Đương là câu chuyện hai trai thẳng vô tình bẻ cong nhau, anh tình tôi nguyện hết sức trong sáng thì tự nhiên bị sóng não khác với người thường của Cố Y Lương vấy bẩn.

Tương lai sau này khi nhớ lại chuyện cũ tôi phải làm sao đây? Cảm thấy buồn cười hay là cạn lời?

Tôi làm một bài diễn văn trong đầu, đứng trên đỉnh cao đạo đức hít một hơi chuẩn bị chất vấn Cố Y Lương, muốn hỏi tại sao anh lại đi hạ thấp bản thân mình như thế thì tiếng đập cửa vang lên kéo tuột tôi xuống dưới, đột ngột đến mức suýt bị đảo lộn kinh mạch.

Ai thế?! Không thấy ở đây đang bàn chuyện hôn nhân đại sự hả, cho dù là Hoàng đế cũng đừng hòng quấy rầy chúng tôi!

Cửa mở ra, Tiểu Trần đưa đầu vào thăm dò, gấp gáp nói: “Hoàng đế tới rồi!”

Tôi:?

Tôi:?!

What the…ổng đến đây làm gì?!

Hôm nay rốt cuộc là ngày đại hỉ gì vậy, chuyện này chưa xử lý xong chuyện khác đã tập kích tới, Nguyệt Lão còn chưa xong việc mà Thần Tài đã giá lâm rồi?

Hôm nay cũng đâu phải mùng 10, sao ông già nhà tôi lại hạ phàm?!

Chỉ với một cái tên đã khiến tôi rùng mình, tôi lập tức hất tay Cố Y Lương đang đặt trên vai ra rồi chạy tới trước gương điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng ra vẻ chỉnh tề ngoan ngoãn.

— Đừng trách tại sao tôi lại vừa làm lố vừa căng thẳng như thế, vì trong ba năm qua ông Hoàng đập biết bao nhiêu tiền của lên người tôi, thế mà tôi chẳng có chí tiến thủ chỉ mãi là ngôi sao hạng ba. Nếu bây giờ còn bị ổng phát hiện tôi suốt ngày xuân tâm phơi phới chỉ lo yêu đương ở đoàn phim, không đúng, hiện tại là bao nuôi thịt tươi thì —

Có khi bắt tôi đi sung quân đào than đá mất?!

Tôi lo lắng phủi bụi trên vai dù chẳng có, đang suy nghĩ làm sao để tạo thiện cảm cho Cố Y Lương trước mặt ổng, dẫn dắt từng bước để ổng chấp nhận chuyện con ổng cong thật rồi. Để ngăn ngừa lỡ ổng biết chuyện lại lấy tiền đập cửa sổ nhà Cố Y Lương bắt anh bỏ đi.

Cố Y Lương bước đến cạnh tôi, hai mắt giống như đèn pha rọi lên người: “Em…”

Em cái gì mà em, lãng phí tình cảm của tôi quá, lát nữa sẽ xử lý anh sau!

“Chuyện của chúng ta lát nữa nói tiếp!” Tôi cắt lời anh, hất ống tay áo chạy ra ngoài phòng nghỉ.

Giọng của anh ta ở đằng sau vọng tới: “Em đi đâu đó?”

Tôi không thèm quay đầu lại đáp: “Đón Thần Tài!”

Ông Hoàng mặc bộ suit đặt may riêng, cứ như khổng tước xòe đuôi ngẩng đầu đi tới đi lui ở phim trường, hứng thú đánh giá cảnh quan trường quay.

Tôi cung kính bước lên, vừa mở miệng đã nịnh nọt trước 500 chữ: “Sếp Hoàng, bộ suit này mới phải không? Đẹp ghê nha! Vừa ngầu vừa sang trọng, đẹp tuyệt vời, nhìn đường may kia kìa, chậc chậc, tuyệt diệu, trên đời này làm gì có đường hoa, nhờ ngài mới có đó…”

Nịnh nọt xong mới vô đề chính: “Ngài công việc bận rộn như vậy sao hôm nay lại rảnh rỗi đến –“

Ông Hoàng vỗ đầu tôi một phát: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Sao lúc nghe tôi nịnh 500 chữ ông không đánh tôi đi?!

Tôi khó xử kéo ổng vào một góc: “Ngài đến làm gì vậy!”

“Tới kiểm tra con đột xuất đó, biểu hiện trong đoàn phim thế nào, diễn xuất có tiến bộ chút nào không?” Ông Hoàng quan sát tôi từ trên xuống dưới, từ trái qua phải xong bình luận, “Tạo hình này cũng được đó, nhìn ra người.”

Không lẽ nhìn ra chó?! Ông trả 500 chữ cho tôi!

Tôi: “… Ngài tới họp phụ huynh hả?”

Ông Hoàng: “Không phải, hôm nay là đầu năm mà, hứng lên nên muốn đến thăm xem đoàn phim mấy đứa có thiếu thốn gì không, có thì hỗ trợ thêm một chút.”

Ông Hoàng: “Với cả muốn cho con xem bộ suit ta mới may.”

Ông Hoàng: “Tiện đường ôn chuyện cũ với đạo diễn Lục của con.”

Ông Hoàng: “Sẵn tiện tới thăm con.”

Tôi: “…”

Ông Hoàng: “Được rồi, gặp xong rồi ta thấy tốt vô cùng. Đạo diễn Lục đâu rồi?”

Tôi: “… Đạo diễn Lục ông ấy –“

Cố Y Lương đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, cứ như cái cây mọc thẳng từ dưới đất lên. Đôi mắt run run mím chặt môi nhìn tôi, ánh mắt ai oán như đang kể khổ, cắt ngang lời tôi định nói.

Tôi:?

Không phải chứ, sao ánh mắt này của anh thê lương quá vậy, lúc Vương Bảo Xuyến chờ đợi ở Hàn Dao mười tám năm mới phát hiện Tiết Bình Quý đã cưới người khác cũng không thê lương bằng anh?

Tôi chỉ bảo là chuyện chúng ta lát nữa nói tiếp thôi, sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?

Tôi cũng chỉ là đang phấn đấu vì tương lai của hai đứa thôi mà?

Tôi khó hiểu nhìn anh, anh ta quay đầu đối mặt với ông Hoàng nhà tôi.

Ông Hoàng híp mắt lại nhìn.

Nhìn nhau một lần, mà chớp mắt đã vạn năm.

Vì họ đối mắt nhau lâu quá khiến tôi bắt đầu lo lắng có khi nào hai người họ nhìn hợp mắt nhau, giây tiếp theo mà dụi mặt vào ngực nhau luôn chắc tôi chết mất.

Một bộ phim drama hào môn giới giải trí thê lương máu chó lướt qua đầu tôi, lúc tôi đang lo lắng suy nghĩ xem có nên gọi cho bà Vệ báo cáo tình hình hay không thì ông Hoàng đột nhiên gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Tôi: Hả? Vừa mắt thật hả trời?

Tôi còn chưa kịp viết cái kết vui buồn lẫn lộn thì ông Hoàng đã trịnh trọng vỗ vai tôi, cảm giác cực kỳ hài lòng và mãn nguyện.

Tôi:? Ủa cảm giác ‘Được lắm, cuối cùng thằng con bất tài của mình đã có tiến bộ rồi!’ này là sao?

Ông Hoàng siết tay, nắm bả vai tôi lắc lắc: “Đi, đi ăn cơm!”

Hả, không phải tìm đạo diễn Lục sao?

Tôi được yêu thương mà hoảng sợ, nhưng vẫn không quên giữ hình tượng con ngoan, giả vờ khổ sở chớp mắt: “Nhưng con còn phải –“

Ông Hoàng: “Không sao, lát nữa ba nói với đạo diễn Lục một tiếng.”

OK fine, dù sao ngài cũng là nhà tài trợ tối cao ở đây, tất cả do ngài định đoạt!

Tôi ‘vâng’ một cách dõng dạc, sau đó nghe ông Hoàng dụng giọng nói hiền hòa hỏi Cố Y Lương: “Đi chung không?”

Ồ, đúng lúc tôi có thể tạo hình tượng sự nghiệp quan trọng cho Cố Y Lương!

Tôi đang định nhẹ nhàng từ chối thay cho anh thì Cố Y Lương mặt không biến sắc bảo được thôi.

Tôi:? Được thì được, tại sao lại dùng giọng nói lạnh lùng vô tình như thế chứ hả?

Ông Hoàng cười ha hả, Cố Y Lương vươn tay lên khoác vai tôi.

Tôi:? Nè nè kiềm chế chút đi, tay ông Hoàng vẫn còn đặt trên vai tôi đó?

Thế là Cố Y Lương và ông Hoàng kẹp một trái một phải, mỗi người khoác một bên vai của tôi, tôi bị hai ngọn núi ép tới thở không nổi, giống như đang áp giải tội phạm lên xe vậy.

Không đúng, cuối cùng là đưa tôi đi ăn cơm hay là đưa tôi lên pháp trường vậy?

Sao lại có cảm giác như đầu trâu mặt ngựa tới bắt hồn thế?

Phía bên phải là Thần Tài quyền cao chức trọng không thể đắc tội, bên trái là người yêu vẻ mặt nghiêm trọng sắc khí quái dị. Một nửa không khí hài hòa, gia đình êm ấm, một nửa nặng nề khó thở, nhộn nhạo không yên.

Tôi không nói chuyện, tôi thật sự không dám nói câu nào, tôi nín thở trải nghiệm cảm giác băng và lửa cùng lúc, thậm chí staff đoàn phim đi ngang qua tôi cũng không dám lên tiếng chào hỏi.

Lúc sắp rời khỏi trường quay, tôi thấy bên cạnh có bóng người cứng đờ, còn lui về sau hai bước, dừng chân lại, lại tiến lên mấy bước.

Nam chính nheo mắt quan sát, khi thấy là chúng tôi thì thở phào nhẹ nhõm: “Là hai người à, tôi còn tưởng cảnh sát tới truy bắt tội phạm.”

Tôi:? Nam chính, đời sống riêng tư của anh có vẻ phong phú quá nhỉ?

Tôi: “Anh báo với đạo diễn Lục giúp em nha, nói bọn em đi ăn cơm.”

Nam chính: “Hai người còn chưa thay đồ mà đã đi ăn rồi à?”

Ông Hoàng nghe vậy thì thắc mắc giật giật bộ tóc giả của tôi: “Cái này tháo xuống luôn được không?”

Cố Y Lương không vui giật kéo lại đầu bên kia tóc giả: “Không thể.”

Tôi?

Ông Hoàng ồ một tiếng, lại kéo vạt áo của tôi: “Bên trong có mặc đồ bình thường không?”

Cố Y Lương lại tức giận đóng vạt áo tôi lại: “Không có.”

Tôi??

Ông Hoàng lại ồ một tiếng, vỗ mặt tôi: “Cái này lấy khăn ướt lau được không?”

Cố Y Lương lập tức điên cuồng lau mặt tôi như nhào bột: “Không –“

Tôi không nhịn nổi nữa: “Hai người có gì thì nói chứ đừng có động tay động chân nữa, tôi sắp bị hai người làm cho sụp đổ rồi nè??!”

Ông Hoàng vỗ gáy tôi: “Ơ hay cái thằng nhóc này, sao nóng nảy quá vậy, được rồi đi thay quần áo nhanh đi!”

Sau đó còn cố ý nói với Cố Y Lương: “Ngại quá, thằng nhỏ này vậy đó, chiều quá nên hư hỏng rồi cậu đừng để ý nha.”

Tôi: “…”

Cố Y Lương trầm giọng nói: “Tôi quen rồi, không ngại.”

Tôi: “…?”

Không ổn, tuy nghe thì cũng thuận tai đấy, có điều…

Ai lại đi nói chuyện vơi ba vợ như anh, dùng cái giọng điệu gì vậy hả, anh không cần cửa sổ nhà mình nữa à?!

Kiểu này tôi phải hòa giải thế nào đây? Sao mà tôi gánh nổi?

Tôi nhìn thấy cửa sổ nhà Cố Y Lương và tương lai của hai đứa sắp sụp đổ, lòng tôi nóng như lửa đốt lặng lẽ kéo cổ áo Cố Y Lương lại, nhỏ giọng nói: “Anh nói chuyện lễ phép chút đi!”

Áp suất trên người Cố Y Lương lập tức tăng thêm một bậc.

Tôi:? Em đang cứu anh đó trời ơi! Thanh niên này, anh không phải là đang chơi với lửa, anh đang phóng hỏa đốt cả rừng cây đó!

Ông Hoàng cười ha hả, xua tay bảo: “Không sao, hai đứa đi thay quần áo đi.”

Cố Y Lương không thèm đợi tôi, mím môi xoay người đi về phía phòng nghỉ của mình.

Tôi: “…?”

Tôi thay quần áo mà chả hiểu kiểu gì, mãi cho đến đi ra khỏi trường quay cũng chẳng thấy Cố Y Lương, thấy ông Hoàng đứng cạnh xe vẫy tay với tôi, tôi nhanh chóng chạy tới.

Ông Hoàng thấy tôi tới một mình thì ngạc nhiên hỏi: “Chỉ một mình con? Người con bao nuôi đâu –“

Tôi: “?”

Tôi: “Khoan khoan ngài chờ chút, hình như con bị lãng tai bất chợt, ngài nói cái gì?”

Ông Hoàng: “Thì thằng nhóc minh tinh lúc nãy đó, lần trước con xin tiền ba không phải là để uy hiếp ba mẹ nó, nắm nhược điểm của nó để ép nó –“

Tôi: “…”

Tôi đỡ gáy, cảm thấy đau đầu không thôi.

Làm Nương Tử lâu quá nên tôi đã quên mình vẫn còn một hình tượng phản diện, tâm địa độc ác thích bày kế hãm hại Cố Y Lương.

Tôi: “… Vậy mới nãy ngài vỗ vai con là vì…?”

Ông Hoàng: “Cảm thấy mắt nhìn người của con không tệ, cũng ra người đó, không uổng tiền của ba, khá khen cho con.”

? Có phải ông chỉ biết dùng mỗi từ ‘ra người’ để hình dung không?!

Ông Hoàng: “Giới giải trí rất loạn, lúc trước cứ lo con lấy tiền làm chuyện xấu, giờ thì yên tâm rồi.”

? Đây rốt cuộc là phương thức giáo dục của gia môn bất hạnh nào vậy ba tôi ơi?!

Ông Hoàng: “Uầy, cậu lúc nãy nhìn cũng được, minh bạch không nịnh nọt, còn không sợ cường quyền, con xem nó đâu có sợ ba, còn rất giữ bổn phận luôn đặt con trên hết, chẳng phải rất tốt sao!”

Tôi: “… Ngài nghe con giải thích –“

Chợt bóng dáng Cố Y Lương xa xa xuất hiện lọt vào tầm mắt hai chúng tôi.

Mắt ông Hoàng sáng lên.

Tôi thì nghẹn cục máu ở cổ họng.

Tôi không khoa trương xíu nào đâu, vì thật sự giây phút anh ta xuất hiện là cả bầu trời ở trường quay lấp lánh ánh sao.

Anh dùng gel xịt tóc tạo hình tỉ mỉ, nóng bỏng đến mức dính tí lửa là sẽ bốc cháy rừng rực luôn, còn diện quần áo dự tiệc trang trọng, toàn thân phát sáng chậm rãi bước về phía chúng tôi.

Anh ta muốn làm gì vậy?! Đi xem mắt hả?!

Ông Hoàng tấm tắc khen ngợi: “Con xem xem, phong cách cũng khá ổn, ầy, thằng nhóc tốt như vầy mà đứng với con thật là đáng tiếc.”

Tôi: “…”

Tôi mệt chết đi được, thật sự, tôi không muốn nói gì nữa, tôi sẽ im lặng, tối nay Vệ Ngôn Tử tôi sẽ câm miệng!

Tôi chẳng để tâm xe có bẩn không, cả người xụi lơ dựa vào thành xe nhìn Cố Y Lương đi tới trước mặt.

Ông Hoàng: “Đủ người rồi, đi thôi.”

Nói thì là nói vậy, nhưng ba người chúng tôi cứ đứng đó không ai động đậy.

Ông Hoàng bắn ánh mắt “Con là con ba, phải mở cửa xe cho ba để tận hiếu… ba già rồi không thể mất mặt được”.

Tôi cũng tặng cho Cố Y Lương một ánh mắt “Ồ chẳng phải anh nghĩ em đang bao nuôi anh sao, sao không mở cửa xe cho em chút mặt mũi đi”.

Cố Y Lương —

Cố Y Lương cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự.

Tôi: “?”

Gió đêm yên tĩnh, chúng tôi giằng co còn im ắng hơn cả gió đêm.

Tài xế đứng một bên, ánh mắt không biết phải làm sao đưa qua đưa lại giữa ba chúng tôi.

Bỏ đi, dù sao thì kim chủ hàng thật giá thật mới là ông Hoàng, tôi thỏa hiệp mở cửa xe sau cho ổng, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của ổng ngồi xuống rồi tôi mới bước vào.

Tài xế thở hắt một hơi, mở cửa ghế lái phụ cho Cố Y Lương.

Cố Y Lương dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc và khó tin nhìn tôi, môi mím chặt lại.

Tôi: “?”

Cửa ghế sau bị Cố Y Lương mở ra.

Cửa ghế lái phụ bị Cố Y Lương đóng lại.

Cửa ghế sau bị Cố Y Lương đóng lại.

Tiếng xe khởi động, chuẩn bị lên đường.

Tôi đờ người ngồi ở vị trí ghế phụ, qua kính chiếu hậu nhìn hai người đẹp với âu phục thẳng tóm mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

.:.