Lúc đó chuông báo hết giờ nghĩ trưa cũng vang lên. Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy: “Hết giờ nghĩ, theo tôi vào văn phòng, có chuyện cần giao cho cậu.” Nhìn lướt qua cha con họ Khâu “Bữa này tôi đãi.”

Hoàn toàn khác với thái độ khó tiếp nhận của hai người kia, Dương Khinh Tiêu nhăn nhó, “Chủ tịch, ngài trả tiền cốc cà phê nhỏ tý đổi lại bắt tôi làm toàn những chuyện khó nhằn, thật không công bằng.”

Đi song song với anh, Y Tịnh khẽ cười: “Vậy một tháng cà phê thì thế nào?”

Dương Khinh Tiêu liền cao hứng: “Thật sao? thành giao!”

Nhìn hai bóng dáng kia đã khuất rất lâu, Khâu Đường vẫn còn rơi vào trạng thái thất thần. Từ bao giờ chủ tịch cười ôn nhu với người ta như vậy? Đúng là chuyện này chỉ có thể là ‘người anh hùng’ Dương Khinh tiêu mới làm được a!

Buổi tối, từ phòng tắm bước ra, Mộ Dung Y Tịnh rót một ly rượu, đến ngồi xuống ghế sô pha. Nhấp một ngụm xong thì tùy tiện bật đại một kênh trên tivi. Cũng không phải muốn xem, nhưng căn nhà quả thật quá yên ắng làm anh không mấy thoải mái. Ngay lúc đó trên tivi đang đưa tin trực tiếp về một vụ cháy lớn vừa mới xảy ra. Nam phát thanh viên đang đứng trước hiện trường, có thể nhìn thấy phía sau anh ta là một toàn nhà bị lửa thiêu đỏ rực, tiếng xe cứu hỏa, tiếng người la hét, tất cả là một trận hỗn loạn. Mộ Dung Y Tịnh nghe qua cũng không mấy để tâm, chuyện không liên quan đến anh, ít khi nào anh lo nghĩ, con người anh xưa nay vốn lạnh lùng với mọi việc xung quanh.

Nhưng khi vừa định rót thêm rượu vào ly tai nghe rất rõ người phát thanh viên kia nói cái gì, khu nhà đó, chẳng phải là nơi Dương Khinh Tiêu đang ở sao? Ly rượu trên tay rơi xuống sàn vỡ nát, trái tim như bị bóp mạnh, cả người gần như không còn sức chống đỡ. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy được một nỗi sợ hãi, không phải là nỗi kinh hoàng xâm chiếm.

Chụp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi nhà. Mộ Dung Y Tịnh lái xe chạy như điên đến nơi kia. Cái gì, lúc nãy anh nghe rất rõ ràng, còn rất nhiều người bị kẹt trong đó, mà ngọn lửa thì đã ngoài tẩm kiểm soát. Lại nhớ tới hôm nay Khinh Tiêu tan sở rất đúng giờ, nên giờ này là đang ở nhà. Trong lòng lại càng thêm hoảng hốt.

Tất cả các con đường đi đến đó đều đươc phong tỏa, chỉ dành cho xe cứu hỏa và xe cấp cứu. Mộ Dung Y Tịnh không còn kiên nhẫn chở đợi, anh ra khỏi xe chạy luồng qua đám người đi ngược chiều đến hiện trường.

Đến nơi, đúng là một trận hỗn loạn còn hơn trên tivi. Y Tịnh chỉ biết đứng nhìn ngọn lửa đỏ rực hừng hực bốc cao, anh không phải điên cuồng mà muốn xông vào, nhưng tâm hồn dường như đã chết lặng.

Qua một lúc lâu, đám cháy đã được kiểm soát, một lúc nữa qua đi, là cảnh những nhân viên cứu hỏa dời từng thi thể cháy đen không còn hình thù ra khỏi tòa nhà gần như bị thiêu rụi.

Người bên ngoài khóc lóc, kêu gào, tiếng xe cứu thương vang lên từng hồi,…quả thật như địa ngục trần gian.

“Dương Khinh Tiêu.” Môi anh chợt bật ra tiếng gọi khẽ tên người nọ, trong lòng đã không còn biết là tư vị gì. Từng hồi, từng hồi cái tên đó được anh lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần. Hốc mắt đã đỏ lên, mũi cay xè.

Khóc ư? Tại sao mình lại muốn khóc, hối tiếc, phải, chính là hối tiếc, nếu biết trước có chuyện này, chắc chắn khi nhận ra tình cảm của bản thân liền giải bày với người kia, đối với cậu ấy thật tốt, dành thật nhiều thời gian cho cậu ấy, đem những thứ tốt nhất mà mình có được cho cậu ấy…Nhưng mà quá muộn, quá muộn rồi…Đau thương ư, phải, là đau thương bởi vì người mình yêu đã không còn nữa!

Hai bàn tay siết chặt. Mộ Dung Y Tịnh quay bước rời đi.