Edit - beta: Axianbuxian12
Lộ Nhậm đứng trên sân đấu, hứng thú bay mất. Không phải cậu khinh địch, mà là có một loại cảm giác như đánh nhau với trẻ trâu vậy. Tiểu thiếu gia Lộ gia Lộ Nhậm thật sự là phế vật không thể tập võ, nhưng Lộ Nhậm không phải. Ở tuyến cốt truyện Nghiêm Chỉ, cậu cũng là cổ võ giả thiên phú trác tuyệt, từ nhỏ đã tập võ còn ở trong những loại khu săn giết tích lũy kinh nghiệm thực chiến phong phú. Bạn nhỏ Tiền Lý còn chưa được coi là cổ võ giả chính thức, Lộ Nhậm đánh tới......Chẳng có chút áp lực nào, cũng không cảm thấy trái với đạo đức. Dù sao cũng là Tiền Lý chủ động tới thách đấu. Lộ Nhậm vui vẻ quyết định dùng cách thức nhục nhã người nhất giải quyết đấu võ lần này, tiểu nhân đê tiện giống Tiền Lý, không đánh đau một chút, sau lại nhảy nhót cũng rất phiền phức. Trọng tài lên đài, đọc quy tắc, sau đó lấy ra hiệp nghị cho hai người ấn dấu tay. Nội dung của hiệp nghị là đấu võ có nguy hiểm, vân vân và mây mây. Đương nhiên, hiệp nghị của đấu võ trong trường học vẫn khác hiệp nghị của đấu trường chính thức. Đấu trường chính thức, sống chết tự chịu. Đấu võ trong trường, tốt xấu gì cũng có thể giữ lại một mạng, cũng sẽ không bị thương quá nặng. Đây là tình huống bình thường, còn tình huống lúc này của Lộ Nhậm cũng không bình thường. Cậu lại nhìn thoáng qua đài chủ tịch, chịu trách nhiệm khống chế tình huống chính là Hà hiệu phó, ngồi phía sau Hà hiệu phó chính là Lộ Vinh. Ha, xem ra cơ chế tu sửa cốt truyện vẫn chưa từ bỏ muốn giết chết cậu nha. Tiền Lý chú ý tới hướng ánh mắt của Lộ Nhậm, cười lạnh một tiếng: "Sao? Còn chưa bắt đầu đã nhận thua à, yên tâm đi, cái mạng nhỏ của cậu không có việc gì đâu." Luận kiêu ngạo, không ai so được với Lộ Nhậm. Thời gian còn thừa lại vài phút, Lộ Nhậm cúi đầu, lấy di động ra phun tào với Tiểu Quân. 【 Lộ Nhậm: Ha, tên này thú vị đấy, vậy mà dám kiêu ngạo ở trước mặt ra, luận so kiêu ngạo hống hách, Lộ Nhậm ta chưa sợ ai bao giờ. 】 【 Tiểu Quân: Nghe giọng điệu của cậu, còn rất đắc ý. 】 【 Lộ Nhậm: Tất nhiên, loại pháo hôi có tên có họ như ta đây, kiêu ngạo là chuyên nghiệp, xem ta làm sao chọc tức hắn ta. 】 【 Tiểu Quân: Ta cảm thấy cậu không cần biểu diễn, anh trai đối diện kia đã sắp bị cậu tức chết rồi. 】 Lộ Nhậm hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Tiền Lý đen xì, lửa giận đầy đầu. "Cậu thật không tôn trọng người khác! Lại nghịch điện thoại ở trên sân đấu!" Lộ Nhậm mờ mịt, nhìn về phía trọng tài bên cạnh: "Á? Có quy định không thể mang theo điện thoại sao?" "......, ngoài vũ khí có tính sát thương và đồ bảo hộ đặc biệt ra, không có đồ gì cấm mang theo." Trọng tài không nhìn nổi điệu bộ ăn chơi của Lộ Nhậm, cũng chỉ có thể trả lời đúng sự thật. Dù sao tiểu thiếu gia ngang ngược được nuông chiều từ bé này ngay lập tức liền sẽ được dạy cách làm người. Lộ Nhậm nhận được đáp án, rất vừa lòng. Tiền Lý cắn răng, nói: "Đợi lát nữa sẽ khiến cậu quỳ xuống gọi ông nội." Lộ Nhậm nhướng mày, giương cằm bảo: "Nếu cậu có thể khiến tôi rơi khỏi sân, gọi cậu là tổ tông cũng không có vấn đề gì." Nói mấy lời rác rưởi á, Lộ Nhậm càng thành thạo, mặt Tiền Lý từ xanh biến thành đen. "Đến giờ rồi, bắt đầu." Trọng tài lạnh giọng nói. *** Giọng nói vừa rơi xuống, chân phải Tiền Lý giẫm xuống, giữa sân chỉ để lại một đạo tàn ảnh, ngay cả camera cũng không quay được động tác của hắn ta, trong nháy mắt liền đến một chỗ khác của sân. Người xem ồ lên, lại cảm thấy là trong dự đoán. "Thân thủ Tiền Lý lại tăng không ít, thân pháp so với lần đấu võ trước nhanh hơn nhiều." "Hắn ta mới tròn mười tám phải không, vừa thành niên đã kết đan điền, chân khí còn đỏ ánh cam." "Haha, vừa rồi Lộ Nhậm còn không biết chết sống mà khiêu khích, bị một chiêu nháy mắt hạ gục......." "???" Tiền Lý tràn đầy tự tin, một chân đá ra, lại rơi xuống chỗ trống không. Hắn ta hơi bất ngờ, không ngờ tên phế vật Lộ Nhậm kia lại có chỗ trống để tránh. "Chỉ vậy thôi à?" Tiền Lý quay đầu lại, thấy Lộ Nhậm chắp tay sau lưng, đứng cách hắn ta khoảng 1 mét. "Thân pháp thế nào? Đây chính là cấp độ mà loại người như cậu mãi mãi cũng không thể chạm đến." Lộ Nhậm cười trào phúng, nhẹ nhàng né tránh nắm đấm Tiền Lý chính diện đánh tới. Trong nháy mắt, đã giao thủ mười mấy chiêu. Trong sân cát bay tứ tung, có thể thấy được nội lực Tiền Lý hùng hậu. Chỉ là, không đánh được người, suốt mười phút qua, Tiền Lý ngay cả góc áo Lộ Nhậm cũng chưa sờ được. Chỉ là Lộ Nhậm cũng không có phản kích nào có ích, dường như ngoài thân pháp ra, không có sở trường nào khác. Vì phòng ngừa tình huống này xuất hiện, trong đấu võ có có điểm, tích cực tấn công có thể đạt được càng nhiều điểm. Nếu kéo dài tới khi kết thúc vẫn chưa phân ra thắng bại, thì lấy số điểm quyết định ra bên thắng. Nếu Lộ Nhậm chỉ biết trốn, thua trận là không thể nghi ngờ. Học sinh ngồi trên ghế khán giả cũng nhìn ra chút manh mối, sôi nổi bàn luận. "Thật là không thấy gì hết." "Xem ra Lộ gia dạy không ít thân pháp tránh né nhỉ." "Chả thế à, dù sao cũng là tiểu thiếu gia mà, chỉ cần ôm đầu trốn là sẽ có người tới giúp giải quyết vấn đề." Người duy nhất nhìn ra điều không thích hợp, chỉ có Kỷ Kiêu đang ở trên phòng quan sát phía trên. Tầm nhìn của phòng quan sát có thể nói là tốt nhất toàn đấu trường, hơn nữa ngũ cảm Kỷ Kiêu vốn là mạnh hơn người thường, những chi tiết ngay cả camera cũng không thể quay được, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng. Kỷ Kiêu có hơi nghi hoặc, Lộ Nhậm đây là có chuyện gì. Hắn rõ ràng nhìn thấy, Lộ Nhậm có mấy cơ hội cực tốt có thể phản kích. Khoảng trống sau lưng Tiền Lý mở rộng, Lộ Nhậm vòng qua, chỉ cần đá một chân, Tiền Lý liền sẽ bay ra khỏi sân đấu. Lộ Nhậm rõ ràng cũng đã có động tác nhấc chân nhỏ, không biết tại sao lại thu trở về? Kỷ Kiêu đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Mục Thanh Đồng đang đứng ở cửa. Lông mày Kỷ Kiêu hơi nhíu lại: "Có việc gì?" Mục Thanh Đồng nghẹn lại, vẫn nói ra lý do đã chuẩn bị tốt: "Anh cả lo lắng cho cậu ấy, bảo tôi qua đây nhìn xem." Kỷ Kiêu quay đầu, hắn không phải Lộ Nhậm, cũng không có quyền đuổi Mục Thanh Đồng đi. Dù sao không lâu trước kia, Mục Thanh Đồng vẫn là người bạn duy nhất của Lộ Nhậm. Mục Thanh Đồng ngồi một lúc, thấy thế cục phía dưới vẫn đánh giằng co, nói: "Anh cả nói thân pháp của Lộ Nhậm là được dạy từ nhỏ, nhưng thân thể Lộ Nhậm không tốt, không thể duy trì lâu được." Y thở dài: "Lộ Nhậm chính là quá hiếu thắng, anh cả rất quan tâm cậu ấy." Kỷ Kiêu cuối cùng cũng đáp lại: "Anh cả của ai?" "......" Mục Thanh Đồng ngẩn người, "Là anh của tôi, cũng là anh của Lộ Nhậm." Kỷ Kiêu: "Hình như cậu ấy không cảm thấy như vậy." "Thật ra nếu cậu ấy để ý, tôi có thể dọn ra khỏi nhà." "Cậu ấy không thèm để ý." Sau khi nói xong câu đó, Kỷ Kiêu không nói chuyện nữa mà chuyên tâm xem trận đấu. Mục Thanh Đồng sờ sờ mũi, lại không rời đi. Y thấy, Lộ Nhậm thua chắc rồi. Kỷ Kiêu là một người đam mê theo đuổi võ đạo, y không tin sau khi Kỷ Kiêu nhìn thấy Lộ Nhậm thật ra là tên phế vật, còn có thể nhìn cậu với con mắt khác. Mọi điều cùng với những gì Kỷ Kiêu nhìn thấy không có khác biệt quá lớn. Lộ Nhậm thật sự từ bỏ rất nhiều cơ hội chế trụ kẻ địch, cậu đang đợi, đợi cho quả bom giấu sâu dưới mặt nước nổ tung. Lộ Nhậm lui về phía sau, né tránh một đòn gió của Tiền Lý, thuận tiện trào phúng: "Đứng đầu khoá mà chỉ có chút thực lực ấy thôi à? Ngay cả một phế vật như tôi cũng không đánh lại." Tiền Lý vốn tâm tình táo bạo, nghe thấy câu này lửa giận càng tăng cao. "!" Một đạo quyền gió, lướt qua mặt Lộ Nhậm. Tiền Lý hình như cũng ngây người một chút, hắn ta không thể tin nhìn thoáng qua tay phải của mình. Người xem trong sân sôi trào. "Phóng chân khí, là phóng chân khí!" "OMG, hắn ta vừa đột phá liền phóng ra được chân khí, đúng là tuyệt đỉnh thiên tài." Phóng chân khí là bước đầu tiên để ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh, rất nhiều cổ võ giả cả đời cũng không thể làm được một bước này. Mặt Lộ Nhậm bị vạch ra một vệt đỏ, bị thương không nặng, lại chứng minh suy đoán trong lòng cậu. Lộ Nhậm nheo nheo mắt, quả nhiên bên trong có bút tích của Lộ Vinh. Tiền Lý hôm qua thức tỉnh trở thành cổ võ giả, chuyện này vốn đã không bình thường. Từ biểu hiện của Tiền Lý ở khoá thực tiễn, còn chưa lúc kết đan điền. Tất cả những gì cậu vừa làm, đều là đang câu cá. "Shhh--" Lúc đang suy nghĩ, Lộ Nhậm bị một đòn quyền gió quét qua xương sườn, cậu lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì rơi khỏi đi sân đấu. Tiền Lý chiếm thượng phong, hắn ta càng trở nên hưng phấn hơn, tròng mắt hiện ra tơ máu nhàn nhạt. Hắn ta giơ tay, cảm nhận được chân khí đang trào dâng trong kinh mạch. Quyền gió một đòn tiếp một đòn đánh úp về phía Lộ Nhậm, uy thế càng ngày càng mạnh. Lộ Nhậm không còn thành thạo như lúc trước, bắt đầu bối rối. Cậu giơ tay ôm lấy xương sườn, chật vật né tránh từng quyền gió sắc bén. Ngay sau đó, một quyền gió khác lại nghênh diện đánh úp tới. Lộ Nhậm không kịp tránh, chỉ đành ngã về phía bên trái. Uy lực còn lại của quyền kia chưa tán hết, quyền thế ầm một tiếng nổ tung hòn đá, hòn đá cao 3 mét theo tiếng động mà vỡ tan, ầm ầm sụp xuống, làm toàn bộ sân đấu bị bụi đất cuồn cuộn che khuất. Hà hiệu phó xem đến đây, đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một chút." Trọng tài há miệng, định nói cái gì đó, lại bị Hà hiệu phó lườm một cái. "Không đến lượt cậu nói chuyện." Thực lực trọng tài không phải rất mạnh, chí ít không được như Hà hiệu phó, nếu có vấn đề xảy ra trong nháy mắt có thể tiến lên tách hai người ra. Bây giờ ông ta rời đi, thể hiện cho dù người thân ở trong phòng kia ấn nút khẩn cấp, cũng chẳng có bất kì tác dụng gì. Đây là, muốn Lộ Nhậm chết hay tàn phế? Trọng tài run lẩy bẩy, nhìn bóng dáng Hà hiệu phó rời đi, chỉ cảm thấy cả người rét lạnh. Cho dù như vậy, những việc xấu xa giữa các đại gia tộc cũng không phải một thầy giáo nhỏ bé như ông có thể xen vào. Có trách thì trách, Lộ Nhậm không đủ thực lực lại còn xui xẻo đi. Lúc thân ảnh Hà hiệu phó hoàn toàn biến mất, trên sân ngươi tới ta lui, Lộ Nhậm chật vật tránh né, dường như giây tiếp theo, liền sẽ bị đánh bại. Kinh nghiệm cậu phong phú, ứng phó các loại tình huống đột xuất rất bài bản, chỉ là dù sao thân thể này mới kết đan điền chưa lâu, ngũ hành chi khí trong đan điền không đủ dồi dào. Lộ Nhậm biết, phải tốc chiến tốc thắng. Thực lực Tiền Lý tăng vọt, quyền gió sắc bén, tiếp tục tránh né chỉ có chết, phải tới gần để tấn công, một kích chiến thắng. Lộ Nhậm dời chậm thân pháp lại, Tiền Lý quả nhiên mắc mưu, thuận thế kéo gần khoảng cách giữa hai người. Phóng chân khí hình thành quyền gió, cần tiêu hao nhiều ngũ hành chi khí, Tiền Lý cũng không ngốc, kéo gần khoảng cách càng có lợi cho chính mình. Hắn ta chỉ cho là Lộ Nhậm không duy trì nổi nữa, cán cân thắng lợi đã nghiêng rồi. Tay phải Tiền Lý mang theo chân khí, nghiêng về phía trước lấy một góc độ xảo quyệt đập về phía ngực Lộ Nhậm. Một chiêu của hắn ta nhìn như bình thường, trên thực tế chỉ cần đụng phải, chân khí là có thể thuận thế mà ra, trực tiếp phá hủy tâm mạch Lộ Nhậm. Tiền Lý cười gằn, nhìn Lộ Nhậm tránh cũng không tránh được, chỉ cảm thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Trong nháy mắt khi lòng bàn tay hắn ta sắp chạm tới, Lộ Nhậm đột nhiên khom lưng, nhảy về phía sau tránh một chưởng này. Mũi chân cậu thuận thế móc lên, đá trúng eo Tiền Lý. "Hay!" Một bạn học nào đó đứng gần sân đấu hét lên một tiếng. Những người bên cạnh đều nhìn lại đây, hỏi: "Mày hét cái gì hả?" Cậu ta vốn là người thẳng tính, cũng không có thành kiến gì với Lộ Nhậm. "Chiêu vừa rồi thật là tuyệt diệu, cậu..cậu không cảm thấy à?" "......" Mặc dù cái vị bên cạnh này ngày thường không quen nhìn Lộ Nhậm, cũng không thể phủ nhận một chiêu cho dù là thời cơ hay là lực đạo đều không giống bình thường. Hắn ta trợn mắt, phản bác kiểu khác: "Tuyệt diệu thì có ích gì, với cái kinh mạch bỏ đi của cậu ta, không có chân khí duy trì, cũng không phá được phòng thủ của Tiền Lý." Nói với nhau mấy câu ngắn ngủi, bên trên lại qua mấy chiêu rồi. Lộ Nhậm cuối cùng cũng không tránh nữa, mà bắt đầu phản kích. Cậu một chưởng ấn vào bụng ở Tiền Lý, không đợi chiêu thức dùng xong, liền mượn lực nhanh chóng lui lại mấy bước, đúng lúc tránh khỏi đòn tấn công của Tiền Lý. Khán giả cũng nhìn ra chút chiêu thức, Lộ Nhậm này dường như đúng là không phế vật như trong tưởng tượng. Cậu đơn giản phản kích vài lần, đã thể hiện bản năng chiến đấu cực tốt. Đáng tiếc lại là một phế vật không thể kết đan điền. Lộ Nhậm không biết được suy nghĩ của những người này, cậu phản kích mấy lần, đều chỉ là thử mà thôi. Thực lực hiện giờ của Tiền Lý , đã tăng mạnh một bậc, xem ra thứ hắn ta dùng quả nhiên là bí dược của Lộ gia. Người lừa hắn ta thật chẳng tốt lành gì, bí dược này Lộ Nhậm biết. Vào mấy năm sau, Lộ Nhậm từng dùng loại thuốc này, dưới sự thao túng của cốt truyện. Bí dược tuy tốt, có thể tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cái giá phải trả là mất đi tiềm lực, người cho thuốc kia chắc chắn không nói cho Tiền Lý biết cái di chứng này. Bằng không, không vạn bất đắc dĩ, không có cổ võ giả nào sẽ lựa chọn dùng loại bí dược này. "Shhh--" Lộ Nhậm trong lúc suy nghĩ, bị Tiền Lý đá trúng một chân, tuy là thuận thế bay ngược ra sau một khoảng cách, hóa giải phần lớn lực đạo nhưng vẫn bị thương. Tốc độ Tiền Lý càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh, ẩn ẩn mang theo tiếng xé gió. Chậc, chuyện này có hơi phiền rồi đấy. Lộ Nhậm thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Dưới đài là Hà hiệu phó đã tới, lại không nhanh chóng giải quyết Tiền Lý, Lộ Nhậm cậu không chết cũng phải tàn phế. Liều thôi. Mấy lần tiếp xúc vừa rồi, Lộ Nhậm đã thăm dò kĩ càng thuộc tính ngũ hành của Tiền Lý, thuộc tính mộc hỏa. Ngũ hành tương khắc, một chiêu quyết thắng. Lộ Nhậm đón công kích mà lên, khi một chưởng của Tiền Lý tập trung ở phần ngực, thuận thế đè tay đối thủ lại, một cái tay khác áp lên chỗ đan điền của Tiền Lý. Trong nháy mắt dùng bí pháp chuyển ngũ hành chi khí thành kim thủy chi khí, đúng lúc tương khắc với thuộc tính mộc hỏa Tiền Lý. "Nổ." Lộ Nhậm nhẹ nhàng nói ra một chữ, tiếp đó liền theo đòn tấn công của Tiền Lý bay ngược ra ngoài. Cậu đập mạnh nện vào cây cột trụ trên sân, đập lên một đống bụi. Toàn trường kinh ngạc, đều cho rằng Lộ Nhậm đã thua. Mục Thanh Đồng trong phòng quan sát cũng sốt ruột, liên tục nói với Kỷ Kiêu: "Mau ấn cái nút nhận thua đi, Tiền Lý hắn ta thật sự rất đáng sợ, lúc trước từng có lịch sử đánh cho đối thủ tàn phế, Lộ Nhậm...Lộ Nhậm cậu ấy bây giờ đã thua rồi." Kỷ Kiêu bất động, thậm chí không thèm nhìn Mục Thanh Đồng một cái. Mục Thanh Đồng thấy thế, cắn răng muốn cướp cái nút của Kỷ Kiêu. Y đương nhiên không phải vì Lộ Nhậm, y là vì Kỷ Kiêu. Mục Thanh Đồng đã nghiên cứu qua tính cách của tất cả người trong sách, y biết tuyệt đối không thể để Lộ Nhậm xảy ra chuyện ở trước mặt Kỷ Kiêu. Nếu hôm nay Lộ Nhậm chết, Kỷ Kiêu mãi mãi không quên cậu; nếu Lộ Nhậm tàn phế, Kỷ Kiêu sẽ đeo cái này trách nhiệm này trên lưng cả đời. Cho dù là kết quả nào, đều không phải điều mà Mục Thanh Đồng luôn một lòng muốn chiếm được Kỷ Kiêu muốn nhìn thấy. Cả người y đều nhào tới, giơ tay muốn ấn vào cái nút. Tay Mục Thanh Đồng vừa mới sờ tới cái nút, lại cảm thấy cổ đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm, rồi không còn biết gì nữa. Khi Mục Thanh Đồng phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang nằm trong góc, chỗ cổ truyền đến cảm giác đau đớn, vừa rồi y bị Kỷ Kiêu đánh ngất? "Kỷ Kiêu, cậu......" Y đứng lên, chưa kịp chất vấn, lại thấy Kỷ Kiêu xoay người, đi ra ngoài.